Căn nhà trống trải, đồ đạc trang trí với tông màu lạnh càng khiến căn phòng có vẻ áp lực và quạnh quẽ.
Trên đường về nhà, Hạ Tang đã chuẩn bị sẵn sàng tâm lý cho cơn giận của mẹ sau khi trở về.
Cô thay giày, đứng ở huyền quan không dám bước vào.
Đàm Cận ngồi trên ghế sô pha, mặt không biểu cảm nhìn cô, cũng chẳng nói lấy một lời.
Nhưng bầu không khí ngột ngạt này khiến cho Hạ Tang cảm thấy như chìm vào biển sâu.
Áp lực không thể chịu nổi dồn ép cô từ mọi hướng, làm cô khó thở, rồi sau đó lại khó có thể thoát ra.
Cô sắp không thể nào hít thở được nữa.
“Con đang đối nghịch với mẹ đấy à?” Đàm Cận bình tĩnh hỏi.
“Không phải vậy, con chỉ làm những gì mình coi là đúng….”
“Con thì biết cái gì là đúng cái gì là sai? Con mới bây lớn, ăn được bao nhiêu cơm?” Đàm Cận nói như nã pháo.
“Trung học số 13 là cái đám rác rưởi cặn bã gì mà con còn dám giao du với tụi nó hết lần này đến lần khác!”
“Trung học số 13 cũng có điểm tốt….”
“Ngây thơ!” Đàm Cận cắt ngang lời cô một cách quyết tuyệt.
“Mẹ làm chủ nhiệm nhiều năm như vậy rồi, dạng học sinh nào chưa có gặp qua? Mặc dù bây giờ tụi nó chưa phạm phải sai lầm nghiêm trọng gì, nhưng trộn lẫn trong cái môi trường đó của Trung học số 13 thì cũng đã quyết định trình độ và giới hạn của tụi nó rồi.”
Hạ Tang nghiến răng nói: “Mẹ đây là phiến diện.”
Đàm Cận cười khẩy, lắc đầu, nói: “Môi trường hoàn cảnh có ảnh hưởng bao nhiêu đến một con người mẹ chẳng cần phải nói.
Từ nhỏ đến lớn, mẹ đặt rất nhiều kỳ vọng vào con đều là vì hy vọng con có thể đứng đầu trong số bạn bè cùng lứa, được sống trong môi trường tốt nhất, tiếp xúc với những con người có phẩm chất cao.”
“Tống Thanh Ngữ là người có phẩm chất cao sao? Vì ham muốn ích kỷ của mình mà không ngần ngại dối trá để hủy hoại tương lai người khác.
Đây là những con người có phẩm chất cao mà mẹ nói đấy à?”
“Đó chỉ là chuyện cỏn con chẳng đáng nhắc! Mẹ muốn con liều mình lao lên phía trước, tiếp xúc với nghệ thuật tao nhã, bước lên một đẳng cấp tốt hơn.” Nét trào phúng lộ ra nơi đáy mắt Đàm Cận.
“Còn cái loại con gái ngu xuẩn như Tống Thanh Ngữ, nếu con cũng giống như nó thì mới thật sự là không cứu nổi.”
Hạ Tang bị uất nghẹn đến không nói ra lời.
Cô không thể nói Đàm Cận sai, bởi vì đây là cách mà bà dạy cô suốt bao lâu nay, từ nhỏ đến lớn đều là như thế.
Gia đình bọn họ là một gia đình trung lưu, tuy không giàu có như Kỳ Tiêu nhưng cũng không phải là tầng dưới chót.
Tầng lớp mà Đàm Cận muốn Hạ Tang bước vào tuyệt đối không phải chỉ là về phương diện tiền bạc, mà đó là cái gọi là tầng lớp ưu tú, là nhóm người đứng đầu mọi lĩnh vực trong xã hội.
Hạ Tang có khả năng đó.
Cô biết, ngoại trừ con đường này ra thì không còn lựa chọn nào khác.
Nghĩ đến Chu Cầm, nghĩ đến sự ưu tú và nỗ lực của anh, Hạ Tang lại cảm thấy trong lòng nhói đau.
Ngay vào lúc này, Đàm Cận nhận được một cuộc điện thoại.
Sắc mặt bà thay đổi, thậm chí còn chưa kịp dặn dò cô mấy câu đã cầm túi vội vã rời kjori nhà.
Chẳng biết trên trường lại xảy ra chuyện gì.
Ngay khi mẹ vừa đi, trái tim căng chặt của Hạ Tang liền buông lỏng.
Đàm Cận hệt như một tảng đá nặng đè lên trái tim cô, cô không thể nào xem bà như mẹ nữa.
Đối với cô mà nói, bà chính là một trọng trách nặng nề mà cô không thể chịu đựng, cũng chẳng thể nói ra.
Hạ Tang trở về phòng, lấy ra quyển đề ôn tập đại học, vừa lật ra thì hội chị em liền bùng nổ ---
Đoạn Thời Âm: “Trời má trời má! Tin giật gân đây, Tống Thanh Ngữ vừa leo lên sân thượng định tự sát!”
Giả Trăn Trăn: “???”
Đoạn Thời Âm gửi đến một tấm ảnh, phóng to lên có thể thấy được cô gái mặc chiếc áo khoác nỉ màu kaki trên sân thượng, chính là Thống Thanh Ngữ.
“Tan học cậu ta không về nhà mà đi thẳng lên sân thượng, một mình ngồi trên sân thượng chẳng biết là muốn làm gì, dọa hết đám học sinh.”
Trái tim Hạ Tang bỗng chùng xuống: “Cậu ta không sao chứ?”
Đoạn Thời Âm: “Haizz, chẳng sao cả, ngẩn người ở trên đó nửa tiếng rồi đi xuống.
Giáo viên trong trường cũng bị dọa sợ, gọi cả đội phòng cháy chữa cháy đến, bày sẵn đệm khí ở dưới lầu.”
Giả Trăn Trăn: “Bây giờ đã xuống rồi sao?”
Đoạn Thời Âm: “Đúng rồi, đội phòng cháy chữa cháy vừa đến, chắc cậu ta cũng thấy là mình làm to chuyện, sợ hãi, tự xuống.”
Giả Trăn Trăn: “Khùng hả trời!”
Đoạn Thời Âm: “Tớ cảm thấy đầu óc của cậu ta….
Thật sự có chút không được bình thường, lúc đi xuống còn khóc sướt mướt, mắng Hạ Tang đó.”
Hạ Tang nhấp vào Weibo, dưới topic của trường cũng có không ít người đang thảo luận về chuyện này ---
“Tin đồn về Tống Thanh Ngữ chuẩn đét, ngày nào cũng vậy, sao vẫn chưa yên được thế.”
“Mấy người nói kháy như vậy có ý nghĩa không? Thanh Ngữ là người bị hại, cả ngày mấy người còn léo nha léo nhéo.”
“Cậu ta là người bị hại không sai, nhưng nếu cậu ta không làm thì người khác cũng sẽ không nói cậu ta cả ngày như thế.”
“Trong trận tuyết lở, không có bông tuyết nào là vô tội.
Nếu Thanh Ngữ thật sự xảy ra chuyện gì đó thì tất cả đều là các người sai.”
“Nồi này tui không có đội đâu à nha = =”
“Hạ Tang mới là người đầu sỏ! Nếu Thanh Ngữ thật sự xảy ra chuyện, Hạ Tang nhất định phải chịu trách nhiệm hoàn toàn.”
“Nhưng ban đầu vốn là Tống Thanh Ngữ sai, ai bảo cậu ta vu khống hãm hại người khác cơ chứ.”
“Nhưng Hạ Tang lại hướng cùi chỏ ra ngoài, giúp Trung học số 13 đối phó với bạn học chung trường, hành động này vốn rất là … ờmmmm.”
“Tận tâm tận lực giúp đỡ con trai trường ngoài như thế, trước đâu cậu ta cũng đâu có cái niềm vui thú giúp đỡ người khác đâu, xin cậu ta cho mượn quyển bài tập chép mà kiểu gì cũng không chịu.”
“Đừng nói là thích Chu Cầm nha.”
“Cậu khỏi nói, tên kia ở Trung học số 13 là ‘sát thủ các cô gái’, thật sự không phải nói khoác chứ, tất nhiên là có thể cướp người từ trong tay Kỳ Tiêu rồi….”
Nhìn xuống chút nữa, chủ đề đã càng lúc càng đi xa.
Hạ Tang để điện thoại di động xuống.
Cô không quản được miệng người khác, càng không thể đi so đo gì với đám người này.
Chẳng qua là cảm thấy buồn cười.
Đàm Cận yêu cầu cô cố gắng học tập, rời ra vũng bùn tầng dưới chót này.
Nhưng dù là Trung học số 1 Nam Khê nổi danh cả nước thì….
Môi trường cũng chẳng thấy có bao nhiêu chất lượng.
Hạ Tang để điện thoại xuống, tĩnh tâm làm đề một hồi, cảm giác nóng bừng trên mặt vẫn không hề bớt đi lấy một chút, cô đi vào phòng tắm chườm khăn ướt với đá một lúc.
Dấu tay hằn đỏ vẫn rõ ràng như cũ, cô cũng không muốn ngày mai đến trường với dấu bạt tai trên mặt, thế là mặc áo khoác vào, đeo một chiếc túi nhỏ đi ra ngoài.
Đối diện tiểu khu Lộc Cảnh Đài có một khu thương mại cao cấp được xây dựng dành riêng cho chủ tiểu khu.
Trong đó có siêu thị, quán ăn và tiệm thuốc, còn có một số quán bar và tiệm cà phê sách.
Khu vực này cực kỳ có tính văn hóa, cũng thu hút được rất nhiều người trẻ xung quanh đến dạo chơi.
Hạ Tang băng qua vỉa hè, đi thẳng về phía hiệu thuốc ở góc phố đi bộ.
Lúc này trên phố đi bộ không có nhiều người đi bộ, nhưng có rất nhiều thanh niên ngồi trong vườn hoa của quán bar, có ca sĩ chơi điệu nhạc jazz, bầu không khí buồn tẻ chán ngắt.
Hạ Tang lờ mờ nhìn thấy một thiếu niên đang dựa vào hàng rào của hoa viên quán bar, dáng vẻ có chút quen thuộc, nhưng cô lại không dám chắc chắn.
Anh mặc một chiếc áo len màu xám, chiếc quần đen tôn lên đôi chân dài của anh, mũ lưỡi trai kéo thấp, không nhìn thấy rõ đôi mắt anh.
Ánh sáng ảm đạm của hoa viên quán bar phác họa sườn mặt sắc sảo của anh, cằm hơi nhếch lên, đường nét uyển chuyển.
Đẹp trai đến nỗi không thể sánh vai người qua đường ABC được, ngoại trừ Chu Cầm… thì còn có thể là ai nữa.
Hạ Tang chạm phải ánh mắt sắc bén của anh, cô dừng bước, chào hỏi: “Chu Cầm, thật là trùng hợp, cậu cũng ở gần đây sao?”
Chu Cầm tháo mũ lưỡi trai xuống: “Không trùng hợp, tôi ở nhà ga xe lửa.”
“Đúng rồi nhỉ.”
Hạ Tang lờ mờ đoán được điều gì đó trong lòng, không tiếp tục hỏi nữa, chỉ chỉ tiệm thuốc ở góc đường: “Vậy tôi đi trước nhé.”
Chu Cầm không trả lời, ánh mắt nóng bỏng một mực đuổi theo bóng lưng cô.
Hạ Tang chọn một hộp thuốc bôi mát lạnh trên kệ hàng, lúc định tính tiền thì có hai bàn tay xinh đẹp vươn ra từ sau lưng, đưa mã QR.
Cùng lúc đó, Hạ Tang cũng cảm nhận được khí tức mạnh mẽ của thiếu niên phía sau.
Nhân viên thu ngân đưa mắt nhìn Chu Cầm, sau đó lại nhìn thoáng qua cô gái ngoan ngoãn xinh đẹp trước mắt, vô thức xem hai người họ là một đôi, dùng máy tính tiền “tích” mã QR mà Chu Cầm đưa tới.
Ra khỏi tiệm thuốc, Hạ Tang đi phía trước, Chu Cầm chậm rãi bước sau lưng cô, tay đút trong túi.
Cơn mưa nhẹ lất phất rơi trên con phố vắng lặng.
Tới cửa một nhà hàng đồ ăn Nhật tên “Thu Kỳ”, Chu Cầm bỗng gọi cô lại: “Tang Tang, đói không?”
Hạ Tang quay đầu lại, nhìn thấy bức tường bên ngoài được trang trí bằng hoa anh đào khá có ý cảnh của nhà hàng Nhật, cô lắc đầu: “Tôi không đói bụng.”
“Tôi có chút đói.”
Nói xong, Chu Cầm liền chậm rãi bước vào.
Hạ Tang biết nhà hàng Nhật này nổi tiếng là tinh tế và sang trọng, giá của mỗi món ăn đều vô cùng đắt.
Lúc Chu Cầm đẩy cửa bước vào, góc áo bỗng bị người ta túm lấy.
Anh quay đầu lại, liền nhìn thấy cô gái nhỏ thành khẩn nhìn anh: “Tôi biết gần đây có một tiệm KFC, bỗng nhiên rất muốn ăn family bucket [1], cùng đi nhé?”
[1] Một suất ăn ở KFC.
Khóe miệng Chu Cầm nhếch lên, cất giọng nói: “Được thôi.”
Hạ Tang đi phía trước, Chu Cầm ở sau lưng cô, duy trì một khoảng cách không xa cũng chẳng gần, ánh mắt đuổi theo cô, một khắc cũng không hề rời đi.
Cô gái nhỏ mặc chiếc váy ngắn xếp ly kiểu đại học, hai chân thẳng tắp, không đi ủng đen, áo khoác cũng là kiểu đại học chính quy của Anh, trông chẳng khác nào một tiểu thư quý tộc.
Hạ Tang quay đầu lại, chạm phải ánh mắt nóng bỏng của anh.
Cô chỉ vào bảng hiệu KFC trước mặt, nói: “Chính là chỗ này.”
“Đã thấy.”
Trong khu nhà giàu này, khu phố được bao quanh bởi các kiến trúc kiểu vườn hoa, lối đi bộ cũng sạch sẽ vô cùng, như thể còn sạch hơn cả đế giày của Chu Cầm vậy.
Trong tiệm KFC có rất ít người, hoàn toàn khác với tiệm KFC ở gần nhà ga xe lửa – toàn là trẻ con và những hành khách chỉ đến nghỉ ngơi, không ăn uống gì.
Tiệm KFC này sạch sẽ như thể vừa mới được sửa sang ngày hôm qua.
Hạ Tang chọn một chỗ gần cửa sổ ngồi xuống.
Chu Cầm ngồi đối diện cô, cười nói: “Cùng là KFC, chỗ khác, hoàn toàn khác.”
“Cái gì khác cơ?” Hạ Tang đặt chiếc túi nhỏ đeo chéo sang bên cạnh.
“Rất khác biệt.” Chu Cầm dùng điện thoại quét mã, chọn món: “Cậu đến nhà ga trải nghiệm một chút là biết thôi.”
“Để có cơ hội rồi đi.”
Chu Cầm chọn một phần family bucket.
Vì trong tiệm không có ai nên chưa đến năm phút đồng hồ đã được gọi đến tên.
Chu Cầm đi lấy đồ ăn, đẩy một hộp KFC đầy ắp vào giữa hai người, sau đó lại cắm ống hút vào ly nước cam đã gọi, đưa đến trước mặt cô: “Mau ăn đi.”
“Có đũa không?”
Chu Cầm nhìn cô một cái, chậm chạp lấy ra một đôi găng tay nhựa đưa qua: “Đây là lần đầu tiên cậu ăn KFC à?”
Hạ Tang rầu rĩ đáp: “Mẹ tôi không cho tôi ăn cái này.”
“Nhưng tôi thấy cậu cũng chẳng giống một đứa trẻ ngoan ngoãn nghe lời.”
“…..”
“Tất cả mọi người đều cho rằng tôi là một cô gái ngoan ngoãn.” Hạ Tang đeo bao tay vào, sau đó cầm miếng đùi gà giòn rụm lên: “Chỉ có cậu nói vậy thôi.”
Chu Cầm mỉm cười, đôi mắt đào hoa quyến rũ liếc cô một cách ngả ngớn: “Ý cậu là… tri kỷ sao?”
“Không phải thế, cậu chẳng hiểu gì cả, tôi không phải kiểu con gái mà cậu nghĩ đâu….” Hạ Tang gặm đùi gà, nói ngon lành: “Chuyện này dừng ở đây, sau này tôi sẽ không đối nghịch với mẹ nữa.”
“Đừng có lập flag.” Chu Cầm mở bịch thuốc ra, lẩm bẩm nói: “Ngây thơ.”
“Ai ngây thơ chứ!” Hạ Tang khẽ đưa chân đá anh một cái: “Cậu mới ngây thơ ấy!”
“Đá cái nữa thử coi.” Trong giọng điệu bình tĩnh của Chu Cầm mang theo mấy phần uy hiếp: “Tính tình tôi không tốt, đừng tưởng rằng cậu giúp tôi, là tôi….”
Lời còn chưa dứt, Hạ Tang lại đá anh một cái, phách lối nói: “Cậu còn uy hiếp ân nhân cứu mạng!”
Một giây sau, hai chân Chu Cầm kẹp lấy chân cô, trong mắt hiện lên ý cười giễu cợt: “Trở thành ân nhân cứu mạng rồi là không sợ tôi nữa sao?”
Hạ Tang giãy ra, nhưng cô không ngờ sức mạnh của tên con trai này lại lớn như vậy, cô cảm thấy mình giống như một chú chim non bị kẹp, hoàn toàn không thể nhúc nhích.
Cái tư thế này….
Quá không đúng rồi, nhịp tim của Hạ Tang đập hơi nhanh, vội la lên: “Cậu thả tôi ra!”
Ánh mắt của Chu Cầm hệt như lông vũ, quét qua vành tai hơi hồng của cô: “Còn gây sự với tôi nữa không?”
“Không vậy nữa.”
Chu Cầm thả lỏng chân, Hạ Tang nhanh chóng đá lại anh một cái, sau đó đứng dậy lùi vào bên cạnh lối đi, không cho anh bất kỳ cơ hội nào để phản kích.
“Đồ ngốc!” Trên mặt cô gái lộ ra nụ cười diễu võ dương oai [2], hệt như thổ phỉ cướp núi vậy.
[2] Diễu võ dương oai: Phô trương uy thế và sức mạnh.
Nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của cô, khóe miệng của Chu Cầm cũng không nhịn được mà nhếch lên: “Ai ngốc chứ, cậu nhìn cái dáng vẻ vô vị của mình đi kìa! Mau ngồi xuống.”
Trong tay Hạ Tang còn cầm nửa cái cánh gà chưa gặm xong, cô đứng bên cạnh lối đi nhỏ, không muốn quay lại cho lắm: “Vậy cậu không được đánh lén tôi đâu đó.”
Chu Cầm mở hộp thuốc mỡ mát lạnh trong bịch thuốc ra, lạnh lùng nói: “Ai đánh lén cậu, học sinh tiểu học hả!”
Hạ Tang bán tín bán nghi dịch đến gần bàn, ngay vào lúc đó, Chu Cầm bỗng nắm chặt tay cô, kéo cô đến bên cạnh mình.
Hạ Tang gần như là ngã nhào vào trong lòng Chu Cầm: “Oái!”
Một giây sau, cả người Chu Cẩm phủ lên, đầu ngón tay quệt thuốc mỡ mát lạnh, chấm lên vệt đỏ nơi miệng và gò má Hạ Tang….
“Đừng nhúc nhích.”
Giọng nói của anh vừa trầm thấp mà lại dịu dàng.
------oOo------