Lục Hoang Chi không hiểu ý Triệu Dã Tức cho lắm: "Hai món quà?"
Triệu Dã Tức vươn tay mở lòng bàn tay ra trước mặt Lục Hoang Chi —— là một hộp thuốc bị nhàu nát.
Lục Hoang Chi biết loại thuốc này. Thuốc vừa đưa ra thị trường cậu đã đi tìm hiểu ngay. Nhưng cậu không mua, cũng không đặt trước. Cậu sợ một khi có thứ này, cậu sẽ không nhịn được.
Bây giờ, cậu không cần nhịn nữa.
Lục Hoang Chi ôm ngang đem Triệu Dã Tức khiêng trên vai, đi về phía cạnh giường.
Lục Hoang Chi không sử dụng 'trò' gì khác, cũng giống như lần thực nghiệm đầu tiên, cậu dùng cách thức truyền thống nguyên thủy nhất để thưởng thức Chi Chi Đào Đào.
Triệu Dã Tức nghĩ đến chuyện sắp xảy ra, bởi vì căng thẳng nên mất tập trung. Điều này làm cho Lục Hoang Chi không vui. Cậu dùng hành động biểu đạt bất mãn của mình, làm đàn anh nhỏ không thể phân tâm được nữa.
Một khoảng thời gian rất dài trước kia đều thực nghiệm giống vậy. Điểm không giống chính là, ngay lúc sắp kết thúc thực nghiệm, 'bưởi nho' không xuất ra bên trong 'quả đào'.
Từ trong ra ngoài Triệu Dã Tức đều bị pheromone hương bưởi nho lấp đầy. Anh cảm giác mình là một chú heo con sắp bị ăn sạch, không còn thừa một xíu mảnh vụn nào. Cơ thể và ý thức của anh sắp bị bưởi nho cắn nuốt, anh không còn là cá thể độc lập nữa, trên người anh sẽ vĩnh viễn nhuốm mùi bưởi nho.
Đó là một thứ mãnh liệt hơn đánh dấu tạm thời gấp trăm lần, cảm thụ sâu sắc gấp trăm lần, tựa như thực sự có một cái bàn ủi nóng bỏng đang đến gần tuyến thể anh, mạnh mẽ là mòn anh.
Bản năng bài trừ 'chiếm đoạt' của Omega bị kích thích, anh giãy giụa lui về phía sau, lại bị Lục Hoang Chi nắm lấy eo lôi về không cho chống cự.
Tiếng nói Triệu Dã Tức xen lẫn tiếng nức nở, anh lắc đầu: "Anh không muốn... Anh sợ."
Vì để an ủi Triệu Dã Tức, Lục Hoang Chi vẫn luôn thủ thỉ bên tai anh.
Đàn anh, Triệu Chi Đào, cục cưng, vợ ơi...
Vào giây phút hoàn thành đánh dấu vĩnh viễn kia, Lục Hoang Chi gọi tên anh.
"Anh hoàn toàn thuộc về em rồi, Triệu Dã Tức."
Triệu Dã Tức mở to hai mắt, rõ ràng ý thức đã sớm mơ hồ, thế mà lại nghe rõ những lời này.
Nhưng anh chẳng còn sức lực phát ra tiếng. Anh không thể nào đáp lại Lục Hoang Chi, chỉ có thể nói ở trong lòng:
Em cũng hoàn toàn thuộc về anh rồi, Lục Hoang Chi.
Sau khi đánh dấu vĩnh viễn xong, Triệu Dã Tức nằm trên giường nguyên một ngày mới tỉnh táo lại. Lục Hoang Chi vẫn luôn ở cạnh anh, khoảng cách sẽ không cách anh vượt quá 10 mét.
Triệu Dã Tức trước nay chưa từng yên tâm giống như bây giờ, sự yên tâm này mãnh liệt gấp trăm lần so với một khoảng ngắn ngủi sau đánh dấu tạm thời. Anh cảm thấy kể cả Thanos búng hai ngón tay [1], người trên toàn thế giới đều biến mất, Lục Hoang Chi cũng vẫn sẽ ở cạnh anh. Lục Hoang Chi được trông thấy một mặt dính người của đàn anh nhỏ như ý nguyện. Đáng tiếc đàn anh nhỏ chỉ dính cậu ba ngày, liền ồn ào muốn ai về nhà nấy, ai làm việc nấy.
[1] Một nhân vật trong phim Avengers: Infinity War. Thanos đã búng tay tiêu diệt một nửa sự sống trong vũ trụ khi đeo găng tay vô cực.
Lục Hoang Chi không đồng ý: "Thuốc tránh thai có hậu di chứng."
"Một số người có hậu di chứng thôi, anh cảm thấy mình không có."
"Em không cần anh cảm thấy."
"Em muốn em cảm thấy?"
"Em cảm thấy cũng vô dụng." Lục Hoang Chi chỏ chỏ ngực đàn anh nhỏ, "Cơ thể của anh anh quyết định."
"Cơ thể anh nói nó muốn đi làm."
Lục Hoang Chi: "..."
Triệu Dã Tức có chút lo âu: "Anh đã xin nghỉ ba ngày rồi, thời gian nghỉ kết hôn cũng chỉ có ba ngày thôi á. Một đống công việc chờ anh đến xử lí, đầu anh phình to lắm rồi đây này."
"Không sao, em thích đầu anh to."
Triệu Dã Tức:?
Lục Hoang Chi không lay chuyển được Triệu Dã Tức. Mắt thấy đàn anh nhỏ muốn phun lửa, cậu chỉ có thể thả người đi làm việc. Đôi khi, cậu thật sự hy vọng đàn anh nhỏ có một chút tâm trí yêu đương. Thiết nghĩ 'công việc' là Alpha thứ hai của anh ấy quá.
Ngày hôm sau, Triệu Dã Tức muốn tràn đầy năng lượng đi làm, nhưng cơ thể của anh lại nói: Tui hỏng mún.
Anh kiên cường bước ra khỏi nhà, nhưng chỉ đi được hai bước lại lộn về.
Anh không thể ra ngoài, vì... vì bên ngoài không có mùi của Lục Hoang Chi.
Cô đơn và khủng hoảng ập đến không hề báo trước, Triệu Dã Tức luống cuống tay chân đợi một hồi trong phòng khách, rồi lại chạy đến phòng ngủ.
Hương bưởi nho trong phòng ngủ nồng hơn trong phòng khách một xíu, nhưng vẫn không đủ. Anh ngó thấy tủ quần áo cạnh giường, ánh mắt sáng lên, nhanh chóng vọt tới.
Alpha bị anh đuổi đi làm việc gửi wechat đến: 【Cơ thể bé cưng có khỏe không? 】
【 Triệu Dã Tây: Em đang làm gì vậy? 】
【 Lục Hoang Chi: Chuẩn bị đi họp. 】
【 Triệu Dã Tây: Vậy em đi đi. Anh rất khỏe. 】
【 Lục Hoang Chi: Em họp xong sẽ về gặp anh. 】
Triệu Dã Tức co lại thành một nhúm, gõ từng chữ một: 【Nhớ phải xin nghỉ sớm. 】
Triệu Dã Tức ngủ không bao lâu đã bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Anh nhắm hai mắt sờ đến điện thoại: "... Ai đó?"
Giọng nói hí hửng của Đào Kiều Sanh trong điện thoại phát ra: "Bé con ới cậu đang ở Viện nghiên cứu à?"
"Không, tớ đang ở nhà mình."
"A, bữa nay cậu không đi làm hả?"
"Cơ thể không thoải mái lắm."
"Đậu móa? Có nghiêm trọng không?"
"Không nghiêm trọng, ngủ một giấc là khỏe rồi. Cậu có chuyện gì à?"
"Mẹ tớ nấu vịt om tương nhiều lắm, mẹ tớ biết cậu thích ăn, bảo tớ đem đến cho cậu hai con. Còn nữa, tớ tặng cho Phỉ Phỉ năm con. Nhưng em ấy muốn khống chế ăn uống, cuối cùng chỉ ăn nửa con."
Triệu Dã Tức mềm nhũn thều thào: "Cậu thay tớ cảm ơn dì, để tớ rút thời gian đi lấy."
"Vừa lúc tớ đang ở gần nhà cậu nè." Đào Kiều Sanh nói, "Tớ tiện đường mang tới cho cậu."
Triệu Dã Tức không hứng thú "ừ" một tiếng.
Đào Kiều Sanh mang theo vịt om tương đến nhà Triệu Dã Tức, ấn chuông cả buổi trời mà không ai mở cửa, điện thoại cũng không ai nhận. Hắn nhớ tới Triệu Dã Tức nói cơ thể anh không thoải mái, không khỏi sinh ra một chút lo lắng, dùng mật mã mở cửa.
Lúc họ 'hai kẻ cô đơn sưởi ấm cho nhau' lâu dài đã trao đổi mật khẩu cửa nhà, chỉ sợ bản thân chết đột ngột trong nhà mà không ai phát hiện.
Đào Kiều Sanh đứng ở phòng khách kêu một tiếng "Bé con ới", không có ai trả lời. Cửa phòng ngủ khép hờ, hắn đẩy cửa ra, nhìn thấy trên giường phồng lên một cục. Triệu Dã Tức ngủ ở giữa một đống quần áo, trông như một chú mèo đang ngủ trong ổ.
"Bé con?"
Hai mắt Triệu Dã Tức mở ra một khe hở: "... Hử?"
Đào Kiều Sanh cầm lấy một cái áo khoác rõ ràng Triệu Dã Tức mặc sẽ rộng, hỏi: "Cậu đây là, đang xây tổ?"
Triệu Dã Tức nháy mắt tỉnh táo, đột nhiên ngồi dậy, ác long gào thét: "Cậu làm gì đó hả!"
Đào Kiều Sanh bị gào cho choáng váng: "A?"
Triệu Dã Tức đỏ mắt chất vấn: "Tớ vất vả lắm mở xây được tổ, đm dựa vào đâu mà cậu quậy phá?!"
Đào Kiều Sanh nhìn cái áo khoác trong tay, vội vã trả áo khoác vào trong lòng Triệu Dã Tức: "Tớ không muốn quậy, tớ chỉ tiện tay chạm vào..."
Triệu Dã Tức ôm cứng lấy áo khoác Lục Hoang Chi, rũ mắt, không nói tiếng nào. Đào Kiều Sanh không thấy rõ vẻ mặt anh, dè dặt hỏi: "Cậu vẫn ổn chứ?"
Triệu Dã Tức: "...Ừ."
Một giọt nước mắt chảy từ gò má Triệu Dã Tức xuống, rơi trên áo khoác Lục Hoang Chi.
Đào Kiều Sanh thấy mà rợn tóc gáy. Hắn và Triệu Dã Tức biết nhau 20 năm, sau tiểu học chỉ từng gặp Triệu Dã Tức khóc một lần, là lúc mà người thân anh qua đời.
Đào Kiều Sanh dụi dụi hai mắt, không chắc chắn lắm: "Bé con, cậu khóc hả?"
"Cậu nói bậy, sao tớ có thể khóc vì chút chuyện này chứ." Triệu Dã Tức nức nở nói, "Tớ là mãnh nam mà."
Đào Kiều Sanh nói: "Đúng đúng đúng, mãnh nam là sẽ không khóc."
Triệu Dã Tức dùng ý chí cứng như thép ép buộc chính mình ổn định cảm xúc. Anh vỗ vỗ mặt mình, hít sâu một hơi, bảo: "Tớ không sao."
Hậu di chứng thuốc tránh thai bé tẹo thôi mà còn muốn khống chế mãnh nam Triệu Chi Đào ư? Mắc cười quá là mắc cười.
"Thật hả?"
Triệu Dã Tức bình tĩnh nói: "Ừm. Có mang vịt om tương tới không?"
Mới bình tĩnh mười giây mãnh nam Triệu Chi Đào đột nhiên tan vỡ, nước mắt không thể kiềm chế thi nhau rơi xuống: "Khốn nạn."
"Bé con!" Đào Kiều Sanh khóc không ra nước mắt, "Cậu lại làm sao vậy, cậu đừng làm tớ sợ mà."
"Đó là áo khoác Alpha của tớ, bên trên có pheromone của em ấy." Triệu Dã Tức lau nước mắt nói, "Vậy mà cậu muốn cướp đi..."
Đào Kiều Sanh kêu oan không ngớt: "Tớ không cướp mà, tớ chẳng qua chỉ chạm nhẹ một cái thôi."
"Không cho chạm vô." Triệu Dã Tức rưng rưng trưng ra vẻ mặt hung dữ, "Ngoại trừ tớ, ai cũng không cho phép chạm vô."
"Thật xin lỗi thật xin lỗi, tớ thật sự không phải cố ý."
Đào Kiều Sanh cũng muốn khóc dữ lắm.
Đào Kiều Sanh cũng phải nói nát ba chữ "thật xin lỗi", Triệu Dã Tức vẫn chưa nguôi giận. Hắn bế tắc, chỉ có thể lựa chọn xin giúp đỡ từ người ngoài.
Người ngoài quý giá – Hùng Sơ Mạt nói: "Chắc cậu ấy uống thuốc tránh thai rồi, đây là tình trạng bình thường."
"Cô chắc chắn là bình thường?"
"Di chứng của thuốc tránh thai là làm Omega xuất hiện triệu chứng mang thai." Hùng Sơ Mạt nói, "Lúc này ai dỗ cậu ấy đều vô dụng, ngoại trừ Alpha của cậu ấy."
Đào Kiều Sanh như tỉnh khỏi giấc mộng, quả quyết gọi cho Lục Hoang Chi.
Lục Hoang Chi đang họp, nhìn thấy Đào Kiều Sanh gọi tới, không thèm suy nghĩ lập tức nghe máy. Đào Kiều Sanh gọi cho cậu, 90% là vì chuyện của Triệu Dã Tức.
Phòng họp lặng ngắt như tờ, tất cả mọi người đều đang đợi Lục Hoang Chi nghe điện thoại xong rồi tiếp tục cuộc họp.
Đào Kiều Sanh kể rõ mười mươi chuyện vừa xảy ra cho Lục Hoang Chi: "Chỉ vì tôi chạm vào áo khoác của cậu, bé con liền tức phát khóc, tôi khuyên như thế nào cũng không khuyên được."
Lục Hoang Chi ngắt lời hắn: "Trước hết để tôi gặp anh ấy cái đã."
Đào Kiều Sanh đổi cuộc gọi thoại thành cuộc gọi video.
Trên màn hình xuất hiện một chiếc giường, trên giường lộn xộn cả lên. Quần áo của cậu, khăn quàng cổ, khăn tắm từng lớp làm thành một cái tổ. Đàn anh nhỏ ngồi ở giữa cái tổ ấy, chôn mặt vào trong áo khoác cậu, bả vai gầy gò hơi run run.
Cách điện thoại, Đào Kiều Sanh cũng có thể cảm giác được hơi thở Lục Hoang Chi nặng thêm, hai mắt đỏ lên, dường như sắp mất khống chế.
Hắn biết Lục Hoang Chi cạn máu rồi, người cũng sắp bốc hơi luôn rồi.
Omega lấy quần áo của mình xây tổ, cuộn bản thân thành một nắm, vùi vào trong tổ. Chiếc tổ bị người khác chạm vào, Omega tức phát khóc —— có Alpha nào nhìn thấy cảnh tượng này mà không mất khống chế chứ?
Lục Hoang Chi không đoái hoài cuộc họp, nhỏ giọng gọi ngay trước mặt cấp dưới: "Triệu Chi Đào?"
Cơ thể Triệu Dã Tức rõ ràng khựng lại. Anh chậm rãi ngẩng đầu, đối mặt với Lục Hoang Chi, nét mặt từ dại ra trở thành mờ mịt.
Trái tim Lục Hoang Chi sắp tan chảy mất. Cậu bước nhanh ra khỏi phòng họp, nhỏ giọng dỗ dành: "Cục cưng đừng khóc nha, em về ngay đây."
Omega dường như xác nhận người trong màn hình là Alpha của anh, giật lấy điện thoại, hức một tiếng nho nhỏ: "Lục, Lục Hoang Chi, anh không khóc. Đây chỉ là di chứng của thuốc tránh thai, em không cần phải để ý đến...hức."
"Em biết mà, Triệu Chi Đào sẽ không khóc. Nhưng em đến kì mẫn cảm, em cần pheromone của anh, em muốn về ở cùng anh. Anh để em về được không?"
Triệu Dã Tức do dự một lát, gật gật đầu: "Được... Vậy em về nhanh đi."
Khóc cũng là một chuyện tiêu hao thể lực, Triệu Dã Tức không chờ đến lúc Lục Hoang Chi trở về, mơ màng thiếp đi bên trong chiếc tổ.
Đào Kiều Sanh rón ra rón rén ra khỏi phòng ngủ, nhẹ nhàng đóng cửa lại. Sau đó hắn đăng một bài trong vòng bạn bè.
【 Tiểu Cường phải cố gắng trở thành Kiều: Đừng bao giờ chạm vào chiếc tổ của Omega. Bọn họ không chỉ tức giận thôi đâu, còn khóc nữa đó. 】
___
Sau gần 2 tháng bận sấp mặt, nay lọ mọ ngồi edit thì phát hiện truyện được xuất bản sách rồi, nhưng là bản nước ngoài (Ma Cau) chứ không phải Đại Lục, không biết tác giả có viết thêm PN nào cho bản sách không ta để còn mua nữa:)))
Có lỗi gì thì mọi người cứ cmt để tui sửa nha, kham sa mi ta ọ