Tóc Mây Thêm Hương

Chương 117



Lục Linh Tú lại nói một chút về tình hình gần đây trong nhà mình.

Sau khi huynh trưởng nàng Lục Thệ  trở về từ bắc địa, giống như Lục hoàng tử biết hắn và Tô Lạc Vân có cũ tình, phái đến Dác Dịch Viện.

Cũng coi như việc xấu biến thành việc tốt, vừa vặn tránh thoát một kiếp này, không có bị bắt do làm thân tín của Lục hoàng tử. Nhưng mà bởi vì có nguyên nhân cũ với Hằng Sơn vương phủ, bây giờ công việc trong Dác Dịch viện cũng duy trì không nổi nữa, giống như Lữ Ưng, đi theo phụ thân làm ăn.

Từ trong miệng của Lục Linh Tú, Tô Lạc Vân đúng là nghe được rất nhiều chuyện mới mẻ.

Dù sao chuyện làm ăn của Lục gia vẫn còn, bây giờ kinh thành còn rất nhiều chuyện phải làm, rất nhiều cửa hàng mặt tiền vẫn chưa tu sửa xong, đã bắt đầu kinh doanh lên lại, Lục gia cũng là như thế.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lúc Linh Tú nói tiền vốn quay vòng trong nhà, trong lúc vô tình nhắc đến Mậu Tường tiền trang.

Lục gia lão gia tử bởi vì chuyện vốn quay vòng của chuyện làm ăn, nhất định phải đổi chút ngân phiếu ra. Thế nhưng đến mấy châu huyện ở gần, tiền trang kia đều nói bởi vì lúc trước chiến loạn, ngân khố tiền trang đều đã chuyển bạc đi nơi khác, còn cần lệnh cấm vận dỡ bỏ, mới có thể mang bạc chở trở về, bảo hắn mấy ngày nữa lại đến.

Lục Linh Tú nói đến chuyện này, vốn là muốn hỏi thăm Lạc Vân một chút, khi nào bắc địa gỡ bỏ lệnh cấm vận.

Không đổi ra được bạc, rất nhiều chuyện làm ăn của cửa hàng của Lục gia đều phải dừng lại. 

Lạc Vân nghe lời này, lại có suy nghĩ: Nếu là lúc chiến loạn, tiền trang đóng cửa cũng là chuyện có thể hiểu.

Nhưng là bây giờ trăm nghề đều đang vực dậy, rất nhiều cửa hàng đều đã lần lượt bắt đầu kinh doanh. Nhưng tiền trang này lại bởi vì chuyện tiền bạc quay vòng không được mà không thể chi tiền ra, quả thực khiến cho người ta không thể tưởng tượng.

Phải biết cho dù trong một tháng chiến hỏa bay tán loạn, thì chuyện làm ăn của Mậu Tường cũng đều mở cửa như thường, tối thiểu nhất lúc Đông Bình vương thiếu bạc đều có thể đến Mậu Tường tiền trang lấy bạc bất cứ lúc nào.

Hơn nữa Đông Bình vương còn phái quân tốt trấn giữ tiền trang, không cho lưu dân đi ăn cướp.

Khi đó tiền bạc trong tiền trang đều quay vòng liên tục không ngừng, vì sao cứ khăng khăng lúc trời đất yên bình, lại không bỏ tiền ra nổi?

Hơn nữa bắc địa cấm vận từ khi nào? Tiểu nhị của Tiền trang vốn dĩ là nói hươu nói vượn mà!

Lạc Vân nghe xong hai mắt khẽ híp một cái.

Nàng đột nhiên lóe lên một suy nghĩ, nghĩ đến có phải Du thần tài kia phát hiện tình hình không đúng, chuẩn bị chuyển bạc chuồn mất bất cứ khi nào hay không?

Sau khi tiễn Lục Linh Tú về, Lạc Vân vội vàng đi thư phòng tìm Hàn Lâm Phong, nói việc này với hắn.

Hàn Lâm Phong nghe xong cũng trầm ngâm một chút, kỳ thật phía bên Du Sơn Việt, hắn vẫn luôn phái người theo dõi.

Lúc trước lão Thôi gửi thư cho hắn, chỉ ra sự thật Du Sơn Việt là kẻ chơi hai mặt, ông ấy đã sắp xếp tai mắt ở bên cạnh gần Mậu Tường tiền trang.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Nhưng mà lão già này vẫn đi leo núi và câu cá giống như ngày thường, cũng không có hành động lạ gì. Dù sao ông ta cũng không xé mặt với Hàn Lâm Phong, bất kể như thế nào, ông ta cũng đều là công thần lúc trước giúp đỡ Thiết Diện quân.

Nhưng mà Lạc Vân phân tích có lý, tiền trang kia đột nhiên lấy cớ không mở cửa, đích thật là có dấu hiệu muốn rút đi.

Du Sơn Việt kia nhạy bén như thế, sớm đã muốn đóng cửa cho êm đềm, thực tế nằm ngoài sự dự liệu của Hàn Lâm Phong.

Bởi vì ngay hôm qua, thư của Du Sơn Việt vừa mới đưa tới kinh thành, chúc mừng Thái tử đạt được ước muốn, ủng hộ phụ thân làm Hoàng đế.

Mà trong thư, lão già này còn bày tỏ cõi lòng với Hàn Lâm Phong, tỏ ý sẽ tiếp tục nâng đỡ Thái tử có thành tựu đại nghiệp leo lên đế vị.

Nghĩ đến lão kia đã từng mở miệng khinh bỉ Lạc Vân, lại chơi trò hai mặt với mình, sắc mặt Hàn Lâm Phong căng cứng, chuẩn bị phái người bọc đánh trong đêm, nắm con chuột mập này thả vào trong nồi.

Thế nhưng Lạc Vân lại nói: "Mậu Tường tiền trang mở ở khắp nơi, rất nhiều thương nhân gửi hơn phân nửa tiền bạc của chính mình vào tiền trang đó. Bắt lão già kia cũng dễ dàng. Ông ta gần đất xa trời, cũng không sợ chết, nếu là vò đã mẻ thì cũng không sợ rơi, giấu kín gia sản, khiến chủ tiền trang các nơi rớt đài phá sản, chỉ sợ dấy lên sóng to gió lớn ở trong dân gian. Dân gian loạn lạc là bởi vì bách tính thiếu ăn thiếu mặc. Bây giờ phụ hoàng vừa mới đăng cơ, đại nghiệp vừa thành, cũng không thể sinh ra nhiễu loạn lớn đến như thế."

Nàng xuất thân thương nhân, tự nhiên sẽ hiểu tầm quan trọng của tiền trang này.

Từ sau khi Du Sơn Việt khiến nàng chú ý, nàng còn phái rất nhiều người làm trong cửa hàng tìm hiểu, dần dần phát hiện trong tay Du Sơn Việt kia không chỉ nắm giữ tiền trang, vận chuyển đường sông gì đó, mà buôn muối bán gỗ đủ loại, rất là hỗn tạp, tất cả đều liên quan đến dân sinh.

Liên quan tới trị quốc, Lạc Vân không hiểu, nhưng mà còn nhớ rõ trước kia lúc mắt nàng mù, Hàn Lâm Phong đã từng cho nàng quyển sách, trong đó có đạo lý "trị nước lớn giống như nấu con cá nhỏ", phải cẩn thận từng chút, giống như lật qua lật lại con cá làm sao để tránh lật nát thịt cá.

Thuở thiếu thời, nàng ở chợ búa, cũng đã gặp chuyện có vài tiền trang đóng cửa, bức tử tiểu thương nhân.

Mặc dù Du Sơn Việt kia một mực ẩn ở phía sau, nhưng quả thực nắm giữ mạch tiền bạc của nửa giang sơn Đại Ngụy, sóng gió như thế, chịu tổn thương nhất chính là bách tính, không thể không xử lý thận trọng.

Con chuột dù mập, lại bắt ép dân sinh, không thể không e ngại một chút.

Hàn Lâm Phong nghe Lạc Vân ôn nhu thì thầm phân tích, cũng nghĩ sâu xa thật lâu.

Trên phương diện tiền bạc, những phụ tá dưới trướng hắn đều chưa chắc hiểu rõ về tiền bạc sổ sách bằng Thái tử phi, cho nên Lạc Vân sầu lo cũng không phải là vô cớ, ngược lại hẳn là như lời nàng nói, phải cực kỳ cẩn thận đối với cách xử lý Du Sơn Việt.

"Vậy theo theo nàng thấy, nên xử trí con chuột mập gian xảo này như thế nào?"

Lạc Vân nghĩ nghĩ, nói: "Ông ta giỏi về kinh doanh nhân mạch, chắc hẳn trong các đại quan nha đều sắp xếp tai mắt. Lúc trước Đông Bình vương bị tiêu diệt nhanh như vậy, nhất định nằm ngoài sự dự liệu của ông ta. Lão con bạc hoảng hốt, sợ bản thân thua cả ván. Nếu đã như vậy, vậy phải cho ông ta những quân bài tốt, dụ dỗ ông ta, không cho ông ta rời khỏi bàn cược."

Nói đến đây, Lạc Vân nghĩ nghĩ, chắc chắn nói: "Đối với Du Sơn Việt, chẳng những không thể lạnh nhạt nghiêm trị, còn phải trọng thưởng tầng tầng, hơn nữa phải thưởng rất là thật lòng, khua chiêng gõ trống, chiêu cáo thiên hạ!"

Nghe nàng kiểu nói này, Hàn Lâm Phong lập tức hiểu.

Con chuột tỉnh táo không dễ bắt, thế nhưng con chuột được ném vào trong thùng gạo ăn quá no, chỉ sợ nằm ngửa bụng lên cũng không biết chạy trốn!

Nghĩ đến đây, Hàn Lâm Phong hừ lạnh một tiếng: "Thư tín hắn và phản vương truyền cho nhau đều ở trong tay ta. Thông đồng với địch bán nước, ý đồ mưu phản, tội chết khó thoát. Một giới thương nhân lại rắp tâm hại người, muốn phá vỡ triều cương. Loại người này nếu để cho ông ta chạy thoát, chỉ sợ còn sẽ sinh ra loạn lạc. Chỉ là chẳng lẽ ông ta không biết chuyện của mình bại lộ, sẽ dễ dàng rơi vào cái bẫy sao?"

Lạc Vân suy nghĩ cách làm người của Du Sơn Việt, nói khẽ: "Mặc dù tuổi tác ông ta lớn, lại vô cùng khôn khéo, nhưng là thực chất bên trong vẫn là giang hồ l ỗ mãng —— thích mang thù, có thù tất báo, lại yêu thích được người khác nịnh nọt. Ông ta bước vào tuổi già, đều đang rửa sạch những vết đen của mình, khát vọng được chính đạo khẳng định. Chỉ cần nắm chắc lấy điểm yếu này của ông ta, những chuyện còn lại đều dễ làm. Con chuột mập như thế, nhất định phải bắt một cách bất ngờ, một giọt dầu cũng không thể lãng phí..."

Bây giờ chính là thời điểm quốc khố trống rỗng, mà cọc trúc của những thế gia kia, tạm thời còn động vào được.

Thế nhưng bệ hạ muốn làm việc, cần dùng tiền gấp. Du Sơn Việt này quả thực là thần tài đưa tới cửa, chỉ cần cẩn thận nhốt chặt, mới có thể thong dong mổ heo ăn tết.

Hàn Lâm Phong nghe Lạc Vân nói, không khỏi nhìn vị kiều thê của mình từ trên xuống dưới lần nữa, lên tiếng cảm khái: "Mặc dù ta đã sớm biết mình cưới một nữ thương tinh ranh, không nghĩ tới nàng còn tính đến chuyện vào nhà cướp của...cũng đen tối hung ác như thế."

Lúc trước lão tặc Du Sơn Việt kia cũng coi thường nữ tử này, nhất thời đắc ý hí hửng, nói chuyện không thận trọng ở trước mặt nàng, mới bị Tô Lạc Vân bắt lấy sơ hở.

Lạc Vân thấy hắn đang cười mình, trừng hai mắt, vừa muốn nói chuyện, nhưng lại ọe.

Hàn Lâm Phong vội vàng vịn nàng, đưa ống nhổ qua, lại đưa nước ô mai. Bây giờ chuyện làm cho Thái tử điện hạ buồn bực nhất, không phải quốc khố khó khăn, mà là ai có thể dừng cơn nôn oẹ không dứt của thê tử hắn không?

Thậm chí lão lang trung đều nói, Thái tử phi nôn oẹ đặc biệt nghiêm trọng, nếu vẫn cứ không ngừng, thể cốt sao có thể chịu nổi?

Cũng là bởi vì nôn oẹ quá dữ dội, sau khi nàng bồi tiếp tân đế xem duyệt binh, thì không hề xuất hiện trước mặt người khác.

Dù sao mẫu hậu đã ngồi vào vị trí của mình, những chuyện xã giao kia để bà ấy thỏa thích đã nghiền là được.

Lạc Vân càng ưa thích lúc nhàn rỗi, chỉ huy cung nữ hạ nhân, trang trí Quan Thư Cung mình ở tốt một chút, khiến cung điện trống rỗng có chút không khí ấm áp.

Mà thời gian còn lại, nàng chuyên tâm suy nghĩ đến Du Sơn Việt, tiếp tục tìm hiểu tình hình gần đây của Mậu Tường tiền trang.

Giống như lời khuyên can của nàng, trong chiếu thư khao thưởng thần tử hộ quốc có công của Bệ hạ, vô cùng ngợi khen nghĩa sĩ dân gian Du Sơn Việt, khen ngợi hắn giúp đỡ Thiết Diện Quân thu phục đất cũ Bắc Địa, chính là nghĩa sĩ hộ quốc.

Cùng với chiếu thư, còn tấm biển thiếp vàng có khắc long ấn, phía trên viết còn có bốn chữ lớn vàng óng ánh "Đại Ngụy Hoàng Thương" do bệ hạ tự mình viết, treo ở trên cửa hàng chính ở kinh thành của Mậu Tường tiền trang.

Mặt khác, bệ hạ còn hạ lệnh cho Hàn lâm Tư Thâm của Hàn Lâm viện, dựng bia chép sử cho Du Sơn Việt, để hành động nghĩa hiệp của hắn truyền đi muôn đời.

Mặc dù Bệ hạ mới đăng cơ còn có chút nghèo nàn, nên khi ban thưởng cho người khác cũng không có vàng bạc châu báu.

Thế nhưng đối với phú thương giàu có một phương mà nói, thưởng cho hắn danh dự, sẽ khiến hắn động lòng hơn so với những châu báu kia.

Du Sơn Việt ở bắc địa xa xôi quả nhiên tin tức nhạy bén, tự có biện pháp.

Ngay sau mấy ngày thánh chỉ được ban bố, Tô Lạc Vân cũng phái người cải trang thành thương nhân đến tiền trang ở gần đó thông đổi tiền giấy.

Lần này mấy tờ ấn phiếu có số tiền lớn đều được đổi ra không còn chút trở ngại nào.

Lạc Vân biết, mưu kế này có hiệu quả, lão tặc tử kia xem như tạm thời được ổn định.

Về phần Hàn Lâm Phong tự mình viết thư cho hắn, thương lượng với hắn tiếp tục mượn quân để thúc đẩy thu phục quân sự ở bắc địa, Du Sơn Việt cũng không chút do dự mà đồng ý.

Đồng thời còn chở số lượng lớn châu báu vải vóc, còn có mỹ nữ dâng cho Tân đế Thái tử.

Những gốc cây san hô to lớn quý báu kia, còn có dạ minh châu thì không cần nhắc đến nữa. Chỉ là trong đám mỹ nhân dâng hiến cho Bệ hạ, lại có mấy giai lệ Ba Quốc mắt xanh!

Du Sơn Việt này thật sự là phục vụ theo sở thích người khác! Hắn nhất định là nghe nói hoàng đế rất là sủng ái mẫu thân ruột của Hàn Lâm Phong, lúc này mới đặc biệt tỉ mỉ chọn lựa mấy vị giai lệ Ba Quốc.

Tô Lạc Vân nghe, yếu ớt thở dài: "Ông ta quả nhiên là suy nghĩ đến muốn làm người có quyền, thủ đoạn như thế, thì mấy quan lại Ngụy triều sao có thể ngăn cản được... Nhưng mà, mỹ nhân ông ta cống hiến cho chàng có dáng vẻ gì, cũng để cho ta nhìn xem!"

Hàn Lâm Phong trừng mắt nói: "Đều là tay to chân to, vừa nhìn là biết giỏi đốn củi, ta phái các nàng ta đến ngoại viện làm việc nặng rồi."

Lạc Vân nghe hắn nói như vậy, nhớ tới hắn từng ghét bỏ Phương nhị chân lớn, uyển chuyển từ chối cầu hôn, nhịn không được cười nói: "Sao những nữ tử xinh đẹp ở trong mắt chàng đều là dáng vẻ tay to chân thô rồi? Du Sơn Việt muốn lấy lòng chàng, làm sao lại đưa tới mấy kẻ dung tục chi phấn*? Ta không tin, ngày mai đi nhìn xem."

*dung tục chi phấn: chỉ người con gái tầm thường, ăn mặc trang điểm lòe loẹt, thiếu tinh tế kém văn hóa.

Hàn Lâm Phong lại lộ ra mấy phần chân thành nói: "May mắn có được một viên minh châu, sao có thể cầm nhầm mắt cá mà xem như trân bảo?"

Lạc Vân nghe được trong lòng dịu lại, yên lặng dựa vào trong ngực của hắn, nói khẽ: "Ta không phải minh châu gì, chỉ là một hạt sương bình thường, nằm bên cạnh trăng sáng, được chút ánh sáng lừa đời lấy tiếng..."

Hàn Lâm Phong cúi đầu mạnh mẽ hôn lên trên môi của nàng: "Cho dù nàng là hạt sương nhỏ, cũng là ta uống được!"

Lúc này hai người bốn mắt nhìn nhau, tình nghĩa nồng đậm, nhưng lúc Hàn Lâm Phong muốn âu yếm, đòi hỏi chỗ tốt, Lạc Vân lại biến sắc, đẩy nam nhân trăng thanh gió mát sang một bên, khom người lại nôn khan.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.