Tóc Mây Thêm Hương

Chương 118



Hàn Lâm Phong chỉ có thể vội vàng bưng ống nhổ, châm trà lần nữa, trong lòng cũng rất là nghiêm túc nghĩ, chờ thằng nhãi con giày vò mẫu thân nó ra đời, hắn nhất định phải đánh mông nó!

Có Du Sơn Việt giúp đỡ, quốc khố Đại Ngụy cuối cùng là có chút bạc chảy vào, hai cha con cũng có thể dạng tay chân làm vài chuyện.

Nhưng mà, ngày hôm đó, trên yến hội của Tông hoàng hậu, lại nổi gợn sóng không nhỏ.

Thì ra Tông thị nhịn lại nhẫn, đến cùng không có nghe lọt lời con dâu khuyên bà, mấy lần sau đó, lúc gặp mặt chư vị cáo mệnh phu nhân đã đơn độc kéo Tuấn quốc công phu nhân nhục nhã một trận.

Hiển nhiên, Tông thị bỗng nhiên trở thành tân hậu, còn chưa cảm nhận được uy lực của việc giết người không thấy máu, nói chuyện sắc bén đến làm cho người khác chống đỡ không được.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Những phu nhân phủ trai kia cũng đều là gió chiều nào che chiều ấy, mắt thấy tân đế đăng có cơ sở ổn định, đương nhiên là nịnh bợ quý nhân mới. Ai không biết Lạc Đào công chúa Hàn Dao đã từng bị phủ Tuấn quốc công từ hôn, hơn nữa thủ đoạn từ hôn không tốt đẹp lắm.

Vốn dĩ gặp Thái tử phi có dáng vẻ không để tâm đến hiềm khích lúc trước, các nàng còn tưởng rằng chuyện này xem như chuyện lớn hóa nhỏ, không ngờ cửa của hoàng hậu lại không qua được.

Thế là có những kẻ nịnh bợ, lập tức dùng ngôn ngữ sắc bén giúp đỡ hoàng hậu đi nhục nhã Tuấn quốc công phu nhân.

Tuấn quốc công phu nhân có ý cáo ốm không vào trong cung, hết lần này tới lần khác hoàng hậu đều chỉ mặt gọi tên kêu bà ta vào cung.

Lúc đầu Quốc công phu nhân cảm thấy nhịn một chút sẽ qua, chỉ là lần này, bị chế nhạo kịch liệt hơn so với mấy lần trước đây.

Tuấn quốc công phu nhân cả đời này là người để ý đến sĩ diện và nội tâm, không chịu thiệt ở bất kỳ đâu.

Không ngờ tới chính mình khoác áo gai, cõng cành mận gai, đều không chuộc hết tội trạng đã từng mắc phải với hoàng gia.

Người bị ép buộc đến góc tường, lại nghĩ tới bởi vì chính mình mà liên lụy nhi nữ, nhất thời xấu hổ giận dữ xông lên đầu, quốc công phu nhân lập tức cũng có chút muốn liều mình.

Kết quả Tuấn quốc công phu nhân nghĩ quẩn, ngày đó lúc xuất cung, đột nhiên từ trong kiệu lao ra một đầu đâm vào sông Hộ thành.

Mấy ngày nay kinh thành đổ mưa nhiều, nước của sông Hộ thành kia cũng chảy xiết, mấy hạ nhân đi theo phu nhân lại không biết bơi, chỉ có thể gấp đến độ lớn tiếng kêu cứu.

May mắn lúc ấy phò mã gia Triệu Quy Bắc mới thượng vị vừa vặn từ trong cung ra, gặp tình hình này vội vã nhảy xuống sông, mới cứu người lên được.

Nhưng mà khi đó cũng là đã cấp cứu một hồi, con người mới dần dần có hơi thở lại.

Mà không biết có phải người bị sặc nước đến mơ hồ hay không, lúc bà ta thấy rõ người cứu mình chính là Triệu Quy Bắc, vậy mà vừa ho khan vừa cười: "Sao ngươi cũng đuổi tới rồi? Chẳng lẽ là thay... khụ khụ, thay mẫu thân ngươi đòi công đạo?"

Lời nói này không đầu không đuôi, Triệu Quy Bắc cũng không để ý.

Lại nói lúc Tuấn quốc công phu nhân nhảy xuống sông, còn vừa vặn gặp phải một đám trọng thần cũng từ trong cung đang qua cầu trên sông Hộ thành, chuẩn bị đổi cỗ kiệu lên xe ngựa.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Màn mạo hiểm này, các đại nhân đều nhìn thấy hết.

Bị nhiều người trông thấy như vậy, che cũng che không được. Trong lúc nhất thời, lời đồn Tông hoàng hậu bởi vì oán thù riêng về chuyện nữ nhi của mình mà bức tử nhất phẩm cáo mệnh phu nhân của triều đình được truyền đi xôn xao.

Thậm chí đại nho đức cao vọng trọng đều nhao nhao dâng thư góp lời, yêu cầu bệ hạ cho một lời giải thích, có phải cự tuyệt hôn sự của nhà đế vương sẽ bị ban chết hay không?

Lần này bệ hạ cũng không thể đối phó, chỉ có thể nhẹ lời an ủi người của phủ Tuấn quốc công, đồng thời phái ngự y, ban thưởng thuốc thang cho quốc công phu nhân bị rơi xuống nước tẩm bổ thân thể.

Thế nhưng vừa quay người, bệ hạ trở lại hậu cung nổi giận đùng đùng về phía tân hậu, mệnh lệnh bà vào Phật đường một tháng, niệm Phật kinh nhiều vào, tu thân nuôi đức, lĩnh hội triệt để đạo làm hoàng hậu như thế nào mới được ra.

Tông hoàng hậu dường như từ đỉnh núi ngã xuống.

Dù sao bà cũng không nghĩ tới Tuấn quốc công phu nhân kia bị chua ngoa vài câu, vậy mà xuất cung thì nhảy vào sông Hộ thành. Bà vốn cũng không muốn bức tử người khác, làm gì giống với lời của những thần tử kia trở thành độc hậu rắn rết?

Trước kia nếu vương gia dám phạt bà như thế, bà nhất định phải tranh cãi ngất trời, nhưng bây giờ, bà muốn gặp mặt phu quân đã làm hoàng đế, đều phải cách mấy người thông bẩm.

Ngoại trừ lúc bà vào cung, Bệ hạ nhìn bà một chút, thì cũng không còn chủ động đến tẩm cung của bà.

Trong hậu cung này nhanh chóng tràn vào vô số tần phi, nghe nói thẻ bài bệ hạ lật mỗi đêm không giống nhau, coi như thế cũng có thể chia đều thánh sủng.

Trong thời gian bị nhốt ở trong Phật đường đàn hương lượn này, niềm vui điên cuồng khi làm Hoàng hậu của Tông thị cuối cùng là tiêu tán đi hơn phân nửa, nghĩ đến mỗi ngày bệ hạ đều làm bạn với những cung phi kiều mị kia, trong lòng bà dường như vô cùng khó chịu, như có vạc giấm chua đổ ra.

Chờ lúc nữ nhi đến thăm bà, bà liền nhịn không được phàn nàn: "Phụ hoàng con bây giờ là uy phong lắm rồi, mượn thế lực của ca ca con đăng cơ lên hoàng vị thì muốn tùy ý hưởng lạc. Những cung tần kia vờn quanh, chỉ sợ ta quỳ chết trong Phật đường này, ông ta cũng sẽ không đến thăm ta lấy một lần."

Hàn Dao được phong làm Lạc Đào công chúa cũng là thở dài một tiếng, thấp giọng nói: "Mẫu hậu, chúng ta đã không thể quay về thời gian lúc trước, nếu như người còn không tiến triển, không quản được miệng của mình, đừng nói cuộc sống sau này của người khổ sở, còn sẽ liên luỵ đến cả nhà. Người biết lần này người gây ra họa lớn cỡ nào không? Đám lão thần kia xem như có cơ hội bắt thóp, than thở khóc lóc trên triều đình, trích dẫn kinh điển, bẩm cáo phụ hoàng tuyệt đối không thể bắt chước hôn quân bạo ngược, bởi vì sở thích riêng mà hãm hại thần tử."

Tông hoàng hậu sao có thể không biết? Chỉ là trong nội tâm bà cũng là uất ức, buồn bã nức nở nói: "Ta rõ ràng là hoàng hậu một nước, dựa vào đâu mà một phụ nhân ngu xuẩn nghĩ quẩn nhảy sông, ta lại bị bà ta làm liên luỵ đến quỳ ở Phật đường? Vậy trước kia Vương hoàng hậu cũng không phải cụp đuôi mà sống như thế chứ! Làm Hoàng hậu vậy mà phải nín nhịn đến thế, còn không bằng ta về thành Lương châu được tự do tự tại hơn!"

Hàn Dao nhìn câu cửa miệng bây giờ của mẫu thân, nghiễm nhiên từ "Trở lại kinh thành" biến thành "về Lương châu" cũng là vừa tức vừa muốn cười.

Nhưng nhìn lấy dáng vẻ khổ sở của mẫu thân, nàng cũng không thể lỗ mãng, chỉ có thể tiếp tục khuyên giải: "Con nghe tẩu tẩu từng nói, lúc đó Vương hoàng hậu cố tình làm bậy, là bởi vì bà ta có Trường Khê Vương gia làm chỗ dựa, cũng không phải đơn thuần bởi vì bà ta là Hoàng hậu. Chủ lục cung này, chính là mẫu mực của phụ nhân trong thiên hạ, mỗi tiếng nói cử động đều phải cẩn thận gấp bội, vốn cũng không tự do."

Lúc này Tông hoàng hậu cũng nhớ tới lời khuyên thiện đãi với gia quyến của Tuấn quốc công của con dâu, nhất thời cũng có chút hối hận, thế nhưng vẫn muốn mạnh miệng nói: "Con lại là nghe lời nó, dứt khoát nhận nó làm mẫu thân là được rồi? Ta bị phụ hoàng các con trách phạt như vậy, nhưng không thấy phu thê chúng nó đi cầu xin cho ta, rốt cuộc cũng không phải thân sinh, đúng là khác biệt!"

Lần này Hàn Dao nghe xong, hận không thể cầm lấy cây gõ mõ bên cạnh nện vào đầu mẫu thân, nàng ngăn miệng của Tông hoàng hậu lại, hạ giọng nói: "Mẫu hậu, người ném đầu óc ở Lương châu rồi sao? Ca ca con bây giờ là Thái tử cao quý, người lại nói ra những lời xa lạ như thế... Xem ra phụ hoàng nói đúng, người nên ở Phật đường thanh tu thật tốt một chút, tu thân dưỡng đức!" 

Lúc trước tâm tình không tốt thì Tông thị muốn mắng nữ nhi, thế nhưng là từ sau khi Hàn Dao gả cho trượng phu, cũng không biết là có phải do có người làm chỗ dựa hay không, lúc nói chuyện với bà cũng càng ngày càng ngang ngược.

Bà nhịn không được lạnh lùng nói: "Con đang nói chuyện với ai vậy, càng ngày càng không có lớn nhỏ! Là nhìn thấy trong phủ con sắp không còn bà bà quản nữa, nên mặc sức tùy tiện sao?"

Chuyện phủ tướng quân Triệu Đống ồn ào đòi hòa ly, khắp kinh thành đều biết, dù sao Triệu Đống tướng quân đã mang theo nhi tử cùng con dâu rời khỏi phủ phò mã, để lại tòa nhà cho Ngư Dương công chúa, tướng quân đã đến chỗ Bệ hạ xin một tòa phủ trạch, sung làm phủ tướng quân.

Mặc dù văn thư hai người hòa ly còn chưa viết ra, nhưng cũng đã tách ra sống một mình.

Nhưng mà người ngoài đều không biết về nguyên nhân hai người này không hợp, phần lớn người đều cho rằng, lúc trước Triệu Đống cũng là bị ép cưới Ngư Dương. Bây giờ Vương hoàng hậu bị lật đổ, thái thượng hoàng cũng dưỡng thọ không để ý tới.

Triệu Đống lại là thần tử có công nâng đỡ tân đế, giúp đỡ Thái tử thu phục phần đất bị mất ở phương bắc, bản thân có quyền thế, làm gì còn muốn nuông chiều một công chúa thất thế?

Dù sao bây giờ phu nhân quý tộc khắp kinh thành cũng đều bắt đầu xa lánh lạnh nhạt với Ngư Dương công chúa, cái gọi là người đi trà lạnh, đây cũng là ví dụ thường thấy trong kinh thành.

Hàn Dao thấy mẫu thân không chịu hiểu, cũng thực sự lười nhác phân tích cho bà, sau khi đi ra khỏi Phật đường, thì đi Quan Thư Cung.

Đợi lúc nàng vấn an tẩu tử, lại phát hiện tẩu tử đang loay hoay với bình hương liệu, dường như đang điều hương.

"Thái tử phi, người đang mang thai, tại sao muốn làm mấy cái này? Lỡ như ngửi trúng thì người lại phải ói nửa ngày nữa!"

Mặc dù chuyện Thái tử phi có thai không có chiêu cáo thiên hạ, nhưng đều là người trong nhà, Hàn Dao tự nhiên biết chuyện tẩu tử mang thai.

Lạc Vân cười nói: "Mấy ngày nay Thái tử và Lý Quy Điền đại nhân mang theo mấy Công bộ thị lang vào trong thôn khảo sát thuỷ lợi. Những con muỗi ở nông thôn kia cắn rất ghê gớm, cho nên ta suy nghĩ làm một túi thơm xua muỗi cho bọn họ, treo ở trên người cũng có thể bớt chút phiền nhiễu. Muội từ Phật đường của mẫu hậu tới?"

Hàn Dao nhẹ gật đầu, cũng giúp trợ giúp cho tẩu tẩu, ngồi bên cạnh bàn nhỏ, dùng cối đá nhỏ nghiền nát thảo dược Hương Diệp giúp nàng, đồng thời có thể trò chuyện một chút.

Gần đây chuyện trong nhà của Hàn Dao là phiền lòng nhất, không thể nói nhiều quá với mẫu hậu của mình, cũng chỉ có thể nói vài câu với tẩu tử.

"Lần này công công quyết tâm muốn hòa ly, muội và Quy Bắc khuyên cũng không có tác dụng. Bà bà thấy công công không chịu trở về, dường như là hôm trước lên đã bắt đầu tuyệt thực. Quản sự trong phủ Phò mã không khuyên nổi, nên chạy tới nói với muội. Muội lại nói với công công, vốn dĩ tưởng rằng công công có thể trở về an ủi bà bà, thế nhưng quay lưng thì ông ấy lại mang Quy Bắc đi, đến huyện Lâm tuần sát quân doanh rồi. Muội muốn đi khuyên bà bà, thế nhưng bà không muốn gặp muội... Vậy phải làm sao bây giờ?"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.