Bậc thầy phá vỡ bầu trời rất mạnh. Nghe có vẻ vô lý nhưng có lẽ không có con chó nào trong Star Stream mạnh hơn Bậc thầy phá vỡ bầu trời. Tất nhiên, có rất ít người mạnh hơn Bậc thầy Phá vỡ bầu trời.
Yoo Jonghyuk và Bậc thầy phá vỡ bầu trời va vào nhau. Các tia lửa từ giai đoạn siêu việt làm cảnh quan biến dạng.
Con đường mà những người siêu việt đi qua gây nhiễu. Họ là những tồn tại đạt đến siêu việt bằng cách chỉ đi trên một con đường. Vì vậy, các trận chiến giữa những người siêu việt luôn là sự tiếp nối của việc phủ nhận lẫn nhau.
Con đường của bạn là sai, con đường của tôi mới đúng.
Thông qua những lời phủ nhận như vậy, những người siêu việt trở nên mạnh mẽ hơn, cứng cáp hơn và bị đánh bại vào cuối cùng. Khi sự hiện diện của những người siêu việt thống trị khu vực này, suy nghĩ của Yoo Jonghyuk tràn vào tâm trí tôi.
'Đã lâu rồi, hyung.'
Ai nghe xong cũng sẽ phải phì cười. Anh ta đang gọi một con chó là hyung. Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk không cười.
Biểu cảm mờ nhạt ấy cứa vào tim anh. Những ký ức bị đè nén vì anh không có thời gian để nhìn vào quá khứ đang tràn về. Yoo Jonghyuk chạm trán với Bậc thầy phá vỡ bầu trời và học võ thuật với Bậc thầy phá vỡ bầu trời trong lần hồi quy thứ hai của mình.
[Ở nơi này, Yoo Jonghyuk đã học được một chút về cảm xúc của con người.]
Tại đây, Yoo Jonghyuk đã học hỏi, rèn luyện và sống cùng với sư phụ và đồng môn của mình. Nếu có một chút ấm áp còn sót lại trong Yoo Jonghyuk lúc này, có lẽ đó là từ khóa huấn luyện Murim đầu tiên. Nên Murim đầu tiên có lẽ là nguyên nhân khiến anh ta mất đi hơi ấm của con người.
'…Tôi không muốn gặp lại anh.'
Con chó mạnh nhất của Phá Thiên Kiếm Thánh đã chết khi chiến đấu chống lại liên minh những người trở về.
Yoo Jonghyuk di chuyển. Hai bàn chân của con chó va chạm với Thiên Kiếm của những đám Mây. Bước chân của Red Phoenix Shunpo quấn vào nhau. Các tia lửa trong không khí trở nên dữ dội hơn khi số lần chạm trán giữa bàn chân trước của chú chó và thanh kiếm của Yoo Jonghyuk tăng lên. Không lâu sau, năng lượng bắt đầu suy giảm từng chút một.
Đúng như dự đoán, nhân vật chính vẫn là nhân vật chính.
Câu chuyện về chú chó lớn lên theo Phá Thiên Kiếm Thánh không thể chống lại câu chuyện của một người đàn ông sống để ngăn chặn sự hủy diệt của thế giới.
'Tôi sẽ không nhìn.'
Yoo Jonghyuk không có bất kỳ sự thương tiếc nào vì dù sao anh ta cũng sẽ phải trải qua khoảng thời gian tương tự.
Chiến đấu, chiến đấu một lần nữa và tiếp tục tiến về phía trước. Đó là sự thương tiếc tốt nhất dành cho quá khứ của anh chàng này.
Bậc thầy phá vỡ bầu trời không thể chịu được sức nặng của thanh kiếm và rên rỉ. Đòn tấn công của Yoo Jonghyuk trở nên nhanh hơn. Kiếm thuật trở nên bền bỉ hơn và anh ta đào sâu vào những điểm yếu một cách tàn nhẫn.
Jang Hayoung ngây người từ bên cạnh tôi. “Wow, thật sự...”
Có lẽ đây là lần đầu tiên cậu ấy nhìn thấy trận chiến kiểu này. Đó là một trận chiến tuyệt vời nhưng còn quá sớm để cảm thấy khâm phục. Đây chỉ là trò giải trí so với các trận chiến trong tương lai.
Cuối cùng, Bậc thầy phá vỡ bầu trời bị đẩy lùi trong cuộc chiến. Yoo Jonghyuk đã không bỏ lỡ cơ hội này. Những cú đánh liên tiếp của Yoo Jonghyuk chế ngự được các chân của Bậc thầy phá vỡ bầu trời và anh ta thu hẹp khoảng cách. Tiếng thở dốc phát ra từ miệng chú chó. Sau đó, đòn cuối cùng của Yoo Jonghyuk xuyên qua eo của Bậc thầy phá vỡ bầu trời.
…Chính xác hơn, nó gần như đâm thủng eo của Bậc thầy phá vỡ bầu trời.
Một cảm giác kỳ lạ đột nhiên chạy dọc sống lưng tôi. Có ai đó đang đứng sau lưng tôi.
…Sự tồn tại này đứng sau lưng tôi từ khi nào?
[Chòm sao ‘Tù nhân của vòng Kim cô’ ngạc nhiên.]
[Chòm sao ‘Thẩm phán Quỷ diện Hỏa thiêng’ rất tò mò.]
[Một vài chòm sao đang cảnh giác với nguồn năng lượng mà họ cảm nhận được.]
“Trời hôm nay thật ồn ào.” Chủ nhân của giọng nói ung dung đứng đó, giống như cô vừa uống rượu.
Thân hình của cô lớn hơn Yoo Jonghyuk rất nhiều. Người phụ nữ cao khoảng ba mét đi ngang qua tôi và tạo ra một áp lực rất lớn.
Sự hiện diện trước mặt khiến tim tôi đập mạnh. Cô ấy là một trong những người siêu việt mạnh nhất trong Con đường sinh tồn, Phá Thiên Kiếm Thánh.
Một cơn bão ether di chuyển trong không khí và thanh kiếm của Yoo Jonghyuk cứng đờ.
“Thế này mà lại đánh chết một con chó câm à? Ngươi đúng là một tên không có phép tắc.”
Thiên Kiếm của những đám Mây run lên. Hai ngón tay của Phá Thiên Kiếm Thán cầm thanh kiếm của Yoo Jonghyuk như một món đồ chơi.
Bậc thầy Phá vỡ bầu trời nằm trên sàn và lại thè lưỡi ra.
Mặt khác, Yoo Jonghyuk vứt Thiên kiếm của những đám Mây họa và kích hoạt Red Phoenix Shunpo để rời khỏi nơi này. Đó là tốc độ nhanh nhất tôi từng thấy Yoo Jonghyuk di chuyển. Một nụ cười thích thú xuất hiện khi Phá Thiên Kiếm Thánh nhìn Yoo Jonghyuk bỏ chạy.
“Hắn ta là một tên nhanh nhẹn, ta nên tóm lấy hắn ta khi nãy… xem nào....”
Ánh mắt thờ ơ của Phá Thiên Kiếm Thánh di chuyển qua nhóm của chúng tôi. Ngay lúc tôi bắt gặp ánh mắt của cô ấy, Phá Thiên Kiếm Thánh đã xuất hiện trước mặt tôi. Tốc độ của cô ấy đủ khiến tôi phải toát mồ hôi. Thậm chí tôi cũng không thể bắt kịp tốc độ đó ngay cả khi tôi sử dụng Điện khí thế.
"Đầu tiên, có một tên có ngoại hình không rõ ràng."
Cô ấy chỉ nắm lấy cằm tôi nhưng tầm nhìn của tôi rung chuyển. Tôi loạng choạng trong khi Phá Thiên Kiếm Thánh đã tóm lấy cằm của Jang Hayoung đang ở bên cạnh tôi.
"!!?"
"Ồ, đây là gu của ta. Ngươi đã được thông qua."
Chuyển động của Phá Thiên Kiếm Thánh chỉ để lại dư ảnh. Đây hẳn là chuyển động mà tôi chỉ mới nghe nói đến. Đột nhiên, Phá Thiên Kiếm Thánh dùng cành cây chọc vào mặt Han Myungoh đang nằm trên đất.
“…Ngươi trông cứ như một con quái vật ấy. Ta sẽ nhận được thứ gì đó nếu ta giết ngươi à?”
“…G-Gì?!”
"Hiện tại, ngươi đang có bản án tử hình."
Han Myungoh bất tỉnh sau khi bị cành cây đâm vào và bóng dáng của Phá Thiên Kiếm Thánh đã mất hút trong rừng. Có tiếng không khí ngưng tụ và một tiếng nổ lớn ở phía xa. Một lúc sau, Phá Thiên Kiếm Thánh quay lại với một cơn gió lớn.
“Phù, hắn ta khá nhanh. Đầu tiên, khuôn mặt của hắn ta đã đủ tiêu chuẩn…”
Yoo Jonghyuk bầm tím khắp mặt và bị bắt bởi Phá Thiên kiếm Thánh. Cơ thể của Yoo Jonghyuk đã bị thương nhưng anh ta vẫn sử dụng Red Phoenix Shunpo trong tình huống như vậy. Tuy nhiên, chân của Yoo Jonghyuk chỉ chạm vào khoảng không. Đó là bởi vì bàn tay to lớn của Phá Thiên Kiếm Thánh đang nhấc Yoo Jonghyuk trên lưng.
_______
Tôi đã biết tại sao Yoo Jonghyuk lại không muốn gặp Phá Thiên Kiếm Thánh. Cũng không có gì là lạ, gặp Phá Thiên Kiếm Thánh vào lúc này có rất nhiều nguy hiểm.
Yoo Jonghyuk đã học cách sử dụng thanh kiếm từ Phá Thiên kiếm Thánh ở lần hồi quy thứ hai. Phá Thiên Kiếm Thánh ở lần thứ ba hoàn toàn không biết Yoo Jonghyuk.
“…Làm sao ngươi lại biết kỹ thuật của ta?”
Yoo Jonghyuk không trả lời. Thay vào đó, anh ta trừng mắt nhìn tôi bằng ánh mắt chứa đựng sự căm phẫn tột độ.
'Kim Dokja! Mau làm gì đi!'
Trong lần hồi quy thứ 18, Yoo Jonghyuk đã bị giết bởi Phá Thiên kiếm Thánh.
Đó là kết cục của người dám nói rằng anh đã vượt qua cả sư phụ của mình bằng cách trở thành một ngươi siêu việt sớm.
Tôi quyết định đi thẳng vào vấn đề "Phá Thiên Kiếm Thánh, chúng tôi đang tập hợp những người siêu việt để chiến đấu chống lại tinh vân."
“…Hmm, vậy sao?”
"Tôi cần cô giúp."
Phá Thiên Kiếm Thánh nhìn tôi chằm chằm như thể tôi là một món đồ kỳ lạ. Sau đó cô lục tung và lôi ra một chiếc tẩu hút thuốc cực lớn. Khói thuốc bốc lên nghi ngút. Phá Thiên Kiếm Thánh nhìn chằm chằm vào tôi trước khi đột ngột thổi làn khói về phía tôi.
"Ngươi đang nhầm lẫn gì đó thì phải. Ta không phải là tình nguyện viên. Hãy đi đi nếu ngươi không đến để làm đệ tử của ta."
Những làn khói nhỏ chứa sức mạnh ma thuật bí ẩn của Phá Thiên Kiếm Thánh.
Khói bao quanh tôi. Không còn nghi ngờ gì nữa, nó sẽ tấn công tôi ngay lúc tôi nói những điều vô nghĩa. Tất nhiên, tôi phải nói những điều vô nghĩa.
"Có thực sự cần đồ đệ không?"
"…Gì?"
"Thực ra, cô không mong đợi quá nhiều."
Khói thuốc dâng lên như sóng cuộn. Tôi tiếp tục nói như thể tôi đang chọc tức cô ấy. “Có lẽ cô sẽ là chủ nhân cuối cùng của Trường Phá Thiên. Đó là vì Murim sẽ sớm bị tiêu diệt.”
Ngay lúc này, sự tò mò tràn ngập trong mắt của Phá Thiên Kiếm Thánh. Cô ấy cau mày khi nhìn giữa tôi và Yoo Jonghyuk.
"Đó là một câu chuyện thú vị."
"Cô có muốn nghe nó không?"
“Nó rất thú vị nhưng ta sẽ nghe nó sau. Đầu tiên, ta cần xử lý anh chàng này.”
Bậc thầy phá vỡ bầu trời đặt Yoo Jonghyuk lên vai cô ấy và bước vào nhà trong khi đập vào mông anh ta bằng tẩu hút thuốc. Tiếng kêu thảm thiết của Yoo Jonghyuk vang lên trong đầu tôi.
'Kim Dokja!!'
"Shingun, hãy coi những người này như bạn bè."
(*Hai ký tự cuối cùng của Bậc thầy phá vỡ bầu trời được phát âm là Shingun.)
Khói thuốc lá nhanh chóng bao trùm khu vực xung quanh túp lều khi Phá Thiên Kiếm Thánh biến mất cùng với Yoo Jonghyuk. Đó là một loại bùa chú. Tôi sẽ chỉ chìm trong làn khói nếu tôi đuổi theo họ.
Jang Hayoung có vẻ lo lắng. “Tôi... Có ổn không khi rời xa anh ấy? Liệu anh ấy có chết không?”
"Anh ta sẽ không sao đâu... chắc vậy."
Thật đáng tiếc khi Phá Thiên Kiếm Thánh không lắng nghe câu chuyện của tôi trước nhưng đó không phải là tình huống tệ nhất. Cũng không tồi khi cho hai người họ thời gian ôn lại kỷ niệm. Tôi hy vọng cô ấy sẽ trêu chọc Yoo Jonghyuk nhiều chút.
"Chúng ta có nên ngồi lại và thư giãn không?"
Tôi và Jang Hayoung nằm xuống sau khi đỡ Han Myungoh. Rồi có thứ gì đó chạm vào chân tôi.
Tôi quay lại và thấy Bậc thầy Phá vỡ bầu trời đang cầm một bát bánh bao.
…Tôi nghĩ đây là thứ mà Yoo Jonghyuk đã mua. Tuyệt, đúng lúc tôi đang đói. Bậc thầy phá vỡ bầu trời ngước nhìn tôi với đôi mắt long lanh và sủa.
"Gâu! Gâu!"
[Ăn đi.]
Nó đủ lịch sự để gây ấn tượng với tôi. Tôi cầm một cái bánh bao với vẻ hơi ngượng ngùng và đầu của Bậc thầy phá vỡ bầu trời chảy nước dãi theo chiếc bánh bao. Anh ta là một con chó thiếu kiên nhẫn.
"Anh có muốn ăn một chút không?" Tôi hỏi khi chia đôi một cái bánh bao.
"Gâu! Gâu!"
[Cậu là một người tốt.]
Bậc thầy phá vỡ bầu trời mỉm cười và ngồi xuống bên cạnh tôi. Anh ta duỗi chân ra như con người và thổi vào bánh bao. Tôi nói về phía con chó, "Nơi này thật yên tĩnh."
"Gâu! Gâu!"
[Đã lâu rồi không có đệ tử đến.]
Cách đó vài bước, Jang Hayoung đang nhìn tôi như nhìn một tên điên. Tôi mỉm cười với cậu ấy và đặt một ngón tay lên môi như một dấu hiệu để giữ im lặng. Bậc thầy phá vỡ bầu trời một lần nữa sủa lên.
"Gâu! Gâu!"
[Lúc trước thì không như vậy.]
Bậc thầy phá vỡ bầu trời liếm vỏ bánh bao với vẻ mặt ngốc nghếch trong khi nhìn ra ngoài hàng rào. Tôi nhìn theo ánh mắt của anh ta và nhìn thấy khung cảnh bên ngoài hàng rào bị phá vỡ.
Đó là con đường chúng tôi đã đi. Mắt tôi chỉ có thể nhìn thấy mạng nhện và bụi nhưng Bậc thầy Phá vỡ bầu trời, người đã ở đây 100 năm có lẽ đã nhìn thấy một phong cảnh khác. Tôi có thể hình dung được đại khái.
"Gâu! Gâu!"
[Có rất nhiều võ đường.]
"Gâu! Gâu!"
[Có rất nhiều đệ tử.]
Đây vốn là phố ‘võ quán’. Đó là một con phố nơi những thanh niên đầy hào hiệp tập luyện võ thuật. Họ đam mê và đã cống hiến hết mình trong nhiều năm hoặc nhiều thập kỷ để trở thành một bậc thầy.
[Họ đã đánh đổi bằng cả mồ hôi xương máu và được đền đáp xứng đáng.]
Tuy nhiên, bây giờ không còn ai ở đây. Tôi không cần phải hỏi tại sao. Vô số điểm tham quan mà tôi thấy ở đây đã cho tôi biết lý do cho sự suy tàn của con phố này. Nó thật cô đơn.
[Bây giờ không ai muốn học võ theo cách cũ.]
"Thật vậy."
Tôi biết tại sao điều này lại xảy ra ở Murim nhưng đó là một hệ quả tự nhiên. Những người đã từng là thanh thiếu niên ở Murim rơi vào tay các chòm sao sử dụng hệ thống và những người đã luyện tập võ thuật trong nhiều thập kỷ bị đánh bại bởi những hóa thân được tài trợ tiền và học được các kỹ năng chỉ trong vòng năm phút.
[Đó là lý do tại sao tôi rất vui vì cậu đến.]
…Có vẻ như có một sự hiểu lầm vì tôi không có ý định học bất kỳ môn võ nào ở đây. Tôi định nói với anh ta như vậy. “Ừm… Những cách cũ không phải lúc nào cũng tuyệt vời. Sẽ thật tốt nếu mọi người có thể dễ dàng trở nên mạnh mẽ hơn.”
[Ý cậu là gì?! Đạt được một thứ gì đó dễ dàng sao! Mọi thứ mà dokkaebi và các chòm sao mang đến đều rất tồi tệ!]
Có lẽ một con chó học võ trong 100 năm sẽ phát triển 'triết lý chó canh gác'.
"Tôi biết anh không thích dokkaebi và các chòm sao nhưng những cách cũ không phải lúc nào cũng đúng. Murim cũ cũng không công bằng cho lắm."
[Ngày xưa, mọi người có thể trở thành một bậc thầy nếu họ nỗ lực!]
Tôi chỉ cười. "Anh thực sự nghĩ vậy sao?"
Tôi biết Bậc thầy Phá vỡ bầu trời muốn nói gì. Tôi cũng biết rằng nó có giá trị riêng của nó. Tuy nhiên, tôi không thể đồng ý với ý kiến này. Nếu cứ thế này, Phá Thiên kiếm thánh sẽ bị vùi dập trong dòng chảy thời gian và gặp cái kết của tiểu thuyết gốc. Tôi không muốn để nó xảy ra ở lần hồi quy thứ ba.
Lúc này, sắc mặt của Bậc thầy phá vỡ bầu trời thay đổi. Tôi nghĩ anh ta đang giận tôi nhưng không phải. Đó là do một luồng khí nguy hiểm được cảm nhận từ bên ngoài. Ai đó đã đến.
[Phá Thiên Kiếm Thánh, hãy từ bỏ kỹ thuật của cô.]
Cánh cổng mở ra và một vài dokkaebi xuất hiện. Tôi nghĩ rằng chưa đến lúc họ xuất hiện nhưng họ đã ở đây. Bậc thầy Phá vỡ bầu trời nâng cao sức mạnh của mình và sủa.
Dokkaebi nói, [Các võ quán gần đó đã bán tất cả các kỹ thuật của họ! Cô sẽ bảo vệ được võ thuật cũ của mình trong bao lâu? Tôi đã nói với cô rằng cô sẽ bỏ lỡ cơ hội nếu cô cứ ngoan cố. Chúng tôi sẽ tiếp tục đề nghị mua nó…]
Nhân tiện, có một dokkaebi rất quen thuộc. Đôi mắt của dokkaebi rung động mạnh mẽ khi nhìn thấy tôi.
[Cậu…?]