[V-Vậy tôi sẽ để mọi người lo phần còn lại!] Con dokkaebi nói những lời cuối cùng và biến mất.
Một hình phạt thức ăn và phí sinh tồn. Hình phạt này không có trong tiểu thuyết Con đường Sinh tồn. Có lẽ hợp đồng giữa tôi và Bihyung đã gây ra sự thay đổi này. Jung Heewon xác nhận rằng bánh quy trong túi của cô ấy đã biến mất và nhỏ giọng hỏi tôi, "Dokja-ssi, có phải anh đã biết trước điều này sẽ xảy ra..."
“Tôi đã đoán trước được. Tôi đã nghĩ về những việc dokkaebi có thể làm để quấy rối con người.”
“…Anh rất giỏi việc dự đoán, phải không?”
Tôi gọi Lee Hyunsung và những người khác đến. Tình huống đã thay đổi, giờ là lúc để di chuyển.
“Trả lại thức ăn cho chúng tôi!”
“Sao... sao chuyện này lại xảy ra?”
Những người thuộc nhóm thiệt thòi đang than khóc. Cheon Inho và nhóm chính thống cũng hoang mang do đột ngột mất thức ăn. Tôi bắt gặp ánh mắt của Cheon Inho, kẻ đang cắn môi.
'Có lẽ… mày đã biết trước điều này? Không, điều đó là không thể.'
Nếu tôi có thể đọc được suy nghĩ của hắn thì chắc hắn sẽ nghĩ như vậy.
[Bạn đã đọc được chính xác suy nghĩ của nhân vật ‘Cheon Inho’.]
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Cheon Inho’ đã tăng.]
Độ hiểu biết của tôi tăng lên chỉ vì việc này sao? Tôi nhìn biểu hiện của những người khác và thử đoán xem họ đang nghĩ gì. Tuy nhiên, tin nhắn trước đó không xuất hiện. Trong lúc đó, Cheon Inho tập hợp mọi người lại để ổn định mớ lộn xộn.
"Mọi người, tập trung lại nào. Tôi có một thông báo khẩn cấp đây."
Nội dung của thông báo rất đơn giản. Tình hình đã trở nên tệ hơn, thế nên họ cần thêm ‘trinh sát’ đến từ nhóm thiệt thòi. Họ buộc phải khẩn trương. Giờ đây chẳng còn thức ăn ở dưới lòng đất này nữa.
“Chúng tôi sẽ không phân phát thức ăn cho bất cứ ai không phải trinh sát.”
Mặc dù đó là một tuyên bố vô lý, nhưng chẳng có bất cứ phản ứng quá mức nào đến từ mọi người. Không, họ không thể phản đối. Đây là kết quả hiển nhiên trong tình huống này. Mọi người chú ý đến nó và tự nguyện trở thành trinh sát. Thức ăn đã biến mất nhưng hy vọng vẫn hiện diện trên khuôn mặt của Cheon Inho. Tình hình trở nên tệ hơn, nhóm chính thống lại có nhiều quyền lực hơn.
Lee Hyunsung trở nên lo lắng khi thấy những việc này và nói, “Dokja-ssi, giờ phải làm sao đây?”
“Tất nhiên là chúng ta sẽ đi kiếm thức ăn.”
Biểu cảm của mọi người trong nhóm trở nên căng thẳng. Kiếm thức ăn. Điều này chỉ có một ý nghĩa duy nhất.
“Vậy thì chúng ta phải trở thành trinh sát. Trên mặt đất vẫn còn thức ăn.”
“Không, chúng ta sẽ không lên mặt đất. Nếu lên đó chúng ta chết là cái chắc.” Tôi nhìn mặt nạ chống độc trên sàn. Cái thứ rách nát đó sẽ chẳng thể cản được làn sương độc đâu.
Lee Hyunsung lẩm bẩm, “Chúng ta cần kiếm thức ăn trên mặt đất…”
Lee Hyunsung-ssi, thế giới đã thay đổi rồi. Vì thế, thức ăn cũng cần phải thay đổi.
Tôi nhìn về phía đường hầm dẫn đến ga Yaksu.
“Khoan đã, Dokja-ssi… đừng nói là...”
“Đúng thế.”
Trong thế giới này, con người không còn đứng đầu chuỗi thức ăn nữa. Tuy nhiên, như thế không có nghĩa rằng chúng ta phải trở thành con mồi.
“Chúng ta sẽ đi săn quái vật.”
_____
Sau một lúc, vài người từ nhóm thiệt thòi, bao gồm cả tôi, đứng trước đường hầm dẫn đến Ga Yaksu.
“Tôi hiểu rồi, cậu đang định đi theo đường ray.” Tôi đã nghĩ Cheon Inho sẽ cản trở khi chúng tôi từ chối tham gia vào nhóm trinh sát, nhưng hắn có vẻ an tâm khi tôi không ở trong đó. Có lẽ hắn xem tôi là mối đe doạ với quyền lực của hắn. “Chà, có vẻ như đây sẽ là một cuộc hành trình dài đấy. Cần có một nhóm dành riêng cho việc hoàn thành kịch bản, thế nên hãy an toàn trở lại nhé.”
Hắn đúng là một tên hề. Hắn nói như thể mình là chỉ huy ấy, nhưng khoảnh khắc hắn bị ăn đập chẳng còn xa đâu.
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Cheon Inho’ đã tăng.]
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật ‘Cheon Inho’ đã đạt đến một mức độ nhất định.]
Ra vậy… Tôi hiểu rồi. Có hai cách để tăng “độ hiểu biết” về một nhân vật. Đầu tiên là tôi phải được thích hoặc được tin tưởng bởi một nhân vật. Cách thứ hai là tôi phải đoán đúng những gì nhân vật đang suy nghĩ.
[Nhân vật ‘Cheon Inho’ đang nghi ngờ bạn.]
Nhờ sự tích lũy độ hiểu biết, một thông báo mơ hồ về cảm xúc của nhân vật hiện lên.
“Có thể cho một thành viên của nhóm tôi tham gia không? Tôi muốn có thông tin về cuộc tấn công.”
Quả thật, Cheon Inho không muốn để chúng tôi đi một cách dễ dàng. Tôi lườm kẻ đang đứng sau lưng Cheon Inho. Đó là kẻ sẽ tham gia với chúng tôi và là một đồng đội bất đắc dĩ.
“T-Tôi phải đi với họ sao?”
“Huh, sao anh còn ở đây vậy, Han-hyung. Chẳng phải anh muốn làm hoà với Dokja-ssi vào tối qua sao?”
“C-Chuyện đó…”
Thành viên của nhóm Cheon Inho sẽ tham gia với chúng tôi là Trưởng phòng Han Myungoh.
“Dokja-ssi, nếu cậu không phiền thì tôi sẽ đi…”
“Được rồi, hãy đi với chúng tôi.”
Han Myungoh ngạc nhiên khi tôi sẵn sàng chấp nhận. Anh ta nghĩ tôi sẽ từ chối. Lee Hyunsung lo lắng nhưng tôi đã nảy ra một ý tưởng. Dù sao thì tổ đội 5 người sống sót từ Toa 3807, bao gồm tôi, Lee Hyunsung, Lee Gilyoung, Yoo Sangah và Han Myungoh đã được tái lập.
“Tôi có thể đi cùng không?”
“…Được thôi, nhưng chẳng phải cơ thể của cô vẫn chưa hồi phục hoàn toàn sao?”
“Thế này là đủ rồi.”
Có thêm một người nữa. Bao gồm Jung Heewon, có tổng cộng 6 người trong tổ đội này. Đó là một con số lớn cho một tổ đội nhỏ thế này. Tất nhiên, con số này chẳng nhằm nhò gì so với những nguy hiểm trước mắt.
[Một kịch bản phụ mới đã xuất hiện!]
[Kịch bản phụ — Thu thập thức ăn
Thể loại: Phụ
Độ khó: E
Điều kiện: Săn chính xác loại quái vật có thể ăn được và chế biến chúng.
Giới hạn thời gian: Không
Phần thưởng: 500 xu
Thất bại: ???]
Ngay khoảnh khắc họ đặt chân vào đường hầm, một kịch bản phụ hiện ra. Thu thập thức ăn. Đó là kịch bản phụ chúng tôi cần phải vượt qua trước khi tham gia vào kịch bản chính thứ hai.
[Vài chòm sao đang dự đoán về màn trình diễn của bạn.]
Bóng tối của đường hầm còn tối hơn cả khi chúng tôi chưa đi được 10 bước. Tôi thắp sáng đường hầm bằng đèn pin nhưng chỉ có xung quanh chúng tôi là sáng. Điều này chứng tỏ rằng có một bức màn đã chặn ánh sáng lại. Mục tiêu thực sự hẳn phải ở sau bức màn này.
“Dokja-ssi, đợi chút đã. Từ chỗ này thực sự rất nguy hiểm.” Jung Heewon là người đầu tiên dừng lại. “Chúng ta thực sự sẽ đi đường này sao? Dù nhìn thế nào đi nữa thì việc này giống như tự sát vậy. Thậm chí cả Lee Gilyoung cũng ở đây.”
“Thực ra thì tôi đã lo về việc này từ lúc xuất phát rồi. Vẫn chưa quá muộn thế nên để Lee Gilyoung lại thì sao? Nếu được thì cả phụ nữ nữa…”
“Lee Hyunsung-ssi, dù không tốt như anh nhưng tôi vẫn biết cách chiến đấu đấy. Tôi đã học qua vài khoá kendo trước đây.” Jung Heewon trả lời.
“Nhưng…”
Một cuộc tranh cãi không cần thiết sắp làm bầu không khí loạn lên, tôi nhanh chóng ngăn nó lại, “Lee Hyunsung-ssi, tôi đã nói trước đây rồi, thế giới đã thay đổi. Là phụ nữ không có nghĩa là thể chất của họ yếu đuối. Kể từ giờ mọi người sẽ mạnh lên bằng cách gia tăng chỉ số. Nhưng Jung Heewon-ssi, lời nói của cô cũng có vấn đề.”
“…Là gì?”
“Một người phụ nữ chưa chắc đã yếu, một đứa trẻ cũng như vậy. Gilyoung, thể hiện cho họ xem đi.”
Lee Gilyoung bước tới trước. Cậu bé nhìn quanh một lát trước khi ngồi xuống và vươn tay ra. Jung Heewon mở to mắt, “Ôi trời, đó là gì vậy?”
“C-Chết tiệt! Gián!” Han Myungoh sợ hãi la lên.
Những con gián vừa xuất hiện kết nối với những ngón tay của Lee Gilyoung qua một đường sáng mờ ảo. Những con gián nghe lời Lee Gilyoung như những chú chó trung thành và biến mất vào bóng tối.
“Thuộc tính của em là Kẻ thu thập Côn trùng.”
Kẻ thu thập Côn trùng. Lee Gilyoung sở hữu một thuộc tính Hiếm cho phép giao tiếp một cách đơn giản với côn trùng thông qua kỹ năng “Giao tiếp Đa loài” của cậu nhóc.
“Không có gì phía trước chúng ta. Chúng ta sẽ an toàn trong 100 bước tiếp theo.” Lee Gilyoung cho thấy khả năng trinh sát áp đảo khiến những người khác choáng váng. Lee Gilyoung nói với vẻ dũng cảm, “Cảm ơn đã lo lắng cho em. Tuy nhiên, em không đi theo để được mọi người chăm sóc.”
“Ah, đúng thế...” Jung Heewon gật đầu với biểu cảm hoang mang. Lee Gilyoung bước đến bên cạnh tôi và tôi xoa đầu cậu bé. Thuộc tính của cậu bé chưa hề xuất hiện trong Con đường Sinh tồn nguyên gốc. Quyết định cứu Lee Gilyoung vào lúc đầu không hề sai lầm chút nào. Chúng tôi vượt qua rào cản và bước vào khu vực bóng tối hoàn toàn.
[Bạn đã tiến vào khu vực nguy hiểm.]
“Y-Yoo Sangah-ssi, hãy nắm tay tôi, sẽ rất nguy hiểm đấy.”
“…Chẳng phải anh còn sợ hơn cả tôi à?”
“K-Không phải!”
Không khí bên trong tấm màn rất dính do độ ẩm nơi đây.
“Giảm ánh sáng xuống.” Tôi ra lệnh.
Yoo Sangah lập tức che đèn pin lại. Do cái này không có chức năng điều chỉnh độ sáng, thế nên Yoo Sangah buộc phải tự tay làm việc đó.
“Eww! Đừng chiếu đèn xuống đất.” Jung Heewon buồn nôn khi cô nhìn xuống sàn. Có hàng tấn xác chết dưới đó. Xác của những người cố gắng vượt qua đường hầm này và bị xé xác. Yoo Sangah nhắm chặt mắt, Han Myungoh run rẩy và kể cả Lee Hyunsung dũng cảm cũng phải chảy mồ hôi. Lee Gilyoung bình tĩnh một cách đáng ngạc nhiên. Tôi cảm thấy một chút lo lắng. Cậu nhóc này nghĩ mọi thứ đều là trò chơi à?
“Có vài thứ không phải con người.” Như Lee Gilyoung nói, không chỉ có xác người ở dưới sàn. Có thứ gì đó trông như con sói trưởng thành. Và những cái xác trông như chuột chũi rải rác khắp nơi.
Loài cấp 9 sống trong lòng đất - Chuột Đất. Đó là cái tên gợi nhớ tới một loài bọ ở Trái Đất, nhưng tên thì vẫn chỉ là tên thôi. Chuôt Đất là những thợ săn kiên trì. Chúng đào hầm trong lòng đất và chờ đợi con mồi. Tuy nhiên, những con chuột ở đây trông như thể bị đánh bom đến chết vậy.
Jung Heewon thở dài, “…Gã nào đã làm việc này vậy?”
Chắc chắn chỉ có một người mới có thể khiến lũ Chuột Đất trở thành thế này. Đó là Yoo Jonghyuk. Anh ta đã vượt qua nơi này một mình để tới được ga tiếp theo. Tôi chẳng thể làm thế được. Có lẽ Yoo Jonghyuk sẽ di chuyển đến ga thứ ba sau đêm nay hoặc ngày mai.
Tại sao anh ta lại vội vàng như vậy? Anh ta đã trở nên nóng nảy hơn chăng? Lí do là gì?
“Dokja-ssi, chúng ta có thể dùng những thứ này làm thức ăn không?”
“Kịch bản yêu cầu chúng ta phải tự ‘săn’ chúng, thế nên có lẽ không được đâu.”
“…Hừm, khó chịu thật. Vậy nấu chúng thì sao? Mọi người có muốn nướng chúng không?”
Chúng có thể nướng lên được. Vấn đề là cần một loại lửa đặc biệt.
“Heewon-ssi, cô nói cô giỏi kendo phải không?”
“Nói tôi giỏi thì hơi quá… Nhưng anh đang làm gì vậy?”
Tôi cầm lấy thân của con Chuột Đất và bắt đầu cắt nó bằng dao. Tôi không biết tôi đọc được trong tiểu thuyết vào lúc nào, nhưng việc này không dễ như tôi tưởng. Sau một lúc vật lộn với bộ da bền chắc kia, tôi chuyển sang loại bỏ xương sống. Do đây là lần đầu nên tôi để lại khá nhiều vết xước, nhưng nó vẫn dùng được.
“Sao anh lại nhắc đến chuyện đó?”
“Cô cần vũ khí cho kendo.”
Sừng của Thạch Trư không đủ cho tất cả mọi người và xương sống của chuột đất chỉ gồm một phần, thế nên nó là một thứ vũ khí khá tốt vào đầu kịch bản. Sau khi cắt phần sụn nối đến xương và tạo hình, nó đã có hình dạng tương đối giống một con dao. Tôi đưa nó cho Jung Heewon.
“Cảm ơn. Tôi bỗng có cảm giác như mình đã trở về thời kì đồ đá vậy.”
“Cô cần phải mài nó thêm để có thể dùng được. Xung quanh đây có rất nhiều đá thế nên hãy mài nó cho thật khéo.”
“Haha, đã hiểu, thưa đội trưởng.” Jung Heewon bắt đầu mài con dao với giọng có chút phấn khích. Tôi nhìn lên và thấy Lee Hyunsung đang xem cảnh này với một chút ghen tị.
“Anh có muốn một cái không?”
“Eh, anh sẽ làm cho tôi sao?”
“Mọi người, lại đây. Tốt hơn hết là mọi người nên tự học nó. Hãy làm cùng nhau nào.”
Thực ra thì đây cũng là lần đầu tiên tôi làm việc này. Tôi sẽ chẳng thể làm nổi nếu chi tiết này không được đưa vào Con đường Sinh tồn. Tại sao Con đường Sinh tồn lại không nổi tiếng? Nó rất đơn giản. Vì tác giả viết quá nhiều về các thiết đặt.
“…Dokja-ssi, anh cũng là người mới nhưng anh giỏi việc này thật đấy.”
Chúng tôi ngồi xuống và cùng nhau làm vũ khí. Lần này là 1 ngọn thương, không phải 1 thanh kiếm. Họ không có kỹ năng Kendo thế nên tôi quyết định làm một ngọn thương dài sẽ ổn định hơn. Ngọn thương của Lee Hyunsung làm từ xương sống của con Chuột đất lớn nhất, trong khi của Yoo Sangah và Han Myungoh làm từ xương sống của những con cỡ trung bình. Cuối cùng, ngọn thương của Lee Gilyoung làm từ xương của một con chuột nhỏ.
[Bạn đã thành công trong việc tự chế tạo vũ khí.]
[Một vài chòm sao hứng thú với bản năng nguyên thủy của con người.]
[Các chòm sao đã tài trợ cho bạn 100 xu.]
Mọi người đều nhận được những tin nhắn đó.
“Chúng ta nhận được xu chỉ từ những việc này.”
Tôi hỏi, “Tôi không muốn mọi người chết. Tất cả đều có xu rồi chứ?”
“Có rồi.”
“Bất cứ khi nào có thể, hãy để lại một lượng xu đủ cho phí sinh tồn và đầu tư phần còn lại để gia tăng chỉ số sức mạnh, thể chất và nhanh nhẹn của mọi người. Nếu không, mọi người sẻ không thể sống sót được đâu.”
“Ah, chúng tôi sẽ ghi nhớ nó.”
Chúng tôi kết thúc việc chuẩn bị và tiếp tục bước về phía trước. 100 bước an toàn của Lee Gilyoung đã kết thúc.
[Kịch bản phụ – Thu thập thức ăn chính thức bắt đầu!]
Những con chuột đất chui ra khỏi lòng đất. Tôi nhanh chóng xác nhận số lượng của chúng. 1,2,3,… Tổng cộng có 13 con. Nhiều hơn tôi nghĩ. Những con chuột vẽ ra một đường thẳng và bắt đầu đe doạ chúng tôi. Khoảnh khắc chúng tôi bước qua cái vạch đó, trận chiến sẽ bắt đầu.
Tôi nói, “Không có kế hoạch nào cả. Chúng ta chỉ là những người mới. Nghe có vẻ độc ác, nhưng nói thật là tôi nghĩ mọi người sẽ không thể sống sót.”
“T-Thế…”
“Tuy nhiên, hãy cố gắng sống sót. Làm ơn.”
Han Myungoh là người buồn bã duy nhất ở đây. Những người còn lại