Tin tức lãnh đạo cấp cao của sáu công hội đứng đầu bí mật gặp mặt tại tiểu trấn Mithra nhanh chóng lan truyền, đường lớn ngỏ nhỏ trong tiểu trấn đều là đàn em cùng khán giả chạy tới xem kịch.
Cục diện tương đối náo nhiệt.
Bảy giờ năm mươi tám phút, lãnh đạo cấp cao của sáu công hội lớn tề tụ đầy đủ. Đây là lều Công hội Hắc Diệu Thạch dựng tạm nằm trên lầu ba, ba mặt dùng vải bố chăng chung quanh, mặt cuối để trống thông với cầu thang xuống đất. Các vị lãnh đạo cấp cao ngồi quanh chiếc bàn đặt giữa lều, những người khác ngồi đằng sau thành một vòng đông nghịt.
Không khí trở nên nghiêm trọng.
Bảy giờ năm mươi chín phút, Tinh Phi Ngân và Quan Miên một trước một sau bước vào.
Tinh Phi Ngân gật đầu rồi ngồi xuống vị trí cuối cùng bên bàn. Quan Miên chọn một chỗ trống gần cửa ra vào có vải bố rũ xuống như rèm cửa, vừa khéo che khuất cả người.
“Mọi người đến đủ thì bắt đầu đi.” Hội trưởng Nhất Trụ Kình Thiên của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên sốt ruột đứng lên.
Diệu Minh nhìn hệ thống thời gian trên bảng điều khiển, thấy vừa đúng tám giờ mới gật đầu nói: “Cảm ơn các vị dù bận trăm công nghìn việc vẫn nhín chút thời gian đến dự.”
Rầm. Nhất Trụ Kình Thiên mất kiên nhẫn đập bàn, “Có phải khai trương cửa hàng mới đâu, vào thẳng trọng điểm không được hả?”
Nhất Trụ Kình Thiên lập tức dùng nắm tay xem bàn như trống mà đập rầm rầm, “Tối qua rốt cuộc là con rùa… Con rùa nào gây rối trong thôn của bố mày? Bò ra đây!”
Toàn trường im lặng. Mọi người đều nhìn anh ta xem đang xem cải lương.
Diệu Minh từ trong túi lấy ra một miếng vải thong thả lau bàn.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh hỏi: “Bẩn?” Tìm được một chiếc bàn bị bẩn còn khó hơn tìm thấy sóng điện não của một con heo trong Mộng Đại Lục.
Diệu Minh vẫn không dừng tay, anh ta nói: “Em tìm chút việc để làm ấy mà.”
Nhất Trụ Kình Thiên cúi đầu trừng mắt Diệu Minh, “Sao cậu không nói câu nào vậy hả?”
Diệu Minh đáp: “Chẳng phải tôi đã giao lại cho anh sao?”
Nhất Trụ Kình Thiên xỏ lá bảo: “Hội nghị là cậu triển khai, mắc gì tôi phải chủ trì?” Nói rồi anh ta đỉnh đạc ngồi xuống, dáng vẻ anh mày không chủ trì đấy, mày làm gì được anh!
Diệu Minh cất vải, một lần nữa đứng lên nói: “Cảm ơn các vị dù bận trăm công nghìn việc vẫn nhín chút thời gian đến dự. Tôi nghĩ chuyện xảy ra tối qua mọi người chắc cũng nghe nói. Thôn của Công hội Hắc Diệu Thạch mười giờ tối quá bị một đám người lạ mặt đánh lén, gây ra tổn hại vô cùng nghiêm trọng cho thôn của chúng tôi.”
Nhất Trụ Kình Thiên giận dữ quát: “Cả thôn của chúng tôi nữa!”
Diệu Minh nói tiếp: “Nơi của hội trưởng Nhất Trụ Kình Thiên – thôn trang của Công hội Nhất Trụ Kình Thiên – vào mười giờ bốn mươi cũng bị đánh lén và tổn thất nghiêm trọng.”
Nhất Trụ Kinh Thiên lại chen vào: “Đừng để ông biết thằng rùa nào làm, bằng không ông không chơi chết nó mới là lạ!”
Diệu Minh nói: “Mọi người có thể sống cùng thời đại chính là duyên phận, có thể cùng một thời đại, trong biển người mênh mông quen biết nhau thì duyên phận này âu cũng không quá mơ hồ. Hiện nay có người lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ âm mưu quỷ kế trong mối quan hệ tốt đẹp có duyên có phận này phải chăng chơi quá xấu rồi không?”
Nhất Trụ Kình Thiên hừ lạnh, “Thật nhục nhã!”
Diệu Minh nói: “Tôi muốn mượn cơ hội mọi người đều có mặt ở đây cho người nọ một cơ hội tự đứng ra và quang minh chính đại giải thích rõ ràng, tránh cho sau khi bị truy ra thì mọi người càng mất mặt hơn.”
Nhất Trụ Kình Thiên đứng phắt dậy, “Ông đây bất chấp, hôm nay mày phải đứng ra ăn nói với ông! Đêm hôm khuya khoắt đánh lén người ta là sao?! Có phải đàn ông không hử?!”
Hai người một chính diện một phản diện xướng xong vở tuồng. Mọi người vẫn im lặng như cũ.
Diệu Minh bất giác nhìn sang Lòng Son Chiếu Sử Xanh.
Lòng Son Chiếu Sử Xanh lên tiếng: “Việc này thật sự rất không hay.” Lòng Son Chiếu Sử Xanh và Diệu Minh có quan hệ riêng toàn Mộng Đại Lục đều biết. Năm xưa lúc Vua Sa Mạc đuổi giết Diệu Minh, chính anh ta đứng ra hòa giải. Bởi lẽ Lòng Son Chiếu Sử Xanh phát ngôn là chuyện nằm trong dự đoán của phần lớn người có mặt.
Nhất Trụ Kình Thiên đột nhiên cười lạnh, “Tôi khuyên người nọ tốt nhất chớ ôm lòng cầu may. Đừng tưởng che mặt thì tôi không biết mặt mũi con rùa nhà anh thế nào! Tôi nói anh hay, trong thôn tối qua chẳng phải không còn người nào, những thứ cần thấy cũng đã nhìn thấy, những thứ nhận ra được đều đã nhận ra. Ông đây bây giờ không nói ra là muốn cho con rùa nhà anh một cơ hội. Dù gì anh cũng là hội trưởng một công hội, anh có mặt dày đến đâu tôi vẫn phải chừa lại chút mặt mũi cho hội viên của anh. Bây giờ tôi cho anh lời cảnh cáo cuối cùng, anh tự đứng ra đi.”
Trong tình huống không thể nói lời thô tục, đoạn này của anh ta đã đạt tới trình độ khó nghe vô cùng cực.
Vua Sa Mạc đột nhiên cười lạnh một tiếng.
Lửa giận của Nhất Trụ Kình Thiên thoắt cái lại bị châm ngòi. “Sao đây? Làm còn không cho…”
Vút.
Chưa nói hết câu anh ta đã biến thành ánh sáng trắng bay ra khỏi lều.
Diệu Minh dường như cũng lường trước sẽ có một lúc như vậy nên vẫn từ tốn nói tiếp: “Tuy hội trưởng Nhất Trụ Kình Thiên không còn ở đây nhưng trước khi ra đi, anh ta đã bày tỏ quan điểm vô cùng rõ ràng. Chúng ta cứ theo chân anh ta mà tiếp bước thôi.”
“…” Nguyên lão Vạn Thọ Vô Cương của Công hội lặng lẽ nghĩ: Lão đại nhà tôi chỉ vào tù bóc lịch vài tiếng chứ có phải xếp hàng đi gặp Diêm Vương đâu!
Hồn nhiên không nhận ra lời nói của mình còn mang nghĩa khác, Diệu Minh quay sang hỏi Vua Sa Mạc: “Không biết hội trưởng Vua Sa Mạc ban nãy cười lạnh là có ý gì?”
Mười ngón tay của Vua Sa Mạc hết chín đều đeo nhẫn, duy chỉ “ngón đeo nhẫn” là vẫn còn trống. Anh ta khẽ vuốt vị trí trống hoắc trên ngón áp út, ngoài cười trong không cười nói: “Tôi chỉ thấy màn kịch này vừa buồn nôn, vừa khó coi lại phí thời gian.”
Diệu Minh nói: “Ừ. Tôi cũng cảm thấy kẻ đánh lén tối qua vừa buồn nôn vừa khó coi lại phí thời gian.”
Vua Sa Mạc nói: “Còn không có mắt nữa.”
Diệu Minh liếc xéo.
“Chỉ có kẻ không có mắt mới chạy đi đánh lén một đống rác không chút giá trị.” Đường nét mặt mũi Vua Sa Mạc khá góc cạnh, bề ngoài thô kệch, cằm hơi vểnh. Lúc anh ta ngẩng đầu nói chuyện, cái cằm vểnh ra đặc biệt mang lại cảm giác xem thường người khác.
Diệu Minh nói: “Đúng, mắt người nọ cứ móc ra nuôi chó quách cho rồi.”
“Nuôi đi.” Vua Sa Mạc thờ ơ nhún vai.
Những người có mặt lần đầu phát hiện thì ra Diệu Minh rất có khiếu hát bè. Dù là Nhất Trụ Kình Thiên ban nãy hay Vua Sa Mạc bây giờ, anh ta đều có khả năng một hát một bè vô cùng ăn ý.
Vạn Thọ Vô Cương nhịn hết nổi, nhảy dựng lên chỉ vào Vua Sa Mạc mà mắng: “Mặt anh dày quá đó!”
Đôi mày Vua Sa Mạc lập tức dán chặt vào nhau.
Vạn Thọ Vô Cương tức tối nói: “Anh tưởng anh nói thế là chúng tôi không nghi ngờ anh nữa sao? Anh xem chúng tôi như trẻ con ba tuổi hả?”
Vua Sa Mạc hỏi: “Vậy tức là cậu nghi ngờ tôi?”
Vạn Thọ Vô Cương đáp: “Người của Công hội bọn tôi tối qua đều thấy rõ ràng, chính là hai tên Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy (Nước Ao Trong Xanh) của công hội anh dẫn người đánh lén!”
Mép Vua Sa Mạc giật khẽ, “Bằng chứng đâu?”
Vạn Thọ Vô Cương đáp: “Người của bọn tôi chính là nhân chứng!”
Vua Sa Mạc nói: “Nhân chứng kiểu đó tôi có thể tặng mười ngàn đứa!”
Vạn Thọ Vô Cương tức đến trắng cả môi, “Sao anh có thể ngang ngược vô lý như vậy!”
Vua Sa Mạc phì cười.
Diệu Minh nói: “Bởi vì anh ta là cướp.”
Vua Sa Mạc liếc Diệu Minh, “Tôi chẳng ngại cậu gọi tôi như vậy nhưng tôi bảo không phải tôi làm là không phải tôi làm.”
Diệu Minh nói: “Công hội tôi cũng có người nhìn thấy Tà Đao Trảm và Thanh Trì Lưu Thủy.”
Ánh mắt Vua Sa Mạc chuyển từ mặt Diệu Minh sang Vạn Thọ Vô Cương, đoạn nói: “Hai người phối hợp khéo lắm.”
Vạn Thọ Vô Cương giận dữ quát: “Tôi… Chúng tôi ăn no rửng mỡ mà đi đổ oan cho anh làm cái quái gì?!”
Vua Sa Mạc nói: “Có những kẻ chết đi một mình thì thấy cô đơn, thêm người nữa cho có bạn có bè, ba thằng cùng chết mới vừa lòng thỏa mãn.”
Vạn Thọ Vô Cương hít sâu một hơi rồi quay sang phía Tinh Phi Ngân cùng Lòng Son Chiếu Sử Xanh, “Hôm nay các vị hội trưởng đều ở đây nên tôi muốn nhờ mọi người lấy lại công bằng cho chúng tôi! Mọi người chơi game chỉ để tìm vui, dùng thủ đoạn thế này quá đáng lắm!”
Diệu Minh gật đầu nói: “Nơi nào cũng có quy tắc của nó. Mộng Đại Lục mang tính tự do rất cao nên chúng ta càng phải dùng tự do này để đảm bảo tính công bằng và ngay thẳng của game.”
Lòng Son Chiếu Sử Xanh từ tốn mở miệng: “Ý các cậu thế nào?”
Diệu Minh trả lời: “Việc này nhất định phải có kết quả và bàn giao rõ ràng.”
Vua Sa Mạc liếc Lòng Son Chiếu Sử Xanh một cái rồi bĩu môi nhìn Tinh Phi Ngân: “Tinh lão đại chắc không tin mấy lời nhảm nhí của họ chứ?”
Tinh Phi Ngân từ đầu tới giờ chưa từng mở lời, nay bị gọi đích danh mới chậm chạp ngẩng đầu lên. Mặc dù mắt cậu ta mở rất to nhưng ánh nhìn mơ màng buồn ngủ đã ám chỉ cậu ta vừa mới tỉnh dậy.
“Tinh lão đại?” Vua Sa Mạc lại gọi.
Tinh Phi Ngân chớp chớp mắt. Vừa học vừa thi lại phải dành thời gian vào game, giấc ngủ hằng ngày của cậu ta bị ép chỉ còn chưa được ba tiếng, vì vậy chỉ cần có cơ hội Tinh Phi Ngân sẽ nắm bắt tranh thủ chợp mắt nghỉ ngơi. “Chuyện này,” Tinh Phi Ngân từ tốn mở miệng, “để nguyên lão công hội chúng tôi trả lời là được rồi.”
Những người khác đều nhìn về phía sau cậu ta.
Người ngồi sau Tinh Phi Ngân cảm thấy vô cùng áp lực, “Ngại quá, em không phải nguyên lão của Công hội Tinh Nguyệt, em chỉ đến chung vui thôi.”
Tinh Phi Ngân lại nói: “Mộng Xuân.”
“Ừm.” Quan Miên lơ mơ đáp lại.
Tấm vải bố che khuất Quan Miên bị người bên cạnh nhanh tay kéo qua để lộ một gương mặt còn đang nhập nhèm ngái ngủ.
“…”
Lẽ nào đặc điểm dự họp của Công hội Tinh Nguyệt là ngủ gật?!
Trong đầu vài người lập tức vẽ nên viễn cảnh cả phòng họp đều là người với những dòng zzzzZZZ dập dìu trong không khí.
Êm dịu xiết bao…
Tinh Phi Ngân không hề áy náy mà đùn đẩy trách nhiệm, “Anh nói đi.”
Quan Miên dụi mắt, “Ờ. Tôi thấy việc này nhàm quá.”
Lồng ngực Vạn Thọ Vô Cương nhấp nhô dữ dội, nếu chẳng nể Tinh Nguyệt là một trong hai công hội lớn nhất Mộng Đại Lục, cậu ta thật sự muốn lên cơn ngay và luôn! Nhàm?! Vừa ngủ dậy liền nghe tin thôn trang công hội mình cực khổ xây dựng bị kẻ khác phá hủy mà gọi là nhàm?! Nhàm cái đầu anh! Rõ ràng người vô tội bọn họ bị tai bay vạ gió!
Diệu Minh trái lại vô cùng bình tĩnh, “Là sao?”
Quan Miên đáp: “Như trẻ con học làm người lớn ấy. Bạn giỏi hơn tớ thì tớ phá hỏng đồ bạn cho biết. Huề vốn.”
Diệu Minh nói: “Nhưng ngồi đây không ai là trẻ con cả.”
Quan Miên gật đầu bảo: “Ừ, nên cấp số mới cao hơn một chút. Anh giỏi hơn tôi thì tôi không phá hỏng đồ của anh, tôi phá hỏng đồ người khác rồi đổ tội cho anh.”
Những người vốn ôm bụng xem trò cười chợt thấy giật mình. Tất cả trầm ngâm ngẫm lại câu nói của Quan Miên vài lần rồi mới lấy lại tinh thần.
Diệu Minh nhìn Quan Miên. Cặp mắt hẹp dài của anh ta luôn mang lại cảm giác là người nhanh trí. “Ý cậu là có người muốn đổ tội lên đầu Công hội Sa Mạc.”
Quan Miên nhún vai.
Hội trưởng Tinh Linh Hoa Hồng của Công hội Tơ Mềm không thể ngồi yên được nữa. Ngoài Đế Diệu và Tinh Nguyệt, bốn công hội khác thì Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên bị đánh lén, Vua Sa Mạc bị vu oan, trong tình huống như vậy, kẻ có thể đứng ra thực hiện âm mưu chỉ còn mỗi Tơ Mềm. Nhưng từ góc độ động cơ mà xét, thay vì tự tay đẩy ba công hội kia xuống nước, Tơ Mềm chỉ cần làm ngư ông đắc lợi chẳng phải lại khéo hơn sao.
Cô nàng hơi do dự rồi mới mở miệng nói: “Em thấy những chuyện này cứ theo chứng cứ mà nói.”
Chứng cứ, chứng cứ gì? Đương nhiên là chỉ nhân chứng của Hắc Diệu Thạch và Nhất Trụ Kình Thiên. Nhưng Tinh Linh Hoa Hồng nói xong câu này lại thấy có gì không ổn. Bởi vì câu này kéo mọi người về lại với cuộc tranh chấp ban đầu, rất hợp với phong cách vu oan giá họa.
Quả nhiên Vua Sa Mạc cười lạnh hỏi: “Làm sao tôi biết những nhân chứng kia có phải bị mua chuộc không?”
Tinh Linh Hoa Hồng đủ bản lĩnh trở thành hội trưởng nữ duy nhất của Mộng Đại Lục cũng không phải loại có miếng không có tiếng. Cô nhanh chóng phản bác: “Có bằng chứng và không bằng chứng thì em tin bên có bằng chứng hơn.”
Thấy chiến tranh sắp bùng nổ, Diệu Minh vội vàng chặn ngay: “Tôi nghĩ lời của nguyên lão Mộng Xuân nhất định có cái lý của cậu ấy.”
Quan Miên nói: “Ừ, có.”
“Lý gì?” Tinh Linh Hoa Hồng quay sang trừng cậu. Thân là một trong những mỹ nữ hiếm hoi của Mộng Đại Lục, mặt mũi cô nàng vô cùng xinh đẹp, nhất là xinh đẹp theo kiểu đáng yêu ngây thơ. Bởi vậy mỗi khi cô nàng trừng mắt đều chẳng mang đến cảm giác uy hiếp mà chỉ như làm đang nũng nịu làm kiêu.
Quan Miên thoáng ngẩn người nhưng lập tức phớt lờ cô nàng, cậu nói: “Nếu không ngại thì tôi muốn hỏi vài câu.”
Diệu Minh chìa tay như mời.
Tuy trả lời của Quan Miên nằm ngoài dự liệu nhưng lúc này Diệu Minh vô cùng mừng rỡ vì người của Tinh Nguyệt chịu đứng ra lên tiếng. Đế Diệu đã bị dán mác bạn bè, dù họ nói chí lý đến đâu vẫn dễ bị đàm tiếu, so ra bây giờ Tinh Nguyệt chính là công hội có uy tín nhất tại đây.
“Tôi muốn hỏi lúc hai công hội lớn bị đánh lén có bao nhiêu người có mặt?”
Câu này trước đó Diệu Minh đã hỏi kỹ càng hội viên của mình, anh ta trả lời không chút do dự: “Tám. Đều là game thủ thiên về sinh hoạt.”
Quan Miên nhìn Vạn Thọ Vô Cương.
Vạn Thọ Vô Cương cũng trả lời cực nhanh, “Sáu. Cũng là game thủ sinh hoạt.”
Quan Miên lại hỏi: “Không biết hai người có nhìn thấy tình huống hai công hội bị đánh lén thế nào không?”
Diệu Minh cùng Vạn Thọ Vô Cương cùng đáp: “Đương nhiên.”
“Vậy hai người không phát hiện tình trạng bị hủy hoại của hai thôn trang thật ra chẳng hề giống nhau sao?” Quan Miên chỉ vào báo và nói. Trên báo chính là hình chụp tình cảnh thôn trang của hai công hội lớn sau lần đánh lén tối qua.