Đó là một căn phòng kín, chiến sĩ cao to cường tráng co lại thành một đoàn, hơi run rẩy. Roy thân thể trần truồng, toàn thân trên dưới đều là vết thương, trên người rất nhiều nơi đã kết vảy, máu đỏ sậm từng giọt từng giọt rơi trên mặt đất. Trong video giống như một đoạn tua chậm, hình ảnh có chút tối mờ, mang khí tức tuyệt vọng, khiến người có cảm giác hít thở không thông.
Roy chậm rãi ngẩng đầu, đôi mắt vốn lóe sáng không chút ánh sáng nào, tựa như một tượng gỗ vậy. Qua thật lâu, Roy đột nhiên vươn tay, bàn tay đến nửa đường, sau đó rơi xuống, hình ảnh hơi ngừng, gương mặt tuyệt vọng của Roy liền chiếu trên màn ảnh.
Roy là chiến sĩ đế quốc, nay lại bị lột sạch quần áo tiến hành □□, này không chỉ là vũ nhục đối với chiến sĩ đế quốc, cũng là vũ nhục đối với toàn bộ đế quốc Oss.
Corrine chợt đứng lên, cầm ghế bên người, đập về phía video. Thanh âm lớn vang lên, người ở đó mới dần dần phục hồi tinh thần lại, hai tay chiến sĩ này đều chăm chú nắm thành quyền, mắt đỏ ngầu, tựa như dã thú thoát khỏi xiềng xích, muốn đại chiến một trận.
"Tướng quân, chúng ta thỉnh cầu xuất chiến, xin ngài hạ lệnh!"
"Đế quốc Cady quá vô sỉ, đế quốc tuyệt đối không thể dễ dàng tha thứ nữa!"
Corrine xoay người liền vào phòng làm việc của mình, đến khi quân bộ trung tâm khẩn cấp mở một hội nghị, sau khi hội nghị kết thúc, tất cả chiến sĩ đều được triệu tập ở hội trường lớn.
Đế quốc Oss bắt đầu xuất chiến trong vòng một năm, bình thường sẽ hướng địch nhân công kích, thế nhưng một năm gần đây, đế quốc Oss hầu như giữ vững trạm không gian, chỉ lúc địch nhân công kích mới có thể tiến hành phản kích.
Đây là một năm sau, đế quốc lần đầu tiên hạ lệnh chủ động xuất kích.
Trạm không gian tổng cộng có năm mươi chiến thuyền chiến hạm, những chiến hạm này đủ để toàn bộ chiến sĩ trong trạm không gian tiến vào. Các chiến sĩ tốc độ nhanh chưa từng có, rất nhanh, trạm không gian liền trống không, thậm chí ngay cả phòng giam giữ tù binh cũng trống.
Jessy bị bắt làm tù binh, cũng bị áp lên chiến hạm. Nam nhân mặc áo tù rộng lớn, ngoan ngoãn theo sát một đám tù binh, hầu như không ai nhìn ra được hắn là thượng tá ngày xưa của đế quốc Cady. Tất cả tù binh bị nhốt ở một chỗ. Jessy vẫn ngồi xếp bằng tại chỗ, cùng đợi chiến hạm khởi động, sau đó bắt đầu đi. Trên vành tai của Jessy giấu một máy truyền tin, là một máy truyền tinh cỡ nhỏ bằng mỡ, giấu trong da, thành phần giống như tầng da mỡ.
"Thượng tướng, như ngài đoán, video kia chọc giận đế quốc Oss, bọn họ hiện tại đang đi về phía chúng ta đóng quân, chuẩn bị quyết một trận tử chiến." Môi của Jessy nhẹ nhàng động, thanh âm qua da thịt truyền đến máy truyền tin.
Bên kia truyền đến một trận cười, sau một lát, liền truyền đến tiếng của Kontanstin, thanh âm hết sức dễ nghe, thế nhưng ngữ khí lại hết sức hung ác: "Tôi sẽ bọn họ có đi không về. Jessy thân ái, bọn họ có phải mang theo cậu không? Tôi đối với tù binh của bọn họ như vậy, dựa theo thói quen của bọn họ, nhất định sẽ đem tù binh đưa tới trước mặt của chiến sĩ của chúng ta, sau đó ngay trước mặt đế quốc Cady đích thân giải quyết. Thế nhưng... Trước khi bọn hắn nhìn thấy chiến sĩ của chúng ta, bọn họ sẽ không còn sống..."
Iven trong đầu không ngừng quanh quẩn nhìn thấy một màn trong video vừa rồi, phẫn nộ sâu đậm hầu như bao phủ y, Iven lần đầu tiên hối hận bản thân không phải là một chiến sĩ cơ giáp, nếu như có thể, y nguyện ý ra chiến trường, xé nát những người đó.
Một lát sau, Iven từ trong tức giận phục hồi tinh thần lại, thần sắc của y nghiêm túc trước nay chưa từng có, đầu óc của y cũng dần dần rõ ràng hơn nhiều. Đuổi phẫn nộ và hối hận ra khỏi đầu, Iven đem mọi việc sâu chuỗi lại suy nghĩ một chút, sắc mặt trở nên càng lúc càng khó coi. Iven chợt đứng lên, đi về phía phòng của Corrine.
"Iven, tướng quân đang giam ở bên trong, tròn một ngày không ăn cơm." Kach canh ở cửa phòng Corrine, nhìn thấy đi tới Iven nói.
Iven nhìn thoáng qua cửa phòng đóng chặt, xoay người liền đến căn tin, lúc trở lại, trong tay bưng một phần cơm trưa. Iven gõ cửa, thế nhưng bên trong không có trả lời.
"Kach, mở cửa giúp tôi." Iven nói. Iven biết trên người Kach có chìa khóa.
Kach nhìn Iven, liền lấy ra một tấm thẻ, quẹt ở cửa phòng một chút, sau đó đứng qua một bên. Iven đẩy cửa đi vào, sau đó đóng cửa lại.
Corrine đang đứng trước cửa sổ thủy tinh đặc chế, ngoài cửa sổ là vũ trụ mênh mông, vô số thiên thể ở bên ngoài xẹt qua, xa xa ánh sao thiện lương. Cảnh sắc rất mỹ lệ, thế nhưng dưới vẻ mỹ lệ an tĩnh này tựa hồ ẩn giấu một ít bão tố.
Ánh mắt của Corrine nhìn ra ngoài cửa sổ, hắn đứng thẳng tắp, cả người tựa hồ biến thành một pho tượng.
Iven đi tới, đứng bên người Corrine một hồi. Corrine quay đầu lại nhìn y một cái, Iven đưa thức ăn tới trước mặt Corrine. Corrine một chút muốn ăn cũng không có. Người đang dưới trạng thái tự hỏi rất nhanh không cảm thấy đói. Nhưng nhìn ánh mắt của Iven, Corrine vẫn nhận lấy, đặt trên bàn, người cũng ngồi xuống ghế sa lon.
"Còn sáu giờ có thể đến chỗ đóng quân của đế quốc Cady." Corrine kéo kéo khóe miệng, tựa hồ muốn cười, nhưng lại kéo ra một đường cung giễu cợt, "Buồn cười là, tình báo đế quốc báo cáo, nơi đóng quân của bọn họ là một hành tinh đầy núi lửa hoạt động."
Sắc mặt của Iven cũng ngưng trọng, y tựa hồ do dự chốc lát, mới nói: "Corrine, này có phải một cái bẫy không? Đế quốc Cady lợi dụng video khiến cho chiến sĩ đế quốc phẫn nộ, sau đó chạy ào đến núi lửa hoạt động, mượn sức mạnh của núi lửa, dùng tự nhiên đánh bại đế quốc?"
"Iven, tôi cho là cậu sẽ giấu suy nghĩ này trong lòng." Corrine thấp giọng cười nói.
Tiếng cười kia khiến Iven có chút xấu hổ, y quả thực do dự, y sợ Corrine hội nhận thấy được vấn đề trong đó, sau đó đổi ý, mà Roy thì bị ném ở chỗ ma quỷ vậy.
Corrine trên mặt lộ ra một nụ cười bất đắc dĩ: "Nhưng chúng ta không có lựa chọn khác, nếu như trốn trong trạm không gian như trước, không chỉ bị đế quốc Cady cười nhạo, hơn nữa sẽ khiến năm nghìn chiến sĩ cơ giáp trên chiến trường, nhan dân đế quốc mất lòng tin."
Ánh mắt của Iven rơi vào người Corrine, nam nhân bất khả chiến bại trên chiến trường, lúc này mang trên mặt vẻ uể oải cùng bất đắc dĩ, lại có chút yếu đuối. Dưới tình huống như vậy, Corrine quả thực không có lựa chọn khác, chỉ có thể lựa chọn xuất chiến. Thế nhưng hắn vì sao phải để tất cả chiến sĩ xuất chiến?
Tuy rằng y cũng rất muốn đi cứu Roy, đối với Corrine, hành vi toàn quân xuất động rất hài lòng, thế nhưng bây giờ suy nghĩ một chút, vẫn vô cùng mạo hiểm, y đoán không ra suy nghĩ của Corrine.
Corrine đột nhiên đứng lên, kéo tay Iven đi tới trước cửa sổ. Một tay của hắn khoát lên vai Iven, một tay chỉ ra ngoài cửa sổ, động tác này, cơ hồ là ôm Iven vào trong ngực...
"Trời sao ở ngoài có phải rất đẹp không." Thanh âm âm trầm của Corrine nói.
Iven hầu như có chút mê mẩn gật đầu.
"Iven, tôi nói rồi, tình thế của đế quốc so với trong tưởng tượng nghiêm trọng hơn rất nhiều, cho nên đây thật ra là trận chiến cuối cùng. Nếu như chúng ta vẫn đang thủ ở đó, chúng ta cầm cự không được bao lâu, trạm không gian một khi bị công phá, đế quốc mất đi phòng tuyến thứ nhất, tinh cầu Oss sẽ biến thành một tinh cầu tràn ngập khói súng, vẻ phồn hoa cũng sẽ biến mất, mọi người mỗi ngày đều sống trong sợ hãi. Sau đó, đế quốc Cady sẽ đem đế quốc Oss làm thuộc địa, mọi người mất đi dân chủ tự do, hoàn toàn trở thành nô lệ của đế quốc Cady."
Iven thấy lạnh cả người từ chân xông ra, y nghĩ không ra tình thế của đế quốc lại nghiêm trọng như vậy, lại đến nông nỗi có thể trở thành thuộc địa. Tình cảnh giả thiết Corrine đưa ra, y hoàn toàn không dám tưởng tượng.
Y từ nhỏ lớn lên ở thành Oss, ở trong trí nhớ của y, tòa thành vẫn phồn hoa, cũng đồng dạng tốt đẹp.
"Thế nhưng, tôi sẽ không để cho tình huống đó phát sinh." Corrine nói năng có khí phách nói, một phút kia, uể oải trên mặt hắn tựa như biến mất, thần sắc cũng kiên định, "Trận chiến này sớm muộn gì cũng phỉa đánh , chuyện của Roy, đó là một cơ hội. Hôm nay ý chí chiến đấu của các chiến sĩ đều rất cao."
Lời Corrine nói khiến Iven dần dần tỉnh táo lại, thế nhưng trong lòng mơ hồ bất an.
Hai người đều rơi vào trầm mặc.
Lúc Kach gõ cửa, cách nơi trú quân của đế quốc Cady chỉ còn một tiếng hành trình.
"Camera truyền thông của đế quốc ở nơi nào?" Iven đột nhiên hỏi.
Corrine ngẩng đầu, ánh mắt xanh thẳm mang theo nghi hoặc rơi vào người Iven.
"Tôi muốn lưu lại cho Ryan một số thứ." Iven nói. Càng tới gần nơi trú quân của đế quốc Cady, bất an trong lòng Iven càng lúc càng lớn. Chuyến đi này nguy hiểm dày đặc, vì an nguy của đế quốc, có lẽ tất cả chiến sĩ trên chiến hạm này đều không trở về được, tự nhiên cũng bao gồm cả y.
Nói đến Ryan, ánh mắt của Corrine cũng nhu hòa, hắn đứng lên, kéo tay Iven liền đi ra ngoài: "Đi theo tôi."
Camera mini này nhỏ tựa như muỗi, hầu như trải rộng khắp mọi góc trên chiến hạm. Những camera này cơ hồ là cơ mật đế quốc, vì thế những video này đầu tiên sẽ đưa đến chỗ tổng thống đế quốc, sau đó do khu quân tình sang lọc mới có thể phát ra ngoài. Iven hy vọng Ryan có thể thấy trên TV để nó kiêu ngạo vì mình.
Corrine dẫn Iven đi tới trước một chậu cây, sau đó chỉ vào một điểm đen trên lá xanh nói: "Nơi này có một cái."
Iven đem y phục của mình và tóc đều sửa sang lại một phen, sau đó ghé vào trước camera mini kia. Corrine khoanh tay đứng một bên, ánh mắt chuyên chú nhìn chằm chằm Iven.
"Ryan, ba ba hiện tại ở trên chiến hạm, thoạt nhìn là không phải rất tuấn tú sao?" Iven cười nói.
"Ryan, không nên khi dễ Edda, nếu không sẽ biến thành tiểu mập mạp."
"Hoa phải chăm sóc thật tốt, nhớ kỹ mỗi ngày đều phải tưới nước."
Iven lải nhải nói rất nhiều, sau đó đứng thẳng người. Corrine cũng bu lại, hướng ông kính nói: "Ryan, chú sẽ chăm sóc tốt cho ba ba con." Thanh âm của Corrine trở nên nghiêm túc, tiếp tục nói, "Tổng thống bệ hạ thân ái, nếu như đoạn video này không được phát sóng, sau khi chế tác xin đem nó gởi cho Ryan Winston."
"Tướng quân, cách nơi đóng quân của đế quốc Cady chỉ còn 0. 1 năm ánh sáng, xin hỏi có đổ bộ không?"
"Để năm mươi chiến thuyền chiến hạm hoàn thành kết nối, làm trống hai mươi lăm chiến thuyền chiến hạm. Hai mươi lăm chiến thuyền chiến hạm được làm trống, lưu lại vài người là được rồi." Corrine nói, "Các cậu đến một chiến hạm khác, đây vốn là chiến hạm của riêng tôi, tôi muốn đích thân lái. Hai mươi lăm chiến thuyền cơ giáp trống đi cùng ta."
Sắc mặt của quan báo cáo đột nhiên thay đổi: "Tướng quân!"
Ánh mắt sâu thẳm của Corrine rơi trên mặt của quan báo cáo, người trẻ tuổi kia sắc mặt hết sức khó coi, nhưng vẫn hành quân lễ: "Vâng, tướng quân."
Quan báo cáo xoay người rời đi, trên chiến hạm ngoại trừ tù binh, các chiến sĩ khác đều được chuyển đến một chiến hạm khác.
Iven vẫn đứng bên người Corrine.
Corrine nhìn y một cái, đột nhiên nói: "Iven, nếu như chúng ta lần này đều sống, cậu nguyện ý tha thứ cho tôi không?"