Toàn Tức Võng Du Chi Thiên Hạ Đệ Cửu

Chương 63: Trá trốn



Nghiêm Nhược Lượng nhìn hai người trước mắt, trong lòng tràn đấy đắc ý cùng khoái cảm phục thù.

“Hai mươi nắm trước các ngươi đùa giỡn ta, nhất định chưa từng nghĩ qua, dĩ nhiên còn có thể có một ngày rơi vào trong tay ta đi. Ha ha, ha ha ha ha ——!”

Giáo chủ Cửu Trọng Ngu Sanh nhíu mày, bất động thanh sắc bảo hộ Danh Đao ở sau người.

Danh Đao liếc mắt nhìn hắn, không mở miệng.

“Vương gia đến Tây Vực xa xôi chơi, Cửu Trọng giáo ta còn chưa chiêu đãi tốt. Thế nào, hay vương gia muốn mang theo thủ hạ, cùng nhau đến Cửu Trọng giáo ta làm khách?”

Hồng y lay động trong gió đêm, lấy ít địch ít, khí thế của giáo chủ Cửu Trọng giáo lại không kém xuống tí nào.

Thần sắc Nghiêm Nhược Lượng căng thẳng, có chút hồ nghi quan sát xung quanh, một lát sau trào phúng cười nói.

“Ngươi còn nghĩ bày không thành kế? Ngu Sanh, ngươi đừng cho ta là đứa ngu, ta đã sớm tham dò rõ phụ cận không có người của Cửu Trọng giáo ngươi. Bọn trộm cắp giang hồ vây xem, cũng sớm bị ta một lưới bắt hết, người giúp đỡ ngươi đâu?”

Giáo chủ tiếp tục mỉm cười định liệu kỹ càng trước.

“Đừng quên, hai mươi năm trước, ngươi thua trong tay ai? Ngươi cho là hai mươi năm sau, ngươi có thể nhìn thấu mưu kế của ta?”

Lời này nói qua chắc chắn, đừng nói là Kha vương, ngay cả Danh Đao cũng có chút nghi hoặc.

Lẽ nào giáo chủ Cửu Trọng này, thật sự có hậu chiêu?

Đương nhiên là không có.

Rõ ràng điểm này nhất, không ngoài bốn người Diệp Vô Truy bây giờ vẫn trốn ở một nơi bí mật gần đó.

Người sống bốn phía, ngoại trừ Kha vương cùng Danh Đao bọn họ hiện tại đang giằng co ở ven hồ, cũng chỉ có mấy người bọn họ, muốn nếu Cửu Trọng giáo bày mai phục ở xung quanh, đó là tuyệt đối không có khả năng.

“Sao sư phụ cậu thích giả bộ như vậy?” Hảo Mộng Vô Hoa nghi hoặc nói.

Ly Hỏa âm thầm phản lại một cái nhìn khinh bỉ.

“Đây là kế nghi binh, cậu không nhìn ra sao?”

Đương nhiên đáy lòng hắn còn chưa nói, có lẽ lão nhân gia sư phụ hắn đang giả uy phong trước mặt Danh Đao cũng nên.

Điểm này Ly Hỏa lĩnh hội thâm sâu, vì hắn luôn làm như thế với Diệp Vô Truy.

Bên kia Kha vương bị giáo chủ Cửu Trọng khiêu khích dần dần không còn tự tin nữa, hắn không định tiếp tục trêu chọc hai lão cừu nhân này, an toàn mà thấy, mình nên bắt bọn họ lại trước thì hơn!

“Lên!” Nghiêm Nhược Lượng ra lệnh một tiếng, hắc y nhân bốn phía từ từ tới gần hai người Danh Đao.

“Nguy rồi!” Hảo Mộng Vô Hoa lo lắng, hận không thể lập tức lao ra. Mà sau một khắc, hắn chỉ biết mình sai rồi.

Lao ra không phải hắn, mà là Ly Hỏa.

Chỉ vì một tiếng hét lớn của giáo chủ Cửu Trọng giáo.

“Đồ nhi hiện thân!”

Bốn người trên vách đá dựng đứng nhất tề run lên, sau đó Thương đưa tay đẩy Ly Hỏa ra.

Ly Hỏa một thân hắc y, từ chỗ cao phi xuống, kém chút nữa là lẫn lộn với thủ hạ hắc y của Kha vương. Mà tay hắn cầm vũ khí đâm phá vòng vây, địch ta lập kiến.

Kha vương khiếp sợ, hắn kinh giáo chủ Cửu Trọng nói có hậu chiêu, dĩ nhiên thật sự có hậu chiêu. Bây giờ xuất hiện một người đồ đệ, khó không có những người khác?

Danh Đao cũng chấn kinh rồi, ông không nghĩ tới Ngu Sanh lúc trước từng tuyên bố tuyệt đối không nhận đồ đệ dĩ nhiên lại thu đồ đệ, hơn nữa chuôi đao trong tay đồ đệ hắn, sao lại quen mắt như thế!

Nguyên lai dưới tình thế cấp bách Ly Hỏa bị Thương đẩy ra, túm luôn “Đao” của Diệp Vô Truy ra. Gấp gáp cũng không kịp đổi vũ khí, chỉ có thể cầm đao làm kiếm dùng.

Mà càng khiếp sợ lại là bốn người Diệp Vô Truy, hóa ra sư phụ của Ly Hỏa thật đúng là thần cơ diệu toán, sớm đã biết bọn họ trốn gần đó?!

Mà lúc thấy rõ trong tay Ly Hỏa nắm “Đao”, khiếp sợ lại mở rộng lần thứ hai.

Kha vương nghĩ, đồ đệ này của Ngu Sanh ngay cả “Đao” của Danh Đao cũng tới tay, quả thực sâu không lường được, thật là đại địch.

Danh Đao trừng giáo chủ Cửu Trọng, trong mắt ngập tràn hận ý. Đến tột cùng đồ đệ ngươi làm cái gì đồ đệ ta, vì sao “Đao” ta cho đồ đệ lại ở trong tay đồ đệ ngươi.

Giáo chủ Cửu Trọng đâu?

Hắn nhìn đồ đệ đột nhiên trở nên dũng mãnh phi thường không gì sánh được, trong mắt mâu quang chợt lóe, không biết đang suy nghĩ cái gì.

Sắc mặt không tốt nhất phải là Diệp Vô Truy.

Cậu ảo não binh khí thiếp thân của mình dĩ nhiên lại dễ dàng bị Ly Hỏa thuận đi như vậy, trước đây chỉ có một mình Diệp Vô Truy biết, bây giờ Ly Hỏa cũng biết rồi.

Trong thời gian ngắn sử dụng “Vô địch”, người chơi có thể vô địch đối chiến NPC.

Sau khi Ly Hỏa nhạy bén nhìn thấu thuộc tính này, trở mình chém đội ngũ Kha vương phái tới đến ngã ngựa. Trong khoảng thời gian ngắn, không có người nào dám tiến lên nữa.

“Thế nào? Vương gia tận hứng chưa?” Giáo chủ Cửu Trọng nhân cơ hội nói. “Nếu như chưa hài lòng, ta sẽ gọi các đệ tử khác trong giáo ra, để vương gia kiến thức tốt.”

“Ngươi!”

Nghiêm Nhược Lượng nghi hoặc sợ hãi lùi lại, thế nhưng hắn không cam lòng thất bại trong gang tấc, phẫn nộ quát thủ hạ. “Chỉ một người liền đánh lui các ngươi?! Không nên đánh mất danh tiếng của vương phủ ta, bắt bọn họ lại!”

Một nhóm hắc y nhân lớn lần thứ hai bao vây, Ly Hỏa mặc dù có thể ứng phó, nhưng một khi thời gian hiệu lực của “Vô địch” qua, hậu quả không tưởng tượng nổi.

Vừa nghĩ, giáo chủ Cửu Trọng lúc này lại quát to một tiếng.

“Chúng hộ pháp Cửu Trọng giáo, nhanh chóng trợ chiến thiếu giáo chủ!”

Ra lệnh một tiếng, không trung lại bay qua ba thân ảnh. Chỉ thấy tất cả bọn họ đều đeo mặt nạ bảo hộ màu hồng, đều cầm vũ khí, tấn công hắc y nhân.

Võ công ba người này đều là nhất lưu, chỉ chốc lát liền hiệp trợ Ly Hỏa, phá vỡ một lỗ hổng vòng vây.

Giáo chủ hồng y khóe miệng mang theo nụ cười, nhìn Kha vương hoảng loạn rối loạn nói. “Hai mươi năm sau gặp lại, hậu lễ của vương gia, Ngu Sanh ta nhớ kỹ, ngày khác nhất định tương báo trăm lần!”

Nói xong, liền túm Danh Đao, phóng về phía chỗ hổng.

Mà Ly Hỏa cùng ba vị hộ pháp vừa chiếm được tiện nghi, cũng không cố thay đổi chiến cuộc, rút lui theo phía sau giáo chủ.

Mọi người Kha vương phủ sửng sốt, sao đám người chiếm thượng phong này lại rút lui? Không nên a?

Một lát, Nghiêm Nhược Lượng gầm lên. “Trúng kế rồi! Ngu Sanh giảo hoạt đê tiện này!”

Chờ hắn phản ứng Cửu Trọng giáo căn bản không có viện binh khác đến, chỉ có bốn người giả vờ thanh thế kia. Bên kia bọn Diệp Vô Truy đã chạy xa rồi, khinh công tốt túm khinh công không tốt, phi không thấy bóng dáng.

Sa mạc tối đen, vài bóng người lên lên xuống xuống, không chút nào chậm trễ lao như điên. Thẳng đến sau khi xác nhận an toàn, mới có người dừng lại cước bộ.

Giáo chủ Cửu Trọng dừng lại, những người khác cũng đều dừng lại.

Ba người giả trang hộ pháp Cửu Trọng giáo kéo mặt nạ bảo hộ xuống, nhìn Ly Hỏa, liền vây quanh mà lên, bao vây sư phụ hắn.

Ngu Sanh phảng phất sớm có sở liệu.

“Nếu ta có ác ý, cả bốn người các ngươi hợp lại, cũng không ngăn được ta.” Hắn hiển nhiên đem luôn đồ đệ của mình tính vào, không tiếp nhận Ly Hỏa vừa mới trợ giúp hắn một tay.

Đương nhiên, Ly Hỏa đích xác sẽ không. Hắn cũng không muốn chọc giận Diệp Vô Truy nữa.

Cẩn cẩn dực dực đến bên cạnh thanh y đao khách tản ra khí lạnh, Ly Hỏa hai tay đem “Đao” trả, áy náy liên tục nói. “Nhất thời nhanh tay, nhất thời nhanh tay.”

Diệp Vô Truy liếc hắn một cái, đoạt lại đao treo ở bên hông, đem binh khi Thương vừa cho cậu mượn trả lại.

Lại nói tiếp, Thương thật sự là Doremon phiên bản võ hiệp. Bên người cái gì cũng có, ngay cả mặt nạ hồng ngụy trang thân phận đều là tổng bộ đầu Lục Phiến môn cung cấp miễn phí.

Nhìn Hảo Mộng Vô Hoa một bộ thấy nhưng không thể trách, chẳng lẽ đây là sản phẩm đặc biệt của Lục Phiến môn sao?

“Ngươi là đồ đệ của A Minh, Diệp vô Truy.” Hồng y giáo chủ đột nhiên chăm chú nhìn Diệp Vô Truy.

Nghe hắn gọi sư phụ mình thân mật như vậy, Diệp Vô Truy không hề vừa lòng. “Đúng, nhưng tôi tuyệt đối không đem mình làm lợi thế cho ông bức bách sư phụ.”

Biết cậu nghe được lời nói trước đó của mình, Ngu Sanh cười khổ. “Có vết xe đổ… Ta nào còn dám buộc hắn như thế.”

Danh Đam sớm vì nội tức không ổn, rơi vào trạng thái nửa tỉnh nửa mê.

Hồng y giáo chủ nhìn dáng vẻ này của ông, trong mắt hơn vài phần ôn nhu. “Chỉ là hắn không để ý tới ta, ta mới cố ý nói như vậy.”

“Nếu như ta nói, Ngu Sanh ta cả đời này tuyệt không đối bất lợi với Tiêu Minh nữa, ngươi tin không?”

Nhìn cặp mắt trần khẩn kia, Diệp Vô Truy liên tưởng tới dáng người nào đó thề son sắt với mình, ma xui quỷ khiến nói. “Tôi tin.”

Nghe vậy, giáo chủ Cửu Trọng nhàn nhạt cười.

Nói ra miệng, Diệp Vô Truy mới biết được mình nói cái gì. Không khỏi phẫn nộ trừng Ly Hỏa, hai thầy trò này am hiểu đầu độc nhân tâm, đều không phải người tốt gì.

Ly Hỏa rất vô tội không hiểu sao bị giận chó đánh mèo, chỉ có thể đưa lên nụ cười ôn hòa nhất trấn an người trong lòng.

Thương ở một bên nói. “Tôi không biết ông với Danh Đao có gì sâu xa, nhưng chúng tôi có sứ mệnh thập quần trọng yếu dính dáng tới hai người. Về Niết Khánh đan, về chuyện hai mươi năm trước. Giáo chủ có nên giải thích cho chúng tôi một chút hay không?”

Đêm nay bọn họ cứu hai người ra, công lao không nhỏ, tổng bộ đầu đây là đang ép buộc báo đáp.

Hảo Mộng Vô Hoa cũng ở một bên phụ họa nói. “Chính là như vậy. Còn có, sao thiếu giáo chủ phát hiện ra bốn người chúng tôi, có thể giải thích với chúng tôi một chút hay không.”

Thương tức giận liếc đồ đệ không triển vọng một cái.

Hồng y giáo chủ cười, rất vô tội nói. “Kỳ thực, ta cũng không phát hiện ra các ngươi.”

“Cái gì?” Hảo Mộng Vô Hoa kêu to, bốn người kinh ngạc vạn phần.

“Ta chỉ nghĩ, có lẽ còn có người trốn được khỏi tra lùng của Kha vương, cho nên thử hô một chút.”

“Nhưng, nhưng…” Hảo Mộng Vô oa run run chỉ vào Ly Hỏa. “Lúc đó ông gọi là đồ đệ ông…”

“Đúng.” Hồng y giáo chủ thiêu mi. “Nếu như khi đó tùy tiện gọi một giáo chúng hoặc bọn trộm cắp khác, chẳng phải thật mất mặt? Đồ đệ này của ta tuy không ra sao, nhưng ít ra địa vị trong giáo gần với ta, lúc giả vờ thanh thế có thể sung sung tràng diện.”

Những người khác vẻ mặt thương hại nhìn Ly Hỏa, hóa ra trong cảm nhận của sư phụ hắn, tác dụng của hắn chính là sung tràng diện.

Ly Hỏa không thèm quan tâm, hắn nhất thanh nhị sở phẩm tính của sư phụ mình. Trong mười câu có chín câu là giả, một câu còn lại nhất định là hỏi vặn lại. Lời nói này, không hề thấy chân thực.

“Lúc này ông đổ thắng.” Thương nói. “Nhưng nếu lúc đó không có chúng tôi ở đấy, ông thoát thân thế nào?”

“Thoát thân?” Ngu Sanh không thèm để ý, nhìn người trong lòng sắc mặt tái nhợt, thỏa mãn nói.

“Vì sao phải thoát thân? Hắn không muốn thấy ta như vậy, ta lại không thể không thấy hắn. Nếu có thể chết cùng một chỗ, chẳng phải tốt nhất.”

Nghe ngữ khí này của hắn, nếu so với bị người của Kha vương phủ bắt được, hắn dĩ nhiên định cùng Danh Đao đồng quy vu tận. Cái gì Cửu Trọng giáo, cái gì mưu đồ đại nghiệp, tất cả đều ném sau đầu.

Ba người Diệp Vô Truy bị điên cuồng của người này làm cho sợ hãi, mà Ly Hỏa, cũng có chút đăm chiêu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.