Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 127: Đội ngũ lâm thời (thượng)



Đối thủ như thần, đồng đội như heo.

Vẻ mặt Lão K như bị táo bón.

Lão Mã hết nhìn Quan Miên lại nhìn Ám Hắc Đại Công, sau đó cười hắc hắc.

Trong bầu không khí yên tĩnh hiện tại, tiếng cười của gã trở nên kỳ cục đến lạ.

Lão K quay đầu sang nhìn gã, “Mày cười cái gì?”

Lão Mã gãi đầu đáp: “Lần đầu tổ đội với Ám Hắc Đại Công thấy hưng phấn quá.”

Lão K đột nhiên hoàn hồn. Không sai, Ám Hắc Đại Công bây giờ là chung một đội với họ, gã còn lo lắng cái gì? Nên là đối thủ lo lắng mới đúng… Hình như càng lo hơn thì phải. Lỡ trong lúc chiến đấu phạm sai lầm có khi nào bị Ám Hắc Đại Công hẹn riêng đi đánh giáp lá cà không ta? Nghe nói Đại Công đánh đơn cũng cừ lắm.

Gã trộm liếc Ám Hắc Đại Công một cái, phát hiện anh cơ bản chẳng chú ý gì khác ngoài Quan Miên đang lật xem tư liệu đối thủ.

Lão Mã hỏi: “À phải, máy bay chiến đấu cỡ trung được phép chọn đối thủ, mấy anh tính thế nào?”

Ám Hắc Đại Công lười biếng đáp: “Có khác gì à?”

Đây là phong thái của cao thủ đó nha!

Hơi bị gợi đòn quá rồi!

Lão Mã cảm thấy nắm tay ngứa ngáy.

Quan Miên lướt sơ qua danh sách đối thủ, sau đó dừng lại trên một cái tên đang sáng nhấp nháy và nhoẻn miệng cười hỏi: “Tôi mở phòng ra nhé?” Bạn của cậu không nhiều, không đủ mười hai người, vì vậy số còn lại thường do hệ thống ngẫu nhiên đưa tới.

Ám Hắc Đại Công nhún vai.

Lão Mã hỏi: “Tinh Tinh và Tiểu Nam đâu?”

Quan Miên đáp: “Họ bận rồi.”

Lão Mã thở dài.

Lão K nhìn ông bạn của mình, vẻ mặt cũng không đến nỗi, “Mày thở dài cái gì?”

Lão Mã đáp: “Đàn ông chiến đấu vì phụ nữ, không có phụ nữ thì đánh đấm chả còn ý nghĩa gì.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Chưa chắc.”

Lão Mã nói: “Anh đương nhiên không phải thế rồi. Anh là sinh ra vì chiến đấu mà.”

Ám Hắc Đại Công liếc nhìn Quan Miên và nói đầy ẩn ý: “Cũng có thể chiến đấu vì đàn ông.”

Lão Mã nói: “Cũng phải, giờ xếp hạng thứ hai trong bảng điểm là ai nhỉ.”

Lão K nói: “Tiêu Đế.”

Trong lúc cả hai tán dóc, những người chơi khác lục tục tiến vào.

Có mấy game thủ nhìn thấy người “Tàng hình” thì rút đội. Cứ thế ra ra vào vào năm, sáu phút mới đủ người.

Ba người có điểm số trên mười triệu trong đám đó rõ ràng là bạn bè với nhau, một người bước lên nói: “Ba người chúng tôi là chỉ huy, chuyên tấn công và điều khiển hệ thống.”

Nếu là thường ngày Lão K, Lão Mã nhất định lên tiếng nhưng hôm nay có mặt Ám Hắc Đại Công, tự nhiên không đến lượt họ nhiều chuyện nên chỉ khoanh tay đứng xem kịch vui.

Quan Miên nhìn Ám Hắc Đại Công, thấy anh không phản đối thì nói: “Được.”

Lão K Lão Mã ngạc nhiên. Quan Miên mà hai người quen biết không phải người nói chuyện dễ nghe, đừng nói gì tới một Ám Hắc Đại Công nổi tiếng độc mồm. Chẳng lẽ họ định âm thầm ra tay trong lúc chiến đấu?

Vừa nghĩ tới đây, hai người đột nhiên nảy sinh cảm giác đồng tình với kẻ yếu.

Ba người kia lại chẳng hay biết gì, vừa chọn xong máy bay chiến đấu và được đưa lên máy bay, nôn nóng chiếm ngay ba vị trí chủ yếu.

Quan Miên và Ám Hắc Đại Công cùng nhau ngồi xuống vị trí tấn công bên cánh trái.

Lão K Lão Mã ngồi bên cánh phải.

Mười triệu điểm tích lũy không phải là dân nghiệp dư. Vừa ngồi vào chỗ, người nọ bắt đầu giảng giải chiến thuật làm sao giả bộ thua để dụ địch vào tròng, cứ thế mà tràng giang đại hải cả tràng dài.

Người ngồi ở vị trí tấn công chính như sực nhớ ra bèn hỏi: “Đối thủ là ngẫu nhiên hay tự chọn?”

Quan Miên đáp: “Tự chọn.”

“Cậu chọn ai?”

“Hoàng Tử Bích Đen.” Quan Miên đáp.

Người nọ thiếu điều bật dậy, “Cậu không bệnh chứ hả?”

Ám Hắc Đại Công đột nhiên lạnh lùng lườm gã nọ một cái.

Người đó tiếp tục nói: “Muốn đi khiêu chiến cũng phải cân nhắc đến thực lực của mình chứ. Choáng! Khiêu chiến vượt cấp à! Cậu là bò hả?” Gã lải nhải nguyên cả tràng dài, bạn gã cũng thi thoảng phụ họa theo.

Ám Hắc Đại Công nói: “Sợ thì đừng chơi.”

Người nọ giận dữ nói: “Không phải là vấn đề sợ hay không sợ! Vấn đề là do điểm các người thấp quá! Tinh chiến là phải biết phối hợp, đừng tưởng cứ dựa vào ba người bọn tôi là vô địch rồi.”

Ám Hắc Đại Công đan tay vào nhau đặt trước ngực, hờ hững nói: “Các người đừng gây trở ngại là được.”

Trạng thái xù lông của người ngồi vị trí tấn công chính đã tiến hóa, gã bật thẳng dậy khỏi ghế: “Cái tên co đầu rụt cổ kia từ đâu ra? Người lai bò à? Người lai bò không dám để lộ mặt thật.” Gã oang oang chửi bới.

Lão Mã và Lão K bực bội bịt tai lại. Ban đầu vốn còn muốn xem kịch vui, nhưng hiện tại họ chỉ muốn dụi bà nó mồi lửa gây ra náo nhiệt vào tàn thuốc!

Một viên đạn vàng cam đột nhiên bay ra, đốt lên hoa lửa trước mắt mọi người.

Trước máy bay chiến đấu của họ xuất hiện một chiếc máy bay chiến đấu hình mũ. Nếu ban nãy chẳng phải nhờ Ám Hắc Đại Công nả pháo, vốn không có ai chú ý kẻ địch đã tới trước mặt.

“Gà Trống!” Người ngồi ghế chỉ huy tức tối kêu lên.

Gà Trống là người giám sát hệ thống điều khiển. Gã nọ hơi run lên, nhỏ giọng nói: “Tôi không nhìn thấy họ trên radar thật mà.”

Quan Miên nói: “Máy bay Vô Ảnh, có thời gian mười giây tàng hình khi tiến vào phạm vi radar của đối phương.”

Chỉ huy rẽ máy bay chạy đi hướng khác.

Máy bay Vô Ảnh đuổi theo sát sau đuôi.

Máy bay chiến đấu trong tinh chiến được thiết kế rất cân đối. Tuy máy bay Vô Ảnh có đặc tính tàng hình trâu bò nhưng thay vào đó, sức chiến đấu và tốc độ thuộc loại dưới trung bình. Vì vậy máy bay Trung Trung cân bằng tất cả các phương diện mà Quan Miên chọn nhanh chóng cắt đuôi họ.

Những người khác bấy giờ mới thở phào nhẹ nhõm.

Sở trường của máy bay Vô Ảnh là đánh lén, chỉ cần có thể ngăn chặn các cuộc đột kích của họ thì đã nắm chắc phần thắng quá nửa.

Gà Trống hỏi Ám Hắc Đại Công: “Sao anh biết họ tới?” Đây không phải là chuyện có thể dùng mắt thường nhìn thấy được. Dù có là máy bay chiến đấu Thái Sơn tốc độ di chuyển chậm nhất cũng không thể nhìn thấy bằng mắt thường. Cú đánh vừa rồi của Ám Hắc Đại Công có thể xem như thần kỳ!

Ám Hắc Đại Công đáp: “Trực giác.”

Quan Miên nghiêng đầu nhìn anh. Bảo cậu không ganh tỵ là nói dối. Bản thân mình cố gắng bao lâu nay vẫn chưa đạt đến trình độ đó, nhưng với Bạch Anh Tước dường như nó chỉ đơn giản như hô hấp vậy thôi.

Cảm nhận được ánh nhìn chăm chú của cậu, Ám Hắc Đại Công quay sang mỉm cười. Nhưng sực nhớ mình đang mang mặt nạ nên anh đành dùng ngón trỏ và ngón giữa đặt lên miệng làm dấu đang cười.

Tấn công chính nói: “Chó ngáp phải ruồi.”

Quan Miên thôi không nhìn nữa mà đáp: “Có người bị ruồi dọa suýt tè ra quần.”

Tấn công chính nổi giận: “Cậu nói ai suýt tè ra quần?”

Quan Miên thản nhiên đáp: “Cách đối phó tốt nhất với Vô Ảnh là bỏ chạy sao?”

Tấn công chính ngây ra, ngờ vực nhìn chỉ huy.

Chỉ huy sắc mặt lúc xanh lúc trắng. Vũ khí lợi hại nhất của Vô Ảnh là khả năng tàng hình, vì vậy cách giải quyết tốt nhất là khiến nó không thể tàng hình được nữa. Lần hiện ra như ban nãy là chuyện cầu còn không được, thế mà gã lại quay đầu bỏ chạy, đúng là sai lầm tệ hại đến không thể nào tệ hại hơn được nữa. Nhưng vừa nghĩ tới đối phương là Hoàng Tử Bích Đen, gã lập tức muốn tránh không đánh trực diện.

Dù sao người ta cũng là cao thủ đứng hàng thứ hai mươi, ai biết có chiêu tiếp theo gì hay không.

Nghĩ đến đây gã mới thấy yên lòng đôi chút, “Hoàng Tử Bích Đen giỏi nhất là chuyển bại thành thắng. Cẩn thận một chút vẫn hơn.”

Quan Miên không nói nữa. Bởi vì cậu biết, với một số người có nói thêm câu nào cũng chỉ là đàn gảy tai trâu. Trong đầu bọn họ không có não người mà chỉ có não trâu.

Ám Hắc Đại Công đột nhiên nói: “Quay đầu lại.”

Chỉ huy bất giác nghe theo quay đầu lại, nhưng sau đó lập tức ngừng tay, “Tại sao…”

Ầm.

Máy bay chiến đấu của họ trúng đạn.

Hệ thống hiện lên cảnh báo đầu tiên: “Hệ thống cung ứng năng lượng số một bị hủy, hệ thống cung ứng năng lượng số hai bị hủy… Hệ thống trọng lực mất khống chế…”

Chỉ huy cả kinh hỏi: “Sao thế được?”

Quan Miên vừa dùng mũi giày bấu vào thành máy bay để khỏi bay lên, vừa nói: “Hoàng Tử Bích Đen chọn một vị trí rất tốt.”

Ám Hắc Đại Công tiếp lời: “Chọn vị trí ngay chính giữa hai hệ thống cung ứng có thể đánh ngay vào cả hai.”

Lão Mã không nhịn được nói: “Lúc này chẳng phải nên tìm cách sao?”

Quan Miên ngưỡng cổ ngủ gật.

Ám Hắc Đại Công gối đầu vào tay nhìn trần nhà.

Rõ ràng hai người đã bỏ cuộc.

Chỉ huy và tấn công chính vẫn đang cố gắng, nhưng hệ thống cung ứng năng lượng bị hủy chẳng khác nào binh sĩ vũ trang hạng nặng bị lột hết trang bị, không còn sức phản kháng trước mặt một binh sĩ vũ trang hạng nặng khách.

Anh chàng chỉ huy tốn công bỏ chạy thêm một phút, cuối cùng giúp cho máy bay chiến đấu anh dũng hi sinh!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.