Toàn Trí Độc Giả - Sing Shong (P2)

Chương 302



Lee Jihye đang cầm trên tay thanh kiếm của Công tước Trung thành và Chiến tranh. Đó không phải là thanh Song Long Kiếm của Lee Jihye vòng 1863 nhưng nó vẫn rất xuất sắc. Có lẽ cô ấy đã lấy nó từ một viện bảo tàng nào đó…


"Con mực kia đâu?" Cô hỏi những người trở về đầy bối rối.


“Jihye, dừng lại! Là tôi đây!" Tôi tuyệt vọng hét lên nhưng miệng tôi không mở ra. Đối với Lee Jihye, có lẽ tôi đang hét lên và vẫy những cái xúc tu của mình.


“Ugh, con mực kinh tởm. Chết đi!" Lưỡi kiếm của Lee Jihye vụt sáng khi cô ấy chạy về phía tôi.


…Điều này gần giống với vòng thứ 1863. Lưỡi kiếm của Lee Jihye sượt qua đỉnh đầu tôi. Tóc tôi bị cắt đứt và Lee Gilyoung kêu lên.


“Làm tốt lắm noona! Hãy cắt những xúc tu lớn thay vì những xúc tu nhỏ!”


"Im đi!"


Không hiểu sao tóc tôi lại trông giống như những xúc tu đối với các hóa thân. Họ không biết đó là tôi nhưng tôi không khỏi cảm thấy buồn.


Tôi cảnh báo những người trở về đang lo lắng rút lui, "Mọi người đừng tấn công! Tôi sẽ xử lý!"


May mắn thay, những người trở về đã lắng nghe tôi. Giọng nói bối rối của Cáo Bay vang lên, "Tôi sẽ giúp cậu bất cứ lúc nào."


Cáo Bay là một người trở về khá nổi bật trong Murim thứ 2. Nếu tình huống không thể tránh khỏi xảy ra thì tôi có thể mượn sự giúp đỡ của anh ấy. Làm sao tôi có thể cho Lee Jihye biết về sự hiện diện của tôi đây?


"Cắt con mực đi!"


Trong kịch bản này, 'ngôn ngữ' của tôi không được truyền đạt đến Lee Jihye. Tuy nhiên, giao tiếp của con người không chỉ thông qua việc nói chuyện.


"Gì? Đừng có hành động kỳ lạ!"


Tôi kích hoạt Con đường của gió và bắt đầu viết trên mặt đất. Các đường kẻ được vẽ trên mặt đất khi tôi tránh lưỡi kiếm của Lee Jihye. Những người trở về phía sau nhận thấy ý định của tôi và thốt lên.


Trên thực tế, tôi không biết liệu điều này có hiệu quả hay không. Cuốn tiểu thuyết gốc không đề cập chi tiết đến các loại khả năng giao tiếp này. Câu hỏi đặt ra là Lee Jihye có nhận ra ý định của tôi không?


"Gì? Nó đang viết trên mặt đất à?"


May mắn thay, Lee Gilyoung đã nhanh chóng để ý và hiểu ý tôi trước. Lee Jihye dừng lại và nhìn xuống đất. Có những nét gạch để lại bởi bước chân của tôi. Chữ viết hơi xấu nhưng không khó để đọc.


[Tôi là Kim Dokja.]


Đây là câu mà tôi đã viết. Nhưng...


[Hình phạt kịch bản đã làm sai lệch câu chữ của bạn.]


…Hình phạt cũng được áp dụng cho điều này sao? Bức tường thứ tư thay Lee Jihye đọc câu chữ bị xuyên tạc.


[Ta là m ột con mực ưa nh ìn.]


[Hóa thân ‘Lee Jihye’ đã sử dụng Sát quỷ Lv. 10!]


Đôi mắt của Lee Jihye đỏ lên khi cô ấy bắt đầu tăng tốc về phía tôi. Cô ấy nhanh hơn trước rất nhiều và điều này khiến tôi khó né được. Tôi cố vẫy áo khoác ra hiệu đầu hàng nhưng mọi nỗ lực của tôi đều vô ích do hình phạt của kịch bản.


[‘Con mực xấu xí’ đang khiêu khích hóa thân ‘Lee Jihye’.]


"Chết đi!"


Tôi hơi nhức đầu. Nếu điều này tiếp tục, tin nhắn của tôi sẽ không bao giờ có thể truyền đến đó.


…Tốt nhất là nên trấn áp họ. Tuy nhiên, tôi không muốn làm điều này. Có lẽ điều gì đó đã thay đổi trong tôi sau vòng thứ 1863.


[Vào lúc đó, một cái gì đó nảy ra trong đầu của con mực ưa nhìn.]


Khoan, đợi đã. Nếu là nó… Tôi suy nghĩ một lúc trước khi quyết định làm điều đó. Cho dù kịch bản có bóp méo ngôn ngữ của tôi như thế nào, nó cũng không thể bóp méo nhiều như vậy.


[Chòm sao ‘Quỷ vương của sự Cứu Rỗi’ đã tài trợ 91 xu cho hóa thân ‘Lee Jihye’.]


Một thứ gì đó không thể bị bóp méo.


[Hình phạt kịch bản đã làm sai lệch tin nhắn gián tiếp.]


[‘Con mực xấu xí’ đã tài trợ 91 xu cho hóa thân ‘Lee Jihye’.]


Đó là số xu. Lee Jihye cau mày trước sự quyên góp đột ngột từ con mực. "…Gì vậy?"


Thôi nào Jihye, làm ơn đấy.


[‘Con mực xấu xí’ đã tài trợ 91 xu cho hóa thân ‘Lee Jihye’.]


"Ngươi nghĩ rằng ta sẽ không tấn công ngươi nếu ngươi đưa cho ta cái này sao?"


[‘Con mực xấu xí’ đã tài trợ 91 xu cho hóa thân ‘Lee Jihye’.]


“Đừng có làm phiền ta nữa! Ta không thích số tiền còn chưa đạt đến hàng trăm!”


…Thật à? Vậy thế này thì sao?


[‘Con mực xấu xí’ đã tài trợ 9.158 xu cho hóa thân ‘Lee Jihye’.]


Lần đầu tiên, các cuộc tấn công của Lee Jihye dừng lại. Cô ấy không hiểu gì cả. Đó là vì số lượng tiền tài trợ đã tăng lên.


Lee Gilyoung hỏi, "Tại sao chị lại đột ngột dừng lại vậy noona?"


"Không, nó cứ tiếp tục cho chị xu."


"Xu?"


Lee Gilyoung ngạc nhiên liếc nhìn tôi. "Nó có phải là một chòm sao không?"


"Chòm sao nào lại có một biệt danh như 'Con mực xấu xí' chứ?"


Có đấy. Không, không phải tôi. Không phải là con mực nhưng cũng có một người có biệt danh tương tự. Bây giờ biệt danh của tôi đã thay đổi… chết tiệt, tại sao tôi lại phải giải thích điều này?


Lee Jihye ngập ngừng khi cô ấy nhìn tôi với ánh mắt không chắc chắn. "Tại sao nó cứ tiếp tục cho chị 91 xu?"


"91 xu?"


"Phải. Sau đó, nó đã cho chị 9.185 xu."


“9.185 xu là khá nhiều. Nó có phải là một kịch bản ẩn không? Hoặc có thể nó có ý nghĩa gì đó...”


Tôi nghĩ đây là cơ hội duy nhất của tôi.


[‘Con mực xấu xí’ đã tài trợ 7.942 xu cho hóa thân ‘Lee Jihye’.]


Lee Gilyoung bị sốc khi nhìn vào cơn mưa tiền xu của tôi.


“7.942? Chẳng lẽ…"


Đôi mắt của cậu nhóc run lên. Tôi ngắm nhìn đôi mắt trong veo và vô cùng xúc động. Phải, là anh, Kim Dokja đây.


[Chòm sao ‘Hải chiến Thần’ nghi ngờ danh tính của bạn.]


[Một số chòm sao trên Bán đảo Triều Tiên tò mò về danh tính của bạn.]


Sau đó, một chòm sao bất ngờ vào kênh.


[Chòm sao ‘Thần của rượu và sự ngây ngất’ đã vào kênh.]


[Chòm sao ‘Thần của rượu và sự ngây ngất’ đã nhận ra danh tính của bạn!]


Thần của Rượu và sự Ngây ngất, Dionysus. Nhắc mới nhớ, chính Dionysus đã kể cho tôi nghe về ‘7942’ này. Tôi nghĩ rằng mọi thứ có thể diễn ra tốt hơn tôi mong đợi. Nếu là chòm sao này, anh ấy có thể sẽ giải mã được tin nhắn mà tôi gửi cho bọn trẻ.


[Chòm sao 'Thần của rượu và sự ngây ngất' tuyên bố số '91' là một kiểu chơi số!]


Tim tôi đập nhanh. Dionysus đã đúng. Con số này được đọc là 'chín mươi mốt', là mật mã của tôi với lũ trẻ.


9 (Gu), 1 (Won), Guwon (Sự cứu rỗi).


May mắn thay, dường như Dionysus hiểu tôi muốn nói gì. Bây giờ Dionysus chỉ cần nói với họ rằng tôi là Quỷ vương của sự cứu rỗi…


[Chòm sao 'Thần của rượu và sự ngây ngất' nói rằng con mực này là một con mực thông minh.]


Tôi nhìn lên bầu trời. Lee Gilyoung vui sướng kêu lên, "Đó là một mảnh ẩn! Nó sẽ cho tôi tiền mỗi khi một xúc tu bị cắt sao?"


[Chòm sao ‘Thần của rượu và sự ngây ngất’ đang gật đầu.]


Một khi kịch bản này kết thúc, tôi sẽ đập tan Olympus.


Lee Jihye kêu lên, “Tôi sẽ bắt được nó. Này Gilyoung, phần em một nửa đấy!”


Cái xúc tu mà Lee Jihye đang chạy dọc lên là cánh tay của tôi.


“Nó thực sự rất nhanh. Noona, cắt cái xúc tu lớn đó trước đi!”


Đó là chân của tôi.


"Ah, phiền phức thật. Chị sẽ cắt luôn ở giữa."


Điều đó… không thể xảy ra. Vào thời điểm tôi chuẩn bị giải phóng 'trạng thái' của mình, bỗng có một tiếng gầm. Lực lượng khiến những người trở về nhất thời nao núng.


Tôi nhìn lên và thấy con rồng đen đang bao phủ bầu trời. Một khuôn mặt quen thuộc. Giống như Lee Jihye và Lee Gilyoung… đứa trẻ này cũng đã trưởng thành rất nhiều.


“Cậu luôn đến muộn, Shin Yoosung!”


Chỉ có đôi má phúng phính chứng tỏ cô bé này vẫn là đứa trẻ mà tôi từng nhớ. Shin Yoosung trên con rồng chimera đáp xuống mặt đất. Shin Yoosung liếc sang bên này và hỏi Lee Jihye, “Chị vẫn chưa xử lý xong à? Em đã nói là đừng để lâu quá mà.”


"Chị đang cố đây, nhưng đó là một thảm họa kỳ lạ."


"Kỳ lạ?"


"Con mực ở đằng kia."


Shin Yoosung nhìn tôi chằm chằm.


"Nó liên tục cho chị tiền xu. Chị cảm thấy tệ…"


Shin Yoosung tiếp tục theo dõi tôi.


[Chòm sao ‘Quỷ vương của sự cứu rỗi’ đang nhìn vào hóa thân của anh ấy.]


Tôi từ từ đi đến chỗ cô bé.


"Chết tiệt! Đừng đột ngột đến gần như vậy!" Bất chấp lời đe dọa của Lee Jihye, tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Tôi không thể không tiến về phía trước.


"Vua quái thú đã đến!"


"Được rồi, chúng ta có thể giết chúng!"


Sự xuất hiện của Shin Yoosung khiến những hóa thân vừa chạy trốn ra bờ biển nhanh chóng chạy ngược lại trên bãi cát trắng. Có những âm thanh của vũ khí va chạm khắp nơi. Những hóa thân can đảm đang nhắm những lưỡi kiếm về phía tôi và những người trở về.


Thực ra, một mảnh ẩn thực sự đã được che giấu trong kịch bản thứ 45. Nếu nhóm của chúng tôi có thể giải quyết kịch bản mà không có một nạn nhân nào…


Cáo Bay hét lên khi bị đẩy lùi cùng những người trở về, "Người anh em! Chúng tôi không thể cầm cự được lâu đâu! Tôi không biết cậu đang cố gắng làm gì nhưng hãy nhanh lên!"


Con người là những kẻ thậm chí còn không tin tưởng vào đồng loại của mình. Vậy thì làm sao họ có thể làm bạn với một thảm họa?


"Giết những con quái vật có xúc tu!"


Một chủng tộc thống trị những gì giống họ, trong khi cố gắng loại trừ những gì khác với họ. Vẻ ngoài của tôi đã được phản chiếu trong mắt họ. Đối với họ tôi chỉ là một con quái vật xúc tu.


['Có thể có một cách khác.']


Yoo Jonghyuk trong tiểu thuyết gốc đã thực hiện 'con đường trở về' này nhiều lần. Tuy nhiên, Yoo Jonghyuk chưa một lần làm được mảnh ẩn này. Chính xác mà nói, anh ta không thể hoàn thành nó.


[‘Ngay cả khi nó hơi khó, nếu mình tìm được cách khác…’]


Những người từng trở về đều bước đi trên con đường đầy tiếc nuối. Vì vậy, tôi biết thất bại của anh ta. Tất cả những con đường tôi có thể thất bại đều là những con đường anh ta đã đi.


Bây giờ Yoo Jonghyuk đã đi đến một con đường không hề tồn tại trong bản gốc. Đó là một thế giới mà khả năng xảy ra vô số lần thất bại lại mở ra.


[‘Bức tường thứ tư’ đang rung động nhẹ.]


Vì vậy, tôi cũng không thể thua.


[Chòm sao ‘Hải chiến Thần’ đang nhìn kỹ bạn.]


[Chòm sao ‘Công lý Hói’ đang nhìn kỹ bạn.]


[Chòm sao ‘Thần của rượu và sự ngây ngất’ đang xem xét bạn một cách cẩn thận.]


"Ngươi đột nhiên làm gì vậy?"


"Jihye-noona, cẩn thận!"


Lưỡi kiếm của Lee Jihye bay về phía tôi khi tôi tiến về phía trước. Tôi đã không tránh nó lần này.


Máu từ làn da không được bảo vệ của tôi chảy ra áo khoác.


Cô ấy không biết tôi sẽ không tránh nó và Lee Jihye giật mình mở to mắt. Những hóa thân khác lao qua khe hở về phía tôi. Trong khoảnh khắc, xung quanh tôi tràn ngập vũ khí của các hóa thân. Số lượng vết rách trên áo khoác của tôi bắt đầu tăng lên. Tôi nhận một số đòn tấn công, chặn một vài cuộc tấn công và tiếp tục tiến về phía trước.


Có một cô gái ở cuối con đường. Đứa trẻ là hóa thân đầu tiên của tôi. Có một Shin Yoosung được cho là ‘thảm họa’ như tôi. Đứa trẻ đang quan sát tôi.


Tôi đi qua con đường và đến gần đứa trẻ. Một bước, một bước nữa. Tôi đi với tốc độ ổn định để không làm đứa trẻ sợ hãi. Tôi không quan tâm máu của mình có bị bắn tung tóe hay thịt của mình đang bị rách. Tôi không đưa ra bất kỳ trạng thái nào để nâng cao cảnh giác cho cô bé hay lấy vũ khí để đe dọa.


Khuôn mặt của đứa trẻ ở ngay trước mũi tôi. Nếu sự hủy diệt không xảy ra, cô bé sẽ đến tuổi vào cấp hai. Đứa trẻ lớn lên theo cách này nhưng tôi đã rời xa mẹ quá lâu. Một cảm giác buốt nhói xuyên qua ngực và tôi gục đầu xuống.


[‘Con mực xấu xí’ đang nhìn hóa thân ‘Shin Yoosung’.]


Tôi chợt thấy buồn cười. Có lẽ tôi tốt hơn khi làm một con mực xấu xí.


Những lời của Kẻ mưu phản Bí mật lướt qua tâm trí tôi.


[Điều gì sẽ xảy ra nếu cái kết họ muốn là chết cùng cậu ở đó? Cậu vẫn muốn cứu họ chứ? ]


[Đó không phải là sự cứu rỗi, đó là một lời nguyền. ]


Tôi đã kiêu ngạo. Mong muốn của tôi chỉ là khao khát của riêng tôi. Không có gì đảm bảo rằng cảm xúc của tôi sẽ được chia sẻ cho các thành viên. Kim Dokja mà họ nhớ đến chỉ là một chòm sao ích kỷ, cưỡng chế mọi người theo ý muốn, buộc họ phải sống và buộc những vết thương lên người họ. Tôi là một đồng đội đã không ở bên cạnh khi họ cần tôi nhất.


[Vậy tại sao đứa trẻ này lại khóc?]


Lee Jihye và Lee Gilyoung hạ vũ khí xuống và các hóa thân ngừng tấn công. Khi mọi người nhìn chằm chằm vào chúng tôi, tôi từ từ quỳ xuống trước hóa thân của mình. Đó có thể là vì tôi muốn bày tỏ sự tôn trọng với đứa con của mình, người đã tự lớn lên, hoặc là để tìm kiếm sự tha thứ cho những lần tôi không có mặt ở đó.


"Tôi đã trở lại, Yoosung."


Lời nói của tôi sẽ không được truyền đạt đúng cách.


[Hóa thân của bạn đang nhìn bạn.]


Hóa thân của tôi từ từ duỗi tay ra và đặt bàn tay nhỏ bé của cô ấy lên đầu tôi.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.