Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 30: Biến cố



Thiếu Lâm tự, khôi thủ của võ lâm vùng Trung Nguyên, lấy địa vị độc nhất vô nhị cao thượng ngồi trên giang hồ, đồng thời cũng là một trong thập đại tuyệt cảnh.

Làm một cái quảng cáo rực rỡ, trò chơi mở ra tới nay, người chơi tình nguyện xuất gia muốn vào Thiếu Lâm không nhiều lắm, nhưng trong bọn họ, chỉ có không được một phần vạn người có thể thông qua tầng tầng khảo nghiệm của Thiếu Lâm tự, trở thành đệ tử Thiếu Lâm.

Nghĩ đến trước đây, Bất Đổng Hòa Thượng cũng là một người muốn vào Thiếu Lâm lại bị cự tuyệt ngoài cửa, mà người giống như hắn, trong nghìn vạn người chơi không ít.

Đệ tử Thiếu Lâm chia làm hai loại. Một loại gọi là tục gia đệ tử, công pháp tu luyện không được sâu như xuất gia đệ tử, thế nhưng không cần tuân theo tầng tầng giới luật. Loại thứ hai là xuất gia đệ tử, người tài năng ưu tú thậm chí có thể vào Tàng Kinh Các tập võ. nhưng phải chịu giới luật viện quản thúc. Đồng thời, xuất gia đệ tử muốn xuống núi cũng phải xông qua mười tám đồng nhân trận, bằng không chỉ có thể cả đời chờ ở trên núi Thiểu Thất.

Hiện tại, Thiếu Lâm danh tiếng đang thịnh vượng, có ba nghìn ba trăm tên tục gia đệ tử, tám trăm xuất gia đệ tử. Đây còn chỉ là nhân số người chơi, cũng không bao gồm cả nhân vật nguyên sinh của trò chơi trong Thiếu Lâm tự.

Mà trong tám trăm đệ tử xuất gia này, thủ tịch đệ tử phụ trách thống lĩnh tục gia xuất gia hai hệ tổng cộng là bốn nghìn một trăm người, ngoài thủ lĩnh. Hơn bốn nghìn người này, không có chỗ nào không phải anh tài trong anh tài, bọn họ đều từ nghìn vạn người chơi bị loại được chọn ra, trong đó, tám trăm xuất gia đệ tử càng tài hoa hơn người.

Trong chốn giang hồ có một câu nói như thế này, tám trăm đệ tử Thiếu Lâm, võ lâm nửa giang sơn. Có thể thấy được Thiếu Lâm uy y.

Người theo tiếng tăm mà đến núi Thiểu Thất nhân số hàng nghìn, dần dần thành trấn vùng này cũng kéo theo phát triển, xoay quanh Thiếu Lâm tự là hơn mười trấn to nhỏ.

Bởi vì bình thường nghênh đón người giang hồ qua lại không ít. Vì vậy triều đình tăng thêm nhân mã, ở xung quanh Thiếu Lâm tự bố trí đề phòng nhân sĩ giang hồ dùng võ loạn cấm. Nhưng thử hỏi hiện tại là thời đại dùng võ vi tôn, người giang hồ thiên hạ, có mấy người đem triều đình để vào mắt?

Trong phạm vi núi Thiểu Thất, uy nghiêm của triều đình còn không bằng một phần vạn của Thiếu Lâm tự. Nếu không phải Thiếu Lâm là chỗ của người xuất gia, dĩ hòa vi quý, không tâm tranh đấu, thì sợ ở đây sẽ thành nơi phan loạn.

Hai người Diệp Vô Truy một đường phóng ngựa, chạy tới phụ cận núi Thiếu Thất cũng cần hai ba ngày.

Trong mấy ngày này, mỗi lần “Nhiếp hồn” phát tác, Diệp Vô Truy luôn luôn phải phục theo mệnh lệnh của Ly Hỏa. Mặc dù Ly Hỏa cũng không có nói yêu cầu gì quá phận, nhưng theo thời gian trôi qua, Diệp Vô Truy chưa bao giờ bị người khác điều khiển sắc mặt càng đen, một đường đi giống như sát thần mặt đen.

Hôm nay hai người mới xuất phát chưa được bao lâu, Diệp Vô Truy mơ hồ cảm thấy “Nhiếp hồn” lại muốn phát tác, rơi vào đường cùng đành phải dừng lại nghỉ ngơi ở một quán trà ven đường.

Diệp Vô Truy từ trên ngựa nhảy xuống, mới vừa bước một bước vào quán trà, liền phát hiện không thích hợp.

Một ngôi nhà nho nhả không tới hai mươi mét bên trong ngồi đầy người, một bàn phía Đông trong đó toàn mấy người đàn ông cường tráng, tay mỗi người đều cầm chùy lớn đao rìu. Có vài bàn bên cạnh cửa, chính là một số trường sam văn sĩ ngồi, nhưng nhìn kỹ thì mấy người bọn họ đều đeo trường kiếm, hiển nhiên cũng là người giang hồ.

Mà trong đó làm người khác chú ý nhất, là bàn ở giữa, một bàn có nam có nữ, quần áo mỗi người không giống nhau. Nhưng hấp dẫn ánh mắt người trong mấy người bọn họ, là hai thiếu nữ trẻ tuổi. Một người phấn y váy ngọc, yểu điệu thanh thuần. Một người y phục hồng, giống nữ binh sĩ. Hai vị thiếu nữ đều là thiên nhân chi tư, cho dù ở trong tuấn nam mỹ nữ khắp trò chơi, cũng là tư sắc hiếm có.

Nhân sĩ ba hướng này giống như tam quốc đối trận, đều tự chiếm một góc, hết sức căng thẳng chiến ý tràn ngập bên trong.

“Đứng ở cửa làm cọc sao?”

Phía sau đột nhiên bị người đẩy, Diệp Vô Truy liền lảo đảo đi vào.

Thoáng cái, toàn bộ ánh mắt trong quán trà đều tập trung trên người hai người mới tiến vào này. Có người nhìn một chút cước bộ phù phiếm của Diệp Vô Truy, lại thấy hình dạng phổ thông của Ly Hỏa, đề phòng trước đó lập tức chuyển thành xem thường, không hề quan tâm đến hai tiểu nhân vật này nữa.

Ly Hỏa nhân cơ hội kéo Diệp Vô Truy ngồi vào bàn trong góc, lặng lẽ thì thầm nói.

“Cậu đứng đờ ra ở cửa như vậy, là muốn để người khác hoài nghi sao?”

Diệp Vô Truy bị đồng dạng cho là tiểu nhân vật thiêu mi: “Dáng vẻ của bọn họ, rõ ràng là có quỷ.” Cho nên cậu mới nhất thời vô ý, nhịn không được quan sát hơn vài lần.

Đội ngũ tam phương tề tụ ở một quán trà ven đường, làm dáng vẻ chuyện không liên quan đến mình, kỳ thực đều đang âm thầm đánh giá đây đó. Đây không phải điển hình của giáo tài trên giang hồ sao, không hề nghi ngờ tiếp theo sẽ có chuyện phát sinh.

Ly Hỏa cười khẽ: “Cậu muốn quản việc này?” Hắn không cho rằng Diệp Vô Truy là người thích chõ mũi vào việc của người khác.

Nếu là trước đây, đừng nói nhân mà tam phương đừa giỡn, hay tám đại môn phái đánh đến trước mắt Diệp Vô Truy, mí mắt cậu cũng không động một chút. Thế nhưng bây giờ không giống, đối với nhất cử nhất động ở phụ cận núi Thiểu Thất, Diệp Vô Truy đều cẩn thận tỉ mỉ nhìn, sau đó phân tích manh mối.

Toàn bộ, chỉ bởi vì hai ngày trước nhận được tin tức kia —— Hảo Mộng Vô Hoa mất tích ở phụ cận Thiếu Lâm tự.

Đây là tin tức mới đây Bát Quái Các truyền cho Diệp Vô Truy, Hảo Mộng Vô Hoa chưa từng khiến Diệp Vô Truy lo lắng, lại đột nhiên mất liên lạc, đây chính là chuyện trước đây chưa từng có. Điều này khiến Diệp Vô Truy không khỏi trở nên lo lắng.

Cậu lo bạn tốt ở Thiếu Lâm tự gặp cái gì ngoài ý muốn, đến mức không cách nào nhờ vả. Dưới lo lắng, Diệp Vô Truy quyết định buông tha kế hoạch trước đó trước, đến Thiếu Lâm tìm tòi đến cùng. Ly Hỏa đương nhiên chỉ có thể bất đắc dĩ liều mình bồi quân tử.

Thấy Diệp Vô Truy không trả lời, chỉ âm thầm chú ý cử động của những người đó, Ly Hỏa cũng chỉ có thể buông tha thở dài một hơi, gọi lão nhị quán trà mang trà lên.

“Nếu cậu thực sự muốn tìm hắn, hay đi Thiếu Lâm tự trước là được.”

Cuối cùng cũng khiến Diệp Vô Truy quay đầu lại nhìn, Ly Hỏa tiếp tục nói: “Không phải hắn đi Thiếu Lâm tự sao, ở trên núi Thiểu Thất có ai có thể lợi hại như vậy trốn tránh tai mắt của Thiếu Lâm tự buộc rời đi. Theo tôi thấy, Hảo Mộng Vô Hoa mất tích, Thiếu Lâm tự cũng không tránh được liên hệ.”

Diệp Vô Truy nghe hắn phân tích như thế, đang muốn nói cái gì đó, đột nhiên sắc mặt trắng nhợt, đưa tay nắm cổ tay Ly Hỏa.

Nhìn thái dương cậu dần dần toát ra mồ hôi, Ly Hỏa nhẹ nhàng giãy cổ tay ra khỏi tay Diệp Vô Truy. Theo kinh nghiệm hai ngày nay, thiếu giáo chủ đại khái biết, phản ứng của Diệp Vô Truy như thế, không thể nghi ngờ là vì một nguyên nhân —— “Nhiếp hồn” lại phát tác.

“Cậu…” Ly Hỏa nhìn cậu, mở miệng nói. Mà vừa phun ra một chứ, bỗng nhiên dị biến!

Chăng biết từ nơi nào một mũi tên bay như gió đến, mang theo khí thế mạnh mẽ xuyên thấu tường gỗ của gian nhà, bay về phía Diệp Vô Truy! Nhìn thế tiến công của mũi tên, đúng là thẳng tắp phóng đến ngực Diệp Vô Truy!

Sắc mặt Ly Hỏa khẽ biến, nuốt lời nói trong miệng xuống, túm Diệp Vô Truy nhảy lên, kém một ly tránh khỏi một mũi tên hiểm độc này. Hắn quay đầu lại nhìn người bên cạnh, chỉ thấy sắc mặt Diệp Vô Truy càng tái nhợt, mà mồ hôi ở thái dương đã tích thành giọt lớn chảy xuống. Đây là dấu hiệu phát tác của “Nhiếp hồn”.

Sao lại ở loại thời gian này! Thiếu giáo chủ nhíu mày, một bên đỡ Diệp Vô Truy một bên nhìn về phía mũi tên rơi trên mặt đất kia. Ở trên mũi tên có khắc một dấu hiệu, là ký hiệu Ly Hỏa vô cùng quen thuộc bất quá, chính là ký hiệu hỏa diễm của Cửu Trọng giáo.

Ly Hỏa chuyển mi nghi, đã đoán ra một nguyên nhân. Phiên đánh bất ngờ này, sợ là người Cửu Trọng giáo đã chính thức bắt đầu truy sát Diệp Vô Truy rồi!

Lúc trước ba người Diệp Vô Truy nhận được nhiệm vụ hộ tống Niết Khánh đan, Ly Hỏa ở Tây Vực xa xôi cũng nhận được thông báo của hệ thống. Bất quá hắn nhận được, là thông báo truy sát ba người Diệp Vô Truy suốt hai mươi tám ngày.

Nhưng trước khi xuất phát hắn cũng đã hạ lệnh trong giáo, Diệp Vô Truy bên này do hắn tự mình phụ trách, không có mệnh lệnh không được xuất động binh sĩ truy sát. Nhưng mà bây giờ là chuyện gì xảy ra? Đám thủ hạ dĩ nhiên dám can đảm phá hủy quy củ hắn định ra sao?

Nghĩ đến điều này, lông mày thiếu giáo chủ nhíu chặt lại. Hắn không khỏi có suy đoán, giáo nội Cửu Trọng uy nghiêm trên hắn có thể sai sử các giáo đồ, không phải còn có một người sao.

Đó là sư phụ của Ly Hỏa, giáo chủ Cửu Trọng giáo!

Lão đầu kia… Không chờ được nữa sao? Nhẹ bĩu môi, Ly Hỏa nhìn thế cục trước mắt, mơ hồ có chút đau đầu.

Thế tiến công của Cửu Trọng giáo hiển nhiên không chỉ có một nhóm, mà Diệp Vô Truy thân có nội thương lại trúng “Nhiếp hồn” độc, không thể ra chiến. Bản thân Ly Hỏa, cũng không thể xuất thủ với giáo chúng Cửu Trọng giáo. Bên người khẳng định bị Cửu Trọng giáo bao vây đi, lấy trạng thái hiện tại của hai người phải ứng đối như thế nào?

Ly Hỏa không khỏi cười khổ, không nghĩ tới mình có một ngày vì người của Cửu Trọng giáo vây công mà khổ não.

Làm sao bây giờ, lẽ nào ngồi chờ chết, tùy ý để các giáo đồ Cửu Trọng giáo đối phó Diệp Vô Truy? Như vậy tuy không bại lộ thân phận, nhưng dự định lúc trước…

Nghĩ, Ly Hỏa hạ thấp ánh mắt, nhìn người trong lòng.

Diệp Vô Truy luôn luôn trầm ổn hữu độ, đối mặt với thế cục bất lợi trước mắt, cũng có vẻ lo lắng. Chú ý tới ánh mắt quan sát của Ly Hỏa, Diệp Vô Truy giương mắt nhìn lại hắn, ánh mắt khó lường. Cậu đã ở thế phòng bị Ly Hỏa đột nhiên phản bội.

Đang lúc hai người âm thầm đọ sức, động trước là ba đám người trong quán trà. Thanh sam văn sĩ cùng các tráng hán bên cạnh đều nắm trường kiếm trong tay đứng dậy, bọn họ đây đó trừng lẫn nhau, rồi lại cùng cảnh giới hướng cửa quán trà.

“Làm sao bây giờ?” Trên bàn ở giữa, hai cô gái dung mạo xinh đẹp quần áo hồng kia thấp giọng lo lắng nói: “Là người của Cửu Trọng giáo.”

Mũi tên có ký hiệu rơi trên mặt đất kia, mỗi người đều thấy rõ. Từ chuyện ở Thiên Sơn, Cửu Trọng giáo dần dần nổi danh trong trò chơi, rất nhiều người nhận biết được cái ký hiệu kia.

Một thanh niên nam tử có vẻ là thủ lĩnh của bọn họ hơi nhíu mày: “Là ai tiết lộ tin tức?” Lúc hắn nói, đồng thời trừng mắt đến hai đám người khác, hình như trách cứ bọn họ tiết lộ tin tức.

“Ông nội mày, một tiểu tử thối mày, dám hoài nghi lão tử tao?!” Một đại hán lỗ mãng dẫn đầu không chịu nổi ánh mắt của hắn, tức giận mắng: “Sao không nói là đám người chúng mày là mặt trắng nhỏ của Thiên Khuyết cung, nghênh ngang hành động tiết lộ tin tức. Niết Khánh đan kia…” Nói đến phân nửa bị đồng bạn đụng mạnh, ý thức được nói lỡ miệng, đại hán lỗ mãng biến sắc, hùng hùng hổ hổ không nói gì nữa.

Niết Khánh đan?! Diệp Vô Truy trong lòng cả kinh, đám người này sao lại biết tin tức về Niết Khánh đan, bọn họ có liên quan gì đến việc Hảo Mộng Vô Hoa mất tích? Trong lòng cậu kinh ngạc nhịn không được ngẩng đầu nhìn, nhưng bị Ly Hỏa mạnh mẽ tóm chặt ở trong lòng.

“Cậu tóm cái gì…” Nói được phân nửa, Diệp Vô Truy bị bịt kín miệng. Cậu chỉ có thể trừng hai mắt, nhìn thiếu giáo chủ Cửu Trọng giáo tự tiếu phi tiếu trước mắt.

“Cậu không lên tiếng, tôi liền buông ra.” Ly Hỏa cười khẽ, trong mắt hiện lên giảo hoạt. Thấy Diệp Vô Truy khẽ gật đầu, hắn lại không lập tức buông tay, mà nói: “Bây giờ bắt đầu, chờ ở trong lòng tôi, gió thổi cỏ lay cũng không cho phép lên tiếng nữa.”

Lúc những lời này nói ra miệng, Diệp Vô Truy liền cảm thấy không ổn, Ly Hỏa này dùng phương thức “mệnh lệnh” nói ra. Diệp Vô Truy không kịp phản ứng, chỉ có thể mở mắt trừng trừng nhìn bản thân mất đi khí lực, ở dưới dược hiệu của “Nhiếp hồn” vô lực tùy ý để Ly Hỏa ôm.

Chú ý tới ánh mắt phẫn nộ của người trong lòng, Ly Hỏa rất vô tội nhún vai: “Không làm như vậy, tôi lo cậu sẽ phá hủy trò hay này.” Nói xong, mâu quang hắn biến chuyển, mang theo cảm giác lạnh nhìn ba đám người khác trong phòng.

Người này, lại muốn đừa giỡn mưu kế gì?! Biết rõ tính tình của hắn Diệp Vô Truy không khỏi dời tầm mắt, nhìn những người hồn nhiên không biết mình đang bị tính toán kia.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.