Tôi cau mày trước những lời của Yoo Jonghyuk.
Đi về phía Đông ngay lập tức? Tôi đã cứu mạng anh ta và bây giờ tên khốn này đang ra lệnh cho tôi?
Tôi hơi khó chịu nhưng Yoo Jonghyuk đã lên tiếng trước khi tôi kịp nói bất cứ điều gì.
- 'Thảm họa câu hỏi' đang thức tỉnh.
...Gì?
Tôi không thể hiểu những gì anh ta đang nói và Yoo Jonghyuk cau mày.
- Ai đó đang đánh thức thảm họa.
_____
Sau một thời gian, Han Sooyoung và tôi rời Lycaon, người vẫn đang giác ngộ và hướng đến Gangdong-gu.
Bằng tốc độ nhanh nhất có thể.
"Chúng ta cứ thế rời khỏi con sói đó à?"
"Imyuntar có thể cảm nhận được chủ nhân của huy chương. Hắn sẽ đến tìm chúng ta khi hắn tỉnh dậy. Thay vào đó..." tôi nhìn Han Sooyoung đang chạy bên cạnh tôi và nói, "Cô có thể vác theo anh ta không? Cô có thể sử dụng avatar."
"Tôi không muốn." Han Sooyoung ghê tởm rồi nhanh tránh xa tôi.
"Trước đó cô còn nói Yoo Jonghyuk không phải kẻ xấu còn gì?"
"Trước đó là trước đó, bây giờ là bây giờ. Chẳng phải anh ta đã cắt đầu tôi à?"
Tôi không thể nói bất cứ điều gì để bác bỏ lời của cô ta.
Yoo Jonghyuk nói qua Midday Tryst.
- Ngươi có thể bỏ ta lại, ta không cần giúp đỡ.
- Đừng quá tự cao, tôi thực sự sẽ bỏ rơi anh đấy.
Tôi không thể nhìn thấy khuôn mặt của Yoo Jonghyuk vì anh ta đang được cõng trên lưng tôi.
- Khi nào anh có thể tự di chuyển?
- Khoảng hai ngày nữa.
- Anh sẽ giết tôi khi anh hồi phục à?
Tôi hỏi nửa đùa nửa thật nhưng tên khốn này không đưa ra câu trả lời. Tôi cố tình đi chậm lại.
- Vậy tôi không thể giúp anh. Làm sao tôi có thể tin một tên đang cố giết mình được? Tôi sẽ giúp anh nếu anh thề Lời thề tồn tại. Hãy thề anh sẽ không giết tôi cho đến khi kết thúc lần hồi quy này.
- Ta không thể làm điều đó.
Tên khốn.
- Vậy hãy thề rằng anh sẽ không làm tổn thương tôi cho đến khi kịch bản thứ năm kết thúc. Nếu anh không làm điều đó, tôi thực sự sẽ không giúp đâu đấy.
Yoo Jonghyuk suy nghĩ một lúc trước khi trả lời.
- Ta thề.
Ngạc nhiên ghê, Yoo Jonghyuk lại đồng ý với lời thề này. Lời thề tồn tại. Đó là một sự ràng buộc đối với người đã thề.
Một ngọn lửa lạnh xuất hiện từ cơ thể Yoo Jonghyuk và lao vào tim anh ta. Nếu anh ta phá vỡ lời thề thì sẽ bị ngọn lửa màu xanh thiêu cháy trái tim. Tôi cảm thấy nhẹ nhõm một chút nhưng Yoo Jonghyuk lại nói.
- Ta sẽ không giết ngươi, nhưng...
- Nhưng?
- Ta sẽ đánh ngươi một lần.
- Cái gì?
Tôi bàng hoàng một lúc. Anh ta định đánh tôi á?
- Bởi vì hai ngày trước sao?
Yoo Jonghyuk không trả lời. Tôi nghĩ thật kỳ lạ khi Yoo Jonghyuk lại đồng ý lời thề dễ dàng như vậy.
- ...Chỉ một cú đấm thôi. Ta sẽ làm nó một cách nhẹ nhàng, hiểu không?
Được rồi, có lẽ sẽ không tệ nếu một cú đánh có thể khôi phục mối quan hệ giữa tôi và Yoo Jonghyuk. Hiện tại, tôi sẽ không chết chỉ vì một cú đánh của Yoo Jonghyuk.
Ngay sau đó, chúng tôi băng qua cầu Cheongdam và vào Gwangjin-gu.
Tôi nhận thấy rằng hệ sinh thái xung quanh đang thay đổi từng chút một. Cỏ mọc trên đường phố thay vì những xác chết thối rữa, mùi phân quái vật tràn ngập khu vực.
Thân cây khổng lồ trồi lên khỏi mặt đất và quấn quanh các tòa nhà cao tầng.
[Loài thực vật cấp 7 'Yanaspleta' đang quan sát.]
Tôi nói với Han Sooyoung, người đang rút vũ khí. "Đừng hành động bừa bãi. Sẽ ổn nếu chúng ta không tấn công trước."
"....Chẳng phải những con quái vật này sẽ đột nhiên tấn công bằng xúc tu sao?"
"Chỉ trong truyện tranh thôi. Chúng rất hiền lành. Chỉ cần cẩn thận không giẫm lên rễ của chúng là được."
Trên đỉnh của tòa nhà, phần đầu thân cây giống như một bông hoa hướng dương đang theo dõi chúng tôi. Có vẻ đáng sợ nhưng nó thực sự là một con quái vật hiền lành. Nhưng điều này không có nghĩa là tình hình lạc quan.
Các loài thực vật sẽ đến sau khi Đại sải đường được mở hoàn toàn.
"Địa khai hóa đã bắt đầu."
Địa khai hóa.
Kịch bản thứ năm là thế giới đấu với thế giới. Nhân loại chiến đấu chống lại những thế giới khác đang đến.
Giống như Seoul đang chịu sự bào mòn của Chronos, Trung Quốc sẽ phải đối mặt với 'Thế giới Murim thứ 3', trong khi Nhật Bản sẽ phải đối mặt với 'Thế giới Bạch quỷ'.
(*Murim: võ lâm)
Han Sooyoung do thám xung quanh bằng avatar và nói.
"Đây là thuộc địa của quái vật. Chết tiệt."
"Địa khai hóa sẽ xảy ra nhanh hơn nếu thảm họa bị đánh thức."
"Loại người nào lại đi đánh thức thảm họa vậy trời?"
"Loại người như cô đấy. Cô đã đánh thức một con rồng lửa còn gì."
Han Sooyoung cắn môi.
"...Chẳng phải anh giết được nó rồi sao?"
"Lúc đó dokkaebi trung cấp đã đặt một hình phạt lên con rồng lửa. Và nếu tôi không giết nó thì sao? Đừng nói với tôi là cô sẽ xử lý nó nhé?"
"Hình phạt? Vậy chúng ta sẽ có lợi khi bắt một thảm họa đang suy yếu sao?"
"Thảm họa câu hỏi không có hình phạt. Khá đáng ngờ khi dokkaebi đặt một hình phạt lên nó."
Chúng tôi di chuyển nhanh chóng để tránh thuộc địa của quái vật. Trên đường phố xuất hiện rất nhiều chuột, có con còn đang ăn xác chết.
Nhìn vào dấu vết bị phá hủy của những con quái vật, Yoo Jonghyuk có vẻ đã đi qua con đường này. Yoo Jonghyuk thật tuyệt khi có thể đi trong điều kiện thể chất như vây.
Tôi bắt chuyện với Yoo Jonghyuk.
- Tôi có một câu hỏi.
- .....
- Tại sao anh lại đến chỗ tôi? Thành thật mà nói, tôi nghĩ rằng anh sẽ tự tử.
- Tự tử? Thật nực cười.
Nếu anh ta nhìn thấy tương lai của mình ở lần hồi quy thứ 8, anh ta sẽ không thể nói điều này. Tôi hơi bối rối trước những lời tiếp theo của anh ta.
- Nếu ta từ bỏ dễ dàng như vậy, ta đã không bắt đầu cuộc hành trình này rồi.
Nó thực sự giống với lần đầu tiên tôi đọc Con đường sinh tồn. Tôi nghĩ rằng có lẽ Han Sooyoung đã đúng. Yoo Jonghyuk mà tôi biết là người dễ dàng bỏ cuộc, dễ dàng giết người và liên tục gây ra nhiều thảm kịch.
Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk của vòng thứ 3 vẫn chưa như vậy. Có lẽ tôi không thật sự hiểu Yoo Jonghyuk của vòng thứ 3.
[Độ hiểu biết của bạn về nhân vật 'Yoo Jonghyuk' đang tăng.]
Trong khi đó, Yoo Jonghyuk nói.
- Ta đã nghĩ về ngươi ngay lúc đó. Ta nghĩ ngươi sẽ giúp ích được một chút, dù sao ngươi cũng là người đã đập tan Ngai vàng Tuyệt đối.
- Anh không nói gì về việc tôi phá vỡ ngai vàng à?
- Ta không muốn nói về những gì đã xảy ra. Hơn nữa, ta đã nghĩ về nó. Ngươi phải làm điều đó để loại trừ 'vị thần bên ngoài.'
- ...Anh biết sao?
Tôi hoảng sợ bởi tôi chưa bao giờ thực sự nói chuyện với Yoo Jonghyuk trước đây.
Để sự lạnh lùng của anh ta qua một bên thì tên khốn này có bộ óc rất tuyệt vời.
Yoo Jonghyuk tiếp tục nói.
- Thành thật thì ta nghĩ điều đó cụng không tệ. Vấn đề là những gì sẽ xảy ra tiếp theo. Sau khi ngươi nghiền nát ngai vàng, các hướng dẫn viên đã bị phân tán và có một trở ngại trong việc thu thập thiên thạch. Đó là lý do tại sao địa khai hóa của Gwangjin-gu và Gangdong-gu xảy ra rất nhanh. Những kẻ lang thang đang sử dụng sức mạnh của các thiên thạch.
- Ý anh là sao? Địa khai hóa sẽ không xảy ra nhanh hơn chỉ bởi sử dụng các thiên thạch.
- Một trong 10 Thập quỷ đã chiếm hữu một 'thiên thạch thảm họa'.
Thập quỷ. Tim tôi lập tức chùng xuống. Tôi đã nghĩ về nó nhưng nghe đến nó lại là một vấn đề khác.
- Có phải là Kẻ đầu độc không?
- ...Ngươi biết.
- Cô ấy là người duy nhất sử dụng Độc của ngàn linh hồn
Nhưng vẫn còn phần mà tôi không hiểu.
- Vậy sao anh lại bị đầu độc? Nếu anh biết rằng đối thủ là Kẻ đầu độc, chẳng phải anh nên tránh đối mặt trực tiếp với cô ta à?
- Ta đã cố gắng thuyết phục cô ấy.
- Thuyết phục? Anh á?
- Ta muốn cô ấy trở thành đồng đội của mình.
Đồng đội..... Giờ thì tôi nhớ rồi. Kẻ đầu độc - Lee Seolhwa là đồng đội của Yoo Jonghyuk trong lần hồi quy thứ hai.
Thập quỷ không phải lúc nào cũng là kẻ thù.
Giống như Pháo đài vũ trang - Gong Pildu trong vòng này. Lee Seolhwa đã trở thành đồng đội của anh ta trong nhiều lần hồi quy, bao gồm cả lần hồi quy đầu tiên. Trong tất cả các lần hồi quy khác cho đến nay, Kẻ đầu độc Lee Seolhwa là một trong số ít những người đồng đội mà Yoo Jonghyuk có thể dựa vào.
- Anh đã làm một điều chẳng giống anh gì cả.
- Ta thừa nhận, ta thật thảm hại.
- .....
- Cô ấy không phải người mà ta từng nhớ, ta biết điều này. Tuy nhiên, ta muốn tin rằng người phụ nữ trong ký ức của ta vẫn còn sống. Ta muốn được ở bên cô ấy lần nữa.
Tôi không thể mở miệng trước nỗi cô đơn mà anh ta đã chôn sâu.
Ở lần hồi quy thứ hai, Lee Seolhwa không sống được lâu nhưng cô là người yêu của Yoo Jonghyuk.
- Tôi hiểu.
Yoo Jonghyuk im lặng một lúc.
- Ngươi nói cứ như thể ngươi đã từng trải qua trước đó vậy.
- Tôi không cần phải trải qua mới hiểu.
Tôi biết rằng tôi không nên nói về sự hiểu biết. Dù thế tôi vẫn muốn nói điều đó. Vì anh ta sẽ không nhận được sự thấu hiểu từ bất cứ ai trong tương lai, tôi nghĩ tôi có thể nói điều này.
[Nhân vật 'Yoo Jonghyuk' bị lung lay sâu sắc.]
[Nhân vật 'Yoo Jonghyuk' đã nhận được một sự an ủi mờ nhạt.]
- Lạ thật, ngươi còn không phải là một hồi quy giả... nhưng ta có cảm giác như ngươi thực sự hiểu những cảm xúc này. Đây cũng là sức mạnh của một nhà tiên tri sao?
Tôi không trả lời, Yoo Jonghyuk tiếp tục nói.
- Tất nhiên, ngươi chả phải là người tốt lành gì. Ngươi rất vô đạo đức khi bắt cóc em gái ta.
- Tôi bắt cóc cô ấy hồi nào? Tôi thậm chí còn bảo vệ cô ấy nữa. Anh hẳn phải biết với phát hiện nói dối...
"Kim Dokja."
Chúng tôi dừng nói chuyện bởi giọng nói căng thẳng của Han Sooyoung. Con đường từ cầu Cheonho đến Gangdong đã được nhìn thấy. Đại sảnh đường phát ra ánh sáng rực rỡ và thứ gì đó rơi xuống Gangdong-gu.
Khỉ thật, nó đã xảy ra rồi.
Chúng tôi đã hoàn toàn bước vào Gangdong-gu và mật độ của những loại cỏ kỳ lạ bao phủ mặt đất tăng lên. Những cái cây xấu xí mọc giữa các tòa nhà với những con thú nhỏ chạy phía trên.
Gangdong-gu đã là một nửa của thế giới khác.
Han Sooyoung cắn môi hỏi, "Có phải chúng ta đã đến quá muộn không? Điều gì sẽ xảy ra nếu thảm họa đã thức tỉnh?"
"Nó vẫn chưa xảy ra. Nếu không thì chúng ta phải nhận được kịch bản."
Chúng tôi đi thêm vài bước nữa và thấy một số dấu hiệu trên mặt đất. Nó trông giống như hình vẽ nhưng nó là dấu hiệu lãnh thổ.
Đó là một cảnh báo rằng không ai được phép bước vào.
Từ đây trở đi là khu vực của Kẻ đầu độc. Giống như những kẻ lang thang khác, cô định cư ở Gangdong-gu và bắt đầu mở rộng căn cứ của mình.
Tiến độ nhanh hơn tôi nghĩ.
Han Sooyoung nói, "Nếu đây là một nhóm thận trọng, sẽ không dễ tấn công... Anh có ý tưởng gì không?"
Không. Tôi không có ý định tiến hành một cuộc chiến toàn diện ngay từ đầu.
"Chúng ta chỉ cần đánh cắp viên thiên thạch. Tôi sẽ câu giờ trong khi cô đi lấy nó."
Tuy vậy, nó sẽ không dễ dàng. Câu chuyện có thể sẽ khác nếu tôi có một trợ lý như Vua lang thang.
Yoo Jonghyuk ngắt lời.
- Không cần phải vội vàng. Ngay cả khi thảm họa bắt đầu, Thảm họa Câu hỏi là một thảm họa có thể bị đàn áp ở giai đoạn đầu.
Một sự đàn áp sớm. Thật vậy, điều đó là có thể đối với Yoo Jonghyuk.
- Đàn áp? Ai sẽ làm điều đó? Bộ anh là Bán Thần hay gì à?
- Tất nhiên là ngươi. Chẳng phải ngươi đã nghĩ về nó rồi sao?
- Tại sao anh lại nghĩ vậy?
- Ngươi đã đánh thức người hướng dẫn và nhận được Con đường của gió còn gì.
Nghe giọng điệu thì có vẻ như anh ta hơi tức giận vì tôi đã chọn Con đường của gió mà anh ta đáng lẽ sẽ học. Tôi nói một cách vui vẻ.
- Tôi đã không học nó.
- Tại sao? Không đủ thời gian ư?
Thật ra tôi rất vui.
- Không, do tôi không có tài năng.
Tôi có thể cảm thấy sự khinh bỉ sâu sắc trong sự im lặng của anh ta.
- Ngươi, ngay từ đầu...
"Có người."
Khoảnh khắc tôi nghe thấy Han Sooyoung nói, tôi kích hoạt Vẹn tín. Đây là lãnh thổ của một trong 10 Thập quỷ nên những người này hiển nhiên thuộc về nhóm của họ.
Tôi giao Yoo Jonghyuk cho avatar của Han Sooyoung.
"....Tôi sẽ đi một lúc nên hãy trông chừng anh ta, hiểu chứ?"
Đám người đang tiến đến gần hơn. Nhưng có gì đó rất lạ. Thông thường, nó không ồn ào như vậy khi chỉ có một nhóm di chuyển. Rồi giọng nói trong trẻo của một người phụ nữ vang lên phía trước chúng tôi.
"Mọi người, mau chạy về phía cầu Cheonho!"
Đó không phải là nhóm của Kẻ đầu độc.
Họ không mạnh bằng nhóm của Vua lang thang nhưng có vẻ họ là những người đã sống sót khỏi nhóm của kẻ đầu độc và đang chạy trốn khỏi Gangdong-gu. Những người sống sót không có vũ trang thở hổn hển khi họ tìm thấy chúng