“Thần, ngài đã chuẩn bị ngày sáu tháng sáu giáng xuống như thế nào chưa?” Lucifiel đi đến bên ngự tọa, một bàn tay đặt trên tay vịn ngự tọa, bao trùm mu bàn tay thượng đế.
Thượng đế cảm nhận được nhiệt độ lòng bàn tay hắn, trong lòng cũng an bình lại. An bình như vậy khác với yên tĩnh khi ở đại thánh đường, mà là một loại cảm xúc có thể rút đi ồn ào náo động, chẳng sợ thân ở nơi nhộn nhịp cũng có thể yên lòng.
Dưới đáy mắt thần linh tóc bạc, xuất hiện sự lo lắng mà chính mình cũng không biết.
“Luci.”
Lucifiel nghe y kêu tên mình.
Thiên sứ sừng sững bên cạnh thần, chứ không còn là trước người thần.
Nhìn ánh mắt chăm chú của Lucifiel, thượng đế bỗng nhiên quên mất vừa rồi muốn nói gì, một suy nghĩ khác trong đầu do đó mà sinh ra, “Ngươi cũng có thể gọi tên ngô.”
Trên mặt Lucifiel khó nén kinh ngạc.
“Như vậy có thể chứ?”
“Có thể.”
“Nhưng mà… cảm giác có chút kỳ quái.”
Lucifiel cho tới bây giờ luôn trấn định thong dong, ngón tay không khỏi móc lấy ngón tay thượng đế, có chút rối rắm trả lời thượng đế.
Thượng đế nói: “Tên ngô, rất kỳ quái sao?”
“Cho tới nay, đã quen gọi ngài là thần rồi.” Lucifiel rũ mắt xuống, không cẩn thận liền nhìn thấy tóc bạc của thượng đế, màu tóc như ánh trăng, thật dài rũ trên mặt đất. Hắn không tiếng động dời vị trí, lộ ra một phần đuôi tóc giẫm dưới chân.
Thượng đế bình tĩnh liếc hắn thêm một cái.
Nụ cười của Lucifiel trở nên muốn bao nhiêu thuần khiết liền có bấy nhiêu thuần khiết.
Hắn khẽ gọi: “Thượng đế.”
Thượng đế cảm thấy có hơi giống trước đây gọi “thần”, kỳ quái mà nói rằng: “Vì sao khi ngươi gọi ngô là Yahveh, giọng điệu lại không giống hiện tại?”
Lucifiel bất đắc dĩ nói: “Đại khái là gánh nặng tâm lý ít hơn một chút đi.”
Thượng đế trầm ngâm, sách Sáng Thế trên đầu gối nhảy ra đề xuất đề nghị.
Nó viết ra vài chữ thần ngữ trên giấy.
[ Jehovah ]
Tên thật của thần, một cái tên ngưng tụ vô số quang minh. Nếu thượng đế đại biểu cho uy nghiêm của thần sáng thế, vậy thì Jehovah chính là bản thân thần linh!
Sách Sáng Thế vui vẻ nói rằng: “Điện hạ, thử tên này xem!”
Thượng đế đè nó trở lại đầu gối.
Lucifiel nhìn vài chữ rõ ràng trên tờ giấy trắng, không tự chủ được mà thì thầm.
“Je – ho – vah.”
Loại cảm giác thân mật khăng khít ấy thản nhiên sinh ra.
Thượng đế đột nhiên ngơ ngẩn, tên thần không giống những thứ khác, bất luận ở nơi nào kêu tên này, y đều có thể nghe thấy. Trong một thế giới tương lai khác, y từng thấy Lucifer dùng giọng điệu oán hận gọi cái tên thần này, thái độ hoàn toàn khác với Lucifiel.
Lucifiel trước mặt, là đứa con của quang minh chân chính ——
Là trân bảo trong lòng bàn tay y.
Thượng đế vứt sách Sáng Thế tới chỗ không có gì đáng ngại, sau đó giữ chặt Lucifiel. Nhẹ nhàng lôi kéo, y liền kéo Lucifiel từ bên cạnh vào trong ngực.
Y nói ra một bí mật nhỏ không người nào biết: “Luci, khi gọi cái tên thần này mà truyền đạt tình cảm, ngô cũng có thể nghe được.”
Cho nên ——
Vĩnh viễn đừng dùng tình cảm mặt trái để gọi tên thần.
Lucifiel ngồi ở trên đùi y, hỏi ngược lại: “Thần nghe được cái gì?”
Thượng đế ôm chầm ngôi sao sớm chưa từng mất đi của mình, ghé vào lỗ tai hắn nói rằng: “Ngô nghe được ngươi ái mộ ngô.” Vành tai Lucifiel có chút ngứa, run rẩy dưới từng đợt hô hấp, không có trả lời thẳng: “Thần còn muốn nghe thấy ái mộ như vậy không?”
Thượng đế vẫn luôn thẳng thắn, “Muốn.”
Lucifiel phát hiện mình yêu nhất điểm này ở thượng đế.
Phải là phải, không phải liền không phải.
Hà tất uyển chuyển.
“Jehovah, Jehovah.” Lucifiel gọi nhiều lần, tình cảm trong mắt lộ ra, “Hôm nay ta nhàn rỗi, ta muốn… ở cùng ngài.”
Thượng đế cúi đầu, hôn lên cánh môi luôn mang nụ cười của hắn.
“Được.”
Truyền tống trận Thủy Tinh thiên phong bế.
Cửa điện rộng mở của đại thánh đường cũng từ từ đóng lại, ai cũng sẽ không tới quấy rầy bọn họ.
Ngoài đại điện, sách Sáng Thế bị đuổi khóc không ra nước mắt, ghé vào cửa điện hô: “Ta chỉ là một quyển sách thôi, các người không thể đối xử với ta như vậy!”
Một chú chim nhỏ xanh lục đứng ở trong bồn hoa, nghiêng đầu nhìn nó.
Một lúc lâu, chú chim nhỏ còn không lớn bằng bàn tay ấy liền chui vào trong bụi hoa thủy tinh, ngậm một cành hoa bay về phía sách Sáng Thế, “Chiêm chiếp —— ”
Sách Sáng Thế choáng váng.
Lần đầu tiên trong sinh mệnh có sinh linh tặng đồ cho nó.
Quyển sách không có hai tay im lặng một khắc, sau đó mở trang sách ra, ngốc vụng kẹp cành hoa thủy tinh ấy vào trong sách.”Ta sẽ giữ thật kỹ, lần sau đừng hái hoa thủy tinh nữa, đám hoa thủy tinh đó cũng sắp bị ngươi hái trụi rồi ——” nó liên miên cằn nhằn nói mấy lời, đợi khép sách lại, nhìn về phía tiểu Lục, đã thấy đối phương biến thành mắt nhang muỗi choáng váng.
Hiển nhiên, lấy chỉ số thông minh của chim chóc nghe không hiểu lời nó nói.
Sách Sáng Thế nhụt chí, “Mệt ta cho rằng điện hạ chỉnh cao trình độ linh trí cho ngươi.”
Ngốc như vậy, cũng không biết làm thế nào tồn tại được trong tay hắc thượng đế.
Sách Sáng Thế không có chuyện làm chỉ có thể nằm trong bụi hoa, nhàm chán nhìn tiểu Lục tự tìm chuyện vui vẻ. Nó rất muốn đi nghe lén xem thượng đế và điện hạ đang làm gì, lời nói của bọn họ đều bị nó ghi chép lại, chuẩn bị về sau làm bách khoa toàn thư yêu đương để tham khảo.
Đáng tiếc không khí thiên đường còn chưa thay đổi, nó muốn đại phát thần uy cũng không có cơ hội.
Nghĩ như vậy, sách Sáng Thế càng thêm ủ rũ.
Ngày sáu tháng sáu…
Sắp sửa đến rồi, đến lúc đó nó có thể cùng Michael viết tiểu hoàng thư.
Dưới sự chờ đợi của sách Sáng Thế và rất nhiều trí thiên sứ, ngày sáu tháng sáu không nhanh không chậm tiến đến. Ngày này trùng với ngày sáng thế, hàng năm vào ngày này đều sẽ cho nghỉ một ngày, thiên sứ thiên đường đều sẽ tự tổ chức hoạt động, chúc mừng thiên đường sinh ra.
Mà lần này, không cần các thiên sứ tự đi tụ hội.
Hằng Tinh thiên tổ chức lễ mừng ngày sáu tháng sáu.
Tin tức tổ chức lễ mừng đã truyền ra từ trước đó, cho nên không cần Metatron quan tâm, vào ngày năm tháng sáu, các trí thiên sứ đã canh giữ ở ngoài quảng trường thiên sứ chờ đợi.
Còn lại một giờ…
Trước lúc đếm ngược, không trung thiên đường tương đối ảm đạm.
Lucifiel cũng đứng ở trong đám người.
Hắn ngửa đầu nhìn không trung màu trắng mờ, giống như đang chờ đợi ánh mặt trời tảng sáng sắp sửa chiếu đến, chuyên chú và nghiêm túc như vậy, khiến nhóm đồng bạn bên cạnh hắn đều ngừng hô hấp.
Beelzebub chốc thì nhìn không trung, chốc thì nhịn không được nhìn lén sí thiên sứ trưởng.
Điện hạ hắn thích nhất, trong mắt tràn đầy ánh sáng ngời ngời.
Đó là hạnh phúc… đúng không.
Trong lúc thất thần, eo hắn bị một đồng bạn chọt chọt. Beelzebub tức khắc xù lông quay đầu lại, “Michael, ngươi làm gì…” Nhưng mà hắn nhìn thấy chính là một thiên sứ tóc đỏ vô tội, cùng với một Asmodeus chân chính động thủ chọt hắn.
Asmodeus giơ tay lên, “Ta chỉ kêu ngươi một chút thôi mà.”
Beelzebub thở dài, “Tìm ta có chuyện gì?”
Asmodeus kéo hắn vào trong góc, nhỏ giọng nói thầm. Không lâu lắm, hai má Beelzebub đỏ lên, ánh mắt từ do dự trở thành kiên định, đồng ý suy nghĩ của đối phương.
Lời Asmodeus nói rất đơn giản, trước khi ngày sáu tháng sáu đến, biểu đạt ái mộ của mình với Lucifiel điện hạ. Dù sao thì sau ngày sáu tháng sáu, thượng đế đến nơi, Lucifiel điện hạ liền không còn là đối tượng bọn họ có thể ảo tưởng nữa.
Thời gian bọn họ có thể biểu đạt tình cảm… chỉ còn lại có một chút.
Cho dù thần linh sẽ không vui, bọn họ cũng muốn làm như vậy.
Cả đời chỉ duy nhất một lần.
Lễ mừng ở quảng trường thiên sứ, phạm vi cực kỳ trống trải, lần này chỉ thiết lập một nơi giáng xuống giống như tế đàn, để thượng đế sử dụng khi xuất hiện. Sí thiên sứ đều bình dị gần gũi đứng ở trong đám trí thiên sứ, hòa vào một phần của thiên đường.
Dưới sự vui sướng của Lucifiel, thời gian đếm ngược bắt đầu.
Mười.
Chín.
Tám.
Bỗng nhiên, Lucifiel phát hiện xung quanh xuất hiện động tĩnh, Meta và Samael đều rời xa hắn, mà Asmodeus và Beelzebub đi tới bên cạnh hắn.
Vẻ mặt Beelzebub đều là khẩn trương và ửng hồng, quỳ một gối.
“Điện hạ, ta thích ngài.”
Bảy.
Sáu.
Lucifiel không có giật mình, mà lắc đầu cười nói: “Ngươi như vậy là thật sự phải vào ngục giam thiên sứ đó, Beelzebub.”
Beelzebub thiếu chút nữa bật khóc, “Ta, vì ngài, ta tình nguyện!”
Nghe thấy lời trí thiên sứ phó nói ra, trí thiên sứ quanh đó đều đồng loạt sợ hãi, lập tức nhịn không được vỗ tay khen ngợi dưới bầu không khí náo nhiệt bốn phía.
Bọn họ đều nhìn ra giờ khắc này toàn tâm toàn ý Beelzebub điện hạ đều là dũng khí.
Tuy rằng kết cục sẽ rất thảm ——
Nhưng mà vẫn đáng để kính nể một chút.
Năm.
Bốn.
Lucifiel nhìn về phía Asmodeus, dịu dàng hỏi: “Ngươi cũng giống hắn sao?”
Asmodeus trấn định hơn Beelzebub nhiều, cũng quỳ một bên gối, trên tay còn có thêm một bó hoa tươi thuần trắng, “Điện hạ, trước tiên chúc ngài sinh nhật vui vẻ.”
Vẻ mặt Beelzebub xanh mét.
Đồ khốn, đã nói thổ lộ chung với hắn mà!
Ba.
Hai.
Một.
“Còn có một câu, hy vọng ngài có thể biết.” Asmodeus run rẩy nói rằng, “Ta thích ngài.” Khoảnh khắc nói xong câu đó, pháo hoa ma pháp trên bầu trời đã nổ tung, không trung có thêm từng đám ánh sáng rực rỡ.
Lucifiel đứng giữa tất cả thiên sứ nhìn bọn họ.
“Ta biết.”
Hắn nói ra lời chưa từng ra khỏi miệng.
“Các ngươi luôn là bộ dạng không có chuyện gì, nhưng số lần đi ngang qua cung điện của ta, đủ để nói lên tất cả vấn đề.”
“Mỗi một lần mỗi một lần, ta đều thấy được —— ”
Cảm giác hạnh phúc thật lớn đánh sâu vào trong lòng Beelzebub và Asmodeus.
Hóa ra điện hạ biết!
“Quên nói cho các ngươi biết.” Lucifiel giảo hoạt nói ra nguyên nhân, “Mấy vật trang trí thủy tinh ngoài cung điện của ta, đều là thủy tinh cầu ký ức, rất đáng yêu đúng không.”
Trong lúc nhất thời, phàm là trí thiên sứ từng hoa si như vậy đều kinh hô một tiếng.
Thủy tinh cầu ký ức!
Vậy chẳng phải là nói phàm là thiên sứ từng vòng quanh cung điện trồng cây si, đều bị thủy tinh cầu ký ức ghi chép lại sao! Hơn nữa còn từng bị Lucifiel điện hạ lật xem!
Mọi người đều bị dọa!
Michael nhìn đồng bạn đổ mồ hôi lạnh say sưa, cười ha ha.
“Các ngươi chột dạ cái gì hả!”
Chuyện thảm như vậy, điện hạ quả nhiên không để cho mỗi mình hắn ta trải qua! Trước đây đều là hắn ta bị thủy tinh cầu trọng điểm “quan tâm”, thế nên không thể làm bất cứ chuyện gì không tập trung, hiện tại tốt rồi, chuyện mấy thiên sứ kia từng lén lút làm cũng bị ghi chép lại.
Khi Lucifiel lại nhìn về phía hai tên thổ lộ với hắn, liền nhìn thấy hai đứa nhỏ đáng thương hóa đá thành pho tượng.
Hắn thầm nghĩ: “Quá non mà.”
Phải biết khi thượng đế phát hiện hành vi nào đó bị ghi chép lại, cũng chưa từng sợ hãi như vậy.
Tại hiện trường lễ mừng lặng ngắt như tờ, trên bầu trời chợt chiếu xuống một tia sáng cực hạn!
Ánh sáng cắt qua hư không!
Hằng Tinh thiên hoàn toàn bị chiếu sáng thành ban ngày!
Các trí thiên sứ không quan tâm kích thích vừa rồi, kích động quỳ xuống. Ở đây chỉ có sí thiên sứ có tư cách đứng thẳng, nói rõ thân phận đặc biệt của bọn họ.
Thần linh giáng xuống trên đài tế, thánh quang tán đi, tóc bạc rũ xuống mặt đất.
Đôi mắt vàng kim của y đối diện tất cả sí thiên sứ và trí thiên sứ.
Dung nhan đã từng khiến toàn thiên đường khiếp sợ kia, công khai bại lộ dưới tầm mắt. Y và Lucifiel tương tự nhau, không còn bị bất cứ thứ gì che lấp nữa.
Y đứng ở nơi đó ——
Không phải Yahveh, không phải thiên sứ.
Trên người y có sự cao cao tại thượng thuộc riêng về thần.
Thượng đế tuyên bố với Hằng Tinh thiên tĩnh mịch: “Lễ mừng bắt đầu.”