Toàn Tông Môn Đều Là Kẻ Si Tình, Chỉ Có Ta Là Tỉnh Táo

Chương 56: Chưởng môn nổ thành pháo hoa



Đội ngũ sáu người của Vô Thượng Tông cuối cùng dừng bước với chiến tích 152 đĩa, Lâm Độ là người cuối cùng buông đũa, nhìn thoáng qua đầu bếp đang xoa cánh tay, trong lòng bốc lên một lời xin lỗi muộn màng.

"Thiên Vô, nếu không thì cho sư phụ của chúng ta toàn bộ thuốc cao đi?"

Hạ Thiên Vô đáp một tiếng, tay cầm dao của đầu bếp run rẩy: "Không đâu, dán xong vẫn muốn tiếp tục chứ?"

Thực ra Lâm Độ cũng ăn không quá no, nhưng lại ngại ăn tiếp: "Làm sao có thể, ngài nghỉ ngơi đi, tính vào sổ của ta."

Một đám người cuồn cuộn bước ra khỏi cửa, vừa lúc bên ngoài vang lên hai tiếng vèo vèo, pháo hoa bắn lên bầu trời đêm tối tăm, sau đó lần lượt nở rộ ra cơn mưa ánh sáng rực rỡ.

"Ô, pháo hoa năm nay thật lớn, thì ra Tu chân giới cũng bắn pháo hoa." Nguyên Diệp chắp tay ngửa đầu xem bầu trời đêm.

Lâm Độ nheo mắt lại: "Sao ta lại cảm thấy, cái pháo hoa kia ...... Ở giữa giống như có người?"

Mặc Lân giật mình, cẩn thận nhìn kỹ, sau đó buột miệng thốt ra một tiếng: "Vãi."

"Thủ vệ Quân Định phủ đâu!!! Người nào dám can đảm ẩu đả trong Định Cửu Thành!!!"

Hắn nói, trên tay liền xuất hiện một cây huyền kim kiếm côn, đang muốn phi thân bay lên, lại bị Hạ Thiên Vô kéo lại.

"Đại sư huynh, người đó hình như là......"

"Cho dù có là Thiên Vương lão tử tới cũng không thể ẩu đả ở Định Cửu Thành!"

"Hình như là chưởng môn của chúng ta."

Động tác của Mặc Lân khựng lại, quay đầu, đôi mắt vốn đã trợn tròn, hai mí mắt theo đó mở to, chứa đựng đầy vẻ khó tin: "Ngươi nói ai?"

Sáu người đồng thời ngửa đầu nhìn lên bầu trời, chỉ thấy một thân ảnh màu đỏ lơ lửng giữa không trung, một đạo linh lực hướng thẳng về phía nàng, sau đó nổ ra một làn sóng linh lực cực kỳ rực rỡ, linh quang màu đỏ đậm lộng lẫy vô cùng, phạm vi cực đại, tỏa khắp mấy chục trượng, giống như một bông mẫu đơn nở rộ cực kỳ hoa mỹ.

"Đúng nha, hình như hôm nay chưởng môn của chúng ta mặc y phục đỏ." Nguyên Diệp ngửa đầu nhìn một hồi, trì độn phản ứng lại, bỗng nhiên thét lớn: "vãi chưởng".

"Chưởng môn của chúng ta nổ thành pháo hoa???"

Mí mắt Lâm Độ co giật, trịnh trọng nói: "Chưởng môn nhân dịp ăn tết, bắn cái pháo hoa trợ hứng cho các ngươi, để chúng ta nói, cảm ơn chưởng môn."

Nghê Cẩn Huyên ngoan ngoãn làm người đầu tiên hưởng ứng: "Cảm ơn chưởng môn."



Nguyên Diệp theo bản năng đồng thanh nói: "Cảm ơn chưởng môn."

Yến Thanh cảm thấy không đúng, nhưng theo lễ phép cũng hùa theo: "Cảm ơn chưởng môn."

Khóe miệng Mặc Lân giật giật: "Không được, người nào mà cần chưởng môn tự mình đánh, ta đi xem."

Hắn mới vừa chạy tới, liền nghe được một tiếng gọi cực kì quen thuộc.

"Đại sư tỷ! Đại sư tỷ không được đâu! Tỷ là chưởng môn đó! Đây là Định Cửu Thành chúng ta đó!!! Tỷ không thể tự tay phá tông quy!!"

"Ây da đừng đánh đừng đánh, đại sư tỷ, sao ngay cả ta tỷ cũng đánh!"

Sư phụ bị phạt đi đối chứng sổ sách ở Định Cửu Thành kia của hắn trên tay còn xách theo cái bàn tính, có vẻ sợ bị ngộ thương, cách khá xa, đang gân cổ lên rống to.

"Đừng để ta nghe thấy cái chữ "chưởng môn" này, ta nghe thấy liền tức giận!" Phượng Triêu cười lạnh một tiếng, áo bào giữa không trung bay phần phật, quay đầu chỉ vào phiến linh lực dao động tức giận nói: "Ngươi còn biết trở về?"

"Không phải muốn tự động trục xuất sư môn sao? Ngươi trở về làm gì?"

"Là đàn ông thì cả đời đừng trở về!!"

"Lâm trận bỏ chạy thì tính là bản lĩnh gì! Cứ như vậy mà ném cái chức chưởng môn nát này cho ta, ngươi còn không biết xấu hổ quay về lấy đồ của Vô Thượng Tông? Bò cho ta! Ranh giới Vô Thượng Tông cũng đừng bước vào!"

Lâm Độ thấy Mặc Lân đi lên cũng lấy ra pháp khí phi hành bay lên trời, vừa mới lên tới liền nghe được câu này, chợt nhận ra được trường hợp này hình như đã đọc qua trong kịch bản của Lâm Thoan, lập tức nhìn về phía mà Phượng Triêu suýt nữa chỉ vào chửi ầm lên.

Nơi đó có bóng dáng một người đàn ông bên trong làn sóng ánh sáng linh lực.

Người kia bộ dạng thanh niên vô cùng trẻ trung, một thân bạch y tung bay trong đêm đầy gió tuyết, cũng không giống như đám đệ tử Vô Thượng Tông quan phát chỉnh tề, mái tóc đen của hắn theo gió tung bay, chỉ có một đạo kim sắc thần ấn giữa trán có hơi sáng lên, thu thuỷ vi thần ngọc vi cốt*, ước chừng chính là người như vậy.*Tinh thần như nước mùa thu, ngọc làm gốc (Từ khanh nhị tử ca - Đỗ Phủ)

Xuyên qua mênh mang phong tuyết, Lâm Độ đối mặt với một đôi mắt vô cùng tối tăm và lạnh lùng.

Đó là một đôi mắt không hề có chút độ ấm, vô bi vô hỉ, cho dù có bị người chỉ vào mũi mắng, cũng không hề dao động.

Lâm Độ có thể thấy rõ ràng, người nọ không giống mình, dù có kìm nén cơn giận đến đâu, cũng sẽ lộ ra một chút động tác và biểu cảm nhẹ, nhưng người kia không hề dao động, tựa như không quan tâm đến bất cứ thứ gì.

Dù là hàn băng vạn năm cũng có thể cho người ta cảm nhận được dày đặc hàn khí, hắn cũng không lạnh băng, như là thứ đồ vật không có bất luận thuộc tính gì, quan sát hết thảy thương sinh, vô bi vô hỉ, vô ưu vô mẫn.

Giờ khắc này, nàng rốt cuộc đã hiểu, vì sao Lâm Thoan ba ngàn năm cũng không thể ủ ấm một người như vậy.

Con hàng này rõ ràng chính là một tấm vật liệu cách nhiệt.



"Sư tỷ sư tỷ, chúng ta đừng tức giận, sư đệ trước kia tất nhiên có sai, nhưng bây giờ Tết nhất, tới cũng tới rồi......" Sư Uyên vẫn khuyên can.

Phượng Triêu cười khinh: "Tết nhất liền hắn gây ngột ngạt, tới cũng mau mau bò cho ta."

"Khụ khụ" Phượng Triêu bị rót một họng gió, nhịn không được ho sặc sụa.

"Đại sư tỷ, gió tuyết lớn như vậy, sao còn ở bên ngoài hứng gió."

Một giọng thiếu niên khó phân nam nữ xuyên thấu gió tuyết và trần thế ồn ào náo động, đến tai chưởng môn đang trên đà nổi điên.

Lâm Độ liền giơ tay, linh lực từ Phù Sinh phiến tuôn ra, nhẹ nhàng nói: "Ngừng."

Trong chốc lát, băng tuyết dừng, vừa vặn lơ lửng trong không trung, phảng phất bị ngưng đọng.

"Gió quá lớn, có lẽ vị đạo hữu kia, không nghe thấy tiếng mắng của ngài, giờ thì ổn rồi."

Lâm Độ cười thu Phù Sinh phiến, nghiêng nghiêng đầu: "Đúng rồi, vị này chính là tán tu phương nào?"

Phượng Triêu chỉ sửng sốt một chút, rồi nhanh chóng nở nụ cười: "Tới tới tới, tiểu sư muội, để ta giới thiệu cho ngươi, vị này chính là, Thanh Vân Bảng thiên phú đệ nhất tiền nhiệm, Hậu Thương."

Nàng nhiệt tình vẫy tay với Lâm Độ, dùng linh lực kéo nàng đến bên cạnh, cực kỳ vui vẻ ôm lấy bả vai Lâm Độ, nhìn về phía Hậu Thương: "Vị này theo bối phận nguyên bản của ngươi ở Vô Thượng Tông mà tính thì là tiểu sư muội ngươi, Thanh Vân Bảng thiên phú đệ nhất hiện tại, Lâm Độ."

Hai vị thiên phú đệ nhất trước sau xa xa tương vọng, một người đạm nhiên như tuyết, một người tuỳ tiện tựa phong, hai người ánh mắt chạm nhau, rốt cuộc là Lâm Độ lên tiếng trước.

"Thì ra là tiền bối, kính đã lâu."

Lâm Độ ôm quyền gật đầu, tư thái cung kính, ánh mắt lại không chịu gò bó, như trường phong ngàn dặm, lá rơi trên cỏ lăn.

Thật lâu đối diện truyền đến một tiếng trả lời: "Tiểu sư muội rất lễ phép."

Phượng Triêu chỉ vào Hậu Thương nói: "Tiểu sư muội, nhớ cho kỹ, đây là đệ tử quan môn của chưởng môn tiền nhiệm của Vô Thượng Tông chúng ta, 600 năm trước từng là ứng cử viên cho chức tân chưởng môn, chỉ tiếc hắn ngỗ nghịch sư trưởng, không từ mà biệt, đến nay mới vừa trở về, theo ý kiến của ngươi, người này ngươi có nên gọi một câu sư huynh không?"

Một lời vừa nói, một bên còn ôm bàn tính Sư Uyên mồ hôi lạnh ròng ròng.

Lâm Độ bỗng nhiên nghiêng đầu cười, tuyết lạnh ngưng đọng trong không trung vừa lúc đột nhiên lại bắt đầu bay xuống.

"Đại sư tỷ, hôm nay gió tuyết lớn, không bằng hỏi một chút Hậu Thương tiền bối, cớ gì tới Định Cửu Thành làm khách?"


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.