Chương 8: Lát nữa tôi sẽ gạch một hàng trên sổ tay cho cậu
Đào Kiều Sanh tưởng là Triệu Dã Tức trúng gió, chăn cũng không thèm đắp nữa, quỳ gối bên cạnh Triệu Dã Tức dùng sức lắc lắc anh: "Bé con? Bé con cậu tỉnh lại đi mà!"
Triệu Dã Tức trừng mắt nhìn trần nhà, vẫn không nhúc nhích, giống như đã bị hóa thạch.
"Không phải là Omega thôi sao, người phân hóa cũng không chỉ có mình cậu. Cậu không muốn sinh em bé, tớ cũng không sinh. Không phải giáo thảo các cậu nói rồi sao, nam nam sinh con cũng có tính sinh sản, sau này cậu đề phòng đàn ông chút là được mà." Đào Kiều Sanh tận tình khuyên bảo, rút hai tờ giấy trong hộp giấy trên tủ đầu giường ra, nhét kín hai lỗ mũi của mình.
Cậu bé Đào Kiều Sanh xinh đẹp luôn luôn chú ý hình tượng bản thân, chỉ có ở trước mặt Triệu Dã Tức và mẹ hắn mới có hành vi kém tao nhã này. Nếu như là ngày thường, Triệu Dã Tức khẳng định phải chụp một tấm làm kỉ niệm. Nhưng hiện tại tinh thần anh đang ngẩn ngơ, đã não bổ mình trở thàn một con chuột bạch, làm gì có tư cách chụp hình cho người khác nữa.
"Hơn, y học bây giờ phát triển như vậy, nhất định chẳng bao lâu đã có thể biến cậu trở về người thường rồi."
"..."
"Ba của cậu còn là viện trưởng Viện nghiên cứu ABO mà, có ông ấy cậu còn sợ cái gì."
Triệu Dã Tức tiếp tục giả chết.
Đào Kiều Sanh ra đòn sát thủ: "Triệu Dã Tức cậu tỉnh tỉnh, luận văn thạc sĩ của cậu vẫn chưa sửa xong!"
Ngón tay Triệu Dã Tức giật giật, cuối cùng cũng phản ứng. Anh trở mình, tay chống cơ thể, gian nan bò rạp trên giường, giống như nhân vật phản diện giãy giụa trước khi chết. Anh run rẩy vươn tay với không khí, thốt ra giọng nói thút thít: "Các người không thể, không thể đối với tôi như vậy... Không ——!"
Đào Kiều Sanh không nhịn nổi, "phụt" cười một tiếng, giấy trong lỗ mũi bị văng lên người mèo đực mang thai nằm dưới chân giường.
Triệu Dã Tức cuối cùng vẫn phải tiếp nhận sự thật. Không tiếp nhận thì còn có thể làm gì, anh không thể nào treo mình trên quạt để quay được.
Đào Kiều Sanh rót ly nước ấm cho Triệu Dã Tức "Uống."
Triệu Dã Tức suy yếu nói: "Cảm ơn."
"Cậu nhìn xem cậu thế này, rốt cuộc là ai bị bệnh hả."
"Cậu bất quá chỉ cảm cúm thôi, còn tớ thì sao?" Triệu Dã Tức cãi lại "Đm tớ thay đổi giới tính!"
Đào Kiều Sanh bế bé mèo Ragdoll lên đặt trên đùi, vuốt cái bụng to của nó, nói: "Thay đổi giới tính thế này tớ cũng rất muốn đó."
Triệu Dã Tức lại xem hết báo cáo kiểm tra đo lường thêm một lần. Bên trên viết anh đã xác định đột biến, hiện đang phân hóa thời kỳ đầu, tuyến thể của anh vẫn đang trong giai đoạn phát triển, vì thế tạm thời sẽ không phân bố pheromone. Đợi sau khi tuyến thế hoàn toàn thành hình, anh sẽ có được pheromone của mình, cũng sẽ nghênh đón kỳ dịch cảm.
Mỗi một phần báo cáo kiểm tra đo lường đều được Viện nghiên cứu ABO thống kê trong số liệu. Anh có thể dùng báo cáo kiểm tra đo lường để đến bệnh viện nhận thuốc ngăn mùi miễn phí, phí trị liệu kỳ dịch cảm cũng có thể được bảo hiểm y tế chi trả 90%.
Đào Kiều Sanh chen chúc bên cạnh Triệu Dã Tức xem chung với anh, cảm thán: "Phúc lợi thật tốt."
Triệu Dã Tức đờ đẫn nói: "Cho cậu phúc lợi này cậu có muốn không?"
"Muốn chứ, tớ cầu còn không được!" Đào Kiều Sanh nói "Cái này có lẽ là người thì thế này, còn người thì thế khác. Bé con, chờ con trai tớ sinh con rồi tớ sẽ cho cậu một con. Mèo Ragdoll rất cần cho mãnh nam."
Triệu Dã Tức lạnh lùng nói: "Nhìn tớ giống người dễ bị lừa lắm à?"
.
Sau khi về đến nhà, Triệu Dã Tức cũng không thèm tắt đèn, trực tiếp nằm liệt trên sô pha. Tuy rằng biết là vô dụng, nhưng anh vẫn gửi tin nhắn vào nhóm nhỏ ba người ba mẹ và anh trên wechat.
【 Là mãnh nam nhá: Ba, mẹ, con phân hoá. 】
【 Là mãnh nam nhá: (Đau lòng ôm lấy cơ thể to lớn của mình.jpg) 】
Trong nhóm nhỏ vẫn là tin nhắn hai tháng trước. Từ sau khi phân hóa xuất hiện, anh liền không nhận được tin nhắn của ba mẹ anh nữa. Thực ra không sao cả, anh đã 24 tuổi, cũng không phải 14 tuổi, anh có thể tự chăm sóc tốt cho bản thân. Nhưng chuyện phân hóa lớn như vậy, anh vẫn luôn mong muốn có ai có thể chia sẻ với anh một ít.
Giai đoạn hiện nay, phân hóa ABO xuất hiện là khiêu chiến rất lớn đối với xã hội loài người. Từ người viễn cổ đến nay, con người chỉ có hai giới tính là nam và nữ, đột nhiên xuất hiện sáu loại giới tính, y học, xã hội, pháp luật đều cần quá trình để thích ứng. Cho dù phía chính phủ năm lần bảy lượt nhấn mạnh phân hóa là hiện tượng phổ biến, không có tính lây bệnh, nhưng vẫn có số ít người cố chấp xem Alpha và Omega là dị loại, tự động bài xích bọn họ. Trên mạng còn xuất hiện thuyết âm mưu, đủ thứ gì mà rò rĩ hạt nhân, vũ khí sinh hóa, virus tuôn ra, thần linh giáng xuống trừng phạt nhân loại... Triệu Dã Tức xem từng cái một.
Nhưng có một điều Triệu Dã Tức rất rõ ràng, tương lai của Alpha và Omega là chuyện không biết, cần phải được tìm tòi. Bất kể là Alpha hay là Omega, bất kể có phân hóa hay không, cuộc sống của mọi người đều vì sự xuất hiện của ABO mà xảy ra biến hóa nghiêng trời lệch đất.
Triệu Dã Tức vuốt sau cổ của mình, cảm thấy mình đã thoải mái trở lại.
—— Thoải mái cái cục cớt. Cùng là chuyện có xác suất rất nhỏ, anh chơi game đánh chết sống không đánh được, tại sao phân hóa lại có anh? Triệu công tử anh không phục!
Một tin nhắn wechat nhảy ra. Nhìn thấy chân dung quen thuộc, Triệu Dã Tức bỗng nhiên nghĩ đến, anh và Lục Hoang Chi kiểm tra sức khỏe cùng một ngày, báo cáo kiểm tra đo lường của Lục Hoang Chi hẳn cũng có rồi.
【 Hoang: (hình ảnh) 】
Triệu Dã Tức nhấn mở hình ảnh, là báo cáo kiểm tra đo lường của Lục Hoang Chi. Cũng đánh dấu √ trước chỗ phân hóa như anh, nhưng hướng phân hóa của Lục Hoang Chi là Alpha.
【 Là mãnh nam nhá: Lại thêm một con chuột bạch. 】
【 Hoang: Học trưởng A như vậy, chắc cũng là Alpha nhở? 】
【 Là mãnh nam nhá:...】
【 Hoang: Hiểu rồi. 】
Triệu Dã Tức còn chưa hồi phục tâm trạng, không nghĩ đến Lục Hoang Chi trực tiếp gọi điện qua.
Triệu Dã Tức uể oải, "Chuyện gì."
"Vừa lúc tôi đang ở gần nhà anh." Lục Hoang Chi nói, "Muốn ra ngoài uống một ly không? Chúc mừng chúng ta cùng nhau phân hoá."
"Không cần, cút."
.
Gió đêm khá lớn, Triệu Dã Tức mặc thêm một cái áo hoodie. Xe Lục Hoang Chi dừng ở cửa tiểu khu, cửa sổ xe mở ra. Lục Hoang Chi ngồi ở chỗ ghế lái, ánh sáng mờ ảo rơi xuống, đường cong sườn thoạt nhìn như vị lãnh đạo.
Triệu Dã Tức lấy lại bình tĩnh, mở cửa xe ra ngồi trên ghế phụ.
Trong xe nhàn nhạt mùi thuốc lá. Lục Hoang Chi hỏi: "Sao lại thay đổi ý định vậy?"
"Xét thấy chúng ta đồng bệnh tương liên." Bạn cùng lứa tuổi mà anh biết thì chỉ có Lục Hoang Chi xác định phân hoá.
"Phân hoá không phải bệnh."
"Cậu nói nhẹ nhàng quá." Triệu Dã Tức rầu rĩ không vui, "Alpha sẽ không động dục sinh con, đứng nói chuyện không đau eo."
"Sao anh lại biết tôi không đau eo." Lục Hoang Chi xoay người lấy lon bia ở ghế sau, mở ra xong đưa cho Triệu Dã Tức.
"Ở đây luôn?" Triệu Dã Tức chê cười, ngửa đầu uống một ngụm.
Ngồi bên cạnh Lục Hoang Chi, cả người Triệu Dã Tức đều có vẻ nho nhỏ, lúc uống lon bia có thể che hai phần ba mặt của anh.
Lục Hoang Chi nhìn anh chốc lát, khởi động xe. "Ở đây tôi có cảm giác như làm chuyện xấu."
Triệu Dã Tức: "?"
"Có cảm giác như dụ dỗ vị thành niên uống rượu."
Triệu Dã Tức lạnh nhạt mặt: "Ồ."
Lái xe chạy mãi đến thành thị, Triệu Dã Tức cảm thấy không đúng lắm, hỏi: "Chúng ta muốn đi đâu?"
"Viện nghiên cứu ABO." Lục Hoang Chi nói, "Làm chuột bạch."
Triệu Dã Tức: "..." Bây giờ anh nhảy xe còn kịp không?
Lúc hai người đến Viện nghiên cứu ABO thì trời đã khuya. Lục Hoang Chi xuống xe trước, vòng qua bên kia mở cửa cho Triệu Dã Tức, "Mời."
"Không đúng, thời buổi này chuột bạch đều phải tự mình bò vào phòng thí nghiệm à?"
"Không muốn tự bò, thì muốn bị xách," Lục Hoang Chi cong chân xuống, "Hay là muốn bị ôm?"
Triệu Dã Tức bị phủ kín dưới người Lục Hoang Chi: "... Tránh ra."
Lục Hoang Chi đột nhiên hỏi: "Học trưởng có mùi gì?"
"Liên quan gì đến cậu." Triệu Dã Tức đẩy Lục Hoang Chi ra, xuống xe "Là phòng thí nghiệm nào?"
Lục Hoang Chi cười nói: "Anh tin thật à."
Triệu Dã Tức nhíu mày, "Có ý gì?"
Lục Hoang Chi chỉ vào một hàng chung cư cách đó không xa, nói: "Đây là chung cư viện nghiên cứu sắp xếp cho nhân viên, anh định khi nào dọn vào?"
"Mấy ngày nữa sẽ dọn." Triệu Dã Tức nhìn tòa nhà chung cư kia, hơi quái lạ, "Sao bên trong lại đen thui vậy?"
Lục Hoang Chi nói: "Quay đầu lại đây."
Phía sau Lục Hoang Chi là lầu chính và phòng nghiên cứu thí nghiệm của Viện nghiên cứu ABO. Vào lúc này, mỗi một phòng, mỗi một tầng đều sáng đèn, thỉnh thoảng có thể nhìn thấy bóng người xẹt qua khungc cửa sổ.
"Giáo sư Lương nói, mỗi người làm việc ở Viện nghiên cứu ABO đều làm từ 18 tiếng trở lên." Lục Hoang Chi mở cho mình một lon coca "Oán giận cũng vô dụng, tin tưởng bọn họ đi, sẽ không khiến anh động dục mãi đâu."
Dáng vẻ Triệu Dã Tức như nhìn thấy quỷ. Đây là an ủi ư... Đây là an ủi đúng không? Lục Hoang Chi là đang an ủi anh?! Càng kỳ quái hơn nữa là, hình như anh được an ủi rồi.
Nhiều người đột nhiên nỗ lực vì xuất hiện giới tính thứ hai như thế, anh cũng sắp trở thành một thành viên trong đó, hắn không thể suy sụp như vậy.
"Được nha Lục Hoang Chi" Triệu Dã Tức nở nụ cười ngàn năm có một với Lục Hoang Chi, lại còn đầy mùi rượu hoa quả "Lát nữa tôi sẽ gạch một hàng trên sổ tay cho cậu."
Lục Hoang Chi bắt lấy trọng điểm: "Sổ tay gì?"
"Không có gì" Triệu Dã Tức chột dạ vùi đầu trên xe "Về nhà về nhà."
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Cho bé con uống rượu đã có cảm giác tội ác rồi, sau này làm sao bây giờ hả Lục học đệ (Không có tiền đồ.jpg)
______
Chú thích meme:
1. Đau lòng ôm lấy cơ thể to lớn của mình
2. Không có tiền đồ