Toàn Trường Chỉ Có Tôi Là Người

Chương 51: giang hồ cấp cứu!




Côn Bằng có thai thôi học, đúng là hợp lý, mà giao nhân Lạc Chu thân là một loài động vật quý hiếm có mặt mũi nhất trong biển cùng có quan hệ bạn bè rất tốt cùng thôi học đợi sinh, cũng là lẽ phải.
Nhưng, mọi người đều biết, nếu một đầu bếp có tay nghề giỏi, đã mở thớt liên tục hai ngày rồi mà trên thớt lại không có nguyên liệu, sạch sẽ sáng bóng, tưởng chừng như là.......
Đường Táp thu thớt lại, có chút tiu nghỉu thất vọng.
Bạch Trạch an ủi: “Rồi sẽ có thôi, trường chúng ta không thiếu đâu mà sợ, một đống lớn đang ngấm ngầm giở thủ đoạn sau lưng kia kìa.”
Đường Táp liếc ông một cái, giọng điệu không tốt: “Hiệu trưởng như ông, thật là kính nghiệp.”

Bạch Trạch nói: “Tôi cũng không có cách nào, sở trường của tôi là giáo dục cảm hóa, cùng một đồ vật, cùng một cách dạy, nhưng sinh viên dạy ra lại người nào như người nấy, trình độ không chênh lệch. Đối với những sinh viên giáo dục không nổi nữa thì dùng gậy thôi, tôi biết làm gì? Tôi chỉ biết khoác lác thôi. Còn các sinh viên, ví dụ như Vương Chính và Sổ Tư, tiếp nhận giáo dục cảm hóa rất tốt, giống hình người, hào hoa phong nhã, nhưng nếu không phải cô mở đài phán quyết, bọn tôi ai có thể nhìn ra bọn họ là điển hình của mặt người dạ thú chứ?”
Đường Táp: “Câm miệng ngay, tôi không muốn ăn Bạch Trạch.”
Bạch Trạch làm động tác tự khóa miệng mình lại, rồi hỏi: “Vậy, chuyện của Ngao Hiển.......”
Đường Táp hỏi ngược lại: “Tôi là hiệu trưởng ư? Phi Đại là tôi mở sao? Nhiệm vụ huấn luyện do Ngao Hiển bố trí nặng nhẹ là do tôi phân biệt sao?”
Bạch Trạch lắc đầu liên tiếp ba cái.
Đường Táp lòng phiền ý loạn nói: “Vậy ông hỏi làm gì?! Bắt đầu từ lúc nào mà giáo viên giao bài tập nhiều thì bị phê phán?”
Bạch Trạch: “Không có đạo lý này.”
Đường Táp: “Biết rồi mà ông còn hỏi tôi? Muốn để Ngao Hiển lên thớt của tôi đi dạo một ngày ư?”
Bạch Trạch: “A...... Tôi biết rồi, ngài chưa ăn sáng đúng không? Mau về đi, đói bụng rất dễ nổi giận.”
Đường Táp đóng cửa lại, trở về ăn cơm tiêu cơn giận.

Bạch Trạch lau mồ hôi trên trán, mồ hôi cuốn theo sao biển rơi xuống.
Bạch Trạch ngồi xổm nhặt trân châu trên đất, vừa nhặt vừa gọi điện cho Ngao Hiển.
“Tiểu Ngao à, tới văn phòng tôi một chuyến.” Ông nói, “Nghỉ ngơi đi, cứ tiếp tục luyện như vậy, tên của cậu sắp vào thùng thư tố cáo rồi.”
Cuối tháng, toàn trường bước vào tuần kiểm tra giữa kỳ, mỗi khoa mỗi chuyên ngành đều có cách thức thi cử của riêng mình, các sinh viên tận dụng một tuần nghỉ phép để tập trung ôn tập thi cử, thư viện vì thế mà ngày nào cũng chật ních.
Bài vở của Đường Táp không quá nặng, điều khiến cô đau đầu chính là có một tên bệnh nhân và hai tên vô dụng đang rề rà làm bài tập.

An Luật còn đỡ, tuy luận văn viết chậm rề rề, nhưng cũng may có chín cái đuôi liên lục gõ bàn phím, nên cứ thế mà xuất khẩu ra được.
Nhưng Phụng Hoàng thì xong rồi, về phương diện viết luận văn, Phụng Hoàng càng đáng lo hơn cả Hồ Ly, cậu ngồi trên giường cả một buổi sáng, Phụng Hoàng nhổ sạch lông đuôi cũng chỉ nặn ra được đề mục.
Thất Thất nhổ trụi đầu Phụng Hoàng, đau khổ mặt mày nói: “Táp Táp, tôi không xong rồi.......”
Đường Táp cũng đang viết luận văn của mình, không rảnh quan tâm tới lời kêu cứu của cậu, thuận tay chỉ về phía Đế Chiêu: “Bảo anh ấy chỉ cho.”
Nữ thần đã hạ lệnh, Đế Chiêu sao dám chống lại, đành phải nhận lấy nhiệm vụ chỉ đạo luận văn, song vừa mở miệng hỏi thì Tiểu Bạch Long cũng bắt đầu rụng vảy màu.
“Cậu còn chưa biết bản thân muốn viết gì, cậu ngồi ở đây lâu như vậy là đang làm gì thế? Phát ngốc sao?”
Phụng Hoàng sắp khóc đến nơi rồi, cậu ôm lấy Y Lan: “Chiêm chiếp.”
Đế Chiêu: “Đừng giả vờ nữa, suy nghĩ mau đi, rốt cuộc cậu muốn viết cái gì?”
“Vậy..... Vậy thì viết đề tài liên quan tới buôn bán qua hải quan được không?”
Đế Chiêu: “Cậu xác định muốn viết cái này?”
Phụng Hoàng: “Cứ viết cái này đi.”
Hồ ly lông trắng đang nằm liệt trên người Đế Chiêu vừa uống xong một bình coca, sảng khoái ợ hơi hai cái, nhấc cái đuôi lên lấy máy tính của mình cho Phụng Hoàng xem: “Thất Thất, tôi cũng đang viết cái này.”
Phụng Hoàng không còn lông để nhổ nữa, bắt đầu ôm lấy cái đuôi của Hồ Ly, nhổ lông của An Luật: “Vậy phải làm sao đây?”
Đế Chiêu bất lực, nói: “Viết giống nhau cũng được. Tới đây, viết theo lời tôi nói, lấy số liệu bổ sung số từ trước, mấy năm gần đây, mức giao dịch ngoại thương cửa giới ta tăng liên tục mấy năm liền, thu được lợi nhuận từ công nghệ của thế giới bên ngoài và kinh tế phát triển nhanh chóng, thế giới chúng ta......”
Phụng Hoàng: “Cậu chậm chút, tôi theo không kịp.”
Đế Chiêu rơi vảy, cũng không quan tâm tới vết thương trên vuốt Rồng nữa, vỗ giường phành phạch: “Có vậy thôi mà cậu cũng theo không kịp?!”
Tiểu Bạch Long bắt chỉ làm bài tập bị học tra ép điên, trong cơn tức giận, trên giường lập tức Phụng bay cáo chạy, rối loạn mất trật tự.
Y Lan được Phụng Hoàng ôm trong lòng thấy không xuống được nữa, lá cây điên cuồng vỗ bàn phím, đang thể hiện tốc độ tay thần tốc của con yêu sau nhiều năm đơn độc lặn ngụp trong diễn đàn.
Tiểu Bạch Long tức giận nói: “Cậu còn không bằng ngọn cỏ!”
“Mẹ nó đây là cây cỏ hạng nào thế......” An Luật xấu quá mức, nhân lúc lửa cháy còn đổ thêm dầu.
Bên này vừa nghỉ, thì nghe phòng cách vách “ầm” một tiếng, Bác thô bạo nói: “Bạch Trạch!! Ông bước ra đây cho tôi! Tới đây tới đây tới đây! Ông tay cầm tay dạy ông xem! Đội chiến cầu không có thành viên, thì thi đấu khỉ gì?! Tài tình cách mấy còn không bột đố gột nên hồ! Ông ngay cả một hạt mầm tốt cũng không giữ lại cho tôi, dù tôi có là thần tiên la hán, tôi cũng dạy không nổi! Ông còn muốn mặt mũi thì ông lăn ra đây nói cho tôi biết, trận chiến cầu này làm sao mà đánh!”
Trên giường bay trên trời bơi trong nước chạy trên đất hoa nở trong đất, tất tần tật đều im không một tiếng động.
Đường Táp nâng mí mắt, nói: “Ồ, sau khi thi giữa kỳ chưa được bao lâu thì phải tổ chức cuộc thi biểu diễn chiến cầu rồi, quân viện các người lại không có sinh viên nào báo danh tham gia, nói là đội chiến cầu không may mắn.”
Thật ra, những tinh anh trong đội chiến cầu có thể đánh của quân viện, đội trưởng thì phát điên đóng cửa tập luyện 24 giờ, đội viên thì sao, một thì bị thương, một thì là phần tử phạm tội tiến vào trại giam rồi, một mang thai, và một bồi sinh.
Này, như vậy còn chơi thế nào?
Quân viện hiện tại có một cách nói đang lưu truyền, vào đội chiến cầu rồi, thì có vài kết kết quả sau đây:

Một, đang yêu đương mặn nồng thì thôi không yêu nữa, phát điên biến thành tên cuồng công việc. Hai, bị thương tạm nghỉ học. Ba, bị bắt nhốt. Bốn, có thai nghỉ học.
Phong thủy a, phong thủy.
Thế là, huấn luyện Bác quang vinh trở thành một tên tư lệnh không có binh. Mắt thấy cuộc thi biểu diễn chiến cầu gấp gáp lắm rồi, mà trong tay mình lại không có binh. Còn làm được gì nữa? Đường đường là một Phi Đại, nói ra ngoài và những trường Thanh Bắc (Thanh Hoa Bắc Đại) ở thế giới bên ngoài biết, ngôi trường tổng hợp đứng đầu trong trong này lại ngay cả một đội chiến cầu để thi đấu cũng tìm không ra? Đến lúc đó lão đại của các tập đoàn tài chính, các xí nghiệp quyền thế đều tới quan sát, mười máy máy quay phim trực tiếp không ngừng, sau đó Phi Đại thì....... Thì để mấy tên vô dụng của đội đặc sắc đó lên đài biểu diễn ư?
Thầy Bác thậm chí đã nghĩ tới muốn tóm Đường Táp ra, để cho cô cùng tiết mục biểu diễn trù nghệ mang tính bịp bợm đó qua ải hết.
Bạch Trạch có lẽ là không ở văn phòng, thầy Bác càng nghĩ càng tức, ném tình hữu nghị lúc ăn lẩu ra sau đầu, khí thế bừng bừng đi tới chỗ Đường Táp đòi lý lẽ.
Vừa vào cửa, Đường Táp đã nhét ngay một bình nước yêu quái vui vẻ — — coca lạnh trước, sau đó mời ông ngồi xuống, còn gọt cho ông một ít hoa quả.
“Thầy Bác mời ngồi.” Đường Táp nói, “Hiệu trưởng Bạch đã đi quân viện tẩy não....... không phải, là đi mở họp động viên tư tưởng rồi, thầy ngồi ở đây chờ một chút.”
Bác hút một ngụm lớn nước yêu quái vui vẻ, sau khi ợ một hơi dài xong thì bắt đầu tố khổ: “Cô nói xem, Bạch Trạch ông ấy vì mặt mũi, kiên quyết muốn tôi dẫn dắt một đội chiến cầu có thể đánh được lại còn đẹp mắt nữa, nhưng chúng ta còn có thể tóm đội viên nào lên chứ? Bây giờ thì hay rồi, đã bắt không được sinh viên nào tới mà vừa nhìn thấy tôi ai nấy đều bỏ chạy, còn nói vào đội chiến cầu của tôi rồi thì không có kết cục tốt.”
“Toàn là mê tín cổ hủ.”
“Còn không phải sao, đều là sinh viên đại học cả rồi, sao còn mê tín như vậy!” Giọng điệu thầy Bác dịu xuống, “Nhì xem, sau kỳ nghỉ giữa kỳ, thì nên bắt đầu diễn tập rồi, đến lúc đó các đội cầu chuyên nghiệp người ta tới đây, chúng ta phải làm sao? Chẳng lẽ có thể đẩy đội đặc sắc lên đánh với người ta?”
Đường Táp bỗng nói: “Cũng không phải không được.”
Bác: “?? Cô nói cái gì?”
Đường Táp: “Thầy Bác, thầy nhìn chỗ của em......”
Cô chỉ ba con yêu quái đang chen chúc viết luận văn trên giường.
“Rồng cũng có, Phụng cũng có, cáo trên mặt đất cũng có, cộng thêm em nữa, và cả học trưởng Ngao Hiển.......” Đường Táp, “Trùng hợp vừa đủ tổ thành một đội, vừa có đặc sắc lại có sức chiến đấu, giang hồ cấp cứu cũng đủ rồi!”
“Giang hồ cấp cứu cũng không thể cấp cứu kiểu này!” Vẻ mặt của Bác như đang nói nhất định là cô đang nói đùa với tôi, vỗ bàn nói, “Cô nói tôi nghe xem, các cô cậu có năng lực gì? Chỉ có hai con là có sức chiến đấu nhất, mà một trong số đó lại đang bị thương rồi.......”
“Quy tắc của chiến cầu, không phải chính là lúc đánh cầu có thể dùng năng lực của bản thân, lấy trạng thái hình người ra đánh cầu sao?” Đường Táp nói, “Đế Chiêu tuy bị thương nhưng em nhìn tình hình vết thương thì đến cuối tháng sẽ tốt hơn nhiều rồi, đến lúc mở màn cuộc thi chiến cầu vào tháng mười âm lịch thì nhất định có thể lên sân được. Phụng Hoàng cũng có thể, cả An Luật cũng vậy, cậu ấy cũng được, thầy yên tâm, chúng ta còn có thời gian, có thể luyện tập?”
Bác: “Tôi thấy là cô đang nằm mơ! Cái miệng bốp bốp của cô chỉ biết nói, đến lúc đó không phải cũng giống như Bạch Trạch vậy, dựa vào nói khoác để thắng cầu?”
Đường Táp nói: “Dựa vào bản lĩnh của bọn em để đánh, thì không tính là phạm quy tắc. Kỹ thuật cầm dao của em rất tốt........”
Bác lại nhớ tới màn lúc Đường Táp ôm theo thớt và dao phây biểu diễn, dở khóc dở cười nói: “Chiến cầu không phải đánh nhau, cũng không phải xắt dưa leo!”
Đường Táp: “Ý em là, em không dùng dao, chỉ cầm một đôi đũa là được.”
“Cô đang ăn cơm sao?”
Đường Táp lại sắp xếp đội hình luôn: “Em có thể làm hậu vệ, Thất Thất và Đế Chiêu làm trung vệ, học trưởng Ngao Hiển làm tiền đạo, A Luật làm thủ môn.”
An Luật ngóc đầu dậy từ trong đống luận văn, nói một câu: “Táp Táp thật là xem trọng tôi.”
“Cậu yên tâm.” Đường Táp nói, “Cậu cứ coi như là chơi game thôi, trạng thái hình người thò ra chín cái đuôi cũng không tính là phạm quy, chín cái đuôi cản bóng là đủ rồi, cái đuôi của cậu còn có tác dụng hơn tứ chi của cậu nhiều.”
Bác đột nhiên im bặt, có lẽ là bị bình nước vui vẻ mua chuộc, nói: “Cô tiếp tục sắp xếp.”
Đường Táp: “Nếu tôi làm hậu vệ, tôi dám bảo đảm không có một quả cầu nào có thể rời khỏi đôi đũa của tôi. A Luật không cần giữ khung thành quá chặt chẽ, chúng ta chỉ cần tấn công thẳng vào cầu môn của đối phương, không cho cầu của bọn chúng của bọn chúng vào cầu môn của chúng ta là được.”
Phụng Hoàng: “Đối thủ của chúng ta có thể là đội cầu chuyên nghiệp đấy!”
Đế Chiêu duỗi tay ra, ấn Phụng Hoàng lên bàn phím: “Cậu lo nhìn vào luận văn này! Bọn tôi giúp cậu viết, cậu phải dùng thái độ nghiêm chỉnh chút cho tôi!”
Thầy Bác ôm ngực, mặt đầy vẻ mơ hồ nói: “Mẹ ơi, Bác tôi hãy còn khỏe mạnh cường tráng, nay sắp bị những ý nghĩ lỳ lạ của mấy người làm cho bị bệnh tim mất. Với cách sắp xếp vớ vẩn này của mấy cô cậu....... Có thua cũng đừng nói tôi là huấn luyện viên của mấy người.”
Đường Táp: “Thắng thì ăn lẩu, thua thì ăn lẩu nước lẩu. Yên tâm đi thầy Bác, bọn em không để thầy ăn nước lẩu đâu, ăn là động lực lớn nhất của chúng em mà.”
Bạch Trạch sau khi tẩy não cho các sinh viên quân viện xong, đang ngâm nga một bài hát nhân gian trở về văn phòng, sau khi thấy Bác đang ngồi ở bàn làm việc của mình đang nhìn chằm chằm ông.

Bạch Trạch nhập kịch, bắt đầu diễn xuất: “To gan, ngươi quả nhiên là muốn soán vị đăng cơ!”
Bác mở miệng, ông nói: “Ghế rồng của quân mất nước, ông nghĩ tôi muốn ngồi sao? Ông chuẩn bị tâm lý cho tốt đi, sinh viên của ông muốn tặng cho ông một sự ngạc nhiên lớn, nếu thành công thì sẽ hết sức nở mặt nở mày, chúng ta sẽ đợi để nhận hoa tươi và những tràng vỗ tay. Nhưng nếu như thất bại, vậy thì vô cùng đáng sợ, chúng ta không chỉ bị mất điểm ở trước mắt quan khách, mà bản thân ông còn phải những hội đồng trước đó vạch tội trạng.”
Bạch Trạch: “Mẹ ơi, bất ngờ gì mà lớn như vậy, hậu quả gì mà nghiêm trọng như vậy?”
“Thi đấu chiến cầu.” Bác nói, “Nhìn tình hình trước mắt, biến thành nỗi kinh hoảng lớn, nguy hiểm bị mất nước mất chức..... ít nhất là chín phần.”
“Ông làm gì rồi?”
“Khôngp hải là tôi làm gì rồi, mà là một phòng sinh viên kỳ lạ cách vách, đồng ý muốn ở hôm thi đấu chiến cầu, sẽ thách đấu với đội chuyên nghiệp..” Bác nói, “Mà tôi, nghĩ tới khẩu hiệu hữu nghị hòa hợp của trường chúng ta, và mấy cái khẩu hiệu thực tế bậy bạ nên tôi đã gật đầu đồng ý rồi.”
Bạch Trạch: “…….”
Bạch Trạch: “Chú em, tôi nói một câu thực lòng.”
Bạch Trạch: “Một khi vận may tới rồi, dù làm bậy làm bạ có khi cũng làm ra thành quả lớn.”
An Luật bảo vệ luận văn xong, truy hỏi Đường Táp: “Táp Táp, cô định tham gia cuộc thi chiến cầu thật sao?”
Đường Táp: “Thời gian rất gấp gáp, chúng ta được nghỉ một tuần luyện tập, có lẽ sẽ không sao.”
Lỗ tai hồ ly An Luật cụp ra phía sau, cậu nói: “Nhưng….. Nhưng, đối thủ của chúng ta là đội chuyên nghiệp minh tinh trong này đó, chúng ta lên đấu chẳng khác nào làm tay mơ cho người ta ngược sao?”
Phụng Hoàng vội vàng khoe khoang những từ ngữ thịnh hành của thế giới bên ngoài mà bản thân tích trữ được: “Táp Táp, thi đấu chiến cầu, đồ ăn chính là nguồn gốc của tội lỗi. Nếu chúng ta quá gà thì mọi người không đồng tình, xem trận đấu của chúng ta, chỉ muốn đánh người.”
Đường Táp: “Không có đâu, bang của chúng ta tên là gì?”
“Bang Dao Phây.”
“Biết ý nghĩa của bang Dao Phây không?” Đường Táp hỏi.
An Luật nhúc nhích lỗ tai, đáp: “Không phải là, cô biết dùng dao phây nên mới gọi là bang Dao Phây…… sao?”
Đường Táp duỗi một ngón tay ra, lắc qua lắc lại, chỉ bọn họ nói: “Các cậu, có nguồn gốc là thức ăn, cho nên là thức ăn.”
Rồi chỉ bản thân: “Tôi, xách dao chặt những loài thức ăn bị hư hại, tôi là dao.”
Sau đó chỉ Đế Chiêu: “Kiểu như anh ấy, có năng lực trí tuệ có thể giúp được việc, cho nên là bang.”
Đường Táp: “Bang Dao Phây, hiểu chưa?”
Y Lan nhịn không được cảm thán: “Thật có lý!”
Hai món ăn An Luật và Phụng Hoàng: “……. Táp Táp?”
Táp Táp, đây còn là cô không Táp Táp?
Mà Đế Chiêu đang giúp viết luận văn, nghĩ tới thân phận của Đường Táp, đột nhiên bật cười.
“Thì ra là vậy, hình ảnh thật là sinh động.”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.