Toàn Thiên Đường Đều Cho Rằng Thủ Trưởng Thất Sủng

Chương 162: Chỗ ngồi mới



Sau khi hắc thượng đế gặp mặt ác ma vương cấp xong, Baal giống như lọt vào công kích tinh thần, vẻ mặt hoảng hốt, cùng tay cùng chân rời đi, ác ma và đọa thiên sứ theo sau cũng hốt hoảng, lần nữa cảm khái vì trình độ vinh sủng của Lucifiel.

Thần có quang ám khác biệt, nhưng đều tín nhiệm Lucifiel.

Việc này cực kỳ hiếm có.

Suy nghĩ của ác ma hoàn toàn khác với đọa thiên sứ, đầy đầu bọn họ đều chật ních suy nghĩ “thượng đế thay đổi triệt để”, không dành ra để tự hỏi chuyện khác được. Âm mưu quỷ kế gì cũng mất đi ý nghĩa, ác ma khát vọng được lọt vào mắt xanh của thần sáng thế đã không phải một hai năm, đây là bản năng mà từ khi sinh ra bọn họ đã không cách nào kháng cự.

Không chiếm được, quá khó, căn bản không làm được.

Ác ma vô số lần cho ra kết luận, ngày qua ngày bóp tắt hy vọng của mình, mà ác ma sống càng lâu, lại càng hiểu rõ tuyệt vọng khi thân ở địa ngục.

Nhưng hy vọng đã đến, thần nói, thần muốn phù hộ địa ngục.

Cấp cao địa ngục mở cuộc họp trong một góc phòng, âm thầm thảo luận chuyện này. Baimeng đứng ở vị trí của mình, trao đổi ánh mắt với đồng bạn đọa thiên sứ, bọn họ đều rất muốn khinh bỉ hành vi của ác ma, thiên sứ cấp cao từng ở thiên đường đều biết một bí mật, ánh mắt của thần nhìn chăm chú vạn vật, cái gì cũng đừng mơ giấu diếm.

Trước đây là thần lười nhìn địa ngục, hiện tại thần đã ở địa ngục, ác ma nói cái gì, thần sẽ không biết sao?

Baal còn đang kích động nói, “Thiên đường xong đời!”

Ma long Behemoth che mặt.

Vị lão đại này đang suy nghĩ gì, thấy thế nào thì thần cũng chưa từng nói buông tha phù hộ với thiên đường mà.

Ai ngờ Baal nói ra một phen đạo lý, “Lucifiel không còn là sí thiên sứ trưởng, không thể nhúng tay vào sự vụ thiên đường, thực lực Michael lại không đạt tới ưu thế áp đảo, địa ngục chúng ta nếu lại khai chiến với thiên đường, ai thắng ai thua còn không nhất định.”

Trong ánh mắt sáng ngời hữu thần của vua ác ma hiện lên sự giả dối và màu đỏ tươi.

“Chỉ cần thần không thiên vị, tỉ lệ thắng của ác ma rất cao!”

Behemoth không nhúc nhích, lạnh lẽo nhắc nhở: “Lạc đề rồi, hôm nay chúng ta thảo luận vấn đề thần phù hộ địa ngục.”

Baal bĩu môi, “Không phải không khác gì lắm sao…”

Thần phù hộ địa ngục, địa ngục liền đi đánh thiên đường, tốt bao nhiều!

Behemoth cảm khái, trong đám ác ma vương cấp, quả nhiên là mình đảm đương vai trò đầu óc, ngón tay gõ gõ trên tay vịn gỗ đen cứng rắn, “Ngươi cho là Lucifiel từ chức, liền thật sự không quan tâm chết sống của thiên đường ư?”

Baal tắt tiếng.

Behemoth phẫn hận nói: “Cẩn thận gió bên gối đó.”

Ác ma: “…”

Đọa thiên sứ phỉ báng: “… Hoàn toàn không cách nào tưởng tượng ra có được không!”

Sau khi tận mắt nhìn thấy thần trong truyền thuyết, chỉ cần không mù, ai cũng có thể nhìn ra thần không phải là người ôn hòa, sự lạnh lùng kia đặt ở bên ngoài không chút nào che giấu.

Lucifiel thổi gió bên gối thượng đế… chuyện cười thật nhạt.

Andras thay mặt đọa thiên sứ nói rằng: “Baal đại nhân, ta nghĩ thần đang chờ chúng ta trả lời, chúng ta vẫn nên mau chóng thảo luận ra kết quả đi.”

Baal ho khan một tiếng, “Được.”

Sau cuộc thảo luận ông nói gà bà nói vịt, Baal quyết định nói rằng: “Ngày mai, chúng ta đi cung nghênh thần hắc ám, tin tức này cũng phải mau chóng tuyên bố ra ngoài, để thiên đường và nhân gian đều biết địa ngục chúng ta cũng được thần sáng thế phù hộ.”

Ác ma vương cấp đều thực bình tĩnh.

Kỳ thật ngoại trừ tiếp nhận, địa ngục không có con đường thứ hai để đi.

Nếu thần đã cho bọn họ bậc thang bước xuống, thì ác ma vương cấp làm dáng làm dáng thương lượng một ngày là được rồi. Tuy rằng thần nhân từ hỏi ý bọn họ, nhưng trên thực tế ai dám xem ý tốt của thần trở thành lòng lang dạ thú, sinh linh dám làm như thế, chỉ sợ thi cốt đều đã hôi phi yên diệt.

Việc này, Lucifiel đã biết trước khi lần yết kiến này chấm dứt.

Làm thiên quốc phó quân rất nhiều năm, thiên sứ tóc vàng đã sớm nhìn thấu rất nhiều việc. Hắn giấu đi ánh sáng trí tuệ trong mắt, dịu dàng nhìn hắc thượng đế chưa từng nghe lén ác ma nói chuyện, hắc thượng đế còn đang hỏi hắn về cái nhìn đối với ác ma địa ngục.

Hắn nghĩ, đại khái chỉ có thần không hiểu chuyện đời còn đang chờ đợi tin tức, nhưng việc này không có nghĩa là thần ngu muội, trái lại, hắn cảm nhận được sự thuần túy của thần.

Rõ ràng một ý niệm là biết chuyện, nhưng thần nhất định muốn ác ma chính miệng đưa ra câu trả lời thuyết phục.

“Luci, ban ngày sắp tới.”

Hắc thượng đế dừng cuộc nói chuyện lại, ánh mắt dừng lại một chút trên sao trời sắp tảng sáng. Phía trên địa ngục, trong không trung mà mây đen che đậy, là ánh sáng tín ngưỡng đẹp nhất của Lucifiel.

Lucifiel cứ như vậy đứng cả đêm, lời nói nhỏ nhẹ, lúc nên nói chuyện thì cái gì cũng có thể tán gẫu, bất luận là lĩnh vực nghệ thuật hay là thanh nhạc đều cực kỳ tinh thông, khi không cần lên tiếng, vẻ mặt hắn thong dong, yên tĩnh tao nhã giống như một pho tượng thiên sứ.

Lúc này, hắn liền không nói gì.

Hắc thượng đế không cần câu trả lời của hắn, ngày đêm luân phiên đối với thần mà nói, không phải một chuyện đáng để vui vẻ.

Nhưng mà khoảnh khắc khi hắc thượng đế rút tầm mắt về, nghiêng đầu nhìn Lucifiel, y liếc mắt một cái nhìn đến ống tay áo tuyết trắng của đối phương.

Hắc thượng đế không khỏi ngẩn ra.

Y bào thiên sứ mất đi hoa văn đại biểu cho giai cấp của thiên đường, lựa chọn cùng loại kiểu dáng giản lược giống y, việc này đại biểu cho Lucifiel không còn là thiên sứ cần triều bái y nữa.

Hắc thượng đế nhíu mày lại, nhớ tới một việc, “Ngươi không xây chỗ ngồi cho mình sao? Hay là lúc ban ngày, ngươi cũng đứng như vậy?”

Lucifiel vì giọng điệu kinh ngạc của thần mà vui sướng.

“Cái này không có gì.”

Vô số năm, hắn đều là như vậy, làm bạn với thần không phải một câu nói đùa.

“Y không nói, ngươi liền tiếp tục như vậy hầu hạ y hả?” Hắc thượng đế có không biết tình huống đi nữa, thì cũng biết bạn lữ thế gian tuyệt đối sẽ không như thế, rõ ràng là thượng đế không ý thức được vấn đề.

Lucifiel sẽ không nói xấu Jehovah, chỉ cười không nói.

Hắc thượng đế: “… Ngô sẽ nói cho y biết.”

Sáng sớm đã đến, hắc thượng đế rơi vào cơn buồn ngủ mông lung, khi một ý thức quang minh khác hiện lên trên biển tinh thần, y cố chống đỡ xúc động ngủ say, đem chuyện muốn nói với thượng đế thô bạo nhét vào trong đầu đối phương.

Thượng đế không kịp đề phòng, “Ngươi đang làm cái gì?”

Đáp lại y chính là cảnh tượng hắc thượng đế chìm vào đáy biển, tóc bạc dần dần bị nước bao phủ.

Thượng đế đè lại cái trán đau đớn, trong đầu có thêm tri thức về bạn lữ nhân gian. Lời trào phúng tràn ngập lực độ xuyên thấu của hắc thượng đế theo đến, “Mệt cho ngươi biết được hết thảy ở thế gian, kết quả ngay cả đối đãi với thần hậu cũng tùy ý như vậy, ngô thấy ngươi hoàn toàn không để bụng tới hắn.”

Thượng đế vi diệu mà sản sinh một chút xấu hổ.

Không chú ý tới vấn đề chỗ ngồi, đây là sai lầm của y.

Tự xưng là đặt Lucifiel trên lòng bàn tay mà sủng ái, thượng đế bằng lòng cho hắn hết thảy những thứ có thể cho trên thế gian, làm sao có thể tiếp tục phạm sai lầm này. Sau khi y tỉnh lại, ngưng tụ thần lực, làm phía đối diện dâng lên một ngai vàng tương tự với ngự tọa.

Quy cách của ngai vàng cao hơn chỗ ngồi của sí thiên sứ trưởng, phía trên khắc hoa văn hoa thủy tinh, xây dựng ra nét đẹp nho nhã thánh khiết.

Hoa thủy tinh là thánh hoa thượng đế yêu thích, chỉ có thánh hoa mới có tư cách tô điểm cho Luci.

Thượng đế lãnh tĩnh nói rằng: “Luci, không cần đứng.”

Thế mà lại để Luci đứng vô số ngày đêm như vậy… trách không được mặt hắc ám lại không vui nói cho y biết chuyện này.

Lucifiel vẫn luôn chờ thần hoàn hồn, vào khoảnh khắc nhận được ngai vàng, đáy lòng dâng lên tất cả tư vị. Hắn biết thượng đế sẽ hiểu được vào một ngày nào đó, lại không ngờ rằng dưới sự nhắc nhở của hắc thượng đế, liền xoay chuyển hành vi trước đây nhanh như vậy.

Trái tim của thần, trân quý hơn bất cứ thứ gì.

Lucifiel đi qua, tao nhã, bình tĩnh ngồi xuống đối diện thượng đế, giống như rất nhiều năm trước đã ngồi ở chỗ kia, nhìn chăm chú vào thần linh tóc bạc trước mặt.

Thượng đế hỏi: “Ngươi thích không?”

Lucifiel vui đùa nói rằng: “Ngài cũng từng lôi kéo ta ngồi trên ngự tọa luôn rồi, nếu nhất định phải nói thật, chỗ ta thích nhất vẫn là ngồi ở bên cạnh ngài.”

Thượng đế vì câu trả lời của hắn rũ đôi mắt vàng kim xuống, đột ngột bật cười.

Nụ cười này, sao sáng đầy trời đều không sánh bằng.

“Ngươi tùy thời có thể ngồi ở bên cạnh ngô, ngô chưa bao giờ cự tuyệt ngươi, Luci.” Thần linh tóc bạc nói chuyện, không khí thanh lãnh quanh thân ấm lên, giống như ánh nắng xua tan sự yên tĩnh, thần tính siêu thoát cũng lây dính sắc thái tình cảm.

Lucifiel nhanh chóng nói tiếp: “Vậy hôm nay ngài nhất định không để ý gặp ác ma vương cấp một lần đâu nhỉ, bọn họ muốn được ngài phù hộ.”

Thượng đế: “…”

Kiều diễm gì cũng bị tin tức này đánh tan.

Thượng đế biết đây là chuyện kế tiếp mà hắc thượng đế để lại, tâm tình không vui, dùng thái độ hàn khí trải rộng cung điện để gặp ác ma vương cấp. Tình huống ban ngày và đêm tối khác biệt, khiến trong lòng ác ma vương cấp lạnh run, ý thức được thần xuất hiện vào buổi tối có bao nhiêu dễ nói chuyện!

Thượng đế mặt không đổi sắc hỏi Lucifiel, “Y hứa hẹn cái gì?”

Lucifiel gia công lại nguyên văn một chút, uyển chuyển đáp: “Sinh linh địa ngục cũng là con dân của thần, nên hưởng sự phù hộ từ thần, quang minh và hắc ám ngang nhau.”

Ác ma vương cấp cảm động một giây.

Lucifiel thế mà lại nói dễ nghe như vậy.

Thượng đế lãnh đạm nói: “Một khi đã như vậy, dựa theo ý của y mà làm đi.”

Trong cung điện lạnh hơn.

Lucifiel vốn muốn cho ác ma một cái cảnh cáo, nên không có cải thiện quan hệ khẩn trương giữa thượng đế và ác ma, bình tĩnh nhìn bọn họ nhận được câu trả lời, nhanh chóng chạy trốn.

Tin tức thượng đế phù hộ địa ngục bị ác ma tuyên truyền khắp nơi, hận không thể chiêu cáo thiên hạ, cảm xúc mừng như điên lây nhiễm mỗi một ác ma, địa ngục không còn là nơi thần linh ghét bỏ nữa! Sau khi cấp cao địa ngục liên thủ thay đổi hướng gió, hiệu quả rõ rệt nhất chính là thượng đế nhận được một sợi tín ngưỡng mỏng manh từ ác ma.

Ngón trỏ và ngón cái thượng đế vân vê nó, yên lặng nhìn sợi tín ngưỡng còn mảnh hơn sợi tơ nhện ấy, tâm tình ghét bỏ từ từ nhạt đi.

Có chung quy vẫn tốt hơn là không có.

Địa ngục có tín ngưỡng, hành cung hắc ám liền có thể chính thức tấn chức thành thần điện, hắc thượng đế rất vui vẻ, ác ma rất không chịu thua kém, thành lập địa vị cho y.

Đáng tiếc càng ngày càng cảm nhận được nhiều tín ngưỡng, suy nghĩ muốn trở về của thượng đế mạnh dần.

“Luci, chừng nào có thể trở về?”

“Jehovah rất gấp ư?”

“Lực tín ngưỡng của ác ma là màu đen, ngô cần xây một cái đại thánh trì mới, ném số lực tín ngưỡng màu đen đó vào…”

“…”

Hôm nay Lucifiel vẫn bị bệnh ở sạch của thượng đế đả bại.

Ác ma hận ngài, tuyệt đối không phải chuyện không có đạo lý! Ngài có dám vì quang ám cân bằng mà hy sinh thêm một chút hay không hả!

Hết chương 162

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.