Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 111: Trao đổi tâm linh



Trong mặt tinh thần, tâm tình thượng đế cũng cực kỳ không tốt.

Ngươi nói truyền tống ký ức thì thôi đi, vì cái gì nhất định phải chọn lúc này, một chút thời gian cũng không chờ nổi, làm hại Luci nhìn thấy loại hình ảnh đó.

Đọa thiên?

Y làm sao có thể vì một thánh tử mà đánh Luci vào địa ngục!

Thượng đế cho rằng Lucifiel vì tương lai này mà bi thương, kiên nhẫn giải thích: “Luci, ngô sẽ không làm ra loại chuyện này, cũng chưa bao giờ nghĩ tới việc sáng tạo một thánh tử, hết thảy đều là tương lai hiện ra căn cứ vào trụ cột không có khả năng thực hiện, ngươi không cần lo lắng.”

Thần niệm của thượng đế là màu vàng kim, tràn ngập sắc thái quang minh, khi y hóa thành ảo ảnh trong đầu Lucifiel, giống như quanh thân phủ kín một tầng thánh quang nhợt nhạt.

Ngón tay y chạm vào má thiên sứ, trong giọng nói mang theo dịu dàng mà chính mình cũng không biết, thanh lãnh nói rằng: “Đừng khóc.”

Lucifiel khàn khàn nói: “Thần, ta không có yếu ớt như vậy.”

Mở mắt ra, con ngươi màu xanh lam lại trở nên sáng ngời.

Giống như ngôi sao sớm.

Lucifiel tiến lên một bước, ôm lấy ảo ảnh đó, đem linh hồn của mình đắm chìm trong thần niệm bao phủ. Cái loại ấm áp phát ra từ đáy lòng ấy tràn ra, giống như vô số năm trước, khi hắn chưa sinh ra, ở trong lòng bàn tay thượng đế hấp thu lực lượng, còn được đối phương tỉ mỉ che chở.

Trên đời này, chỉ có thần là khác biệt đối với hắn.

Lucifiel không quên lời trước đó, “Thần, vừa rồi ngài tỏ tình với ta.”

Thượng đế lâm vào suy tư, sau đó nghi hoặc nói: “Có sao?”

Lucifiel: “…”

Chẳng lẽ ở trong lòng ngài, mấy lời kiểu như sẽ không thay lòng đổi dạ cũng không đảm đương lời thổ lộ nổi sao!

“Ngài nói.” Lucifiel đè thấp giọng, trong nhu hòa khó hiểu mà có thêm mê hoặc, “Ta nghe được rõ ràng” Hắn nhìn đôi mắt vàng kim thuần túy đến cực đoan của thượng đế, bi ai trong lòng đều bị tầm mắt thần linh quét đi sạch sẽ, “Thần muốn đổi ý sao?”

Đối với lời nói có chút cường thế của Lucifiel, thượng đế kinh ngạc trong nháy mắt, Luci ở trước mặt y vẫn luôn dịu dàng thuận theo, y cũng đã quen thiên sứ như vậy.

Thượng đế cắt ngang đề tài này, “Luci, ngươi nên đi chủ trì lễ mừng.”

“Ngài đang dời đi lực chú ý.” Luci đưa hai tay ôm lấy cổ thượng đế, ghé sát vào mặt thần linh, cách đôi môi nhạt màu thật gần, “Thần, ngài không muốn hôn ta sao? Chỉ cần ngài bằng lòng hôn ta, ta liền không so đo chuyện trước kia thần chiếm hữu ta.”

“Cơ thể ta đã sớm là của ngài, cho tới bây giờ chưa từng phát sinh quan hệ với những người khác, ngài cũng không thể giống sách Sáng Thế đã nói, ăn không nhận nợ đi —— ”

Âm cuối nâng lên, có thêm chế nhạo.

Giờ khắc này, hắn hoàn toàn khác với thường ngày, là thiên quốc phó quân cao ngạo chân chính.

“Hay là nói, ngài muốn chờ ta bị mặt hắc ám của ngài nhiệt tình đả động, thay lòng đổi dạ, lúc đó ngài mới có thể ra tay đoạt ta lại? Lúc đó chắc là muộn rồi, ta vẫn luôn rất cố chấp, buông tha liền tuyệt đối sẽ không quay đầu lại.”

Trong mắt là ý cười rạng rỡ, nhưng lời Lucifiel nói lại chọt trúng chỗ đau của thượng đế.

Lịch sử đen tối bị bại lộ, thượng đế nhất thời chống đỡ không được, nghiêng đầu, tránh cho khoảng cách quá gần, “Luci, những việc đó đều là ngoài ý muốn, ngô không phải cố ý  —— ”

Lucifiel cười nói: “Vâng, lần đầu tiên là ngoài ý muốn, lần thứ hai cũng là ngoài ý muốn.”

Thân thể thượng đế cứng đờ, ngược dòng ký ức.

Lần thứ hai?

Chuyện xảy ra vào buổi sáng mấy năm trước, hiện lên trước mắt giống như mới hôm qua, lúc thượng đế buồn ngủ mông lung, cảm giác thân thể nóng lên, liền vươn tay xoa nhẹ Lucifiel ở trong ngực. Những phản ứng hỏng bét mà mặt hắc ám lưu lại, khiến y tiến vào thân thể thiên sứ dưới trạng thái chưa tỉnh táo.

Ấn tượng duy nhất chính là thực thoải mái, giảm bớt luồng nhiệt khiến y bức bối.

Sau đó tỉnh táo, y trở lại ngự tọa đại thánh đường, căn bản không nhớ chuyện này, nhưng mà sách Sáng Thế nằm ở trên đầu gối y vẫn luôn cười trộm.

“Luci…”

Thượng đế đã mở miệng, lại ngậm miệng, không nói thêm gì nữa.

Ngoài ý muốn cũng quá nhiều đi!

Lucifiel mở to mắt, “Thần yên tâm, ta đã tiêu hủy lưu ảnh ma pháp cầu trong tẩm điện, cam đoan sẽ không để cho chuyện thần làm với ta bị thiên sứ khác biết.”

Thượng đế mặt không đổi sắc nhìn hắn, Luci, trước kia ngươi không phải thiên sứ như thế!

Lucifiel dùng ánh mắt đáp lại: đều là ngài ép.

Thượng đế không biết phải nói lại cái gì.

Bên ngoài, thân thể Lucifiel vẫn ngồi ngay ngắn trên ghế, không chút sứt mẻ, nét ửng hồng trên mặt giảm đi một chút, tao nhã mà cao quý, hiện hết phong thái thiên quốc phó quân. Hắc thượng đế nhìn Lucifiel ban ngày, lại nghĩ đến buổi tối ngày nào đó, thiên sứ tóc vàng chủ động cởi quần áo, lòng ngứa ngáy khó nhịn.

Tiếc là Lucifiel chỉ nghe lời Jehovah nói, dù là y hạ mệnh lệnh, đối phương cũng sẽ luôn mãi do dự mới có thể đồng ý.

Hắc thượng đế ôn hòa nói rằng: “Tại sao không nói chuyện?”

Lucifiel lấy lại tinh thần, hạ mắt cười nhạt, “Thần, Luci chỉ là say mê các trí thiên sứ hợp tấu, các thiên sứ giỏi ca múa, âm thanh tuyệt đẹp, phá lệ đả động tâm linh.”

Đả động tâm linh?

Hắc thượng đế hồ nghi nhìn hắn, một ca khúc mà thôi, cần đỏ mặt sao?

Trước công chúng, dù là thần cũng không thể tiếp tục truy vấn, chỉ có thể tiếp tục xem lễ mừng.

Theo từng người Metatron, Michael, Beelzebub biểu diễn, vào tiết mục áp chót của lễ mừng, Lucifiel cũng xuống đài. Hành động đi xuống bậc thang của hắn, lập tức rước lấy tiếng hoan hô kịch liệt tại Hằng Tinh thiên, sự sùng bái và nhiệt tình của trí thiên sứ gần như muốn ném bay quảng trường.

Atrios không dám thối mặt dưới ánh mắt thần, cứng ngắc theo mọi người vỗ tay.

[Thần, ngài thích nghe ca khúc gì?]

[… ]

[Mặt hắc ám của ngài ở ngự tọa nhìn đó, ta không thể ngẩn người quá lâu.]

[Tùy tiện.]

[Vậy ta liền hát «Ca ngợi thần» truyền thống nhất của thiên đường nhé.]

Quyết định ca khúc, Lucifiel nói với các thiên sứ đệm nhạc, bảo bọn họ tạm thời có thể nghỉ ngơi. Ánh mắt các thiên sứ lóe sáng đủ để nói lên chờ mong với ca khúc tiếp theo.

Ánh sáng lướt qua trong mắt Lucifiel, ý cười nơi khóe môi càng sâu sắc.

Hắn không biết quá nhiều kỹ xảo ca hát, nhưng hắn có âm thanh hay nhất trên đời, còn có đối tượng ca ngợi phù hợp, chỉ cần hát lên, là có thể đem thanh tuyến độc đáo của hắn phát huy ra.

Thần, ngài có thể nghe thấy cảm tình của ta đối với ngài không?

Nhìn thần linh đứng yên trong mặt tinh thần, đáy lòng Lucifiel dịu dàng, sự cường thế cũng theo thượng đế lặng im mà thu liễm. Hắn chậm rãi mở miệng, hát lên: “Ta nguyện vì quang minh mà ca xướng, ca ngợi hết thảy người nhân đức trên đời.”

“Ta ca ngợi ngài, thần linh tối cao…”

Quảng trường Hằng Tinh thiên an tĩnh lại, các trí thiên sứ thành kính lắng nghe tiếng ca của sí thiên sứ trưởng, đây tất nhiên là âm thanh tốt đẹp nhất họ từng nghe qua, linh hồn cũng được gột rửa dưới tiếng ca.

Trên ngự tọa, hắc thượng đế xem nhẹ ca từ có liên quan tới quang minh, tinh tế phẩm vị.

Y coi như Luci đang ca ngợi y.

Lucifiel mang tình cảm, nhìn hư không, lúc hát xong bài hát này, Atrios cũng chấn kinh, đây là Lucifiel hắn ta biết sao? Lucifiel không phải là thiên sứ bề ngoài dịu dàng, nội tâm lạnh nhạt, trên thực tế kiêu ngạo đến khó tin sao?

Tình cảm trong tiếng ca của hắn thế mà lại dịu dàng đến thế!

Đây là bị đánh tráo đi!

Kết thúc nhiệm vụ của mình, Lucifiel đã rời khỏi chỗ đó, trở lại chỗ ngồi, nhưng ánh mắt tất cả trí thiên sứ đều đuổi theo hắn, hâm mộ khó có thể che giấu.

So với lời khen của thiên đường, Lucifiel có người càng muốn để ý hơn.

[Thần, hay không?]

[Ừm.]

[Ta có thể hát cho ngài nghe vô số lần, tận đến khi ngài nghe chán mới thôi.]

[… ]

Thần niệm thượng đế không lên tiếng, nhưng mà y không giao lưu với Lucifiel, vẫn có thể cảm giác được tình cảm chân thành tha thiết đối với y trong linh hồn thiên sứ.

Dưới thần niệm nhìn chăm chú, tâm linh đều là rộng mở.

Lucifiel thật sự đem nội tâm mình mở ra, giao cho thượng đế kiểm tra.

Thượng đế nhìn Luci trong trí nhớ vì thiên đường mà trả giá tâm huyết, lại một lần nữa ý thức được trong “tương lai” kia, Lucifiel bị đánh xuống địa ngục sẽ có bao nhiêu bi ai. Y không rõ tại sao lại có “tương lai” như vậy, nhưng lại hiểu rõ —— nếu y không sửa đổi thái độ, vĩnh viễn cũng không có khả năng dung hợp hắc ám.

Nhẹ nhàng thở dài, sau khi lễ mừng kết thúc, thượng đế rút ra thần niệm từ trong cơ thể Lucifiel. Cùng với cảm giác ấm áp mất đi, Lucifiel cảm thấy đáy lòng thiếu đi một thứ.

Thần lại rời khỏi hắn.

Lại nhấc đầu, hắn nhìn thấy ánh mắt cực nóng của hắc thượng đế.

Lucifiel khẽ lắc đầu, bỏ Michael và Curtis lại, một mình rời đi, không muốn có quan hệ quá mức thân mật với vị thần linh ban đêm này nữa.

Có điều hắn không muốn nhìn thấy hắc thượng đế, không có nghĩa là hắn có thể né tránh đối phương.

Vừa về tới tẩm điện, Lucifiel theo thói quen đi đến dục trì, để trang sức và quần áo trói buộc sang một bên. Ngâm trong làn nước ấm áp, Lucifiel tựa vào cạnh ao, chơi đùa tóc vàng trôi nổi trên mặt nước, trải qua mấy năm nay bảo dưỡng, tóc đã dài hơn trước.

Bỗng nhiên, hắn nheo mắt, cảm giác trên vai có thêm trọng lượng, một cánh tay khoát lên bờ vai hắn, tay áo trắng vuốt ve da thịt trần trụi, mang đến cái lạnh nhè nhẹ. Thần linh ở sau lưng hắn, đầy hứng thú nói rằng: “Luci, mệt rồi sao?”

Lucifiel khó xử: “Thần, ta cho rằng ngài về nghỉ ngơi rồi.”

Lần đầu tiên hắn chờ mong ban đêm mau đến như vậy!

“Ngô không mệt.” Hắc thượng đế nói, “Cổ họng thế nào, có đau hay không, ngô thấy ngươi đã lâu chưa ca hát ——” tay y tự nhiên sờ lên cổ Lucifiel, da thịt ướt át sờ lên phá lệ bóng loáng, nhẹ nhàng nắm chặt, khiến cho Lucifiel không thể không nâng mặt lên.

Lucifiel nhìn hắc thượng đế sát đầu lại đây, liền biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì. Vị thần này chưa bao giờ che giấu dục vọng của mình, trắng trợn đến độ khiến hắn khó giải quyết, rốt cuộc hắn hiểu tại sao bản tính của ác ma lại là như vậy rồi, đều là do thần sáng thế!

Né tránh không được, hắn đành nhận mệnh.

Một cái hôn mà thôi, cũng không phải chưa từng mất.

Mắt thấy sắp đụng vào nơi mềm mại kia, động tác hắc thượng đế ngừng lại, rốt cuộc không thể động đậy nữa. Ánh mắt của y thay đổi, nội tâm phẫn nộ.

[Không phải nói ban ngày của ta, buổi tối của ngươi sao!]

[Đúng là ngô có nói ——]

[Vậy ngươi buông khống chế thân thể ra cho ta!]

[Nhưng ngô chưa từng nói Luci ban ngày của ngươi, buổi tối của ngô, ngươi rút tay về cho ta, quay về đại thánh đường đi.] Hắc thượng đế gắt gao nhìn chằm chằm Lucifiel, làm thế nào cũng không hôn được.

Lucifiel ngạc nhiên.

Hiểu ra, hắn liền cười phì một tiếng, xoay người qua trong dục trì, đỡ lấy hắc thượng đế đã mất đi khống chế, động tác quỷ dị mà gian nan.

“Thần, ngài muốn ta đỡ ngài về đại thánh đường, bị tất cả thiên sứ vây xem, hay là tự ngài trở về, hôm sau ta lại đi yết kiến ngài?”

“Ngô ở chỗ ngươi.”

“Không được, tiền án của ngô thần nhiều lắm.”

Sí thiên sứ trưởng dịu dàng một chút cũng không dịu dàng mà cự tuyệt hắc thượng đế, mặc quần áo tử tế, tự mình về tẩm điện nghỉ ngơi.

Hết chương 111

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.