(Quân tử chỉ thích của cải kiếm được bằng cách ngay thẳng.)
Do Bị Thịt Rỗng bị giết, chức đội trưởng nhường lại cho Xích Đu Đung Đưa. Cô nàng vội vã ẩn ngay tên tất cả đội viên.
“Người ban nãy…” Tuyết Lý Hống bước tới định nói gì đó nhưng bọn Bình Bịch Yêu Meo Meo đã đồng lòng lên tiếng trước: “Không quen biết!”
Tuyết Lý Hống: “…”
Bách Chiến Bách Thắng cau mày nói: “Đâu phải. Tôi nhớ hình như cậu chàng kia cùng đội với Mộng Xuân Không Tỉnh trong Lưu Tinh Chi Chiến mà?”
Bình Bịch Yêu Meo Meo và Xích Đu Đung Đưa cùng quay lại nhìn Quan Miên một cách căng thẳng.
Quan Miên hờ hững đáp: “Trở mặt rồi.”
Bách Chiến Bách Thắng phì cười: “Với tính của anh không sớm cũng muộn thôi. Ơ, sớm biết hồi nãy không giết cậu ta! Cậu ta rất đáng thương!”
Tuyết Lý Hống hỏi: “Muốn đi cùng không?”
Bọn Bình Bịch Yêu Meo Meo thấy Quan Miên quen biết đối phương đều quay về phía cậu.
Quan Miên hỏi: “Làm sao ra khỏi đây?”
Tuyết Lý Hống đáp: “Qua ải là có thể ra ngoài.”
Bách Chiến Bách Thắng dùng sức nắn tay rôm rốp, khanh khách cười nói: “Cũng có thể chết để đi ra. Cần tôi giúp anh không?”
Đội viên đội Tuyết Lý Hống level thấp hơn anh ta và Bách Chiến Bách Thắng rất nhiều, cơ bản đều nhờ hai người cày chính nên xem luôn răm rắp nghe theo, dù sao phần thưởng cuối cùng cũng không tới tay bọn họ.
Thừa cơ đối phương không chú ý, Xích Đu Đung Đưa vội vã gửi tiểu tinh linh cho Bị Thịt Rỗng, dặn cậu ta trước khi vào bảng cao thủ top mười thì đừng vào nữa.
Thế nhưng tiểu tinh linh bay đi chưa được bao lâu lại trở về.
Xích Đu Đung Đưa mở thư ra xem, vẫn là thư của cô nàng.
Tuyết Lý Hống quay lại nói: “Trong đây không thể gửi thư ra ngoài.”
Tuyết Lý Hống nói: “Nếu không vội thì đánh xong ra ngoài hẵng nói.”
Xích Đu Đung Đưa sợ Bị Thịt Rỗng quay về lộ chuyện bèn đưa mắt cầu cứu Quan Miên. Không biết vì sao, cấp Quan Miên tuy không cao nhưng dáng vẻ lạnh nhạt với tất cả mọi người của cậu vào những lúc thế này trở nên đáng tin một cách đặc biệt.
Quan Miên quả nhiên không phụ lòng mong đợi, mở miệng nói: “Cứ cách một tiếng cô ấy phải viết cho bạn trai một bức thư.”
Những người khác gật gù ra chiều thông cảm.
Xích Đu Đung Đưa thở phào nhẹ nhõm.
Bách Chiến Bách Thắng thuận miệng hỏi: “Bạn trai đằng ấy tên gì vậy? Bọn tôi quen không?”
Xích Đu Đung Đưa lại nhìn Quan Miên.
Quan Miên nói: “Cậu định bắt chuyện với cô ấy hay định qua cô ấy bắt chuyện với bạn trai cô ấy?”
Bách Chiến Bách Thắng quay đầu trừng mắt Quan Miên, “Sao anh cứ châm chích tôi?”
Quan Miên đáp: “Chắc tại mặt cậu xốn mắt quá.”
Bách Chiến Bách Thắng: “…”
Tuyết Lý Hống vỗ vai cậu ta, đang định an ủi lại nghe Bách Chiến Bách Thắng ngờ nghệch hỏi, “Là sao?”
Tuyết Lý Hống: “…Không gì đâu.”
Có Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng hai vị mãnh tướng, tốc độ lên lầu của cả bọn tăng lên đáng kể.
Quan Miên cơ hồ chẳng kịp thấy con mèo nào đã lên liên tiếp hai lầu. Lúc đánh lên tầng thứ ba, Xích Đu Đung Đưa đột nhiên dừng bước, lén lút kéo áo Quan Miên.
Quan Miên ngờ vực nhìn cô.
Xích Đu Đung Đưa nhỏ giọng nói: “Vô Song và Gia Cát xin vào đội.”
Cô vừa dứt lời đã nhìn thấy Vô Song cùng Gia Cát Động Minh tay cầm vũ khí, khí thế hùng hổ từ dưới lầu xông lên.
Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống đồng thời dừng bước, quay đầu nhìn bọn họ.
“Vô Song!” Xích Đu Đung Đưa vừa thêm hai người vào đội vừa ngăn họ lại, “Hai anh đến rồi?”
Vô Song nói: “Bị Thịt nói mấy đứa…”
Quan Miên đột nhiên ôm chầm lấy anh ta. Gia Cát Động Minh hết nhìn người này lại nhìn người kia, cuối cùng giang tay ôm lấy cả hai.
Những người khác: “…” Dù gặp lại người quen tại nơi đất khách cũng đâu cần kích động vậy chứ?
Quan Miên thì thầm vào tai Vô Song: “Hợp tác giùm.” Cậu vỗ vai anh ta rồi buông ra.
Vô Song nhìn cậu rồi nhìn bọn Bách Chiến Bách Thắng, giọng điệu trở nên hiền hòa, quay sang nói với Xích Đu Đung Đưa: “Phải đó, bọn anh tới rồi.”
Xích Đu Đung Đưa thè lưỡi rồi nói với Bách Chiến Bách Thắng: “Bọn tôi hồi nãy thiếu một đội viên là vì chờ anh ấy.”
“Thế sao những hai người đến?” Tuyết Lý Hống hỏi.
“Ơ?” Xích Đu Đung Đưa lại dùng mắt ra hiệu cầu cứu Quan Miên.
Quan Miên trả lời: “Thật ra bọn tôi khác đội, tôi cùng đội với tên xui xẻo bị các người giết chết cơ.”
Bách Chiến Bách Thắng hỏi: “Sao hồi nãy anh không nói?”
Quan Miên đáp: “Cậu có hỏi đâu.”
Bách Chiến Bách Thắng lại hỏi: “Anh theo bọn tôi nãy giờ làm chi? Không đánh quái, không kinh nghiệm.”
Quan Miên nói: “Tôi muốn ra ngoài nhưng không muốn chết để ra.”
Bách Chiến Bách Thắng tuy thấy kỳ kỳ nhưng lại không biết kỳ ở chỗ nào.
Xích Đu Đung Đưa áy náy liếc Quan Miên, đá cậu khỏi đội rồi thêm Vô Song cùng Gia Cát Động Minh vào.
Một đội viên đội Tuyết Lý Hống bỗng dưng kéo tay anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Hai anh đánh lại hai người bên đó không?”
Tuyết Lý Hống đăm chiêu nhìn Vô Song và Gia Cát Động Minh, lắc đầu đáp: “Không biết.”
Tổ viên kia nói: “Hay chốc nữa em cố tình chết rồi tìm thêm người lợi hại gia nhập.”
Tuyết Lý Hống nói: “Không cần. Chưa chắc đánh không lại mà.”
Tổ viên kia lại nói: “Những mèo giữ tiền chỉ có một con, bọn mình đánh lâu như vậy không thể để mất đâu.”
Tuyết Lý Hống chần chừ.
“Tiền quan trọng hơn, em không sao đâu.” Người kia ngẫm nghĩ rồi nói tiếp: “Đến tầng sáu em sẽ ra. Mọi người cẩn thận bọn họ giành mất.” Sớm biết đã giải quyết bọn họ cho rồi, tự dưng để người ta có cơ hội trở mình.
Tuyết Lý Hống cau mày. Thật ra mục đích lần này của họ không phải đánh quái thăng cấp mà là kiếm tiền. Tài chính của Đế Diệu vốn khá dư dả, có thể xem như công hội giàu nhất Mộng Đại Lục, nhưng từ ngày nhận nhiệm vụ xây thành, cả công hội bắt đầu lâm vào cảnh thắt lưng buộc bụng.
Dọn dẹp đống đổ nát ở Vanrell, thuê NPC, mua nguyên liệu, bồi dưỡng game thủ… Thứ nào cũng cần tiền. Vì vậy mà cả Đế Diệu lẫn Tinh Nguyệt đều phải một số lượng lớn game thủ ra ngoài kiếm tiền, hơn nữa lượng phế tích bọn họ cần dọn còn nhiều hơn Tinh Nguyệt nên càng phải tốn kém.
Nghĩ đến đây Tuyết Lý Hống lại thở dài, ngầm đồng ý với ý kiến của đội viên kia.
Hai đội hợp tác đến tầng thứ sáu, đội viên kia quả nhiên tìm được cơ hội hy sinh dưới vuốt mèo.
Lúc gã biến mất, sắc mặt Quan Miên càng tái mét, tình cảnh móng mèo cào qua mặt người nọ cứ như cuộc phim quay chậm tua đi tua lại trong đầu khiến cậu vô thức tránh tới sau lưng Vô Song.
Vô Song lấy làm khó hiểu hỏi: “Sao thế?”
Quan Miên đáp: “Nắng chói quá.”
Những người khác im lặng nhìn tia nắng mỏng manh khó khăn lắm mới len lỏi được qua cửa sổ.
Bách Chiến Bách Thắng chế giễu: “Đừng nói lần nào ra ngoài anh cũng thoa kem chống nắng à nha?”
Quan Miên đáp: “Tôi sẽ không ra ngoài lúc trời có nắng.”
Bách Chiến Bách Thắng chợt thấy rờn rợn, “Anh không phải ma cà rồng đó chứ?”
Quan Miên nói: “Tôi thích gọi là huyết tộc hơn.”
Quan sát Quan Miên từ trên xuống dưới, Bách Chiến Bách Thắng đột nhiên cảm thấy tính cách lạnh lùng của cậu vô cùng giống với huyết tộc trong truyền thuyết.
Nhóm mười hai người tiếp tục lên lầu.
Vô Song phát hiện mỗi lần chiến đấu Quan Miên đều đứng rất xa, mãi khi toàn bộ xác mèo biến mất mới tới gần. Vài lần Vô Song cố ý để lại mấy con mèo cho cậu đánh lấy kinh nghiệm Quan Miên đều không ra tay, dáng vẻ cứ như chỉ tới xem kịch.
Đến tầng cuối cùng, Vô Song nhịn hết nổi bèn nói với Quan Miên: “Tầng trên ngoài mèo giữ tiền còn có mèo đeo nơ nhiều kinh nghiệm lắm. Chốc nữa tôi đánh gần chết rồi cậu giải quyết nốt nhé.”
Quan Miên kiên quyết lắc đầu.
Vô Song nói: “Đâu thể đi không một chuyến chứ.” Trong lòng anh ta vẫn thấy áy náy. Dù sao người ta đang nằm trong đội ngon lành, nếu chẳng phải anh ta cùng Gia Cát Động Minh gia nhập, Quan Miên đã không cần rút đội.
Quan Miên nói: “Cứ xem như tôi đến tham quan là được rồi.”
Vô Song hỏi: “Không cần thật à?”
Quan Miên đáp: “Bây giờ tôi chỉ có một nguyện vọng là mau chóng ra ngoài.”
“Tùy cậu vậy.” Vô Song và Gia Cát Động Minh nhìn nhau, bắt đầu tập trung tinh thần.
Bách Chiến Bách Thắng cùng Tuyết Lý Hống không dùng ngôn ngữ cũng biết rõ ý đối phương. Trước mắt mục tiêu của họ chỉ có một – Mèo giữ tiền.
Ban đầu hai bên đều không tấn công mèo giữ tiền mà tập trung giải quyết đám mèo con chung quanh.
Đứng ngay cầu thang nhìn căn phòng toàn mèo với mèo, Quan Miên cảm thấy tóc gáy như dựng hết lên. May sao tốc độ của bọn Bách Chiến Bách Thắng và Vô Song đều rất nhanh, chẳng bao lâu cả tầng chỉ còn lại một con chú mèo giữ tiền cùng hai con mèo đeo nơ.
Vô Song giành tấn công mèo giữ tiền trước, Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng thoáng ngừng lại rồi mới bắt đầu ra tay với mèo đeo nơ.
Hai người dễ dàng vuột mất cơ hội lần này làm Vô Song lẫn Gia Cát Động Minh vô cùng kinh ngạc. Có điều kinh ngạc thì kinh ngạc, cơ hội tốt như vậy bọn họ sẽ không bỏ qua.
Nhìn lượng máu của mèo giữ tiền càng lúc càng ít, Quan Miên đột nhiên cảm thấy bất thường.
Bách Chiến Bách Thắng và Tuyết Lý Hống bỗng dưng mặc kệ mèo đeo nơ mà chuyển sang tấn công mèo giữ tiền. Vô Song và Gia Cát Động Minh sớm đã chuẩn bị, cùng nhau đứng ra chắn hết công kích của Tuyết Lý Hống và Bách Chiến Bách Thắng.
Bọn Xích Đu Đung Đưa đang đánh mèo hăng say thì đội đối phương đột nhiên xông tới, cả bọn đành phải chuyển sang đánh địch. Tuy level đối phương thấp hơi thấp so với bọn họ nhưng muốn giải quyết gọn ghẽ trong dăm ba phút là chuyện không hề dễ dàng.
May mà họ còn nhiều hơn đối phương một người.
Bình Bịch Yêu Meo Meo chính là người thừa ra. Gã đang đắc ý chuẩn bị bổ nhát đao cuối cùng vào mèo giữ tiền thì mắt bỗng hoa lên, một bóng người xẹt qua, sau đó mèo ngã chổng vó, tiền rơi đầy đất.
Đao Bình Bịch Yêu Meo Meo vẫn đang giơ lên như chính gã vừa bổ nhát đao cuối cùng, tiếc thay sự thật không phải như vậy.
Một người thong dong bước tới. Một chú sóc nhỏ nhảy nhót trước mặt người nọ, lia lịa múa may hai chiếc chân bé xíu nhặt tiền vào túi chủ nhân.