Đường Táp tới thư viện kiểm tra tài liệu có liên quan tới Tứ Thánh Thú, không ngờ địa điểm An Dao mở tọa đàm lại ngay tại thư viện này.
Lúc Đường Táp đi vào cửa, bên cạnh có một cây tinh trong trạng thái hình người mơ hồ chỉ các loại yêu tinh đang leo bám ở lan can lầu hai, nói: “Đường Táp, cô tới muộn rồi, hết chỗ ngồi rồi, cô nhìn thấy không người tới muộn chỉ có thể trèo lên lan can để nghe thôi không.”
Đường Táp: “Tôi không tới nghe tọa đàm, tôi tới thư viện để mượn sách, cổ thư lịch sử ở tầng nào?”
Cây tinh đó chỉ lên trần nhà: “Tầng trên cùng, sách trên đó không có nhập vào trong thư viện điện tử máy tính, cô có thể hỏi quản lý tầng đó ký thẻ mượn đọc.”
“Được rồi, cám ơn.”
Thư viện không có thang máy, Đường Táp chỉ có thể leo từng tầng từng tầng một.
Lúc đi qua chỗ tọa đàm của An Dao, các yêu ma quỷ quái trên hành lang đồng loạt nhường đường cho cô.
“Bạn học Đường Táp không nghe sao?”
“Đây là An Dao, là học trưởng phong vân trước kia của chúng tôi.”
“Ba của Đế Chiêu đấy.”
“Vợ ông ấy là tư lệnh lục quân của tập đoàn tài chính Hiên Viên......”
Đường Táp: “Cám ơn, biết rồi, được, không cần.......”
Tuần trước sau khi Tiểu Bạch Long bị thương, Bạch Trạch mở một hội thảo về chuyên đề an toàn toàn trường, trên hội thảo chủ yếu là bày tỏ suy nghĩ nhất định phải nhớ kỹ khẩu hiệu của trường, đối xử hòa đồng với bạn học mới, ngăn chặn sự mê hoặc của độc phẩm thịt người, tuân thủ đạo đức đừng khiêu chiến với quyền uy của pháp luật.
Đương nhiên, quan trọng nhất là thực hiện khen thưởng.
“Giúp đỡ bạn học mới, loại bỏ những tai họa ngầm ảnh hưởng tới sinh hoạt hàng ngày của bạn học mới, chúng ta sẽ tiến hành khen thưởng!” Bạch Trạch vỗ bàn nhấn mạnh.
Trưởng bộ phận ngoại giao Sổ Tư đứng lên, tuyên bố cách khen thưởng và cách thực hành cụ thể.
“Bất kể là ở đâu gặp phải bạn học Đường Táp, thân thiết chào hỏi lịch sự sẽ được cộng 0.1 điểm đạo đức, sau khi ghi âm, có thể tiến hành đổi tặng phẩm vừa được mở tại hội học sinh, giới hạn trong một tuần, qua tuần rồi thì không được tính vào tổng điểm; nhìn thấy bạn học Đường Táp đi ở con đường hẻo lánh, ví dụ như đường Trả Ơn của học viện chính pháp, tốt nhất là hai bạn học một tổ, tiến hành hộ tống, cũng phải ghi hình chụp ảnh lại, hoặc đăng lên diễn đàn chứng minh bạn xác thực có giúp bạn học Đường Táp cách xa nguy hiểm. Với loại hành vi bảo vệ này, một lần được công mười đồng, cũng giới hạn trong một tuần.”
Đường Táp tiếp tục đi lên lầu, quả nhiên có vài tiểu yêu tinh đi theo ở phía sau, bảo vệ trong sự lo lắng đầy mặt.
Đường Táp: “Tôi chỉ đi lên tầng trên cùng mượn đọc tài liệu, viết luận văn cần dùng thôi.”
Mấy con yêu tinh đó nói: “Bọn tôi cũng vậy.”
“Các cậu không nghe tọa đàm sao?” Cô nghe thấy An Dao đang giảng tới làm thế nào để xây dựng chính xác mạng lưới giao lưu quan hệ cá nhân, đây là nội dung quan trọng.
Có hai tiểu yêu tinh do dự một lúc thì đi trở về hiện trường tọa đàm, còn lại hai con, vừa nhìn thì biết ngay là hoa tinh cây tinh của học viện quan hệ, vẫn không yên tâm về cô.
“Tầng trên cùng bình thường ít có bạn học đi tới, bọn tôi vẫn nên đi cùng cô, như thế cô sẽ không sợ nữa.”
Đường Táp trong lòng thầm mắng nhưng ngoài mặt lại mỉm cười gật đầu: “Vậy được thôi, cùng đi cũng được.”
«Biện Pháp Khen Thưởng» là do sinh viên học viện chính pháp mở họp quyết định, đồng thời cũng thăm hỏi Đế Chiêu, còn tham quan cả phòng nghỉ hiệu trưởng, lấy kiểm tra an toàn phòng tai nạn ngầm làm lý do, đến phòng bếp tuần tra một vòng.
“Nghe Thất Thất nói, Tiểu Đường làm cơm rất ngon.” Sổ Tư cười híp mắt mở nắp nồi ra, nói, “Tôi cũng muốn tới ăn chực một bữa.”
Đường Táp cũng cười híp mắt đáp: “Được thôi, sẽ có cơ hội có thể gặp được học trưởng trên bàn ăn thôi.”
Đế Chiêu vò tờ «Biện Pháp Khen Thưởng» đó suy nghĩ hết một buổi tối, hỏi Đường Táp: “Như vậy có ảnh hưởng tới tự do của em không?”
Đường Táp nói: “Anh ký đồng ý đi, sinh viên bên học viện chính pháp đang muốn biết tôi có ‘động cơ gây án’ không ấy mà, bọn chúng cũng đang phát động quần chúng tiến hành giám sát, vậy thì cứ tới đi, tương kế tựu kế......”
An Luật: “Gặp chiêu tiếp chiêu.”
Phụng Hoàng Thất Thất nói: “Có qua có lại mới thú vị.”
Thế là, Tiểu Bạch Long ký hai chữ Rồng bay Rồng nhảy: Đồng ý.
Sau khi «Biện Pháp Khen Thưởng» được thi hành, quả nhiên quỹ đạo hoạt động mỗi ngày của Đường Táp đều bị quay lại, bất cứ chỗ nào trên diễn đàn đều có thể thấy cô hôm nay đi đâu, làm gì, từng xuất hiện ở đâu, từng nói chuyện với ai, ngày đó từng trò chuyện với ai, gặp giáo viên nào, có an toàn hay không.
Đường Táp đối với chuyện này, luôn lấy trạng thái bình thường để đón tiếp.
“Bây giờ còn chưa phải lúc.......” Cô lật quyển sổ tay yêu quái mà Tiểu Bạch Long viết cho cô, ở bên cạnh tên Sổ Tư vẽ một vòng, “Được rồi, ta cứ đọ sức với ngươi trước đi.”
Tầng trên cùng nhét đầy sách cổ lịch sử, thời gian sớm nhất là cuốn hồi ký thời Thượng Cổ đầu tiên được Phụng Hoàng viết vào thời kỳ tiền Tần.
Đường Táp gấp cuốn hồi ký thượng cổ này lại, tiếp tục tìm.
Những quyển sách cô muốn tìm có liên quan tới trận pháp, nhưng tìm hết một vòng lớn nhưng vẫn tìm không được thư tịch liên quan.
Đường Táp đành phải cắp quyển hồi ký thượng cổ tới trước bàn giải quyết thủ tục mượn sách.
Sau bàn mượn sách có một người đàn ông gầy gò mặc ma bào, chải tóc ba bảy, trên sống mũi đeo một bộ kính lão đồi mồi màu trà.
Là Đằng Xà.
Thần thức của Đường Táp nhận ra được nguyên hình của người đàn ông này.
“Chào thầy.” Đường Táp nói, “Em muốn mượn quyển này.”
Người đàn ông gầy gò ngẩng đầu lên, đẩy mắt kính: “Em là bạn học Đường Táp đúng không? Để tôi xem em mượn cái gì....... «Hồi Ký Thượng Cổ»? Em có thể xem hiểu không? Đây là bản sao của cuốn hồi ký gốc được Phụng tiểu nhị dùng kim văn khắc vào thời xuân thu, đọc không trôi đó là điều tất nhiên, ngôn ngữ văn tự càng mới thì đám lão già như chúng tôi cũng quên sạch cách đọc như thế nào rồi, quyển sách này bây giờ chỉ có giá trị bảo tồn thôi, nếu muốn hiểu lịch sử Thượng Cổ tôi tiến cử cho em xem quyển «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» do Phụng Lục cải biên chỉnh sửa, dùng văn tự ngày nay để viết lại, giá trị học thuật của quyển đó không thua gì quyển gốc này.”
Đường Táp nói: “Em vừa mới lục tìm rồi, tuy không hiểu ý nghĩa nhưng văn tự rất đẹp, muốn cầm về sao chép phỏng theo......”
“Cũng được.” Người đàn ông gầy gò đứng dậy, lúc này Đường Táp mới phát hiện, ông không có chân, dưới trường bào chỉ có một cái đuôi rắn.
“Nên xưng hô với thầy thế nào?” Đường Táp hỏi.
Người đàn ông gầy gò nói: “Đằng Xà, sợ chứ? Ở đây bình thường chỉ có tôi ở đây, nhằm thuận tiện.......”
Ông chỉ cái đuôi của mình.
“Không sao ạ.” Đường Táp nói, “Em không nhìn là được.”
Đằng Xà yếu ớt trượt tới hàng trước, rút ra quyển «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» do Phụng Lục dùng văn tự hiện đại chỉnh sửa phiên dịch lại.
Đường Táp cười nói: “Tại sao tựa sách trông lại giống câu chuyện tình yêu như vậy?”
“Bởi vì quả thật có.” Đằng Xà cũng cười, “Rất thú vị, tôi nghĩ em có lẽ cũng thích.”
Ông móc từ trong túi ra một chiếc bút máy kiểu cũ, nhúng vào lọ mực, rút thẻ mượn sách ở phía sau quyển sách, viết tên của Đường Táp và ngày tháng mượn sách.
Đường Táp nhìn thấy, trên thẻ mượn sách của quyển «Thần, Tứ Thánh Thú Và Tôi» đã viết đầy tên của sinh viên cả rồi, mà trên thẻ mượn sách sau quyển «Hồi Ký Thượng Cổ» lại chỉ có hai cái tên.
“Xong rồi, trước tháng sau trả cũng được, có thể mượn thêm.”
“Cám ơn thầy.” Đường Táp đưa hai tay ra nhận sách, hơi hơi gật đầu.
Lúc xuống lầu, cô rút thẻ mượn sách ra, nhìn hai cái tên đã mượn «Hồi Ký Thượng Cổ».
Một người là Phụng Lục mượn vào bốn mươi năm trước, tên còn lại là Câu Trần.
“Câu Trần?” Đường Táp lẩm bẩm, “Kỳ Lân? Kỳ Lân cũng ở ngôi trường này?”
Lầu hai truyền tới tiếng vỗ tay như sấm.
Tọa đàm của An Dao trùng hợp cũng vừa kết thúc, An Luật và Thất Thất ngửa đầu lên đụng phải Đường Táp đang trên lầu đi xuống.
“Táp Táp!” Thất Thất bay qua, ôm chặt cổ của Đường Táp, “Tại sao không tới nghe tọa đàm? Mượn sách gì?”
Đường Táp đưa cho cậu xem: “Của cậu viết.”
Thất Thất ôm lấy quyển sách: “Woa! Táp Táp thật yêu tôi!”
Mắt của An Luật sắp giống với màu lông của mình rồi: “Ồ....... là quyển danh tác «Thần, Tứ Thánh Thú và Tôi» đầy cẩu huyết đó sao? Phụng Lục thấy bản thân đã kém thời, có bằng chứng rành rành về tình sử của tổ tiên Phụng Hoàng như vậy, trong ngành sắp ném hắn vào trong đáy hồ Huyền Vũ rồi, tôi tiêm thuốc dự phòng cho Táp Táp trước nhá, vô cùng cẩu huyết.”
Đường Táp cười nói: “Vậy tôi càng muốn xem.”
An Dao thu dọn xong tài liệu, đi ra ngoài, gõ đầu từng tên một: “Hai đứa không được phép theo Đường Táp về, đừng thừa cơ hội đục nước béo cò.”
An Luật: “Cậu Bảy, bọn con hòa thuận vui vẻ với nhau mà, lại nói, bọn con muốn đi thăm Đế Chiêu.”
An Dao: “Đi cướp giường của con trai ngốc ta sao? Vốn đã căng thẳng rồi, hai đứa đi nữa, nó làm sao ngủ đây?”
Đường Táp luôn cảm thấy lời này của An Dao nghe ra có dụng ý khác.
“Thầy An, tôi có một vấn đề.” Đường Táp giơ tay.
Ánh mắt An Dao nhìn Đường Táp phức tạp: “Cô nói đi.”
“Kỳ Lân cũng từng học ở trường này sao?”
“Chúng tôi cùng một khóa.” An Dao nói, “Bây giờ đi làm rồi, đang làm đại sứ hình tượng cho một nhãn hiệu của tập đoàn tài chính Bắc Sơn.”
“Uhm......” Đường Táp lại hỏi, “Lịch sử học của ông ấy thế nào?”
“Tôi không biết.” An Dao lạnh nhạt nói, “Tôi ở học viện quan hệ, nếu tôi nhớ không sai thì khi đó hắn học ở viện chính pháp.”
Đường Táp sờ quyển «Hồi Ký Thượng Cổ» lâm vào trầm tư.
Sau khi trở về, Đường Táp đẩy cửa ra, nhìn thấy Đế Chiêu đang ngồi ngay ngắn trên ghế ôm Huyền Vũ trong lòng, mệt mỏi giống như vừa vớt từ trong nước ra.
Đường Táp nặng nề thở dài một hơi, đóng cửa lại.
Đế Chiêu nhìn cô, ánh mắt kỳ lạ lại sâu lắng.
Huyền Vũ nói: “Lão đại, là như vầy.......”
Đường Táp xoắn tay áo lên, đi vào phòng bếp, năm phút sau, cô xách dao đi ra.
Huyền Vũ bỏ mai rùa, mình rắn nhanh chóng quấn lên người Đế Chiêu, kéo Tiểu Bạch Long cùng sống chết, dụng tâm hiểm ác — — Cô có bản lĩnh chém tôi đi?
Đường Táp xách dao lên tiếng gió xượt qua lông mi Đế Chiêu, cô thu dao lại, hỏi: “Muốn hỏi gì thì hỏi.”
Đế Chiêu: “....... Đường Táp, em là ai?”
“Não anh có vấn đề à?” Đường Táp nói, “Anh gọi tôi là Đường Táp mà, còn hỏi tôi là ai, anh ngốc sao? Ồ đúng, anh ngốc thật.”
Đế Chiêu: “Không, em......”
Đường Táp buồn bực, vỗ dao lên bàn, lớn tiếng nói: “Muốn nói thì nói, lại cứ lắp ba lắp bắp với tôi, coi chừng dạy nói chuyện lại lần nữa!”
Đế Chiêu nói hết nửa câu còn lại: “Em là Thần Thượng Cổ đúng không?”
Đường Táp hừ cười một tiếng, ánh mắt sắc bén liếc Huyền Vũ một cái, đáp: “Bản thân anh nhìn không ra sao? Tôi là người.”
Đế Chiêu thở phào một hơi, nói: “Ông xem........ cô ấy nói cô ấy là người.”
“Cô ấy bây giờ là người.” Đầu của Huyền Vũ gõ lên đầu Đế Chiêu, “Nhưng trước kia cô ấy là Thần.”
Đại não của Đế Chiêu bắt đầu khẩn cấp vận công năng đánh lừa: “Không......”
Hàn quang vút qua.
Đế Chiêu cảm thấy sọ não lạnh lẽo, vừa ngẩng đầu lên nhìn thì thấy dao xượt qua đỉnh đầu anh, cấm lên bức tường ở sau lưng, mà Huyền Vũ sớm đã chuồn đi từ đường cửa sổ đi rồi, chỉ còn lại cái mai rùa còn đang xoay tròn.
Đường Táp nhổ dao ra, lải nhải mắng không dứt: “Đây mà là Tứ Thánh Thú gì chứ, bà ba hoa sao?!”
Đế Chiêu hiểu chuyện ngồi ngay ngắn, không dám phát ra tiếng nào nữa.
Cửa phòng nghỉ đột nhiên bị mở rộng, Phụng Hoàng giống như con gà trống vừa chiến đấu xong, phủi vuốt đi vào.
“Táp Táp!” Cậu nói, “Cuối tháng chúng ta đi hồ Bạch Hổ cắm trại dã ngoại đi!”
Cậu ngược lại không nhìn thấy Đường Táp đang nhổ dao, cũng không nhìn thấy Tiểu Bạch Long với vẻ mặt kỳ lạ lại ngoan hiền, bị dọa khiếp vía.
Đường Táp nhíu mày.
Phụng Hoàng nói: “Cổ Điêu của tập đoàn tài chính Bắc Sơn mời tôi đi nhà hắn làm khách, cuối tháng có đại hội pháo hoa và biểu diễn tác chiến trên không, nhà hắn ở ngay bên hồ Bạch Hổ, phong cảnh siêu đẹp, cùng đi không?”
Đường Táp xoay đầu hỏi Đế Chiêu: “Tôi thấy vết thương này của anh, tới cuối tháng cũng có thể xuống giường đi lại được rồi, hay là đi chung?”
Đế Chiêu nào dám nói không, anh gật đầu giống như gà mổ thóc vậy.
Đường Táp: “Ừm, vậy thì đi.”
Phụng Hoàng nhảy lên giường, cả con gà nằm xấp ở trên giường, nói: “Vậy thì quyết định như vậy nhé!”
Đế Chiêu: “Đường Táp, vậy tôi.......”
Đường Táp duỗi hai ngón tay ra, nắm miệng của anh lại.
“Suỵt.” Đường Táp cụp mắt nhìn Tiểu Bạch Long, “Đừng nói, bản thân anh biết thôi là được.”
Đế Chiêu ngây ngốc, vành tai đỏ lên.
Đường Táp nhíu mày, đổi sang sờ trán anh.
“....... Còn nóng sao?”
Đế Chiêu ngây người, cả con Rồng đã bị rớt mạng.
Phụng Hoàng xoay đầu, đánh giá: “Táp Táp, có khi nào cô chăm sóc cậu ấy lâu rồi, cậu ấy có tình cảm khác thường gì đó đối với cô không?”
Lời của Phụng Hoàng giống như thiên lôi, bổ thẳng xuống Đế Chiêu.
Mà câu đáp lại của Đường Táp là: “Ha ha ha ha......”
Cô vỗ bàn tay của Đế Chiêu một cái, nói: “Học trưởng, anh còn đơn thuần trong tình cảm lắm.”
Phụng Hoàng nằm dí ở trong gối, nhỏ giọng nói: “Táp Táp, kịch bản của cô và Tiểu Chiêu ngược rồi.”
Cửa phòng nghỉ lại bị đá ra.
Hồ Ly vác máy tính xách tay đi vào, ngẩng đầu nói: “Táp Táp, trên web có tin mới.”
Nặc danh: Có thể tố cáo giáo viên không? Tôi có manh mối, nhưng cậu nhất định phải bảo vệ an toàn tuyệt đối cho tôi"