Tóc Mây Thêm Hương

Chương 32: Hồng môn yến tịch



Tô Quy Nhạn còn muốn nói thêm, nhưng Hàn Lâm Phong lại đi tới, thân thiết khoác vai hắn ta, ôm lấy hắn ta đi ra ngoài, miệng nói: "Ta bên này còn có chút việc vặt cần xử lý, cần phải kéo dài chút thời gian. Đi! Ngươi đi trước hầu Thiệu tiên sinh đến thiên sảnh uống rượu đi, hôm qua ngài ấy có nói với ta, bài văn hôm qua ngươi viết rất sáng tạo, phải thưởng thức từ từ."

Khi đang nói chuyện, thiếu niên mỏng manh bị hắn không cho phép cự tuyệt đẩy vào hậu hoa viên...

Lại nói Tô Lạc Vân vẫn đang một mực chờ đệ đệ trở về, song vẫn không thấy cửa sân truyền đến động tĩnh gì.

Nàng cũng không dám đến phủ Thế tử kéo người về, chỉ đành ở trong gian phòng không yên lòng đọc sổ sách.

Nhưng đợi trái đợi phải, đệ đệ vẫn chưa trở về thì lại chờ được gã sai vặt từ phủ Thế tử đến truyền lời. Gã sai vặt nói Thế tử cùng Tô công tử trò chuyện vui vẻ, dự định giữ Tô công tử ở lại ăn cơm tối, cũng mời Tô tiểu thư đến phủ thượng cùng nhau dùng cơm.


Tô Lạc Vân đối với Thế tử kỳ thật trong lòng có cảm kích, nhưng nàng thà rằng có thiếu lễ nghĩa cấp bậc cũng không dám trêu chọc người này.

Nhưng đệ đệ đang ở ngay phủ thượng người ta, tuổi nhỏ không biết tiến thối, nếu nàng không đi, đệ đệ nhỏ tuổi lại mê rượu, nếu như uống say đắc tội với người ta thì không xong.

Tô Lạc Vân nghĩ nghĩ, bất luận thế nào, trước hết cần phải mang đệ đệ về rồi nói tiếp.

Về phần người môi giới bên kia, buổi chiều nàng đã thanh toán tiền đặt cọc phòng, thuê một chỗ cách thật xa tiểu trạch tử này, về sau đến cửa hàng cũng dễ dàng hơn một chút, ngày mai sẽ lập tức dọn nhà.

Nghĩ vậy, trước khi dọn đi, nhất định phải đi tham quan nhà hàng xóm cũ một chút, một đạo biệt ly cũng là một đạo đối nhân xử thế, không thể thiếu được.


Nghĩ đến đây, nàng bảo gã sai vặt chờ một lát, trang điểm đơn giản một chút, rồi cùng Hương Thảo ra ngoài.

Hạt nhũ hương kia, còn có số tiền còn lại đã được nàng sai người đưa sang vào tối qua. Mặc dù Thế tử không thiếu tiền, nhưng tay không tới cửa cũng không ổn lắm.

Thế là Tô Lạc Vân đi đến cửa hàng bánh ngọt ở đầu ngõ mua bốn hộp bánh ngọt tinh xảo, bảo chủ quán sắp xếp bỏ vào hộp gấm, vẽ thêm hoa văn, rồi đi đến phủ Thế tử.

Nàng nghĩ sẽ đến đó long trọng nói cảm tạ một phen, thuận tiện xin miễn phần cơm hảo ý của Thế tử, rồi kéo đệ đệ về nhà.

Lúc quản sự phủ Thế tử dẫn nàng đi tới, trong hơi thở của Lạc Vân ngửi thấy mùi hương rễ cây chương mộc đặc biệt kia ở phủ Thế tử, dường như nàng được đưa tới thư phòng của Hàn Lâm Phong.


Hàn Lâm Phong không ở cùng với Tô Quy Nhạn, mà đang một mình đứng trong thư phòng, hắn đứng trước bàn sách, cầm mấy mũi tên, hướng bình hoa trên mặt đất cách đó không xa ném, phát ra tiếng leng keng leng keng rất có tiết tấu.

Tuy hàng xóm tốt bụng đã đến, Thế tử vẫn thong dong tự tại ném, đợi nghe thấy lời cảm tạ khách khí của nàng, hắn liếc mắt nhìn mấy bao lễ trong tay nàng mang theo, nhàn nhạt nói: "Khách khí như vậy, còn mang theo hộp, chẳng lẽ túi đã hết bạc rồi sao?"

Lạc Vân bị hỏi đến sững sờ, giờ mới hiểu được hắn đang nói bóng gió đến chuyện trước đó nàng đưa bạc cho hắn.

Nàng tất nhiên làm bộ không hiểu ám phúng, bình tĩnh cười một tiếng: "Đầu ngõ bên cạnh mới mở cửa hàng bánh ngọt, bánh hạt dẻ mới làm trông cũng ngon miệng, dân nữ không thể tay không nói cảm tạ, liền mua chút mong Thế tử gia nếm thử cho nóng..."
Nói được nửa chừng, Tô Lạc Vân kỳ thật cũng cảm thấy mình lần này có chút lạc điệu.

Ân tình qua lại giữa nhân gia bình thường, sẽ không hề bắt bẻ khi nàng mang bánh ngọt và rượu đến tạ ơn.

Nhưng đối phương là Thế tử được nuôi dưỡng trong phúc quý, trong mắt người như hắn chắc chắn bách tính như nàng không cùng một giuộc.

Nhưng Tô Lạc Vân vốn là bách tính bình thường, tặng lễ cũng là biểu đạt sự cảm tạ của mình, không thể tự nâng cao giá trị bản thân, cùng cấp với những quý công tử kia, tạ ơn bằng trân châu mỹ ngọc được.

Lễ đã đến, tâm ý cũng đến, nàng tất nhiên sẽ cùng đệ đệ thức thời rời đi, chớ quấy rầy đến nhã hứng của Thế tử.

Còn không chờ nàng nói xong mấy lời khách sáo, cũng không nghe thấy tiếng bước chân, bánh ngọt trong tay nàng đã bị người lấy đi, sau đó là tiếng chiếc hộp được mở ra.
Nam nhân đang ở trước mặt nàng, cầm lấy một cái bánh ngọt hạt dẻ bắt đầu ăn.

"Hương vị đúng là rất ngọt, dùng hạt dẻ An Tây phải không?"

Xem ra vị Thế tử này không che giấu chuyện giỏi ăn uống, đúng là nghiên cứu rất kĩ. Lạc Vân vội vàng nhẹ gật đầu nói: "Chỉ cần Thế tử thích là được. Không biết đệ đệ của ta hiện tại đang ở đâu?"

Nghe câu hỏi của nàng, Hàn Lâm Phong lại không nhanh không chậm nói: "Nhắc tới, là tại hạ làm việc không được chu toàn, lần trước cứ nhất quyết bắt tiểu thư nhận lấy hạt nhũ hương, mới rước kiện cáo vào người. Nếu muốn bồi rượu xin lỗi, nên là tại hạ nhận lỗi mới đúng. Nghe Tô công tử nói, các ngươi đã chọn được phòng ở mới, lập tức sẽ dọn đi, là thật sao?"

Tô Lạc Vân gật đầu nói phải, bổ sung thêm: "Phòng ở của dân nữ hiện tại hơi dột, muốn tu sửa nhưng không có tiền, bây giờ kiếm được tiền lời, lại muốn thuê chỗ ở khác..."
Hàn Lâm Phong bình tĩnh, chậm rãi nói: "A, nếu là như vậy, ta càng phải khoản đãi hàng xóm tốt thêm chút nữa, coi như giúp ngươi luyện tập... Vừa hay kỳ thi của lệnh đệ* sắp đến, tại hạ cũng nên bày yến cho hắn, cầu chúc hắn đề tên bảng vàng. Chọn ngày không bằng gặp ngày**, mời tiểu thư cùng Quy Nhạn huynh cùng ở lại uống một chén."

*Lệnh đệ: cách gọi em trai người khác.

**Chọn ngày không bằng gặp ngày: ngụ ý chúng ta có thể đối mặt được với những chuyện từng xảy ra, nhưng đối với những chuyện chưa xảy ra thì ta sẽ không biết nên giải quyết như thế nào. Cách tốt nhất là vui vẻ đón nhận và đương đầu với chúng.

Nói về loại rượu này thì cũng nổi danh.

Thiệu tiên sinh ở phủ Thế tử tự chọn hai phủ, ngoài việc dạy Thế tử, còn truyền thụ vài bài học học Quy Nhạn. Nói một cách đúng đắn, Quy Nhan hiện tại là chung sư đồng môn của Hàn Thế tử.
Tình nghĩa đồng môn lâu dài. Cho dù Tô Lạc Vân nhã nhặn từ chối, nói rằng trong phủ còn có việc, nhưng đệ đệ đã sớm cùng lão tiên sinh hai người nâng ly cạn chén ở trong phòng rồi.

Lão tiên sinh rất có tinh thần trách nhiệm của người làm thầy, coi những lời khuyên khi thi trở thành đồ nhắm, cùng Quy Nhạn vừa uống rượu vừa trò chuyện.

Như vậy xem ra, Lạc Vân không nên cắt ngang, dập tắt nhã hứng của lão tiên sinh, cùng đành ngồi xuống, chờ sau trận xã giao này rồi cùng đệ đệ về nhà.

Nàng không thể nhìn thấy, nếu là nhà mình còn ổn, vị trí bày đĩa đều được Hương Thảo cố định lại, dù có vô tình đánh rơi đũa, cũng đều là người trong nhà, không có gì phải xẩu hổ.

Nhưng lúc này nàng đang ở phủ thượng Thế tử xa lạ, bên cạnh chính là vị nam nhân thâm sâu khó lường kia. Nàng không dám động đũa, cũng không muốn xấu mặt trước mọi người, có chút giống như ngồi bàn chông.
Nhưng Hàn Lâm Phong lại mở miệng nói: "Lúc bày yến, quản sự trong phủ ta đã mời Hương Thảo cô nương mở tiệc thay, bàn ăn đều được bày theo thói quen của quý phủ, bên tay trái của tiểu thư là thịt Đông Pha thái mỏng, dùng đũa gắp lấy là được. Bên tay phải là trứng chiên tía tô, bên đĩa có thìa để xúc... Xa hơn một chút, có thể bảo thị nữ giúp ngươi lấy thức ăn."

Tô Lạc Vân ngập ngừng vươn đũa ra, quả thật là như vậy.

Vừa hay, hai món ăn này đều là những món nàng thích ăn.

Tâm tư chủ nhân chu đáo như thế, Lạc Vân không có cớ từ chối, trong lúc đó Thế tử liên tục giúp nàng gặp thức ăn.

Lòng tốt không thể chối từ, nàng cũng duỗi đũa yên lặng ăn vài miệng, sau đó lại yên lặng nghe đệ đệ cùng Thiệu tiên sinh sôi nổi nói chuyện phiếm.

Đúng lúc này, mùi hương cây chương mộc bên cạnh ập tới, vị quý nhân kia hình như dời đến chỗ gần nàng hơn, lại vươn người tới gắp thức ăn cho nàng.
"Tiểu thư ăn không nhiều, không hợp khẩu vị hay sao?"

Tô Lạc Vân kính cẩn trả lời: "Sức ăn của ta luôn yếu, ăn vài miếng đã chắc bụng... Thế tử không cần hao tâm tổn trí thay ta lấy thức ăn, cứ uống thoải mái."

Hàn Lâm Phong làm như không nghe thấy, vẫn ân cần gắp thức ăn cho nàng như cũ, sau đó giống như vô ý nói: "Nghe nói tiểu thư có một người cữu cữu, lúc trước tham quân từng đi Bắc địa, không biết đi đâu, làm nghề gì?"

Tô Lạc Vân giật mình, cữu cữu chính xác đã từng đến Bắc địa, thậm chí ngay sau khi mất tài sản, còn đầu quân cho một đội nghĩa quân dưới trước Tào Thịnh, đánh Kim Phất tròn một năm.

Nếu không phải về sau mẫu thân ốm chết, cữu cữu trẻ tuổi nóng tính lúc ấy sẽ không trở về, nói không chừng xương trắng vứt ở Bắc địa, chết ở nơi đó không ai hay.
Nhưng chuyện cũ hoang đường bí ẩn thế này, ngoại trừ người của Hồ gia biết, cho tới bây giờ đều chưa từng nói với người ngoài, dù sau đây cũng không phải là chuyện có thể chứng kiến hết, cũng không đáng để ca ngợi, vì sao Hàn Lâm Phong lại biết?

Đúng rồi, hắn và Tào Thịnh kia có cấu kết với nhau, chẳng lẽ đã nghe nói qua chuyện của cữu cữu?

Tô Lạc Vân suy nghĩ lung tung một hồi, chỉ hàm hồ nói: "Khi đó ta còn nhỏ, làm sao biết chuyện của người lớn..."

Hàn Lâm Phong cười cười, mây trôi nước chảy nói sang chuyện khác, hỏi thăm Lạc Vân chuẩn bị dời đến nơi nào. Tô Lạc Vân kính cẩn đáp lại từng câu.

Trong lúc đó, còn bị hắn nâng chén chúc mừng, liền uống mấy chén.

Đợi tiệc rượu giải tán, Tô Lạc Vân thở phào một hơi, vừa định gọi đệ đệ từ biệt người ta, lão tiên sinh lại dẫn Quy Nhạn đến thư phòng của ông ta, ông ta muốn tặng chặn giấy và hộp mực năm đó dự thi đã dùng cho Quy Nhạn để lấy may.
Triều Đại Ngụy đúng là có tập tục này, nếu có thể cầm bút mực của các sĩ tử đi trước, có thể mang lại cho mình may mắn trong kỳ thi.

Ngay trong lúc đi đến thư phòng, Hàn Lâm Phong thẳng tiến đến bên cạnh Tô Lạc Vân, lên tiếng dẫn đường cho nàng.

Lời nói cử chỉ của Hàn Lâm Phong đều ôn tồn lễ độ, không thể bắt bẻ, có thể coi là điển hình của một chủ nhân.

Nhưng mỗi khi hắn bước chân đều không có tiếng động, mang theo mùi hương thơm ngát của rễ cây chương mộc, đột nhiên vây quanh người nàng, Tô Lạc Vân luôn không khỏi cảm thấy tim đập nhanh loạn.

Đương nhiên, mặt ngoài nàng không mảy may biểu lộ, chỉ mỉm cười thỏa đáng, bình tĩnh như thường.

Nàng không biết rằng mỗi khi Hàn Lâm Phong đột nhiên lại gần nàng nói chuyện, cổ cửa nàng sẽ dựng cả lông tơ lên.
Hàn Lâm Phong không biểu lộ gì, để tất cả vào trong mắt.

Đến thư phòng, hai nữ quyến Lạc Vân và Hương Thảo không cùng Hàn Thế tử bọn họ vào trong.

Trong lúc ba người bọn họ ra sức chọn lựa bút mực, Tô Lạc Vân dẫn theo Hương Thảo ở vườn hoa đi dạo, chờ ba sư đồ bọn họ ra, sau đó sẽ cáo biệt chủ nhân rồi quay trở về phủ.

Đến ngày mai, một xe dọn hết đồ đạc đi, Tô Lạc Vân quyết cả đời này sẽ không đến gần ngõ Thanh Ngư nữa...

Nàng ở tiệc rượu uống mấy chén, mặc dù không phải rượu quá mạnh, nhưng giờ đây cũng cảm thấy đầu óc bồng bềnh, có chút say say.

Thế tử gia kia, quả thực luyện được cách mời mọc rượu, không uống cũng không được.

Lúc này, có thị nữ đến gọi Hương Thảo, nói đồ chọn được quá nhiều, Tô công tử gọi nàng ta đến hỗ trợ mang ra.
Thị nữ thúc giục gấp, Hương Thảo đỡ Tô Lạc Vân đến đình, để nàng ngồi tạm một chút, rồi đi.

Tô Lạc Vân nghe thanh âm trong thư phòng cách đó không xa, biết bọn họ cách nàng cũng không phải quá xa, một mình nàng ngồi trong đình, cũng không tính là lạc đàn.

Tranh thủ chếnh choáng, đầu óc căng thẳng đã lâu của nàng cũng chầm chậm thả lỏng, nàng dự định dựa vào cây cột đình nhắm mắt dưỡng thần, chờ lấy một hồi rồi xuất phủ.

Nhưng vào lúc đó, một cơn gió mạnh thổi qua, hình như có người đột nhiên đến bên nàng, cúi đầu nói, giọng khàn khàn: "Sao ngươi lại theo ta tới đây, là ai phái ngươi theo dõi ta sao?"

Thanh âm khàn khàn này, không khác gì với lúc Hàn Lâm Phong dùng dao cưỡng ép nàng ở trên thuyền.

Hắn... Sao lại nói như vậy? Chẳng lẽ là nghi ngờ mình sống ở lân cận, là đang theo dõi giám sát hắn?
Hắn hỏi không hề báo trước, Tô Lạc Vân trong nháy mắt thân thể cứng đờ, cố gắng bình tĩnh mà nói: "Dân nữ không biết lời này của Thế tử..."

Vừa nói được một nửa, Lạc Vân lập tức tỉnh ra, thầm kêu một tiếng hỏng bét!

Nàng... biết mình đã nói sai!

Hiện tại nàng đang một người một mình, mắt lại không thể nhìn thấy.

Nếu trước đó nàng không nhận ra Hàn Lâm Phong là tên hung tàn kia, khi đột nhiên nghe được thanh âm này, lại không nhìn thấy bộ dạng của người đó, nàng sẽ hét lên gọi người, hoặc là hốt hoảng cầu xin khoan dung, chứ không phải câm họng vì biết người đang nói là Hàn Lâm Phong!

Nàng mặc dù nói được phân nửa liền vội vã im bặt, nhưng đã không kịp nữa, coi như mắt không thể thấy, nhưng cũng có thể đoán được dáng vẻ nam nhân kia giờ đây đang âm trầm nhìn mình.
"Ngươi... Quả nhiên đã sớm nhận ra ta..." Giọng nam khàn khàn đã trở lại vẻ ôn tồn lễ độ thường ngày, nhưng ngữ điệu lạnh lẽo như băng, khiến người ta không rét mà run.

Ngoài đình hương hoa nức mũi, thư phòng cách đó không xa vẫn như cũ truyền đến trận trận tiếng cười, trong đình Lạc Vân lại như rơi vào mùa đông khắc nghiệt, toàn thân chạy trốn khỏi hàn khí, nhưng mùi rượu phảng phất sau sống lưng khiến nàng túa ra trận trận mồ hôi lạnh...

Nàng hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh nói: "Ta thật sự không hiểu lời đó của Thế tử có ý gì."

Hàn Lâm Phong hờ hững giơ tay ngửi đầu ngón tay của mình, phía trên có mùi hương thoang thoảng lưu lại, cẩn thận nhớ lại một chút, hình như sau lần hắn vượt tường tiếp được nàng đó, thái độ của nàng liền trở nên xa cách.
Hẳn là lần đó, nữ tử này đã ngửi thấy mùi hương liệu đặc biệt của Lương châu kia, hay nói cách khác là đã nhận ra mình.

Hàn Lâm Phong cũng là hôm nay nghe lời yêu cầu hương liệu vô tình của Tô Quy Nhạn, lúc đó mới nhận ra nguyên nhân bên trong.

Sau khi hắn dẫn Tô Lạc Vân đến phủ thượng, đầu tiên là tiệc rượu khoản đãi, sau đó là dạo chơi hoa viên thư giãn đầu óc cho nàng, tiếp đến lại đột ngột thăm dò, quả thật đã khiến tiểu hồ ly này lọt chân ngựa.

Thấy nàng vẫn cố giả vờ bình tĩnh, tính lừa để trốn thoát, Hàn Lâm Phong không để lại khe hở, ngữ điệu ôn hòa nhưng lại có thâm ý khác nói: "Cổ nhân nói, tu trăm năm mới đi chung chuyến thuyền, hiện tại xem ra, ta và tiểu thư lại trở thành hàng xóm, thật sự không chỉ trăm năm duyên phận thôi đâu..."

Thấy hắn nói đến chuyện chung thuyền, trái tim của Tô Lạc Vân cũng chùng xuống theo, hắn bức bách như thế, là dự định không chừa đường sống cho nàng sao?
Nghĩ đến đây, nàng không khỏi dựa mình về sau một chút, thấp giọng nói: "Ta cũng chỉ là một tiểu thương bán hương liệu, mặc dù trùng hợp ở gần, song lại không có chút liên quan gì đến quý nhân, chỉ muốn bản thân có quãng thời gian thanh tịnh... Ngài cần gì phải thăm dò như vậy, không chừa khe hở cho nhau."

Lúc này trên mặt Hàn Lâm Phông không còn nụ người ôn hòa ngày thường, hắn nheo nheo mắt, nhìn cô nương trước mặt đang cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng sắc mặt lại tái nhợt.

Nàng nói không sai, nàng cũng chỉ là một cô nương nhỏ tuổi, đột nhiên bị kéo vào một chuyện tồi tệ thế này, thực sự vừa bực mình lại khó giải quyết.

Hắn thản nhiên nói: "Cô nương dự định như thế nào? Có tính báo sự thật với quan không?"

Lạc Vân cười khổ: "Ta là một kẻ mù lòa, làm sao có thể báo quan phủ chống lại ngài? Lại nói nếu thật sự muốn báo quan, ngày đó ta đã lập tức đến quan phủ đánh trống, cũng sẽ không có lần như hôm nay. Chuyện trên thuyền lúc trước, ta thậm chí còn không nói cho người khác biết... Quy Nhạn càng không biết gì hết, nếu như Thế tử từ bi, xin ngài hãy nể tình đệ đệ ta còn nhỏ tuổi, tha cho nó với..."
Lúc nói lời này, lòng bàn tay Lạc Vân đầy mồ hôi.

Trước mặt nàng là nam nhân từng một mình xông vào trong quân doanh, là nhân vật bẻ gãy cổ người khác không tốn chút sức lực.

Dù cho hắn có cấu kết với phản tặc, nhưng đường đường là hoàng tộc Đại Ngụy, âm thầm chơi chết một dân thường, cũng không phải việc khó.

Lạc Vân hiện tại không muốn gì nữa, chỉ mong khi mình ngoan ngoãn nhận lấy cái chết, có thể giữ đệ đệ mình trong sạch, khơi dậy lòng trắc ẩn của Thế tử, bảo vệ đệ đệ chu toàn, để nó bình an ra khỏi phủ Thế tử.

Nàng dù cho không nhìn thấy, nhưng có thể tưởng tượng ra bộ dạng Hàn Thế tử hiện tại đang nhìn chằm chằm mình dữ tợn – có lẽ đang dò xét từ trên xuống dưới, nghĩ xem làm sao để gϊếŧ người không thấy máu, thu dọn cũng tiện hơn...
Lúc người ta sắp chết, trong lòng đều nghĩ đến những tiếc nuối.

Lạc Vân ở giữa ranh giới sinh tử, dựa lưng vào cột đình, đã tiếc nuối không thể nhìn thấy đệ đệ bình an thành gia, sinh con dưỡng cái, còn không nỡ cái cửa hàng đang kiếm tiền như nước chảy của mình kia, nàng cải thiện được một chút, chứng minh bản thân không phải hoàn toàn là phế nhân.

Mà một màn đen tối này cũng chỉ là chút vội vã...

Nghĩ đến đây, Tô Lạc Vân chỉ có thể không cam lòng mà nhắm mắt, chờ Hàn Lâm Phong xử lý.

Nàng không biết rằng lúc này có những giọt nước mắt óng ánh đọng trên đôi mi đang nhắm nghiền của mình, hàng mi run rẩy như cánh bướm bất an, trông yếu ớt khiến cho người ta thương tiếc...

Nếu chuyện trợ giúp Tào Thịnh để lộ ra ngoài, liên quan quá lớn! Hàn Lâm Phong đương nhiên sẽ không mạo hiểm.
Biện pháp bảo đảm nhất... đương nhiên là triệt để bịt kín miệng của nữ tử này.

Hắn bề ngoài trông có vẻ ôn nhu hiền hòa, kỳ thật là là người có tâm địa cứng rắn lạnh lẽo, cách để xử trí nữ tử này không để lại dấu vết cũng có rất nhiều, thậm chí không cần hắn phải tự mình động thủ.

Nhưng những biện pháp đó quá tàn ác, nghĩ đến chúng dùng trên thân nữ tử bất hạnh này, lại càng thêm mấy phần bất ổn.

Hắn chậm rãi giơ tay lên, đưa về phía cái cổ mảnh khảnh của nàng. Cái cổ này quá nhỏ, không chịu nổi một siết... Cuối cùng, bàn tay không rơi xuống, chỉ vén những sợi tóc bị dính lên gương mặt nàng do mồ hôi lạnh túa ra...

Đúng lúc này, trong thư phòng có người đi ra.

Hàn Lâm Phong rút tay về không để lộ chút dấu vết nào, thản nhiên nói: "Nơi này nhiều người không tiện lắm, xin tiểu thư thận trọng từ lời nói đến hành động, sau đó ta sẽ cùng ngươi nói..."
Chỉ trong vài câu nói, Tô Lạc Vân lập tức trong rời đi trong đao quang kiếm ảnh.

Đệ đệ mới từ thư phòng ra hoàn toàn không biết gì, cao hứng bừng bừng chuẩn bị khoe với tỷ tỷ một nghiên mực rất lớn, Hương Thảo cũng ôm một cái rương sách được làm rất tinh xảo ra, hai người vừa nói vừa cười theo lối mòn đi về phía đình.

Đúng lúc này, Hàn Thế tử mở miệng nói: "Tô công tử ngày mốt đi thi, ta không giữ hai vị ở lại thêm, mời Tô công tử sớm ngày nghỉ ngơi, sớm đề tên lên bảng vàng!"

Quy Nhạn vội vàng đáp lễ tạ ơn lời chúc của Thế tử.

Lạc Vân vốn dĩ tưởng rằng hắn sẽ cứ như vậy mà cầm tù mình, không ngờ hắn vẫn vân đạm phong kinh thả mình và đệ đệ về.

Nàng chẳng những không nhẹ nhõm, ngược lại còn căng thẳng trong lòng, nghi ngờ hắn muốn nhổ cỏ tận gốc.
Nếu để tỷ đệ hai người bọn họ trở về, trong đêm cựu trạch cháy, gϊếŧ người đốt xác, được lợi cả hai, chôn vùi hoàn toàn.

Nghĩ đến đây, nàng thất thần nhìn về phía Hàn Lâm Phong, mím chặt môi, im lặng chất vấn lấy hắn.

Hàn Lâm Phong lại nhẹ giọng nói: "Thời giờ không còn sớm, Tô tiểu thư về sớm chút nghỉ ngơi đi, nếu như ngủ không được, cũng có thể ngồi chơi trong viện ngắm trăng, hai ngày nay trăng rất đẹp, không thể bỏ qua."

Dứt lời, Hương Thảo cùng Tô Quy Nhạn không hẹn mà cùng ngẩng đầu nhìn trời – hôm nay lúc mặt trời lặn, thời tiết trở nên u ám, bầu trời đen kịt, nửa đêm sẽ còn có mưa.

Bảo một người mù ngắm trăng đã rất quá đáng, về phần ngày mưa ngắm trăng càng không hợp thói thường, xem ra Thế tử cũng đã uống nhiều rượu rồi.

Tô Lạc Vân không nói gì nữa, trầm mặc cùng đệ đệ quay về phủ.
Lúc thay quần áo, Hương Thảo mới hậu tri hậu giác phát hiện phía sau lưng của quần áo của đại cô nương thấm mồ hôi.

Nàng ta kinh ngạc nói: "Hôm nay cũng không có nóng, ngoài vườn hoa có gió mát, cô nương sao lại ra nhiều mồ hôi như vậy?"

----------------HẾT CHƯƠNG 32----------------


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.