Sửa sang biệt thự là một công trình lớn. Đến khi hoàn tất, Triệu Dã Tức cùng Lục Hoang Chi dọn vào, trời đã chuyển hè.
Còn năm phút nữa là tan tầm, Bộ Thuần Trai lấy nước xong đi ngang qua chỗ của Triệu Dã Tức: "Tiểu Triệu, đêm nay muốn tụ tập một bữa không? Cứ coi như chúc mừng cậu thăng chức tăng lương nhé."
"Cảm ơn anh đã mời, nhưng tôi có hẹn rồi."
Bộ Thuần Trai hỏi: "Với ai thế?"
"Lục Hoang Chi." Triệu Dã Tức nói, "Tôi đã đồng ý hôm nay về nhà ăn cơm với em ấy."
Bộ Thuần Trai cười nói: "Vợ chồng già ăn bữa cơm gia đình thôi mà cũng bảo là có hẹn hả?"
Triệu Dã Tức mỉm cười: "Anh mới vợ chồng già đấy, tôi mới kết hôn được nửa năm thôi."
"Tôi phát hiện từ khi kết hôn cậu thích cười hơn trước nhiều nha." Bộ Thuần Trai trêu anh, "Thoát vai mãnh nam rồi hả?"
Mọi người đều biết, mặc dầu thường ngày Triệu Dã Tức thoạt trông như mới 18 tuổi, nhưng ngay khi cười lên lại giảm thêm hai tuổi nữa.
Triệu Dã Tức bình tĩnh đáp: "Mãnh nam chẳng liên quan gì đến thích cười hết."
Đồng nghiệp nữ nửa vui nửa buồn: "Tiểu Triệu à rốt cuộc cậu cũng nghĩ thông suốt rồi! Xin cậu sau này hãy cười nhiều lên nha. Mỗi lần nhìn thấy cậu cười, tôi cứ cảm thấy mình trẻ hẳn ra ấy."
Triệu Dã Tức nghiêm túc gật đầu: "Tôi sẽ cố."
Triệu Dã Tức tăng ca thêm nửa tiếng mới quẹt thẻ tan làm. Xe của Lục Hoang Chi —— không, phải nói là xe của nhà anh đang đậu trước cửa Viện nghiên cứu.
Lục Hoang Chi thường xuyên đến Viện nghiên cứu đón Triệu Dã Tức tan làm. Trai đẹp và xe sang, quả thật quá gây sự chú ý. Một lần bắt gặp Lục Hoang Chi đeo nhẫn cưới còn bị người ta sán vào, Triệu Dã Tức đã lập ra một gia quy: Lúc đợi anh không được xuống xe.
Ghế lái được hạ tối đa về sau, Lục Hoang Chi nửa nằm trên ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
Hôm nay cậu không đến công ty mà là đến trường sắp xếp chuyện tốt nghiệp, vậy nên quần áo khá nhàn nhã tùy ý. Áo thun rộng rãi phối với quần đen dài, mũ lưỡi trai được đặt trên mặt để che nắng.
Nghe thấy tiếng mở cửa, Lục Hoang Chi ngồi dậy, gỡ mũ lưỡi trai đội lên đầu Triệu Dã Tức: "Vẫn khó chờ như cũ."
Triệu Dã Tức thắt dây an toàn: "Anh đã bảo em đừng chờ mà, anh có thể tự về nhà."
"Không chịu." Lục Hoang Chi nói, "Em muốn về nhà chung với vợ mình cơ."
Trong xe đang mở một bản nhạc ngọt nhẹ vui vẻ, có vẻ tâm trạng Lục Hoang Chi rất tốt, lại còn ngâm nga theo giai điệu.
Trình độ ca hát của Lục Hoang Chi thuộc kiểu chỉ dễ nghe hơn người bình thường đôi chút, nhưng khi phối với gương mặt cậu, đột nhiên lại tăng thêm vài bậc, như là có thể debut ngay lập tức ấy.
Lục Hoang Chi cong khóe môi, y như em trai mới tập tành yêu đương: "Sắp hưởng thụ cuối tuần cùng anh."
"Em nói gì vậy. Không phải ngày nào chúng ta cũng ở chung với nhau à."
"Sao giống được chứ." Lục Hoang Chi nói, "Gần như ngày nào anh cũng phải tăng ca, đến lúc nằm lên giường cũng đã trễ lắm rồi. Chỉ có cuối tuần anh mới triệt để thuộc về em."
"Chưa chắc đâu, cuối tuần anh cũng thường xuyên bận việc."
Lục Hoang Chi nói ra tận đáy lòng: "... Em thảm quá mà."
Món chính và món phụ cho bữa tối đã được người làm thái sẵn, Lục Hoang Chi chỉ việc nấu chín chúng.
Kết hôn được nửa năm, tài nấu nướng của Lục Hoang Chi đã đạt đến độ cao cấp. Gần đây cậu bắt đầu thử làm bánh, thậm chí còn học được cách tự pha một ly Chi Chi Đào Đào ở nhà sao cho ngọt ngào mềm mại.
Cơm nước xong, Triệu Dã Tức ngả lưng lên giường: "Lục Bưởi Nho ơi anh đau eo, em xoa bóp giúp anh với."
Lục Hoang Chi ngồi trên giường, hai tay nắm lấy eo Triệu Dã Tức: "Lúc làm việc anh ngồi quá lâu."
Triệu Dã Tức dán mặt lên gối, buồn bực đáp: "Anh thấy không liên quan đến chuyện đi làm đâu." Nhắc đến đi làm, Triệu Dã Tức bỗng nhớ tới lời Bộ Thuần Trai, "Em nói xem, bây giờ chúng ta có phải vợ chồng già không?"
"Cũng khá giống."
Triệu Dã Tức:?
Triệu Dã Tức muốn lật người, lại bị Lục Hoang Chi ấn về. Lục Hoang Chi xoa eo anh, cậu nói: "Trước đó anh bảo em lên giường làm. Nhưng bây giờ anh lại bảo em lên giường xoa eo giúp mình. Triệu Chi Đào, có phải anh hết yêu em, hết hứng thú với em rồi không?"
Triệu Dã Tức hỏi một câu không đầu không đuôi: "Vậy em còn thích anh không?"
Lục Hoang Chi nhướng mày: "Hỏi ngược lại à? Anh láu cá lắm."
"Không... Chẳng phải người ta bảo tình yêu đến phút cuối sẽ trở thành tình thân sao?"
Lục Hoang Chi như có điều suy nghĩ: "Anh nói em mới thấy, hình như có xu hướng phát triển thành tình thân thật."
Triệu Dã Tức biết đức hạnh của Alpha nhà mình, tất nhiên sẽ không tin ba cái lời nhảm nhí này. Anh cố tình nói: "Thật à, hay là tụi mình kết nghĩa anh em luôn ha?"
Lục Hoang Chi thò tay ra sau cổ Triệu Dã Tức: "Cắn cái đi rồi hãy kết."
Tuy bọn họ đã đánh dấu trọn đời từ lâu, nhưng Lục Hoang Chi vẫn thích làm này làm nọ với hai tuyến thể của Omega mình yêu. Cậu nhận ra hôm nay Triệu Chi Đào có phần mệt mỏi nên quyết định dùng tuyến thể trên cổ để thỏa cơn thèm trước.
Pheromone hương bưởi nho khiến cơ thể Triệu Dã Tức thả lỏng, một ngày làm việc mệt mỏi dần dần tan biến. Dẫu cơ thể anh rất thành thật, nhưng ngoài miệng lại nói: "Không được đâu Lục Bưởi Nho, tụi mình sắp kết nghĩa anh em rồi đó, em mà cắn tuyến thể của anh thì không hay lắm nhỉ?"
Lục Hoang Chi đè lên người anh, hơi thở nặng nề: "Đừng nhúc nhích."
Omega đành ngoan ngoãn.
Nhấp xong một ngụm Chi Chi Đào Đào, Lục Hoang Chi mới tạm thấy hài lòng, cậu đứng dậy nói: "Ga giường nhăn rồi. Anh ngồi dậy để em sửa sang lại."
"Không ngồi nổi." Triệu Dã Tức rũ rượi, "Anh bị phong ấn trên giường rồi."
"Thế anh định đợi đến sáng ngày mai à?"
"Ừm."
Lục Hoang Chi nhìn sang tủ đầu giường, bên trên để máy tính bảng và laptop, sô pha lại cách họ khá xa. Vì vậy cậu mở tủ quần áo ra, sau đấy cúi người xuống, trực tiếp "bứng" Triệu Dã Tức lên bỏ vào tủ quần áo.
Đa số quần áo của cả hai đều đặt trong phòng thay đồ, tủ quần áo trong phòng tương đối trống, nhét thêm một Omega chẳng thành vấn đề. Triệu Dã Tức cũng không chống cự, bé ngoan ôm đầu gối ngồi trong tủ quần áo.
Lục Hoang Chi dọn dẹp ga giường tươm tất rồi mới xoay người ôm Triệu Dã Tức lên giường.
Triệu Dã Tức ngủ hai tiếng đồng hồ, đến thời gian ngủ thường ngày lại không hề buồn ngủ. Anh suy nghĩ về công việc một chốc, song nghĩ ngợi về Lục Hoang Chi một hồi, càng nghĩ càng tỉnh táo hẳn.
Trong màn đêm, Triệu Dã Tức nhích đến bên cạnh Lục Hoang Chi, ghé vào bên tai cậu gọi: "Lục Bưởi Nho."
Lục Hoang Chi đã sắp ngủ, nhắm mắt đáp lời anh.
"Anh muốn đi bơi."
Lục Hoang Chi mở mắt ra: "Thì đi."
Triệu Dã Tức không khỏi hỏi từ tận đáy lòng: "Anh muốn đi bơi lúc rạng sáng mà em không thấy kì lạ sao?"
"Không đâu anh, bơi vào rạng sáng là chuyện rất bình thường. Bơi xong còn có thể ăn khuya."
"Chẳng phải em đang mệt hả, anh đi một mình là được rồi."
Lục Hoang Chi bật cười: "Không muốn em đi chung thì đánh thức em làm gì? Anh sao đấy hửm Triệu Chi Đào?"
Triệu Dã Tức không cam lòng yếu thế: "Vậy cũng tốt rồi, hồi đến kì mẫn cảm em còn làm nhiều thứ hơn anh nữa kìa."
Nhà bọn họ cũng có hồ bơi. Trong đêm tối, mặt nước sóng sánh lóng lánh, tiếng bọt nước nghe có vẻ rõ ràng hơn bao giờ hết.
Triệu Dã Tức bơi hai vòng rồi ngoi lên khỏi mặt nước. Anh không mang mắt kính nên tầm nhìn lờ mờ chẳng rõ. Giữa ánh sáng phản xạ, anh trông thấy Lục Hoang Chi đứng bên thành hồ, trong tay cầm hai chai Coca.
Thật là đúng dịp, giờ anh đang muốn uống Coca.
Có được một tấm chồng tam quan hợp cạ, luôn mang nét trẻ trung ở cạnh anh là trải nghiệm như thế nào?
Có lẽ là, mặc cho anh bất thình lình muốn đi bơi vào rạng sáng, song em ấy cũng không nghĩ anh bị điên rồi.
Em ấy sẽ ở cạnh anh.
Khác với những người không muốn đi dạo phố với người yêu, nhưng để bồi đắp tình cảm nên không thể từ chối. Em ấy ở cạnh anh không phải để làm anh vui, cũng không phải sợ anh giận dỗi.
Em ấy thật sự cảm thấy vô cùng hứng thú với mỗi điều anh muốn làm, mỗi câu anh nói ra, kể luôn cả con người anh.
Hôn nhân của người khác ra sao anh không biết. Nhưng hôn nhân của anh và Lục Hoang Chi, vĩnh viễn không phải là mồ chôn tình yêu.
Triệu Dã Tức nghĩ vậy, nhìn ảnh phản chiếu của anh và Lục Hoang Chi dưới hồ bơi, bỗng nhoẻn cười lộ ra hai chiếc răng khểnh: "Đến đây đến đây đến đây, anh em tốt chúng ta cạn một ly nào."
"Gọi chồng." Lục Hoang Chi không muốn chơi trò anh em tốt với anh, "Không gọi không cạn."
Triệu Dã Tức gọi rất chi là sung sướng: "Chồng ơi cạn một ly nào."
Lục Hoang Chi chạm chai với Triệu Dã Tức: "Cụng ly."
Triệu Dã Tức cười toe toét, há to mồm rót hết Coca vào, sướng đến nỗi hít hà. Anh nhìn bầu trời đêm thành phố chả có một ánh sao, tùy ý đung đưa chân, vẽ ra từng làn sóng trên mặt hồ: "Lục Bưởi Nho."
"Vâng?"
"Kiếp trước chắc chắn anh đã giải cứu dải Ngân Hà, nên kiếp này mới có thể kết hôn với em."
Lục Hoang Chi ngắm nhìn sườn mặt Triệu Dã Tức.
Cho dù hai người đã kết hôn, cho dù cả hai hầu như gặp nhau mỗi ngày, nhưng trái tim cậu vẫn đập nhanh đến thế.
Gió đêm thổi tới, Lục Hoang Chi cảm thụ trái tim run rẩy nơi lồng ngực, trong đầu chỉ sót lại một ý nghĩ:
Đệch, cậu thật sự rất thích Triệu Chi Đào.
Nhưng sang ngày mai, có lẽ cậu sẽ càng thích anh hơn hiện tại.
___
Mắt nó cứ lè nhè ấy nên chưa rà lỗi, mai rà lại sau:]]