Tập đoàn Vạn Hoa mỗi năm mít tinh một lần, nói là mít tinh không bằng nói là tiệc tối khánh công.
Các đại cổ đông cùng cao tầng công ty tề tụ một chỗ, sau một năm bận rộn, một năm làm tổng kết công việc. Mà lên tiếng ngắn gọn chính là vũ hội cùng tiệc tối, còn lại là trường hợp của các phu nhân cùng tiểu thư —— câu một người con rể mỹ mãn, vị hôn phu tuyệt hảo.
Về phần rùa vàng được chọn hạng nhất kia, đương nhiên chính là tổng giám đốc hiện nay của tập đoàn, gia chủ Tần gia Tần Diễm.
Nói trên sự nghiệp, tướng mạo anh tuấn, nam nhân nằm ở tuổi hoàng kim, hiện nay cũng không có bạn gái. Một khối thịt dê béo như vậy ở trước mắt, có thể nào không khiến các tiểu thư khuê các này thèm nhỏ ba thước. Thế nhưng đẳng cấp cao cùng vị rùa vàng này, là thủ đoạn của hắn với người ngoài.
Tần Diễm cũng không bày ra thái độ lạnh lùng với phụ nữ, nhưng nụ cười ôn nhu kia lại khiến người không thể quá tiếp cận, không biết khiến bao nhiêu các thiếu nữ hoài xuân tránh lui ba bước —— nam nhân chung quy có thể nắm giữ chừng mực vừa đúng, khiến toàn bộ phụ nữ đều không thể tiếp cận vào phạm vi của hắn, đồng thời, cũng không có vẻ thất lễ.
Đối mặt với nụ cười bình yên mà ôn nhu kia, đưa ra một ít yêu cầu quấy nhiễu với hắn, tựa hồ là một chuyện quá phận. Phụ nữ không đành lòng khiến dung nhan tuấn mỹ kia bởi vì yêu cầu của mình mà dính một tầng bóng ma, cho nên phần lớn vẫn duy trì tâm lý chỉ có thể quan sát từ xa.
Nếu mình không chiếm được, cũng không thể để những người khác có được. Các tiểu thư đây đó âm thầm phân cao thấp. Cũng may nhờ có việc này, mấy lần Tần Diễm tham gia tiệc tối, tuy rằng có tương đối nhiều phụ nữ hoàn nghênh, nhưng đến nay cũng chưa rơi vào trong chuyện xấu màu hồng phấn nào.
Khác với các hoa hoa công tử hắn ở trong một bụi hoa thân không hề dính phấn, Tần Diễm từ nước ngoài trở về, càng ngoài ý muốn có vẻ phá lệ bảo thủ.
Vì vợ tương lai quý trọng thân thể của mình, có người truyền lưu hành vi của Tần Diễm như thế. Trong khoảng thời gian ngắn, lấy chuyên tâm thâm tình là điểm, Tần đại thiếu ở giữa các nữ sĩ càng nổi tiếng hơn. (Vì A Truy =)))
“Ông chủ, năm phút sau, là thời gian ngài lên đài đọc diễn văn.” Thư ký đi theo bên người Tần Diễm thì thầm nói, đồng thời chịu đựng ánh mắt sắc bén từ khắp hội trường truyền đến, không khỏi ngầm lau mồ hôi.
Ánh mắt sắc bén của những tiểu thư này, thật đúng là không phải dễ nhịn. Chỉ là gần kề bên người boss nói một câu mà thôi, có cần phải như vậy không?
Phụ nữ, phụ nữ a.
“Tôi đã biết.” Buông chén rượu trong tay, Tần Diễm nhìn người đổng sự xa xa phía trước gật đầu thăm hỏi, lập tức hướng phòng chuẩn bị phía sau đi đến.
Trước khi phát biểu làm chuẩn bị chu đáo, đây là thái độ cẩn thận trước sau như một của hắn. Mà trước khi đi vào phòng, Tần Diễm dừng lại hỏi một câu.
“Không gọi lại?”
Không đầu không đuôi nói một câu, thư ký cũng rất nhanh liền hiểu rõ, khẽ lắc đầu nói. “Thật đáng tiếc, đối phương còn chưa gọi điện lại.”
Vì chuẩn bị một hồi phát biểu, điện thoại di động của Tần Diễm đặt ở chỗ thư ký. Hắn vừa hỏi kia, tự nhiên là vấn đề mấy ngày nay vẫn quan tâm vị kia có gọi điện thoại trả lời hay không.
Nhận được đáp án phủ định. Thư ký còn chưa kịp quan sát thần sắc Tần Diễm, boss lớn đã đẩy cửa đi vào phòng chuẩn bị.
“Ba ——” Tiếng động không nhẹ vang lên, trước khi thư ký còn chưa theo vào, Tần Diễm liền vung tay đóng cửa lại.
Nhìn cánh cửa lớn đóng lại trước mắt thiếu chút nữa đụng vào mũi mình, thư ký chỉ có thể thở dài một hơi với ván cửa.
Không biết vị kia ở nơi nào, xin ngài nhanh gọi điện lại một chút, còn tiếp tục như vậy, tôi ăn không tiêu.
Ngoài cửa lớn của khách sạn nơi tổ chức tiệc rượu, một chiếc xe có rèm che màu đen vừa ổn định dừng lại.
Người giữ cửa tiến lên bắt chuyện tân khách, cửa xe sớm đã mở, một thanh niên vẻ mặt không kiên nhẫn đi ra.
“Đến muộn! Đến muộn! Tớ nói A Dã, cậu có thể đừng lằng nhằng nữa được không!”
Chỗ ngồi phía sau bên kia, cửa xe chậm rãi mở ra.
Một đôi chân bước ra khỏi xe, tây trang màu xám bạc nổi bật dưới bóng đêm, lộ rõ ưu nhã cùng cao quý. Nửa thân trên trong tây trang mặc áo sơ mi đậm màu, màu đậm có vẻ trầm ổn, giảm thiểu vài phần sắc bạc mang đến cảm giác khiêu thác. Trọn bộ trang phục, vừa có cảm giác thời thượng của thanh niên trẻ tuổi, lại không mất thành thục ổn trọng của nam nhân. Phối trên dáng người cao gầy, có thể đánh giá chín mười phần.
Chủ nhân của trang phục đột nhiên dừng bước tiến, vươn tay phải chính cà vạt. Động tác này khiến người xung quanh âm thầm chú ý, cũng không khỏi di chuyển yết hầu lên xuống. Tuy nói là ngón tay của nam nhân, nhưng đầu ngón tay cốt cảnh mảnh khảnh, nhưng không hiểu sao hấp dẫn ánh mắt người khác, có một loại cảm giác mị hoặc tiềm tàng. Cho dù xẹt qua trong không trung, cũng như mang theo dư quang.
Đợi được người ở chỗ ngồi sau hoàn toàn đi ra khỏi xe, tầm mắt mọi người không khỏi đều bị hấp dẫn qua.
Nam nhân anh tuấn trẻ tuổi, tại buổi tiệc tối này không hiếm thấy. Nhưng còn hơn nam nhân đem bản thân trang trí như bích thảo, người này xuất ra khí tràng, càng khiến người chú ý. Trầm liếm mà hàm súc, không trương dương không lộ ra ngoài, rồi lại hết lần này tới lần khác có thể khống chế được toàn tràng. Nam nhân dùng thành thạo của bản thân nắm trong tay toàn cục.
Rõ ràng có dung mạo tuấn dật, bản thân lại dường như không tự biết, đối với ánh mắt xung quanh không hề phát giác. Nhẹ nhàng nhíu mày, làm như đang vì việc nào đó mà bị quầy nhiễu.
“Người vì ngủ quên mà để lỡ, tớ không thể như vậy.”
Tiếng nói thanh dương mà êm tai, mang theo một tia bất mãn.
Tiếu Hoa Sinh có vẻ lo lắng nhìn khuôn mặt kia, không có tâm tư phản bác mà là cầu xin tha thứ nói. “Đi! Tới biết là lỗi của tớ, đại thiếu gia, tớ bây giờ chỉ cầu ngài một điều, nếu không kịp thời gian, lão gia tử nhà tới nhất định sẽ làm thịt tớ!”
“Lần sau nhớ kỹ giáo huấn, không nên ham ngủ.”
“Tuân mệnh tuân mệnh!” Vội vã gật đầu, Tiếu Hoa Sinh kéo Tề Dã, liền lao điên cuồng vào trong khách sạn. Mà cho đang chạy trốn mất dáng vẻ, người nọ bị kéo phía sau, như trước là một bộ dáng dấp trấn định tự nhiên, không chút nào có vẻ chật vật.
Thẳng đến hai người đi xa, thanh âm động cơ ô tô vang lên, người xung quanh mới khôi phục lại tinh thần. Tại thời gian rời cương vị, người giữ cửa mới tới nhịn không được nghi hoặc nói.
“Đêm nay không phải tiệc tối của Vạn Hoa sao? Người vừa rồi, dường như chưa gặp qua.”
“Trái lại người bên cạnh người nọ có chút quen mắt, là tam thiếu của Tiếu gia.” Có người khác nói.
“Bất quá, xem ra…”
“Khụ khụ.”
Đột nhiên vang lên tiếng ho khan cảnh cáo, khiến hai vị người mới trong lòng mát lạnh, vội vã dừng lại.
“Quản lí!”
Nam nhân trung niên nghiêm túc trước mắt liếc nhìn hai người. “Trong lúc công tác, cấm nói chuyện phiếm.”
“Vâng, vâng! Xin lỗi! Lần sau sẽ không thế nữa ạ!”
Răn dạy người mới xong, nam nhân trung niên nhìn về phía đại sảnh, không khỏi thì thào tự nói.
“Dĩ nhiên lại là hắn…” Lắc đầu, quản lí tiếp tục đi tuần tra cương vị.
Trong phòng tiệc, một trận vỗ tay nhiệt liệt liên miên không dứt.
Tần Diễm đứng ở trên đài hơi hành lễ với mọi người.
“Như vậy, cảm ơn các vị đã đến. Mời mọi người thỏa thích hưởng thụ tiệc rượu đêm nay.”
Sau khi kết thúc diễn văn, Tần Diễm đi xuống đài phát biểu. Một bên thư ký vội vã tiếp nước.
Tiếp nhận nhấp một ngụm, Tần Diễm bất động thanh sắc nói. “Gọi lại?”
Hỏi chuyện gì, không cần nói cũng biết.
Ông chủ lớn của tôi, mười phút trước không phải ngài vừa mới hỏi qua sao? Tâm trạng tuy oán giận như vậy, thư kỹ vẫn một bộ dáng dấp cung kính nói.
“Đối phương không có gọi lại.”
Vừa nhìn đến nếp nhăn giữa mi càng có xu thế sâu hơn, thư ký vội vã nói thêm một câu. “Nhưng, loại thời gian này người bình thường đều đang dùng bữa, có lẽ lát nữa vị kia sẽ gọi lại cho ngài.”
Nhìn tràng diện trong phòng tiệc ăn uống linh đình, lông mày Tần Diễm nới ra. “Vậy sao? Vậy chờ một lát.”
Trong lòng thư ký vừa thở phào nhẹ nhõm, lại thấy cách đó không xa một nam nhân trẻ tuổi chạy tới bên người Tần Diễm. Trong lòng hắn hô hỏng bét, người nọ là tâm phúc của Tần Diễm, nhìn vẻ mặt hắn nghiêm túc chạy tới lúc này, khẳng định không phải báo tin tức tốt.
“Ông chủ.” Đi tới bên người Tần Diễm, nam nhân chào hỏi, lập tức thấp giọng nói cái gì đó.
Nghe thuộc hạ báo cáo xong, Tần Diễm lại là biểu tình không thèm để ý, thanh âm lạnh lùng nói. “Không cần để ý tới bọn họ.”
“Thế nhưng, những người đó sau lưng chắc chắn đang ——!”
Nhẹ nhàng khoát tay áo, khôn để cho thuộc hạ nói xong, Tần Diễm cầm ly rượu lên, lộ ra một nụ cười, trong mắt, lại có quang mang chiếm đoạt.
“Cho dù con chuột nhỏ già có cao được tới đâu, chung quy cũng trốn không thoát khỏi địa bàn của sư tử. Để tôi chờ mong một phen, bọn họ sẽ dâng tặng trò hay gì.”
Bên kia, Tề Dã cùng Tiếu Hoa Sinh vừa mới chuẩn bị đi vào phòng tiệc, lại bị người ngăn cản.
“Tề tiên sinh! Tề Mặc Du tiên sinh đang ở trong phòng khách quý chờ ngài, xin đi theo tôi.”
Một thanh niên phục vụ mặc chế phục vội vã nói.
“Phòng khách quý?” Tề Dã nghi hoặc. Vốn có thương lượng, cũng chỉ là bảo Tề Dã đứng ra đại diện Tề gia tham gia tiệc tối này mà thôi, sao lại ở cửa tiệc rượu lại bị ngăn cản?
“Đúng vậy, Tề Mặc Du tiên sinh bọn họ vừa rời khỏi phòng, phân phó nếu như nhìn thấy ngài, trực tiếp dẫn ngài đến phòng khách quý là được.” Người phục vụ khom người nói.
“Lão hồ ly này, lại dùng trá.” Tiếu Hoa Sinh bên cạnh bất mãn. “A Dã, tớ đã nói hắn lừa cậu đến, nhất định không có chuyện gì tốt.”
Tề Dã tự nhiên cũng rõ ràng trong đó tất có khúc chiết, nhưng cũng chỉ nói. “Cho dù bọn họ tính toán nhiều nữa, đây cũng là một lần cuối cùng. Sau đó, tớ cùng bọn họ không liên quan.”
Nhìn sắc mặt Tề Dã so với bình thường có vẻ còn muốn lạnh lùng hơn vài phần, Tiếu Hoa Sinh không khỏi lo lắng nói. “Nếu không tớ đi cùng cậu.”
Nhìn bạn tốt lo lắng cho mình, Tề Dã cười cười. “Không cần, cậu mau vào đi thôi, phỏng chừng bác trai còn đang chờ cậu. Tớ bên này, có thể tự xử lý tốt.”
Tiếu Hoa Sinh lúc này mới nhớ tới chuyện đến muộn, gia chủ Tề gia đều đã ròi khỏi phòng tiệc, đây nói rõ phần đọc diễn văn đầu buổi tiệc đã kết thúc. Mình bây giờ đến, nhất định phải bị giáo huấn!
Tề Dã nhìn biểu tình của hắn, tiếp tục nói. “Chậm một chút nữa, chỉ sợ không phải cho ăn giáo huấn đơn giản như vậy.”
“Vậy, vậy A Dã tới đi vào trước! Bản thân cậu cẩn thận một chút, có chuyện gì, lập tức gọi điện thoại cho tớ! Lập tức!” Một bên hướng Tề Dã hô, Tiếu Hoa Sinh xoay người chạy ào vào trong phòng tiệc.
Mà lúc không nhìn thấy Tiếu Hoa Sinh, Tề Dã thu hồi nụ cười bên mép, thanh âm bình thản nói.
“Dần đường đi.”
“Vâng! Mời đi bên này, Tề tiên sinh.”
Bên phía kia, Tiếu Hoa Sinh điên điên chàng chàng chạy ào vào phòng tiệc, tự nhiên khiến cho mọi người quan tâm, trong đó không thiếu tiếng cười có chút hả hê của một ít người.
Cậu ấm Tiếu gia đã đánh mất mặt mũi, chỉ có thể đón ánh mắt lãnh lệ của cha già nhà mình xấu hổ đi qua, rất nhiều người xung quanh, đều buồn cười nhìn một màn này.
Nhưng mà, trong đông đảo tầm mắt quan sát, lại có một đạo mang hàm nghĩa khác.
“Người nọ là ai?”
Tần Diễm hỏi, ngữ khí tựa hồ không có gì khác.
“Vị kia là tam thiếu gia Tiếu gia, bình thường không dự họp qua trường hợp này, ngài còn chưa thấy qua hắn. “Thư ký cung kính nói.
“À ——?” Ngữ điệu dư âm kéo dài, tựa hồ mang theo một phần ý khác. “Tiếu gia tam thiếu.”
Ngón tay ở nơi bí mật gõ gõ, biểu thị công khai tâm tình chủ nhân lúc này không bình thường.
Trong nháy mắt người đến gần trong phòng, Tần Diễm đã nhận ra hắn. Hảo Mộng Vô Hoa, bóng đèn luôn khiến hắn âm thầm cắn răng, sao hắn lại không nhớ rõ?
“Hảo Mộng Vô Hoa là người Tiếu gia, như vậy, thân phận cậu là gì?” Thanh âm trầm trầm, ngoại trừ chính hắn, ai cũng không nghe thấy.