Tác giả: Trọng Hi
Edit: Vân Anh
Lý Du nhìn thiếu nữ không mặc đồng phục học sinh, nghĩ rằng mẹ Trình cũng biết chuyện liền hỏi: "dì để cậu tùy hứng không đi học cũng được sao?"
"Không có..... hôm nay con gái chú tôi kết hôn. Nên mẹ về nông thôn tiếp. Trước khi đi bà ấy dặn tôi đem ít thứ cho cậu. "
Lý Du cần quà cảm ơn trong tay, vỗ vai cô: "Đi học đi, tuổi còn bé mà học người ta cúp tiết"
"Ừ......" Trình Phỉ Phỉ quay đi.
Lý Du lo lắng đi theo kéo tay cô lại: "Cậu đi đâu vậy? "
Anh biết hướng này không phải đến trường hay về nhà.
Cô ngoài miệng đồng ý đi học, hành động thì làm ngược lại. Cô gái nhỏ thật là làm cho có lệ.
"Tôi không muốn đi học ..."
"hhoohoo..." Hai tiếng huýt sáo cắt ngang cuộc trò chuyện
Nam Sinh mặc đồng phục nhất trung, đạp xe phía sau, giảm tốc độ từ từ, chống chân xuống đất hỏi: "Lý Du, bạn gái cậu à?"
Trình Phỉ Phỉ nghe người khác hiểu lầm thì xấu hổ.
Cậu ta lại tiếp tục đạp xe, cách hai người một khoảng không xa. Lý Du nhanh chóng hét vào lưng nam sinh: "Đây là em gái tôi! "
Nếu không kịp giải thích anh thật sự không biết mồm mép tên đó vang xa bao nhiêu.
Lý Du quay lại nói với Trình Phỉ Phỉ: "đi học hoặc là tôi gọi cho mẹ cậu"
Trình Phỉ Phỉ chớp đôi mắt ngấn nước, biểu tình bị thiệt hại, như thể chỉ cần nhắm lần nữa thì nước mắt sẽ rơi xuống.
"Tôi đi cùng cậu tới trường, chịu không?"
Lý Du không chịu nổi vẻ mặt đáng thương của đối phương, nhất thời mềm lòng.
Trần Phỉ Phỉ gật đầu
Nhà Lý Du và trường đều nằm ở phía đông thành phố, trong khi Trường và nhà Trình Phỉ Phỉ nằm phía tây thành phố. Hiện tại là 6:30, đối với sơ trung tương đối sớm, 7:30 sẽ có bài tập buổi sáng 8 giờ mới vào học, trong khi Nhất trung yêu cầu tự học trên lớp phải đến trước 7 giờ, Mỗi lần đến trễ tích lũy hình phạt, một lần sẽ chạy bốn trăm mét.
Lý Du nhận mệnh đưa cô gái nhỏ này trở về trường, một tay kéo Trình Phỉ Phỉ đứng vào lề đường, một tay chặn taxi. Sau khi ngồi vào thiếu niên nói với tài xế "Đến đường Đài Địch phía trước sau đó tới Bành Trung"
Lý Du đã từng học ở Bành Trung anh đương nhiên biết rõ ngôi trường có nhiều thành phần bất Hảo này (*) học sinh không mặc đồng phục sẽ không được vào trường, Trình Phỉ Phỉ thì đang mặc đồ thường chắc chắn sẽ bị chặn ở ngoài, vì vậy phải đưa cô về nhà thay đồng phục trước.
[Thành phần không tốt: Côn đồ, lưu manh...]
Đế đường Đài Địch, Trình Phỉ Phỉ thay đồ xong nhanh chóng trở lại xe đi đến Bành Trung. Lý Du dặn taxi lát sau quay lại còn anh cùng cô xuống xe.
Trình Phỉ Phỉ xấu hổ nói: "Lý Du, đưa tôi tới đây được rồi, không cần đưa tới tận lớp đâu"
Lý Du khóe miệng khẽ giậc giậc nói: "Cô gái, cậu nghĩ nhiều quá rồi, tôi đây là sẳn tiện đến lấy hồ sơ."
Anh định đến Bành trung lấy hồ sơ, ai mà ngờ giữa đường thấy Trình Phỉ Phỉ bị bắt nạt, giải quyết xong mọi chuyện liền quên mất, tới giờ mới nhớ lại.
"Ừm... Vậy tôi về lớp" Trình Phỉ Phỉ cúi đầu tạm biệt Lý Du
Thiếu niên nản tới không nói nên lời, cái quái gì đây??? Cúi đầu tạm biệt? Anh đột nhiên nhớ coi nói mẹ Trình về nông thôn, bất giác lo lắng hỏi: "Mẹ cậu không có ở nhà, vậy hôm nay cậu ăn ở đâu? "
“Huy Ký”
Anh nghĩ ngợi gì đó lại nói: "Có chuyện gì cứ gọi tới số Lý Đình, tôi luôn mang điện thoại chị ấy bên người."
"Tôi không có điện thoại ..." Trình Phỉ Phỉ từ nhỏ luôn gần mẹ Trình nên không nghĩ đến việc sài điện thoại
Lý Du mím môi trầm mặc, cởi cặp lấy từ trong đấy ra chiếc điện thoại thông minh màu đen đưa cho cô: "Cậu cầm cái này đi. Nếu ai bắt nạt cậu cứ điện cho tôi hoặc báo cảnh sát. "
Trình Phỉ Phỉ gật đầu.
Lý Du không nói nữa, anh đi thẳng đến phòng bảo vệ, cô trực tiếp đi vào trường, vừa đi đến dãy lớp học, điện thoại Lý Du vang lên, màng hình hiện lên-- Lý Đình
Cô nhanh tay bắt máy.
"Alo"
Lý Du: "Tôi quên nói cho cậu mật khẩu là 3344, ngoài ra, cậu không được trả lời bất kỳ cuộc gọi nào ngoài "Lý Đình" biết chưa? "
" Tôi biết rồi ”
Trình Phỉ Phỉ đến lớp vừa đúng bảy giờ, tương đối tới sớm, cô học lớp mũi nhọn, bên cạnh là lớp thường lát đát vài học sinh. Hiện tại lớp cô đều đông đủ tất cả đều vùi đầu vào bài học.
Trình Phỉ Phỉ vừa ngồi vào chổ, lấy sách từ cặp ra đặt lên bàn, lúc này di động rung lên,
"Ting ting ting" có cuộc gọi dến, trên màng hình hiện lên "Lớp trưởng" có lẽ do Lý Du đi học trễ nên ban cán sự điện giục cậu ấy.
Bạn cùng bàn Lý Hiểu Yến nhận ra khác lạ, theo cảm tính nhìn Trình Phỉ Phỉ, tầm mắt nữa sinh thấy chiếc điện thoại đời mới nhất ngạc nhiên hỏi: "cậu mới mua điện thoại à?"
Năm này điện thoại bàn phím được sử dụng rộng rãi, do giá thành rẻ. Đa số học sinh, cao trung và sơ trung đều có. Tuy nhiên điện thoại thông minh cũng phổ biến trong hai năm gần đây nhưng ở lứa tuổi học sinh nhìn thấy ai đó cầm điện thoại thông minh thì vẫn còn rất hiếm. Tại ba bốn tuyến thành thị ở Giang Mai, bình thường gia đình gia trưởng đều không trang bị điện thoại cho con.
Lý Du do gia đình không có gì ngoài tiền, nên anh thường xuyên thay đổi điện thoại. Tất cả đều là loại mới nhất.
[tác giả cập nhật 2011]
Trình Phỉ Phỉ nhớ đến buổi sáng Lý Du gọi mình là em gái trước mặt bạn học. Vì vậy cô dựa theo đó trả lời:
"của anh trai tớ"
"Oa...không ngờ cậu còn có anh trai, anh ấy mấy tuổi rồi?"
Trình Phỉ Phỉ tính cách trầm tĩnh, nên cả hai chưa bao giờ nói về gì khác ngoài việc học hay mấy việc linh tinh ở trường.
Điện thoại lại không ngừng rung, tắc lại rung. Vẫn là cuộc gọi đến từ "lớp trưởng". Trình Phỉ Phỉ đơn giản cúp máy.
Lý Hiểu Yến: "sao cậu không bắt máy?"
Quy định ở Bành trung không cho học sinh mang điện thoại đến lớp, nhưng có rất nhiều học sinh vẫn đem. Chỉ cần không để giáo viên thấy sẽ không bị tịch thu.
"Anh tớ nói, không được bắt máy số lạ" Trình Phỉ Phỉ thản nhiên tìm cớ.
--------------
Hôm qua vài học sinh theo nhóm côn đồ nắt nạt Trình Phỉ Phỉ đều đã bị phòng bảo vệ và hiệu trưởng bắt quả tang, trong giờ học buổi sáng họ công khai phê bình, chủ mưu là học sinh cao trung năm nhất.
Giang Vĩ Hùng biết được Trình Phỉ Phỉ vì mình mà bị bắt nạt, xong tiết học buổi sáng, anh ta thấy cô trên sân thể dục đông đúc.
"Phỉ Phỉ anh xin lỗi, tại anh mà em chịu thiệt" Giang Vĩ Hùng đứng đối diện cô nhận lỗi.
Trình Phỉ Phỉ lùi lại giữ khoảng cách sợ hãi nói: "Đàn anh, sau này anh đừng nói chuyện với tôi được không? "
Hiện giờ cô đang nghĩ tới việc, nếu Giang Vĩ Hùng nói chuyện với mình liệu nữ sinh kia có đối phó với cô lần nữa không.
"Phỉ Phỉ, anh thật sự thích em, đừng tránh anh được không? " Giang Vĩ Hùng tiến lên một bước nói lời thâm tình.
Trình Phỉ Phỉ sợ tới sắp hỏng, lần trước đã nói rõ từ chối anh ta, nhưng người này vẫn không bỏ cuộc, hơn nữa, cô và Giang Vĩ Hùng không hề thân nhau. Trước đây mỗi học kỳ trường đều sẽ phát học bổng cho hai mươi học sinh xuất sắc nhất, thỉnh thoảng cô sẽ thấy anh ta cùng chị em Lý Đình lên nhận thưởng.
Hai người không liên quan gì nhau, cô vẫn không hiểu Giang Vĩ Hùng thích mình ở điểm nào.
Có lẻ thấy sắc nảy lòng tham?
Nam sinh mới lớn thường vậy, thấy ai dễ nhìn, không suy nghĩ liền tỏ tình.
Trình Phỉ Phỉ không dám nhận mình nghiêng nước nghiêng thành, cô thấy hài lòng với mình hiện tại, không quá xấu xí.
Mười bốn tuổi chưa phát dục chậm phát triển hơn các bạn cùng tuổi, chỉ cao trong khoảng một mét năm mươi, thậm chí còn chưa có kinh nguyệt. Cái gì cũng không có.
Nhìn qua còn tựa học sinh tiểu học, chẳng lẻ Giang Vĩ Hùng thích loli?
"Tôi không thích anh...." Trình Phỉ Phỉ lùi một bước xoay người chạy như con thỏ đang bị săn.
Điểm số và ngoại hình của Giang Vĩ Hùng ở Bảnh Trung đều rất vượt trội, đa số nữa sinh đều thích anh ta, chỉ là không ngờ học muội ngốc manh như Trình Phỉ Phỉ lại khó theo đuổi đến vậy.
--------------------
Kết thúc giờ học buổi sáng, Trình Phỉ Phỉ thu dọn đồ đạc quảy cặp đến tiệm ăn Huy Ký đối diện trước cổng trường, nghe phong phanh nữa sinh sôi nổi.
"Kia không phải Lý Du học trưởng sao? Anh ấy đang học cao trung năm nhất mà, ở đây làm gì?"
"a...nghĩ hè tôi gặp rồi, rất đẹp luôn"
Trình Phỉ Phỉ theo tầm nhìn các nữ sinh bắt gặp Lý Du đứng đấy không xa, cánh tay ép sát dựa vào cột điện, toàn thân lười biếng, đại khái là đang đợi ai đó. Anh ngẫn đầu lên vừa vặn thấy thiếu nữ.
Anh đang đợi cô?
Anh hình như không nói trước.
Một vài nam sinh đuổi theo Trình Phỉ Phỉ, trong số đó cố ý vươn tay vỗ vào gáy cô, miệng cười toe toét, tiếp tục chạy đi.
Trình Phỉ Phỉ đọng nước mắt vì đau, ngồi xổm xuống ôm gáy để giảm bớt.
Quá đủ rồi, đám nam sinh đó quá phiền phức, cô không hề muốn tới trường nữa.
Nhìn thấy điều này, Lý Du đã tiến lên chặn nam sinh vừa nảy
Cậu ta khinh ngạc nhìn Lý Du, chẳng phải anh tốt nghiệp sơ trung, học cao trung rồi sao? Ở đây làm gì?
"mày làm gì mà đánh cậu ấy?" Lý Du tức giận hỏi
Mấy nam sinh mới lớn rất ấu trĩ, nếu thích ai, đều sẽ trêu chọc người ấy. Nhưng cậu ta không biết mức độ nghiêm trọng của việc này, Vỗ đến độ Trình Phỉ Phỉ khóc
"Tôi...." nam sinh cứng họng, đối mặt với câu hỏi kia, đương nhiên không thể nói vì thích nên chọc cô để gây sự chú ý.
"Xin lỗi! Trình Phỉ Phỉ mau! " Lý Du bước tới gần nam sinh, chiều cao của anh khiến cậu ta thấy áp bức. một người tận 1m8 người còn lại chỉ tầm một mét sáu mươi mấy.
Nam sinh bước đến chỗ Trình Phỉ Phỉ: "Phỉ Phỉ tôi xin lỗi"
Cô một bên ngồi xổm đặc đầu trên đầu gối không ngóc đầu lên được.
Lý Du một bên khó chịu nói: "Cậu ấy quen mày sao? Gọi tên họ đầy đủ!"
Cậu ta lặp lại lần nữa "Trình Phỉ Phỉ, tôi xin lỗi! " sau đó nhanh chân chạy.
Nam sinh dạng này thật ấu trĩ!
Lý Du thở dài anh thật không hiểu sao mà từ lúc chị em họ lên cao trung, cô gái nhỏ này lại bị bắt nạt. Thiếu niên lại gần cúi người, vương tay nắm lấy Trình Phỉ Phỉ:
"Đứng lên đi"
Cô đứng lên nhưng đầu vẫn cúi xuống, nước mắt rơi không ngừng.
Thấy thiếu nữ khóc dữ dội, Lý Du cảm giác khó chịu, anh ân cần hỏi : "Đau lắm không? "
Trình Phỉ Phỉ lắc đầu, thật ra không đau lắm, cô khóc dữ dội như vậy vì cảm thấy ủy khuất.
Anh lấy khăn giấy ra lau nước mắt cho cô gái nhỏ, học sinh khác đi ngang đều nhìn họ, Lý Du mặc đồng phục Nhất trung quá chói mắt. Hơn nữa. Anh là người đứng đầu trong kỳ tuyển sinh cao trung, học sinh mới có thể không biết nhưng người cũ chắc chắn biết.
Trình Phỉ Phỉ kéo đồng phục thiếu niên, nghẹn ngào: "Lý Du chúng ta về được không? Ở đây rất nhiều người đang nhìn....."