Sau khi cuộc chiến oanh liệt kết thúc, những người trọng thương hôn mê đều được dời đến trung tâm điều dưỡng trong căn cứ. Tối hôm đó, thiệt hại của loài người vượt xa dự đoán của mọi người, mà thứ họ lấy được chỉ là một mảnh ngọc to cỡ cái móng tay. Chính thứ này đã tạo nên quái thú đáy biển to như hòn đảo nhỏ, khiến cho vô số người đổ máu hy sinh vì nó.
Hôm đó, Al bước xuống từ máy bay, sau khi giao Thẩm Trường Trạch ngủ mê mệt vào lòng Thiện Minh thì liền hôn mê bất tỉnh.
Hai ngày sau Al tỉnh lại, còn Thẩm Trường Trạch hôn mê trọn bốn ngày.
Trong bốn ngày đó, Thiện Minh thường tựa vào đầu giường, nhìn bé con bị bọc kín nằm trên giường, cơ thể nho nhỏ phập phồng dưới lớp chăn tạo cho người ta một loại cảm giác mỏng manh dễ vỡ tột cùng. Thiện Minh gần như không chợp mắt, hắn biết Thẩm Trường Trạch tỉnh lại không thể nói chuyện được, chắc chắn sẽ vội vã tìm mình.
Thẩm Trường Trạch vừa mở mắt, quả nhiên xoay đầu nhỏ khắp nơi tìm kiếm Thiện Minh. Đột nhiên, một bàn tay phủ lên trán hắn, bàn tay đó ấm áp mà khô ráo, lòng bàn tay hơi sần sùi, nhưng ngón tay vô cùng thon dài. Thẩm Trường Trạch nghiêng đầu qua, thấy Thiện Minh ở ngay bên cạnh mình, hắn mới thở phào nhẹ nhõm.
Thiện Minh dùng xương ngón tay chọt chọt đôi má mịn màng của bé rồng, nhẹ giọng nói: “Chịu tỉnh rồi à, khó chịu chỗ nào thì chỉ ba xem.”
Bé rồng lắc đầu.
“Thiết bị khôi phục cơ thể của mày ở Bắc Kinh, Đường Đinh Chi đã gọi người chở tới đây, muộn nhất là ngày mốt sẽ đến, mấy ngày tới mày ngoan ngoãn nằm nghỉ ngơi là được.”
Thiện Minh bế Thẩm Trường Trạch ra khỏi chăn, đặt trên đùi mình, nhìn dáng vẻ Thẩm Trường Trạch bi bô muốn nói chuyện nhưng lại nói không nên lời mà không nhịn cười được: “Được rồi, đừng phí sức, đói bụng không?”
Thẩm Trường Trạch gật đầu.
Thiện Minh vác Thẩm Trường Trạch trên vai, đi hâm nóng chút sữa tươi đút hắn.
Thẩm Trường Trạch vẫn ghét cay ghét đắng bình sữa, lần nào thấy nó cũng cau mày, nhưng lại không còn cách ăn uống nào khác, đành phải vừa uống vừa dùng móng ngón út sắc nhọn cào bình sữa.
…
Sau khi ăn uống no nê, Thẩm Trường Trạch tựa vào ngực Thiện Minh, miệng lầm bầm gì đó Thiện Minh nghe không hiểu. Thiện Minh vỗ lưng hắn: “Ba biết mày có rất nhiều lời muốn nói, đừng gấp, Tùng Hạ lấy được ngọc Con Rối rồi, mảnh ngọc Con Rối cuối cùng. Lần này chúng ta không có gì phải gấp cả.”
Thẩm Trường Trạch níu chặt quần áo của Thiện Minh, huơ cánh tay nhỏ như củ sen, muốn biểu đạt gì đó với hắn. Thiện Minh nhìn một lúc lâu: “Mày muốn nói Hải Long hả?”
Bé rồng gật đầu lia lịa.
Thiện Minh đè đầu hắn lại: “Đừng gật, coi chừng cổ mày kìa.”
Thẩm Trường Trạch rầu rĩ tiếp tục khoa tay múa chân.
“Ba biết rồi, sau đó ba có xem clip, robot Đường đã phái người đến rãnh Manila điều tra, đáng tiếc hiện tại chưa phát hiện gì cả. Anh ta vội vã vận chuyển máy móc từ Bắc Kinh tới đây là vì muốn mày mau hồi phục, thay anh ta đến Hoa Nam dò la tin tức. Al đã tỉnh lại từ hai ngày trước, sắp bị anh ta quấy rầy chết luôn, ba đoán trong thời gian ngắn Al không có ý định về đây đâu.”
Thiện Minh gõ nhẹ lên trán hắn: “Mấy thứ này không quan trọng, mọi người hoàn thành nhiệm vụ mà còn sống sót trở về mới là quan trọng nhất.”
Bé rồng cố sức nắm áo của Thiện Minh bò lên trên, sau đó ngẩng đầu nhỏ lên, dùng đôi môi mềm núc ních đụng đụng cằm Thiện Minh, râu ria trên cằm Thiện Minh chích hơi khó chịu, song Thẩm Trường Trạch vẫn cố gắng hôn mấy cái.
Thiện Minh xoa nhẹ lông tơ trên đầu Thẩm Trường Trạch, lòng cũng mềm mại hẳn.
Bé rồng nhìn vào mắt Thiện Minh, dùng khẩu hình chậm rãi nói: Ba, con yêu ba.
Thiện Minh ấn bé con vào ngực, cảm xúc bỗng chốc có chút mất kiểm soát, nhưng hắn không muốn để Thẩm Trường Trạch thấy. Thẩm Trường Trạch tựa vào lòng Thiện Minh, lông mi ươn ướt.
***
Hiệu suất của Đường Đinh Chi rất cao, hôm sau đã lắp xong dụng cụ cần thiết, khôi phục Thẩm Trường Trạch phiên bản mini về hình thể bình thường.
Đường Đinh Chi truy hỏi một cách kích động: “Mau lên, kể hết ký ức liên quan đến Hải Long hôm đó cho tôi nghe đi.”
Thẩm Trường Trạch gãi đầu: “Thành thật mà nói, lúc đó tôi vốn không dám chắc mình có tỉnh thật hay không, với tôi mà nói, nó cứ như nằm mơ vậy.”
“Vậy miêu tả giấc mơ của cậu đi!”
“Tôi… nghe thấy một tiếng kêu gọi, tiếng kêu gọi phát ra từ sâu trong cơ thể, giọng rất lớn nhưng không hề chói tai. Tôi cảm thấy cơ thể mình bị tiếng gọi này thu hút, muốn đến gần tiếng gọi đó, máu nóng hừng hực như sục sôi. Sau đó tôi trông thấy một thứ rất lớn, tôi không thấy rõ toàn bộ diện mạo của nó, chỉ nhớ nó màu vàng, có đôi mắt đỏ thẫm, vảy màu vàng kim phủ đầy đuôi, hệt như tôi vậy.”
Al gật đầu: “Anh cũng bị tiếng gọi đó thu hút, rất muốn đi theo nó, giống như đó mới là chốn mình thuộc về, là một phần của cơ thể mình, nói chung thu hút cực kỳ.”
Đường Đinh Chi hưng phấn nói: “Quá tuyệt vời, trong máu hai người có chứa cảm ứng, biết đâu con Hải Long được phát hiện ở Hoa Nam hơn hai mươi năm trước có quan hệ gì đó với con Hải Long này.”
Thiện Minh liếc mắt: “Dĩ nhiên là có quan hệ rồi, cùng một loại sinh vật mà.”
“Không, có lẽ là quan hệ mang cấp độ sâu hơn. Rõ ràng loại sinh vật này chỉ tồn tại dưới biển sâu, thế nhưng trong lịch sử có ít nhất hai lần nó từng trồi lên khỏi mặt biển. Một lần thì có gân rồng làm chứng, còn lần kia thì bắt nguồn từ máu rồng trong cơ thể hai người. Do sự bùng nổ của ý thức Cambri, cơ thể nó to lên gấp vô số lần, có lẽ nó cũng bị ảnh hưởng bởi sóng điện não của mực khổng lồ nên mới di chuyển từ biển sâu đến Hoa Nam. Trước khi hấp hối, mực khổng lồ triệu hồi nó ra với mục đích được ăn cả ngã về không, đáng tiếc mực khổng lồ đã cược sai, lúc đó năng lượng của nó quá yếu, vốn dĩ không đủ để khống chế Hải Long, ngược lại còn bị Hải Long giết chết, mà Hải Long ngửi được mùi máu trên người hai cậu. Phân tích như thế, mọi thứ đều hợp lý rồi.”
Thẩm Trường Trạch nhìn đoạn clip chiếu đi chiếu lại về tình hình lúc đó trên máy tính, so với con quái thú đồ sộ đó, đám người họ nhỏ bé như con kiến. Động vật biển khổng lồ phủ vảy vàng khắp người đó được xem là… đồng loại của hắn sao? Suy cho cùng độ thuần huyết trong cơ thể của hắn cao đến 97%, ban đầu khi mới biến thành Long Huyết nhân, độ thuần huyết của Al cũng cao tới 66%, sau khi tiến hóa ngược lớp cá, đến nay độ thuần huyết đã vượt qua 80%. Nghiêm khắc mà nói, nếu phân loại theo giống loài, hắn và Al sớm đã không được tính là loài người mà gần với Hải Long hơn.
Al im lặng giây lát, nói: “Con Hải Long đó… có vẻ rất cô đơn.”
“Cái gì?”
“Khi phát hiện chúng ta nhỏ như kiến, nó phát ra tiếng kêu đau đớn, tiếng kêu đó nghe rất cô đơn.”
Thiện Minh nói: “Có khi nào chỉ có một mình nó bị ảnh hưởng bởi mực khổng lồ chạy tới biển cạn không?”
Đường Đinh Chi lắc đầu: “Chỉ khi tìm được nó mới biết được đáp án.”
Thẩm Trường Trạch uống một ngụm nước: “Anh muốn tìm nó?”
Đường Đinh Chi nói một cách đương nhiên: “Nó xuất hiện, Hải Long xuất hiện, sao chúng ta có thể không đi tìm nó chứ. Nguyện vọng lớn nhất đời này của tôi là có thể nhìn thấy một con Hải Long sống, dĩ nhiên nếu có thể nghiên cứu nó thì càng tốt, nhưng mà… ừm, có thể thấy tận mắt thấy cũng được, chí ít hãy để tôi thấy nó ngay mặt.”
Al thở dài: “Em có biết triệu hồi nó ra khỏi mặt biển thế nào không? Cho dù nó chịu ra, làm sao em đảm bảo được nó sẽ không tấn công chúng ta, nếu nó muốn giết chúng ta, có chạy cũng không thoát.”
“Em tin chắc nó sẽ không làm thế, hai người là đồng bạn của nó mà.”
Thiện Minh nói: “Đồng bạn của nó hẳn nên có cùng thể tích của nó chứ không phải trong hình hài loài người bán thành phẩm. Al nói đúng, thật sự không có cách nào đảm bảo an toàn.”
Thẩm Trường Trạch hạ giọng nói: “Con muốn… đi xem thử.”
Thiện Minh cau mày nhìn hắn: “Mày chắc chứ?”
Đường Đinh Chi mừng rỡ: “Quá tốt, hai người chúng ta đi cũng được.”
Al bất đắc dĩ nói: “Anh nhất định phải đi theo em mới được.”
Thẩm Trường Trạch gật đầu: “Tôi cũng cảm thấy nó sẽ không hại chúng ta, hơn nữa nó có sức hấp dẫn khó hiểu đối với tôi. Có lẽ đây là lời kêu gọi đến từ máu, dòng máu chảy trong người tôi hy vọng tôi đi tìm con Hải Long đó.”
Al nói: “Thật ra tôi cũng rất tò mò về nó, nếu đã như vậy thì vậy cứ đi đi.”
Thẩm Trường Trạch nhìn Thiện Minh: “Ba à, ba có thể không đi.”
Thiện Minh liếc hắn một cái: “Mấy người đều đi hết, chẳng lẽ tôi lại ngồi không ở đây, tôi cũng đi gặp con quái vật đó một lần xem sao. Nhưng mà mấy người thật sự có cách gọi nó ra à? Nó bị mực khổng lồ triệu hồi mới ra, đâu thể nhỏ máu của Trường Trạch xuống biển phải không.”
“Dĩ nhiên không được, diện tích biển lớn như vậy, chút mùi này hoàn toàn chẳng thấm vào đâu. Lúc mực khổng lồ triệu hồi nó, trực thăng của chúng ta đều bị năng lượng quấy nhiễu, bên phía bộ chỉ huy cũng có làm biên bản sóng âm chi tiết, dùng thiết bị cỡ lớn dụng cụ hẳn là có thể mô phỏng được.”
Thiện Minh hỏi: “Nếu thật sự nhìn thấy nó, anh dự định làm gì?”
Đường Đinh Chi nói bằng giọng chờ mong: “Chụp ảnh, dốc hết khả năng giao lưu với nó, nếu được thì lấy chút mẫu máu hoặc vảy.”
“Hai người thì sao?” Thiện Minh nhìn về phía Thẩm Trường Trạch và Al.
Thẩm Trường Trạch nói: “Con không biết, để thử xem có thể tâm ý tương thông với nó không đã.”
“Nếu có thể thì sao.”
Thẩm Trường Trạch im lặng lắc đầu.
Al búng trán Đường Đinh Chi: “Anh thật sự rất lo bọn em sẽ dẫn nó lên đất liền.”
Đường Đinh Chi nói: “Đúng là có nguy cơ đó thật, có điều nó là sinh vật biển sâu, không thích ứng được với cuộc sống trên đất liền, tự nó sẽ trở về. Động vật biển siêu cấp ngàn năm khó gặp này đáng để chúng ta liều một phen.”
…
Sau khi chuyện này được quyết định, Đường Đinh Chi lại dồn phần lớn tinh lực vào nghiên cứu Long Huyết. Lẽ ra đây là công việc quan trọng nhất của Đường Đinh Chi, chỉ là sau tận thế, nhiệm vụ được phân chia cho mỗi dị nhân tiến hóa não bộ nhiều vô cùng, chưa kể kinh phí nghiên cứu Long Huyết bị giảm nghiêm trọng, Đường Đinh Chi không thể không dời trọng tâm đến chỗ khác, bây giờ sự hiện thân của Hải Long đã cho viện khoa học lý do ủng hộ việc nghiên cứu của anh.
Chỉ tốn nửa tháng, Đường Đinh Chi đã dẫn theo đội mô phỏng âm thanh của mực khổng lồ, tiếng máy móc phát ra ấy khiến màng tai người ta ứ máu, đầu đau như búa bổ, nghe trong thời gian dài sẽ gây xuất huyết trong sọ, ngũ quan mất nhạy, chính vì thế, họ cố ý nghiên cứu ra mặt nạ phòng hộ.
Cứ thế, cách một tháng sau, họ tiến quân đến rãnh Manila lần nữa.