Chế độ thi cử hiện nay, ngoài những nghiên cứu khoa học, tất cả đều dùng máy tính thông minh chấm bài, cho nên Quan Miên và Bản Chất Minh Mẫn ăn xong lẩu liền quay về đại học BC cùng ngồi hóng điểm. Chung cảnh ngộ với họ có không ít người.
Quan Miên phát hiện tình địch và bạn gái cũ của Bản Chất Minh Mẫn cũng nằm trong hàng ngũ chờ đợi.
Bản Chất Minh Mẫn vô cùng căng thẳng, liên tục hít thở sâu.
“Anh chỉ định thi một lần à?” Quan Miên hỏi.
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Đương nhiên không, tôi cũng là người có lý tưởng chứ bộ!”
Âm lượng của anh ta không nhỏ, thu hút khá nhiều nhòm ngó cùng lườm nguýt, nhưng cũng có vài người tỏ vẻ tán thưởng.
Bản Chất Minh Mẫn chỉnh lại volume, “Dù sao tiền đăng kí đâu có đắt, xem như đến thử vận may cũng được.”
Quan Miên nói: “Thật ra thi lên chuyên gia phân tích số liệu rất cần số đỏ.” Nhất là chuyên gia cao cấp. Giả sử thi chuyên gia phân tích số liệu yêu cầu từ sơ lên cao không được nhảy cấp, e rằng số người đậu cao nhất không phải là sơ cấp mà là cao cấp.
Bản Chất Minh Mẫn đột nhiên đấm ngực, “Quên đi chùa cha nó rồi!”
Màn hình lớn treo trước dãy phòng học chợt sáng lên, pháo hoa 3D lơ lửng trên trời chờ dịp bung xòe, chiếu sáng gương mặt mọi người thành đủ màu sắc.
Bản Chất Minh Mẫn thấy không ít người lục tục đi về phía dãy phòng học cũng vội vàng đuổi theo.
Để bảo chứng nhân quyền, thành tích phải do thí sinh tự dùng vân tay để tra, không công bố đại trà. Bởi lẽ trừ phi thí sinh tự nguyện, bằng không sẽ chẳng có kẻ thứ hai biết được kết quả của họ.
Dãy phòng học chuẩn bị rất nhiều máy tính. Bản Chất Minh Mẫn đứng trước máy tính, hồi hộp dòm Quan Miên, “Cậu xem giùm tôi.”
“Ừ.”
Bản Chất Minh Mẫn chìa tay qua, se sẽ nhấn lên màn hình.
Quan Miên nhíu mày.
“Đập bể trứng không?” Bản Chất Minh Mẫn hỏi.
“Bể.”
“Hàng đơn vị hay hàng chục?”
“Chục.”
Bản Chất Minh Mẫn hít vào một hơi thật sâu, run rẩy hỏi: “Đậu không?”
“Không.”
Bản Chất Minh Mẫn từ trên trời rơi bịch xuống đất.
“Cũng không tệ lắm.” Hiếm lắm mới thấy Quan Miên tán dương người khác, “Hai chín điểm.”
Bản Chất Minh Mẫn quay đầu lại.
Con số hai mươi chín đỏ lè nằm sờ sờ trên máy.
Quan Miên xoay lưng tìm kiếm bóng dáng vị tình địch nọ. Trùng hợp thay, gã đang đứng trước máy tính cách vách, khóe mắt co rúm, gương mặt méo mó, xem ra tâm trạng cũng khá tệ hại. Bạn gái cũ cố gắng an ủi gã, “Không sao, chỉ cần phấn đấu theo lý tưởng, nhất định sẽ có một ngày anh thành công.”
Tình địch bực dọc tắt máy tính, bỏ đi một nước.
Quan Miên đăm chiêu, hỏi Bản Chất Minh Mẫn: “Anh định thi tiếp à?”
Bản Chất Minh Mẫn ngỡ ngàng dõi theo bóng lưng có đôi có cặp của bạn gái cũ và tình địch, “Cậu thấy tôi hợp không?”
Quan Miên đáp: “Không.”
Bản Chất Minh Mẫn cười khổ, “Vậy thôi không thi nữa.”
“Ngoài phân tích số liệu, anh có thể tìm những lý tưởng đủ sức đạt thành khác.” Quan Miên nói.
Đánh giá con người dựa trên tiêu chuẩn lý tưởng này nọ thật ra là biểu hiện nhàm chán của xã hội phát triển đến một trình độ nhất định. Với cậu mà nói, lý tưởng dù cao đến đâu nhưng không đạt được vẫn chỉ như lâu đài xây trên cát, còn nghề nghiệp dù thấp nhưng có thể đảm nhiệm chính là thành quả thực tế.
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Yêu cầu của quan chức nhà nước cũng rất cao.”
Quan Miên nói: “Biết lý tưởng và hoang tưởng khác nhau chỗ nào không?”
Bản Chất Minh Mẫn đáp: “Tôi đã không còn phân biệt nổi nữa.”
Quan Miên nói: “Một là nghĩ đến lúc minh mẫn, một là nghĩ đến lúc không minh mẫn.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Ồ.”
Quan Miên nói: “Tôi có thể đổi cách nói khác.”
“Sao?”
“Cái trước là anh nghĩ đến, cái sau là kẻ kém hơn anh nghĩ đến.”
“Kẻ kém hơn tôi là ai?” Bản Chất Minh Mẫn nghi hoặc hỏi.
Quan Miên đáp: “Kẻ lùn hơn anh béo hơn anh xí giai hơn anh nghèo mạt hơn anh.”
Bản Chất Minh Mẫn nói: “Cậu nhớ rõ thật đấy!”
“Đàn anh!” Một vị giám thị lạch bạch chạy tới chỗ hai người khiến không ít người chú ý.
Quan Miên cau mày.
Giám thị rất biết điều mà bổ sung thêm: “Đàn anh khoa âm nhạc.”
Quan Miên: “…”
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Cậu quen ư?”
Quan Miên đáp: “Đàn em.”
Giám thị liếc Bản Chất Minh Mẫn, gã nói: “Anh là thí sinh trường thi số sáu đúng không? Anh là bạn của đàn anh?”
Bản Chất Minh Mẫn cả kinh hỏi: “Cậu nhớ mặt tôi?”
Giám thị cười đáp: “Có gì khó đâu. Thế nào? Đậu không?”
Bản Chất Minh Mẫn cười gượng, “Thật ra tôi đến quyên tiền.”
Giám thị cười rộ lên, “Ha ha, vậy tôi thay mặt chính phủ cảm ơn anh. Đàn anh, chốc nữa anh có bận không? Em muốn làm tiệc tẩy trần cho anh, cũng mấy năm rồi không gặp anh nhỉ.”
Quan Miên trả lời: “Bận.”
Nụ cười của giám thị héo úa, gã ai oán nói: “Đàn anh!”
Quan Miên nói: “Nhà anh không ở vùng này.”
Hai mắt giám thị sáng rực lên, “Nhà đàn anh ở đâu? Mời em tới chơi tiện không anh?”
Quan Miên đáp: “Hôm khác.”
Này chẳng là cự tuyệt còn gì? Biểu cảm của giám thị càng thêm hờn tủi.
Quan Miên qua loa vài câu rồi kéo Bản Chất Minh Mẫn chuồn thẳng.
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Cậu đối xử với đàn em như vậy không sao chứ?”
Quan Miên đáp: “Không.”
Một chữ chặn họng Bản Chất Minh Mẫn.
Thời gian chẳng sớm mấy, Bản Chất Minh Mẫn tiễn Quan Miên đến trước cửa vào long đạo, luôn mồm cảm ơn rối rít cả tràng dài.
Quan Miên hờ hững tạm biệt.
Về tới nhà, thần kinh của cậu mới từ từ thả lỏng chút đỉnh.
Hồi còn đi học, quan hệ của cậu cùng tên đàn em kia rất khá. Ít nhất gã là một trong những người hiếm hoi không ngán sự lạnh nhạt cùng cay nghiệt của Quan Miên, song hiện tại cậu chẳng dám tiếp xúc nhiều với gã, bởi cậu chưa xác định được đám người kia còn đang tìm kiếm mình hay không. Nếu thật như vậy, bọn chúng nhất định sẽ xuống tay từ các chuyên gia phân tích số liệu.
Nghĩ đến đàn em lại khó tránh nghĩ đến Đoàn Thiều Tinh.
Ám Hắc Đại Công từng nhắc qua, Công hội Tinh Nguyệt có một chuyên gia phân tích số liệu cao cấp, nếu liên kết với nhau thì chính là người đó, không sai vào đâu cho được.
Dùng xong cơm tối, Quan Miên đăng nhập vào game, bắt đầu bốn tiếng khổ sai mặc định mỗi ngày.
Bản Chất Minh Mẫn đến sớm hơn cậu một bước, vừa thấy cậu lên liền nhiệt tình chạy qua.
Sau cuộ thi hôm nọ, cảm tình của Bản Chất Minh Mẫn với Quan Miên trở mình mấy phen, nói chuyện một câu “anh Xuân”, hai câu “anh Xuân”.
“Gọi tôi Không Tỉnh.” Quan Miên nói.
“Đâu có được. Không chịu ‘anh’ à?” Bản Chất Minh Mẫn ra vẻ lúng túng, “Tôi thấy hình như không lễ phép cho lắm. Hay gọi Mộng ca nhé?”
“…”
“Nhưng hình như hơi giống mãnh ca (tứ chi phát triển), lại hao hao Mộng Cô.”
“Mộng Cô là ai?”
“Nhân vật tiểu thuyết võ hiệp.” Bản Chất Minh Mẫn lại thận trọng suy nghĩ, “Thôi thì anh Quan đi nha? Hay anh Miên?”
Quan Miên vô cùng hối hận đã tự dâng tên mình cho sói, “Gọi Lão Xuân được rồi.”
“Lão Xuân? Nghe như lão xuẩn (ngu xuẩn) ấy.”
Quan Miên nói: “Phát âm của anh bị ngọng hả?”
Bản Chất Minh Mẫn nhún nhún vai.
Chính vào lúc Quan Miên vác búa chuẩn bị đổi qua chỗ khác, cậu bắt gặp Đăng Hỏa Hồi Mâu đứng cách đó không xa, cười mím chi mà nhìn bọn họ, dường như đã đứng như vậy rất lâu.
Thấy cậu nhìn sang, Đăng Hỏa Hồi Mâu lập tức bước về phía bọn họ, “Gần đây không thấy cậu tổ đội luyện cấp với Tội Lỗi Quá Xá.”
Quan Miên nói: “Tôi phải làm việc.”
Đăng Hỏa Hồi Mâu nói: “Luyện cấp là một chuyện chẳng thú vị chút nào, ít ra không khơi gợi hứng thú ca hát nhỉ.”
Quan Miên dửng dưng dòm anh ta.
Câu nói vừa rồi của Đăng Hỏa Hồi Mâu là đang thăm dò, nhưng từ thái độ cho thấy, anh ta đã biết chuyện đối phương đoán ra thân phận của mình. Đăng Hỏa Hồi Mâu cười nói: “Không quấy rầy hai người nữa.”
Bản Chất Minh Mẫn nhìn theo bóng lưng khuất dần của anh ta, ngờ vực hỏi Quan Miên: “Hắn là ai?”
“Người của Tinh Nguyệt.”
“Đến làm gì?”
“Chào hỏi.”
Bản Chất Minh Mẫn lại hỏi: “Cậu ở Tinh Nguyệt gặp thời lắm ư?”
Quan Miên đáp: “Nên bảo là không hợp phong thủy mới đúng.”
Bản Chất Minh Mẫn hỏi: “Là sao?”
“Không gì.” Quan Miên tiếp tục vùi đầu vào những đề toán khó.
Thấy cậu không muốn nhiều lời, Bản Chất Minh Mẫn chỉ đành mang hết ý tốt nhét lại vào tận đáy lòng.
Ngoài việc đưa Bản Chất Minh Mẫn đi thi hôm nọ, lịch sinh hoạt của Quan Miên trở về với tiêu chuẩn ban đầu.
Sáng công tác, chiều lên game.
Bản Chất Minh Mẫn một lần nữa dậy lên hứng thú với thế giới online, “Giả sử bảo đời tôi còn lý tưởng gì thì chính là trở thành vua game.”
Quan Miên nói: “Nếu anh thật lòng muốn, vậy làm đi.”
“Cậu không cảm thấy lý tưởng ấy chẳng có tương lai ư?” Bản Chất Minh Mẫn hỏi.
Quan Miên đáp: “Người hoài nghi lý tưởng của mình mới thật sự không có tương lai.”
Bản Chất Minh Mẫn đến gần cậu, anh ta hỏi: “Cậu sẽ dẫn tôi luyện cấp hả?”
“Anh cần sao?” Quan Miên hỏi ngược lại.
Bản Chất Minh Mẫn cười đáp: “Đợi tôi luyện cấp cho trâu bò rồi kéo cậu nhé?”
Quan Miên sảng khoái đồng ý: “Được.”
“…” Quả nhiên chút thiệt thòi cũng không chịu, chẳng để người ta trên cơ tí gì.
Bản Chất Minh Mẫn đi làm tân thủ, Quan Miên tìm chỗ luyện cấp.
Quan Miên đi chưa được bao xa thì hai tiểu tinh linh cùng một huyết tinh linh đã mang đến ba phong thư.
Bức thứ nhất của Tội Lỗi Quá Xá, kể lể chuyện bị Tinh Phi Ngân bắt cày level rất gian khổ, hỏi cậu dạo này ra sao.
Để tiết kiệm tiểu tinh linh về sau, Quan Miên trả lời: “Cả tháng đều rất ổn.”
Bức thứ hai của Ám Hắc Đại Công, cổ vũ cùng thúc giục Quan Miên luyện cấp, và bày tỏ lúc nào cũng hoan nghênh cậu vào tinh chiến rèn đúc.
Quan Miên thẳng tay vò nát, vứt đại vào đâu đó.
Thật sự khiến cậu kinh ngạc là bức thứ ba, bởi vì chỗ người gửi đề rõ rành rành: “Phồn Tinh Hữu Độ”.