Metatron nghe nói thiên đường có thêm một sí thiên sứ, tâm tình vui mừng. Nhưng mà nghe nói lại là một tiểu thiên sứ, hắn lại bắt đầu có chút lo lắng, tiểu thiên sứ còn chưa định ra tính cách, cần bồi dưỡng thật tốt, hơn nữa tiểu thiên sứ vừa sinh ra đã được nâng lên cao như vậy, rất dễ bị các thiên sứ bài xích giống Yahveh.
Yahveh có thể dùng chiến công rửa sạch thành kiến của thiên sứ, tiểu thiên sứ lại không được.
Chiến tranh cũng không phải hàng năm đều có.
Phó quan mới của hắn lanh lẹ nói rằng: “Điện hạ, không bằng đến thần điện xem tiểu điện hạ đi.”
Đêm qua nàng cũng đi dạo trên đường, là một thành viên bị dọa tới mức dại ra, cho nên ngày hôm sau, nàng liền thông báo cho Metatron điện hạ, thủ trưởng suy nghĩ giống nàng, cảm thấy vui vẻ vì tin tức này.
“Tiểu thiên sứ ở thần điện sao?”
“Hẳn là ở đó, mọi người đều nhìn thấy Yahveh điện hạ ôm tiểu điện hạ trở về.”
“Ừm, nghỉ trưa ta đi thăm bọn họ.”
Metatron lộ ra tươi cười, con ngươi xanh nhạt nhuộm vầng sáng nhu hòa.
Trí thiên sứ trưởng tuy rằng không có dung mạo tuyệt thế như sí thiên sứ trưởng, nhưng mà khí chất độc đáo, tính cách ôn thuần. Sally âm thầm kinh diễm, thầm nghĩ thủ trưởng của mình cũng là một đại mỹ nhân.
Chính ngọ vừa đến, xung quanh đều là thiên sứ nghỉ trưa.
Metatron không dẫn theo Sally, một mình đi đến thần điện, trí thiên sứ đi ngang qua nhìn thấy trí thiên sứ trưởng, ánh mắt đều lướt theo hắn về phía thần điện. Bọn họ không có tư cách đến thần điện, chỉ có thể ngóng nhìn Metatron điện hạ có thể mang đến tin tức tốt, chứng thật thiên đường quả thật có thêm một sí thiên sứ.
Từ khi có thêm Yahveh điện hạ, thiên đường liền có chín vị sí thiên sứ, hiện giờ thêm một vị “tiểu điện hạ”, liền tròn mười vị sí thiên sứ, ác ma vương cấp địa ngục có nhiều nữa cũng không đủ gây sợ hãi!
“Yahveh điện hạ, Metatron đến bái phỏng ngài.”
Metatron đứng ở trước tòa thần điện tự mình xây dựng, hô vào trong điện.
Cửa điện đóng chặt.
Thần điện không có âm thanh.
Metatron tính tình tốt đứng ở nơi đó chờ đợi, lại không biết trong thần điện căn bản không có thiên sứ nào.
Trong đại thánh đường, sách Sáng Thế tức giận nằm ở một bên, không nằm trên đầu gối thượng đế. Xét thấy quá mức nhàm chán, nó đang dạy chim nhỏ ca hát, xem như chia sẻ “áp lực” cho Lucifiel điện hạ.
Đáng tiếc nó không mở miệng còn đỡ, vừa mở miệng quả thực là tra tấn thính giác.
Sách Sáng Thế hoàn toàn không có thắp sáng thiên phú ca hát, còn tự cho là tốt đẹp, không ngừng bảo chim nhỏ học theo giọng hát của nó, tương lai mở ra sự nghiệp ở thiên đường.
Thượng đế nhịn rồi lại nhịn, “Đừng hát nữa.”
Sách Sáng Thế vừa nghe, tinh thần chấn hưng, giọng hát lại cất cao thêm một âm điệu, “Thần vạn năng, xin cho tin mừng rải khắp đại địa, xin cho quang minh đuổi đi hắc ám, chúng ta dùng dê rừng trắng tốt nhất hiến cho ngài…”
Thượng đế: “…”
Đây là ca từ gì, y lại không ăn dê!
Trước khi thượng đế dùng ra đòn sát thủ ngôn linh, sách Sáng Thế chưa đã thèm căm miệng lại.
“Thượng đế, ngài có muốn hát hai câu hay không?”
“Ngươi yên tĩnh một chút cho ta.”
Thượng đế xoa xoa thái dương, cảm thấy mình bị tạp âm làm cho thần kinh suy nhược.
“Thiên sứ nghỉ trưa, là bởi vì làm việc một buổi sáng, cho nên cần nghỉ ngơi.” Sách Sáng Thế ăn ngay nói thật, “Về phần ngài, ngài từ sáng tới tối đã ngủ đủ lâu rồi.”
Thượng đế dùng ánh mắt lạnh như băng đảo qua nó, “Ngô mỗi thời mỗi khắc đều đang cố dung hợp căn nguyên hắc ám.”
Sách Sáng Thế sửng sốt.
Ý, gần đây thượng đế có chăm chỉ như vậy hả?
Nó theo bản năng hỏi thêm một câu: “Dung hợp thế nào rồi?”
Thượng đế thản nhiên nói: “Có khả năng còn cần mấy trăm vạn năm nữa.”
Đáp án này vừa nói ra, sách Sáng Thế liền muốn dùng bìa sách tát vỡ mặt thần, lấy loại tiến độ này, có với không có khác nhau rất lớn sao! Cũng chỉ có thần mới có thể không biết xấu hổ xem mấy trăm vạn năm như việc không đáng lo!
“Meta đang tìm ngô?”
Thượng đế nghiêng tai, bỗng nhiên mở miệng nói với Lucifiel ở hạ giới: “Luci, Meta ở cửa thần điện, hình như là đang tìm ngô, ngươi đi xử lý một chút.”
Sí thiên sứ trưởng thu thập cục diện rối rắm cho y mỉm cười, “Thần, Yahveh đâu?”
Thượng đế thản nhiên nói: “Yahveh đang nghỉ trưa.”
Nụ cười trên mặt Lucifiel run rẩy trong tích tắc, ngài nói thẳng ngài buồn ngủ đi!
Buông tha việc nghỉ ngơi, sí thiên sứ trưởng tôn quý bước ra khỏi cung điện, đi về hướng thần điện. Cảm nhận được ánh mắt quỷ dị của các trí thiên sứ, lòng hắn như hồ nước, gợn sóng không sợ hãi, vào một khắc dùng bản thu nhỏ của mình đi trấn an hắc thượng đế, điểm mấu chốt và tiết tháo của hắn đã vứt bỏ một khoảng lớn, căn bản không thèm để ý trí thiên sứ tự hỏi chuyện này như thế nào.
Đến trước thần điện, Lucifiel liền nhìn thấy Meta còn đứng ở nơi đó.
“Meta.”
Giọng nói cách đó không xa khiến Metatron quay đầu lại.
Nhìn thấy là Lucifiel điện hạ, Metatron hành lễ với hắn, ôn hòa nói: “Điện hạ cũng tới gặp Yahveh điện hạ sao?”
Lucifiel thầm nghĩ: ta muốn gặp y, trực tiếp đến đại thánh đường cũng sẽ nhanh hơn chờ ở nơi này. Lucifiel không cách nào đem bí mật nói cho hắn ta biết, chỉ có thể nói với Meta: “Yahveh không ở thần điện, ngươi trở về đi.”
Metatron hơi có vẻ mất mát, sau đó giữ vững tinh thần, “Tiểu điện hạ có ở thần điện không?”
Lucifiel bình tĩnh, “Không.”
Metatron im lặng ba giây, lại nói: “Khi nào ta có thể nhìn thấy bọn họ.”
Lucifiel: “Tùy duyên.”
Biểu tình Metatron thực bất đắc dĩ, giống như đang nói “điện hạ, đừng nói giỡn với ta”.
Đáng tiếc lời Lucifiel nói chính là thật, Meta làm việc và nghỉ ngơi rất quy luật, ngủ sớm dậy sớm, không giống như cái loại cú thường xuyên thức đêm Michael. Dưới tình huống như vậy, Meta muốn đụng tới Yahveh và hắn ban đêm, xác suất rất thấp.
Dỗ Metatron đi rồi, Lucifiel nhìn cũng không nhìn thần điện thêm một cái nào, xoay người rời đi.
Thần điện không có thần, không hề có ý nghĩa.
Lời đồn ồn ào huyên náo bên ngoài, dưới thái độ bỏ mặc của sí thiên sứ trưởng, mọi người liền nhu thuận câm miệng. Bọn họ suy đoán đại khái là tiểu điện hạ không tiện ra mặt, phải đợi thời điểm chính thức mới có thể xuất hiện. Trên thực tế ngày đó vĩnh viễn cũng sẽ không đến, Lucifiel sẽ không đem vui đùa biến thành thật, cũng khinh thường việc kéo ra một tiểu thiên sứ có lẽ có.
Hắn không có giới luật thất mỹ đức, cũng vẫn là đứng đầu thất mỹ đức.
Hôm nay trước khi màn đêm buông xuống, Lucifiel không có vội vàng như ngày hôm qua, mà là ở lại tẩm điện, cẩn thận chắp vá một đoạn giới luật thất mỹ đức, những mảnh nhỏ còn lại thì đặt ở trong rương, để ngừa mất đi.
Xiềng xích thất mỹ đức quấn quanh cổ tay hắn, nhẹ nhàng vuốt ve, biểu đạt mình muốn trở lại trên người hắn.
Lucifiel không mềm lòng, “Thất mỹ đức, ngô thần đã quyết định tiễn ngươi đi.”
Giới luật thất mỹ đức cứng đờ.
Tiễn đi?
Chủ nhân của nó chỉ có Lucifiel điện hạ thôi a a a a!
“Không cần lo lắng, chủ nhân kế tiếp của ngươi chắc vẫn là sí thiên sứ, trên người bọn họ cũng có phẩm chất thất mỹ đức, như Meta, Samael, cả hai đều là sí thiên sứ rất ưu tú.”
“Ong ong —— ”
“Thần sắp tỉnh rồi, ngươi không thể xuất hiện ở trước mặt y.”
Làm xong việc này, Lucifiel lại trở về trạng thái trẻ con, mặc vào trang phục tiểu thiên sứ, cánh chim thánh quang sau lưng hóa thành điểm sáng biến mất. Hắn nhảy xuống giường, hai chân trần giẫm trên thảm lông mềm nhũn, đi đến trước gương. Gương thủy tinh sát đất rõ ràng hiển lộ ra bộ dáng hắn, một nắm nho nhỏ, hai tay ngay cả một thanh kiếm cũng nắm không nổi.
Tư thế yếu ớt lại chọc người ta thương yêu như vậy, kỳ thật Lucifiel cũng không thích.
Hắn tôn sùng lực lượng, truy đuổi sự mạnh mẽ.
Hắn nhìn lên thần ——
Giống như đang nhìn một ngọn núi cao sừng sững ở trước mặt mình.
Nếu hắn thật sự dịu ngoan, không ham chiến tranh, vậy hắn sẽ là thiên sứ giống như Metatron, chứ không phải là sí thiên sứ trưởng vang danh tam giới. Chỉ có khi sự yếu thế có thể đạt tới mục đích của hắn, hắn mới phải làm như vậy, mà còn làm tốt hơn bất cứ một thiên sứ nào.
Trong gương, tiểu thiên sứ tinh xảo như tranh mặt mày cong cong, tươi cười dường như có thể tinh lọc hết thảy.
Ai có thể tin tưởng đây là hắn chứ.
Theo tiếng cửa điện khép lại, Lucifiel đi ra khỏi tẩm điện, tiến vào trạng thái sinh hoạt ban đêm. Ở cửa cung điện, hắn đụng phải thần linh tóc bạc đi tới, vươn tay giống như vô số lần.
“Thiên phụ.”
Hắn vươn tay được đáp lại, thân thể bị bế lên.
Hắc thượng đế nói rằng: “Thật nhẹ.”
Lucifiel cười không nói chuyện, đem đầu tựa vào vai thần, hành động như vậy, ban ngày hắn không dám làm, nhưng mà ban đêm lại có thể thân cận thần như thế. Tóc bạc lạnh lẽo của thần lướt qua gò má hắn, phá lệ thoải mái.
Thần đêm nay, càng ôn hòa hơn tối hôm qua.
Hắn hành động không sai.
Sau khi hắc thượng đế dẫn hắn đi ra khỏi khu vực trung ương, Lucifiel thuận miệng hỏi: “Thần, hôm nay đi đâu?”
Hắc thượng đế vô cùng hứng thú: “Ngô dắt ngươi đến địa ngục thế nào?”
Lucifiel: “…”
Hắc thượng đế thản nhiên hỏi: “Không vui sao?”
Lucifiel chỉ có thể nhận mệnh theo tới cùng, “Rất thích, cám ơn thần mang ta đi địa ngục ngắm cảnh.”
Trước lạ sau quen, lần thứ hai Lucifiel nhìn thấy cửa địa ngục, cảm thấy thực bình thường. Lần trước hắn và thượng đế trực tiếp tiến vào cửa địa ngục, có thần ở đó, tam giới chỗ nào cũng có thể đi.
Nhưng mà không ngờ, lúc này thái độ của cửa địa ngục không giống lần trước.
Nó không có trực tiếp mở cửa ra.
Mà là ——
Cửa địa ngục bộc phát ra một tiếng thét chói tai, “Chủ nhân hắc ám vĩ đại của ta, hoan nghênh ngài đã đến!”
Mặt Lucifiel tái đi.
Chủ nhân hắc ám…
Hắn liều mạng lôi kéo quần áo hắc thượng đế, “Ngài bây giờ là Yahveh, không thể bại lộ hình dạng!”
Hắc thượng đế cười lạnh, “Yahveh? Đây đều là trò xiếc mặt quang minh làm ra, vì sao ngô phải tuân thủ quy tắc trò chơi của y.”
Một thân trường bào trắng noãn, thần linh tóc bạc ôm Lucifiel không dám lộ diện, công khai bước vào địa ngục. Vào giờ khắc này, khuôn mặt hoàn mỹ đến cực điểm của thần linh, còn có hơi thở quang minh khắp người, “chinh phục” tất cả ác ma chú ý tới y.
“Oa —— ”
Nửa ngày, tập thể ác ma bộc phát ra sóng triều gào thét điên cuồng.
Đó không phải Yahveh của thiên đường sao? Thế mà bị cửa địa ngục xưng là chủ nhân hắc ám!