Toàn Tức Võng Du chi Khổ Lực

Chương 29: Kỳ thi sơ cấp (trung)



Tại nơi trường thi, người xưa gặp lại.

Khái niệm dẫn người luyện cấp của Ám Hắc Đại Công đương nhiên khác với người thường. Bởi anh không tổ đội, cũng không phụ đánh quái. Anh chỉ ngồi bên cạnh thưởng thức quá trình.

Quan Miên dùng Ám Tiễn sơ cấp chọt lũ thỏ nanh nhọn từng nhát một.

“Sao không thử chạy vài vòng?” Ám Hắc Đại Công hỏi.

Vừa nhặt vật phẩm thỏ quái nhả ra, Quan Miên vừa thờ ơ trả lời: “Chạy không nổi.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Bất kể với game online bàn phím hay 3D, chạy đều rất quan trọng.”

Quan Miên hồi máu cho mình, “Tiết kiệm sức lực cũng rất cần thiết.”

Ám Hắc Đại Công mỉm cười nhìn cậu, anh nói: “Xem ra đằng ấy quá thiếu rèn luyện.”

Quan Miên nói: “Tôi là tiết kiệm sức lực giùm anh.”

Ám Hắc Đại Công nhíu mày lấy làm khó hiểu.

Quan Miên tiếp: “Ngậm miệng.”

Ám Hắc Đại Công tựa vào gốc cây, khẽ duỗi duỗi chân, “Ngậm miệng thì chán lắm.”

Quan Miên tiếp tục đánh thỏ, “Tôi tưởng anh khá bận rộn.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi đang tranh thủ thời gian, thấy mình may mắn chưa?”

Quan Miên đáp: “Tôi thấy mình xui tận mạng.”

Bất thình lình, trên trời xuất hiện hai con dơi to, hai người che mặt nhanh chóng nhảy xuống.

Chính vào lúc bọn họ sắp tiếp đất, Quan Miên lập tức nhảy qua bên cạnh.

Ám Hắc Đại Công vỗ tay, “Lần này chạy khá đấy.”

Quan Miên cau mày nhìn kẻ mới đến.

Hai người bọn họ không phân biệt tốt xấu, trực tiếp rút kiếm chém Quan Miên.

Quan Miên co giò bỏ chạy.

Song tốc độ của cậu có hạn, chưa chạy được mấy bước đã ăn một kiếm xuyên ngực. Trước khi hoàn toàn tan thành ánh sáng trắng, Quan Miên nhìn thấy Ám Hắc Đại Công đang thân thiết vẫy tay chào mình.

Sau khi cậu chết, hai người nọ không hề dừng lại, cùng nhau bổ nhào về phía Ám Hắc Đại Công.

Ám Hắc Đại Công nhếch mép cười, ánh mắt lạnh như băng, chớp nhoáng biến mất trong tầm nhìn của họ.

Hai người giậy nảy, vội vàng xoay người nhưng đã muộn màng. Một bóng kiếm nhá lên, cả hai cùng hóa thành luồng sáng, như chim liền cánh mà bay vút đến nơi chân trời nào đó.

Ám Hắc Đại Công cất kiếm, lôi huyết tinh linh ra viết thư.

Lúc Quan Miên mở mắt ra, cậu phát hiện mình đang đứng giữa một cung điện âm u tăm tối. Trong khoảng thời gian cậu dừng chân ở đây đã thấy không ít người xuất hiện giữa không trung, rồi lại hòa mình biến mất vào không trung.

Bảng điều khiển trong suốt tự động nhảy ra trước mặt, Quan Miên vừa định lựa chọn thì bắt gặp hai bóng người hiện ra trước mặt, tuy việc nằm trong dự đoán nhưng chỉ không ngờ lại nhanh đến vậy.

Đối phương mau mắn tặng cậu một cái liếc xéo, chẳng nói lời nào mà trực tiếp mở bảng điều khiển, sau đó biến mất khỏi cung điện.

Quan Miên lại dời sự chú ý về bảng điều khiển. Hệ thống cho cậu ba lựa chọn:

1. Quay về nơi sinh ra.

2. Quay về nơi vừa chết.

3. Quay về tổng bộ công hội.

Quan Miên thoáng suy ngẫm rồi chọn công hội.

Chỉ trong chớp mắt, Quan Miên xuất hiện tại tổng bộ Công hội Tinh Nguyệt. Người chung quanh hoàn toàn không hề kinh ngạc, dường như đều quá quen với cảnh game thủ đột nhiên nhảy ra bên cạnh.

Quan Miên theo thói quen nhìn quanh bốn phía, tìm kiếm bóng dáng Tội Lỗi Quá Xá, nhưng đương nhiên chẳng phải lần nào Tội Lỗi Quá Xá cũng trùng hợp đợi sẵn trước mặt.

Huyết tinh linh từ trên trời sà xuống, đậu trên vai cậu.

Hoang phí huyết tinh linh đưa thư cậu chỉ quen một vị – Một vị mà cậu rất muốn thoát khỏi. Ngẫm rồi lại nghĩ, cuối cùng Quan Miên vẫn mở thư ra xem. Người gửi quả nhiên là Ám Hắc Đại Công.

“Chú chim nhỏ bị thương, cưng rơi ở chốn nào? Cần anh gấp máy bay giấy đến đón cưng không?”

Quan Miên vò thư thành cục, thuận tay quẳng đi, xem như chưa đọc gì cả.

Ra tới cửa tổng bộ, cậu nhìn thấy Ám Hắc Đại Công đang đứng sẵn bên kia đường, miệng tủm tỉm cười, tay hớn hở vẫy vẫy.

“…”

Quan Miên phớt lờ, tỉnh rụi quẹo sang hướng khác.

Ám Hắc Đại Công thong thả theo sau.

“Nơi này là Vanrell.” Quan Miên nói.

Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi không bị mù đường.”

Quan Miên nói: “Đây là tổng bộ lớn nhất của Tinh Nguyệt.”

Ám Hắc Đại Công cười nói: “Tôi biết. Số lần tôi đến đây chắc chắn nhiều hơn đằng ấy.”

Quan Miên hỏi: “Anh không sợ phơi thây giữa chợ?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Ngoài tràng thí luyện, trong thành không có nơi nào cho phép PK.”

Quan Miên nói: “Quả nhiên tự biết bản thân đáng chém đến nhường nào.”

Ám Hắc Đại Công nói: “Tôi rất vui khi mọi người cùng có suy nghĩ ấy, và nếu bọn họ chịu chuyển suy nghĩ thành hành động thì tôi càng hài lòng hơn.” Dù cho từ đầu đến cuối Ám Hắc Đại Công vẫn giữ nguyên vẻ mặt tươi cười, song Quan Miên lại cảm giác được sát khí lạnh lẽo toát ra từ từng câu chữ của anh.

“Đằng ấy tính tiếp tục dày vò lũ thỏ hả?” Ám Hắc Đại Công hỏi.

Quan Miên kéo bảng điều khiển ra, nói: “Không, tôi chuẩn bị đăng xuất đi ngủ.”

“Được, mai gặp.” Ám Hắc Đại Công hoàn toàn không biết uyển chuyển là gì.

Một tiểu tinh linh đột nhiên đột nhiên lao vào người Quan Miên, cậu vươn tay chụp lại kịp thời.

Lẽ nào là Tội Lỗi Quá Xá? Cơ mà đây cũng là cách khá hay để thoát khỏi Ám Hắc Đại Công.

Cậu mở thư ra xem, thấy không phải người gửi trong tưởng tượng thì thoáng ngẩn người, là Bản Chất Minh Mẫn.

Bản Chất Minh Mẫn súc tích hỏi cậu mai có thời gian rảnh cùng anh ta đến trường thi hay không.

Chữ viết trong thư hơi lộn xộn, có thể đoán ra lúc viết thư, tâm trạng của Bản Chất Minh Mẫn vô cùng hồi hộp và căng thẳng.

Quan Miên có phần do dự. Nguyên nhân chính cậu chọn làm việc trong thế giới ảo chính là không muốn xã giao hay phát sinh quan hệ cùng người của hiện thực, nhưng Bản Chất Minh Mẫn là người bạn đầu tiên sau khi ra tù của Quan Miên, từ lúc quen biết đến nay luôn quan tâm, giúp đỡ cậu, mỗi lần cần giải bày tâm sự, anh ta đều xuất hiện bên cạnh. Giờ đây yêu cầu của anh ta với mình mà nói chỉ là thuận tay hỗ trợ, Quan Miên thật sự không nghĩ ra lý do để từ chối.

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Thư tình?”

Quan Miên xếp thư lại, “Anh định thọc gậy bánh xe?”

Ám Hắc Đại Công nhún vai nói: “Tôi chỉ muốn biểu đạt sự đồng cảm với bạn gái của đằng ấy, trông đằng ấy chẳng giống loại biết quan tâm chăm sóc.”

Quan Miên nói: “Tôi càng đồng cảm với bạn gái anh hơn, bởi vì anh là tên tôn sùng chủ nghĩa bạo lực.”

Ám Hắc Đại Công cười phá lên, “Đằng ấy nói đúng, cho nên để phòng trường hợp vào tù bóc lịch vì bạo hành bạn gái, tôi quyết định chừa cho đàn bà trên đời một con đường sống.”

Quan Miên kinh ngạc liếc xéo anh, “Anh thích cùng giới?”

Ám Hắc Đại Công đáp: “Tôi tự thích tôi.”

“Tốt lắm, khi tự ngược đãi tuyệt đối đừng khách sáo.” Quan Miên lấy tiểu tinh linh trả lời đồng ý với Bản Chất Minh Mẫn, tiện thể hỏi thời gian địa điểm, sau đó đi về hướng Loca Scarlett.

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Đằng ấy muốn đi đâu? Tôi tiễn đằng ấy.”

Quan Miên dừng bước, trả lời: “Loca Scarlett.”

Ám Hắc Đại Công triệu hồi rồng có cánh.

Quái vật đồ sộ như vậy xuất hiện trong thành khiến không ít kẻ chú ý, thậm chí nhận ra thân phận Ám Hắc Đại Công, tụ tập xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ.

Ám Hắc Đại Công nhảy lên lưng rồng, ngoắc ngoắc Quan Miên.

Quan Miên do dự, rốt cuộc vẫn trèo lên theo. Tận dụng tất thảy khả năng có thể tiết kiệm sức lực là giá trị tồn tại đầu tiên của chuyên gia phân tích số liệu.

Rồng có cánh giậm chân, sải cánh bay vút lên trời.

Nhìn thành phố bên dưới càng lúc càng nhỏ, Quan Miên căng thẳng siết chặt vảy rồng.

“Đừng hồi hộp.” Ám Hắc Đại Công thản nhiên an ủi, “Ngã chết không đau bằng ban nãy đằng ấy bị một kiếm đâm chết đâu.”

Quan Miên hỏi: “Anh đã giết họ?”

Ám Hắc Đại Công cười nói: “Tôi báo thù cho đằng ấy đó, cảm động không?”

Quan Miên hỏi: “Chẳng phải do bọn họ muốn giết anh trước ư?”

Ám Hắc Đại Công nói: “Người quá thật thà chẳng đáng yêu chút nào.”

Quan Miên nói: “Ít nhất không đáng ghét bằng người luôn mồm xạo sự.”

Rồng có cánh đảo vài vòng trên trời, cuối cùng cũng đến Loca Scarlett.

Thấy rồng có cánh chao qua liệng lại chẳng chịu đáp xuống, Quan Miên bắt đầu buồn ngủ.

Ám Hắc Đại Công hỏi: “Nhảy xuống thế này chẳng biết có ngã chết không nhỉ?”

Quan Miên nhắm mắt lại, dửng dưng đáp: “Nếu anh cần, tôi có thể đẩy anh một cái.”

Ám Hắc Đại Công cười khẽ, điều khiển rồng có cánh đáp xuống. Lúc gần tiếp đất, Quan Miên đột nhiên nhảy khỏi lưng rồng.

Rồng có cánh lập tức vọt ngược lên không trung thành đường cong parabol, vỗ cánh bay vào chân trời bao la.

Quan Miên vừa lấy thăng bằng đã nghe thấy tiếng Bản Chất Minh Mẫn: “Con chim lớn quá, kia là ai?”

Quan Miên không thích nghĩ đến người nọ, cậu thuận miệng đáp: “Kẻ nhàn rỗi.”

Bản Chất Minh Mẫn cũng chẳng phải thật lòng muốn biết, nhanh chóng dời trọng tâm về với cuộc thi ngày mai. Anh ta hớn hở hỏi Quan Miên: “Mai cậu đi cùng tôi thiệt hả?”

Quan Miên đáp: “Ừ. Nhưng thi thì anh chỉ đành tự làm bài.”

Bản Chất Minh Mẫn mừng rỡ, “Đương nhiên đương nhiên. Tôi cũng không hiểu mắc chứng gì nữa, nghĩ đi nghĩ lại vẫn thấy có cậu đi cùng sẽ càng có cảm giác an toàn.”

Quan Miên hỏi: “Chín mươi chín mũ ba bằng bao nhiêu?”

Nụ cười của Bản Chất Minh Mẫn cứng đơ tại chỗ.

Quan Miên vỗ vỗ lưng anh ta, “Chín trăm bảy mươi ngàn hai trăm chín chín.”

Bản Chất Minh Mẫn rầu rĩ nói: “Ra mấy câu này thì tôi chết là cái chắc.”

Quan Miên nói: “Mấy câu đó không chiếm nhiều điểm lắm đâu.”

“Sau cậu biết?”

Quan Miên tỉnh bơ đáp: “Tôi cũng từng muốn thi.”

“Ồ? Sau đó thế nào?” Bản Chất Minh Mẫn tò mò hỏi tới.

Quan Miên mặt không đỏ, tim không đập loạn mà dựng chuyện: “Tôi chỉ biết tính toán những thứ đơn giản, không biết phương trình gì gì nên thôi.”

Bản Chất Minh Mẫn vò đầu nói: “Sao tôi cứ cảm thấy những phép tính đơn giản của cậu cho phép cậu trực tiếp miễn thi luôn ấy nhỉ?”

Quan Miên đáp: “Bởi vì anh không phải chủ khảo của kỳ thi chuyên gia phân tích số liệu sơ cấp.”

Bản Chất Minh Mẫn vỗ vào lưng cậu, nói: “Người anh em tốt, chờ tôi vượt qua kỳ thi chuyên gia phân tích số liệu sơ cấp, lại cố gắng ngồi lên chiếc ghế chủ khảo kỳ thi chuyên gia phân tích số liệu sơ cấp, tôi cho cậu miễn thi ngay và luôn.”

Thấy anh ta nghiêm túc đến thế, Quan Miên cũng gật gù theo: “Trước hết thử vài câu hỏi, xem xem tỷ lệ đậu ngày mai của anh là bao nhiêu nhé?”

“…” Bản Chất Minh Mẫn vắt giò lên cổ bỏ chạy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.