Tóc Mây Thêm Hương

Chương 60: Ta là thịt cá



Nhưng... vừa rồi, lời nói không khiêm tốn cũng không hống hách của Tô Lạc Vân khiến Hằng Vương phi có chút kinh ngạc.

Nữ tử tiểu hộ tiểu môn này ngược lại miệng lưỡi đủ bén nhọn, trong toàn bộ kinh thành, dường như ngoài Hàn Lâm Phong ra, còn có một người khác có thể khiến muội muội của nàng ta không nói nên lời, đó là Tô Lạc Vân...

Tô Lạc Vân nghe Ký Thu ghé tai nói nhỏ, nói Thụy Vương phi vừa rồi suýt chút nữa thì thất thố đánh người, trong lòng cũng giật mình.

Lời nàng đáp lại mặc dù dễ gây tức giận, những cũng không thể khiến Phương Cẩm Thư thất thố như vậy. Phương nhị kia thật sự điên rồi chăng? Dù cho có không cam lòng, thì nàng ta cũng đã gả cho cửu Hoàng tử, sao có thể để xảy ra chuyện đi đánh gia quyến của dòng họ hoàng thất?

Câu hỏi này, rất nhanh liền có đáp án.

Bởi vì trò hề vừa rồi, không ít phu nhân thầm xì xào bàn tán. Có mấy vị là khách quen của tiệc trà ngày mười bốn đầu tháng của Hoàng hậu, cũng quen biết Lỗ Quốc công phi nhân.

Ngay lúc Tô lạc Vân đứng dậy cáo từ, đi ngang qua núi giả trong vườn, thì nghe thấy ở bên kia có hai vị phu nhân quen biết với Phương gia nói: "Nghe nói thời điểm Hàn Lâm Phong gây ra bê bối đó, đã từng viết cho Phương nhị tiểu thư một bức thư, muốn cưới nữ nhi của Phương gia, thay hắn cản nợ đào hoa. May mắn Lỗ Quốc công phu nhân cản lại, khẩn cầu Bệ hạ chớ gả cho Thế tử, nếu không Phương gia chẳng phải sẽ rước vào nhà một tế tử bực mình rồi sao?"

"Thụy Vương phi cũng thế, cần gì phải cùng một thương nữ nhà nghè tính toán chi li như vậy? Bây giờ ai nấy riêng phần mình cũng đã thành hôn, đương nhiên..."

Bọn họ chưa kịp nói hết lời, bởi vì sau khi ra khỏi núi giả thì nhìn thấy Tô Lạc Vân.

Kiểu nói huyên thuyên sau lưng này dĩ nhiên rất xấu hổ, hai vị phu nhân giả vờ như không có chuyện gì, hắng giọng nhanh chóng quay người đi.

Thế nhưng mấy lời rải rác này, lại khiến trong lòng Tô Lạc Vân nhất thời gợn sóng.

Hàn Lâm Phong sau khi gây ra bê bối "trắng trợn cưỡng đoạt dân nữ", vậy mà còn viết thư cho Phương nhị?

Tô Lạc Vân nhất thời kinh ngạc cực kỳ. Người khác không biết, nhưng nàng thì biết rõ nội tình của Hàn Lâm Phong, dựa vào tính cách của hắn, tuyệt đối sẽ không hoa mắt ù tai, đi cầu hôn một nữ nhi thế gia lớn như Phương gia.

Mà mấu chốt là bức thứ trêu chọc Phương nhị hắn viết kia... Lúc ra khởi cửa phủ trạch, Tô Lạc Vân vấp phải một hòn đá nhô cao, nếu không phải có nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, suýt nữa thì ngã rồi.

Nhưng sau một hồi lảo đảo như vậy, đầu óc lại chấn động đến thanh minh – hắn thông minh như vậy, nếu là viết thư, há có thể không ngờ tới sẽ bị Lỗ Quốc công phu nhân chặn lại?

Như vậy là hắn cố ý... Thì ra Bệ hạ ban hôn cũng không phải là chuyện ngoài ý muốn, mà là có người bày mưu tính kế, cố ý xin được!

Tô Lạc Vân lúc trước sở dĩ gả cho Hàn Lâm Phong, một là do nàng cảm thấy biết ơn hắn và muốn giữ bí mật của hắn. Thứ hai, cũng là vì Thánh chỉ ban hôn của Hoàng đế, khiến nàng tránh cũng không thể tránh.

Vốn dĩ nàng tưởng rằng Hàn Lâm Phong cũng gặp chuyện bất đắc dĩ như mình, bị ép phải tiếp nhận hiện thực. Hơn nữa hai người bọn họ cũng coi như lâu ngày sinh tình, dần dần sinh ra hảo cảm, dựa sát vào nhau để sưởi ấm thôi.

Nhưng nàng lại không biết chuyện này, Tô Lạc Vân giật mình nhận ra, bản thân thì cho rằng mình cùng Thế tử đang đánh phối hợp, tránh khỏi sự truy đuổi của bầy sói đói.

Thật không ngờ, nàng chỉ là một miếng thịt thơm mà bầy sói đói đã bỏ lỡ từ lâu, chúng lén lút mài dao, lột sạch lông và da rồi lần lượt ăn sạch nàng vào bụng...

Loại tư vị bị người khác xem như một kẻ ngốc, đùa bỡn trong lòng bày tay này... thật khiến cho người ta khó mà tiếp nhân.

Thời điểm Tô lạc Vân ra khỏi cửa phủ, gương mặt giận đến đỏ bừng.

Hàn Dao không hiểu vì sao, còn tưởng tẩu tử bị Thụy Vương phi chọc tức, nhỏ giọng trấn an tẩu tẩu: "Chớ có tức giận hại thân thể, không nên tức giận vì loại người như thế."

Thời điểm vừa đến miệng cửa, Hàn Lâm Phong cũng ngồi xe ngựa đi tới, xem ra hắn cũng biết yến hội lần này kẻ đến không được thân thiện, nên tự mình đi đón thê tử.

Lúc này, có không ít khách khứa dự yến cũng đang ra ngoài, vừa vặn nhìn thấy tay ăn chơi cải tà quy chính trong truyền thuyết.

Vì trước đó Hàn Lam Phong đến Công bộ xử lý công việc, nên không tô son điểm phaanns.

Hàn Lâm Phong nam nhân ngọc thụ một thân quan phục, mang theo gương mặt nhẹ nhàng khoan khoái tuấn soát đứng trước vọng tộc, nổi bật giữa nên cửa son ngói xanh, khiến người ta cảm thấy ôn nhuận như ngọc mà xao xuyến.

Các phu nhân nhìn thấy không khỏi xúm lại, sốt sắng nhỏ giọng nói: "Cũng khó trách khiến người ta mê muội đến độ nhất định phải gả cho hắn, Hàn Thế tử này, dáng dấp lớn lên lại thật đẹp!"

"Đúng vậy, trước đây sao lại không nhận ra tuấn tú cứng rắn đến như vậy?"

Bộ dáng tốt thôi chưa nói, hắn bây giờ đối xử với thê tử cũng thật tốt. Một đôi mắt anh tuấn kia nhìn chằm chằm Tô Lạc Vân, tràn đây sự yêu thương mới cưới, nắm lấy tay kiều thê, thỉnh thoảng cúi đầu nói chuyện, thật sự khiến người ngoài ao ước.

Đúng lúc Phương Cẩm Thư cũng đi ra, nàng ta lạnh lùng nhìn chằm chằm gương mặt chưa trang điểm kia, móng tay dài được sơn lên cũng bị chính nàng ta bẻ gãy...

Lại nói Tô lạc Vân lúc trở về không ngồi chung một cỗ xe ngựa với tiểu cô, mà là ngồi trên xe của Hàn lâm Phong, trước khi bước lên xe nàng liền hít sâu một hơi, chọn chuyện quan trong nhất nói với hắn.

Dĩ nhiên không phải những lời trẻ con nhàm chán làm khó người khác kia của Phương lão nhị, mà là những lời hỏi khéo lơ đãng của Hằng Vương phi hôm nay.

Phương lão nhị mặc dù khí thế hùng hổ, nhưng chẳng qua là gây khó dễ người khác, đối với dạng người này, đối với Tô Lạc Vân mà nói không thành vấn đề.

Thế nhưng Hằng Vương phi quan tâm đến sinh hoạt của Hàn Lâm Phong như vậy, đằng sau nó, có thể đang che giấu một mục đích khủng khϊếp.

Sau khi Tô Lạc Vân kể ra, nàng lại lo lắng nói: "Thϊếp không biết mục đích của người ấy, chỉ ứng phó vài câu, Thế tử thấy lời thϊếp nói có khả thi hay không?"

Hàn Lâm Phong dài giọng nói: "Không ổn..."

Tô Lạc Vân trong lòng đột ngột thắt lại, khẩn trương hỏi: "Chỗ nào không ổn?"

Hàn Lâm Phong nhéo nhéo chiếc cằm thon của nàng: "Đến bây giờ mà nàng vẫn còn đâu ra đấy gọi ta là "Thế tử" thật cực kỳ không ổn! Lại đây gọi tên ta đi."

Tô Lạc Vân đang nghiêm túc khẩn trương, không ngờ bị hắn một đường dồn vào chỗ xó xỉnh nào đó, vốn trong lòng mang tức giận, nàng nhịn không được nắm chặt nắm đấm đánh vào ngực hắn một cái: "Ngài không thấy Hằng Vương phi cùng chư vị phu nhân đều gọi phu quân của mình là Vương gia hoặc là lão gia sao? Dù thân là phu thê, nhưng trong lòng cũng phải kính trong phu quân, sao lại gọi thẳng tên được? Huồng hồ gì... ta đối với Thế tử ngài, thật sự không quen!"

Hàn Lâm Phong cười nắm lấy đôi bàn tay trắng như phấn của nàng, nói: "Vậy nàng tìm xem, trong những phu nhân kia có người nào giống như nàng, đánh phu quân bằng nắm đấm lớn như cái bát đồng hay không? Hơn nữa, có gì mà không quen? Nàng nói một lần, khi trở về ta sẽ cho nàng sờ thật nhiều, coi như là một sự công nhận."

Tô Lạc Vân bị hắn hung hăng phá phách một hồi, đang cố gắng chịu đựng cơn tức giận, định mở miệng đối chất chuyện bức thư với Thế tử. Thế nhưng đôi môi anh đào kia lại bị hắn ngậm lấy, dây dưa một lúc lâu.

Hàn Lâm Phong vốn cảm thấy giả vờ trở thành một kẻ ăn chơi trầm mê nữ sắc thật sự chán nản và mệt mỏi, nhưng từ khi hắn đắm chìm trong sự ngọt ngào của Tô Lạc Vân mới phát hiện, thì ra làm một người háo sắc không hề khó.

Dù đã thành hôn mấy tháng, nhưng ở bên một người đẹp lại không thể thân cận.

Về sau, mặc dù có thân mật hơn một chút, nhưng hắn vẫn một mực kiềm chế chính mình không tiến hành đến bước cuối cùng.

Đến mức về sau, mỗi ngày trong mộng đều là hai người ân ái triền miên, mỗi lần tỉnh lại, khó chịu vô cùng, chỉ đánh quyền tắm rửa cũng không thể kiềm chế nổi.

Mà bây giờ bọn hắn làm phu thê thật sự mới chỉ có mấy ngày.

Cũng khó trách hắn luôn luôn không nhịn được muốn thân cận với nàng.

Đáng tiếc phu nhân dường như ở yến hội chịu không ít tức giận, ngay thời khắc đê mê này lại hung hắng cắn môi hắn một cái.

Hàn Lâm Phong rên khẽ một tiếng, lúc này mới ngẩng đầu lên: "Tâm trạng không tốt sao? Sao lại còn cắn người?"

Tô Lạc Vân nhẫn nhịn chịu đựng, ở trên xe ngựa không tiện nói nhiều lời, chỉ buồn bực không lên tiếng, đẩy hắn sang một bên.

Đợi sau khi hồi phủ, bước vào trong, thị nữ lui xuống, Tô Lạc Vân mới hỏi thẳng: "Thϊếp hỏi ngài, trước khi vào cung ngài đã viết thư cho Phương nhị?"

Hàn Lâm Phong nhíu mày, mặc dù có chút bất ngờ vậy mà nàng biết, nhưng cũng không thật sự muốn giấu diếm, thản nhiên thừa nhận: "Có viết."

Tô Lạc Vân hít lấy một hơi, chỉ cảm thấy trong ngực đầy phiền muộn, tìm kiếm cầm lấy cây quạt tròn bên giường, dùng sức vẩy vẩy: "Sao ngài lại làm như vậy?"

Hàn Lâm Phong cười vung nhẹ trường sam ngồi bên cạnh nàng: "Tuổi tác cũng lớn, cũng nên cưới vợ rồi, dĩ nhiên phải tìm cách kiếm thêm củi..."

Khi đó hắn liếc mắt cũng nhận ra nàng đang ra sức khước từ, nếu không thêm củi vào thì con vịt trong nồi khi nào mới chín?

Tô Lạc Vân tức giận là vì điều này.

Hắn đúng là giỏi tính toán, Phương gia, Bệ hạ, còn có cả phản ứng của nàng tất cả đều nằm trong ván cờ của hắn, năng lực lớn như thế, cái gì cũng biết, vậy thì tự mình tìm cách sinh con đi! Cưới lão bà này làm gì?

Cho nên khi Hàn Lâm Phong đưa tay bóp vai giúp nàng, nàng dùng cây quạt đánh lên ngón tay hắn rồi dùng sức đẩy ra.

Bản thân nàng là con vịt chủ động bò lên vỉ nướng, trước khi bị nhổ lông đem nước còn tự mình pha nước chấm quệt lên người, giúp đại gia ngon miệng.

Thật thứ lỗi, trước kia là nàng ngu ngốc, nhưng bây giờ, nàng không muốn cho ăn!

Kết quả Hàn Lâm Phong vừa ăn được mấy ngày cơm no, bị Thế tử phi cả người cả chăn đuổi ra khỏi phòng.

Nhưng lần này, ngay cả Hàn Dao cũng đứng về phía tẩu tử: "Ca ca, huynh không biết tình hình lúc đó, Thụy Vương phi kia nói chuyện không chừa mặt mũi cho người ta, nếu chỉ có một mình muội, chỉ sợ sẽ bị làm nhục đến phát khóc, cũng may tẩu tẩu chống lại được, khiến Thụy Vương phi không thể nói gì hơn. Trong lòng tỷ ấy buồn bực, cũng chỉ có thể phát tiết với người thân thiết là huynh. Huynh chịu một chút, nhường nhịn tẩu tẩu, đợi tỷ ấy bớt giận rồi hẵng nói."

Hàn Dao nghĩ rằng Tô Lạc Vân đang buồn bực chuyện ca ca trước hôn sự thiếu nợ đào hoa, thế là khuyên huynh trưởng nhường nhịn, đợi nàng bớt giận.

Nhưng lại không biết huynh trưởng của mình lại gây ra một vụ đại án lừa dâu kinh thiên. Hàn Lâm Phong biết tính tình của Lạc Vân, e rằng nàng sẽ giận rất lâu.

Cho nên không cần muội muội phiên, hắn cũng đành thật thà đến thư phòng ngủ, đợi Lạc Vân bớt giận rồi nói.

Chỉ là hai người đã quen ngủ cùng nhau, bỗng nhiên tách ra, chính Lạc Vân cũng có chút không thoải mái, buổi tối sau khi lên giường, một mình nàng nằm trên một cái giường lớn giống như một cái bánh nướng, lật qua lật lại ngủ không được.

Trước kia vào lúc này, hai người đã sớm rúc vào một chỗ, Hàn Lâm Phong thường sẽ đọc sách cho nàng nghe trước khi ngủ. Không phải là những tập thơ kia, mà là về phong tục ở Bắc địa và những địa phương khác nhau.

Dù sao những cuốn sách nội dung phong phu kia, nếu khắc lên phiến trúc, đọc cũng phí công phu, cho nên Hàn Lâm Phong đã chọn lấy những quyển mình thích, mỗi ngày đọc một đoạn cho nàng nghe.

Đương nhiên mỗi lần không đọc xong, quyển sách kia đều bị ném sang một bên, Hàn Lâm Phong sẽ tự mình đọc cho nàng một quyển "sách" khác có nội dung rất gợi cảm và ngon miệng.

Hôm nay xem ra quầy sách của Thế tử mở cửa không nổi.

Thế là mèo con A Tuyết liền tới lấp vào ổ chăn trống, thoải mái chiếm lấy vị trí nam chủ, nằm trong lòng ngực Lạc Vân hài lòng liếʍ láp móng vuốt.

A Vinh cũng không khách khí chạy vào phòng, theo chen lên giường.

Ôm hai con mèo vừa mới tắm rửa xong, toàn thân thơm nức, nỗi cô đơn đưa lấp đầy một chút, Lạc Vân ra lệnh cho bản thân mình nhắm mắt lại, nhanh chóng ngủ thϊếp đi.

Nam nhân kia, nói dối đầy miệng, nhưng biết tự mình hiểu lấy! Nếu nàng không phải bị lừa, sao lại gả cho một nam nhân tâm tư Quỷ đạo như hắn?

... Hai ngày nay trời lạnh, vừa rồi nàng tức giận, không biết thuận tay ném cho hắn cái chăn nào, có đủ dày hay không...

Lạc Vân nhận ra mình nghĩ hơi chệch hướng, lập tức cứng rắn thu lại tâm tư, ôm mèo con vào lòng, nhắm mắt ép buộc mình thϊếp đi.

Nàng ngủ rất sơm, nhưng ngày hôm sau khí huyết vẫn không đủ, dưới mắt biến thành màu đen, đến mức lúc ăn sáng cũng không có cảm giác ngon miệng.

Thói quen thật sự là một thứ đáng sợ, cho dù có hai con mèo con đi cùng, nàng vẫn có chút không quen bên cạnh không có l*иg ngực to lớn rắn chắc kia.

Sáng sớm thức dậy, hai con mèo con rúc vào cái ổ có rải cây kinh giới*, kêu meo meo say sưa.

*Cây kinh giới:còn có tên là cây khương giới, có tác dụng giải cảm, giải độc, cầm máu... Tinh dầu kinh giới có tác dụng kháng khuẩn.

Cây kinh giới là một loại hương liệu ngoài nước, đồng thời cũng là một loại cỏ khô khiến mèo con mê mẩn. Nếu lũ mèo nghịch ngợm, rải một chút, bọn chúng sẽ say sưa trong ổ một hồi lâu.

Ngay cả A Vinh thích tản bộ khắp nơi, cũng lãng phí cả nửa ngày.

Lắng nghe âm thanh rừ rừ mãn nguyện của mèo con, Lạc Vân đột nhiên nhận ra nàng thực sự giống một con mèo, còn Hàn Lâm Phong không biết từ lúc nào, lại giống loại cây kinh giới bình thường này, khiến cho nàng có chút nghiện.

Chỉ mới tách khỏi nhau một đêm, vậy mà nàng đã ăn không ngon, ngủ không yên.

Nhưng nàng không phải là mèo con, sao có thể phó mặc cho hắn? Khiến cho người ta nghiện ngập như thế, nhất định không phải thứ gì tốt.

Lạc Vân trong lòng cảnh giác, không muốn mình ở trong chăn bị nam nhân giở công phu mị hoặc, đến mức giống như Phương nhị, bị che mờ mắt, không thể tự kiềm chế.

Nhưng nàng không phải là người duy nhất bị nghiện. Hàn Lâm Phong mới ăn được mấy ngày no nê thì bị nàng rút lại, đuổi ra thư phòng.

Hắn so với Tô Lạc Vân thì thảm hơn nhiều, trong đêm ngay cả một con mèo ngủ cùng cũng không có.

Đang tuổi xuân sung sức, hằng đêm trước đó khoái hoạt, đột nhiên trở thành hòa thượng cấm dọc, thật sự gian nan như kiêng rượu vậy.

Đến lúc ăn bữa sáng, hai phu thê ở riêng ngược lại ngồi cùng một chỗ nghiêm túc ăn xong một bữa.

Kỳ thật Hàn Lâm Phong đã đợi ở thư phong, tin rằng Lạc Vân khi bớt giận sẽ tìm đến hắn ăn cơm.

Nhưng đến khi nghe thị nữ nói, phu nhân không phân phó đưa bữa sáng cho thư phòng, hắn dứt khoát quay trở về ăn.

Lúc húp cháo, hai người đều im lặng không nói lời nào. Lần này có vẻ Tô Lạc Vân một chút mắt mũi cũng không chừa lại cho Thế tử, không hề có ý định chủ động chăm sóc cho hắn.

Hàn Lâm Phong ngược lại đã quen với sự lạnh lùng này, thêm nữa lần này là hắn đuối lý, nguyện ý chủ động hạ mình.

Đợi sau khi cơm nước xong, hắn bảo người hầu lui ra, nghiêm túc nói với Lạc Vân: "Có lẽ lục Hoàng tử đã nghi ngờ ta, nên đã sớm phái người đến phủ thăm dò."

Lúc hắn không ở thư phong, người hầu trong phủ nếu không được lệnh sẽ không bao giờ tiến vào.

Nhưng hai ngày trước, khi hắn vào thư phòng để lấy sách ở trong ngăn bí mật, bất ngờ phát hiện trên giá sách có một quyển hình như đã bị rút ra mà không để lại vị trí cũ.

Mà tàn hương hắn cố ý rắc trên ngăn sách bí mật đã in dấu vân tay của người nào đó...

Hàn Lâm Phong lúc ấy không lên tiếng, gọi Khánh Dương hỏi thăm nhân sự trong ngoài gần đây, sau đó hướng sự chú ý tới nhóm thợ sửa tường thành.

Nhìn kỹ lại, có thể thấy tỏng đám thợ này hình như có hai tên giả mạo trà trộn, lúc có người, hai kẻ đó sẽ lập tức cúi đầu giả vờ xây tường, đợi đến lúc không có ai, bọn chúng thi thoảng nhìn đông nhìn tây, lúc đốc công* khiển trách bọn chúng, dọa sẽ cắt bớt tiền công, hai người kia cũng chẳng quan tâm.

*Đốc công: người thay mặt chủ hộ giám sát công trình.

Tuy rằng hắn đã phát hiện từ sáng sớm, nhưng lại chưa muốn tiết lộ, nhưng trước mắt con người lạnh lùng nàng đây không để ý tới ai, liền vừa vặn đem chuyện này dụ nàng nói chuyện.

Quả nhiên, Tô Lạc Vân nghe xong, không thèm để ý mặt mũi nữa, thấp giọng hỏi: "Vậy ngài có định hạ hai người này không?"

Hàn Lâm Phong lạnh nhạt nói: "Ta là một nhàn quan tán nhân, ngay cả công văn còn không thèm mang theo, vì nếu có người đột nhập vào thư phòng, chẳng phải sẽ loạn lên sao? Hôm qua Hằng Vương phi đến hỏi han nàng, tức là Hằng Vương hắn cũng không tra ra được điều gì quan trọng, nhưng lại không cam tâm, cho nên muốn từ trong miệng nàng ép khai ra chút gì đó."

Tô Lạc Vân nhẹ gật đầu, mở miệng nói: "Bức tưởng hẳn cũng đã sửa sắp xong rồi, ngày mai thϊếp sẽ bảo Cảnh quản sự kết tiền công cho bọn họ. Chỉ là... Hằng Vương đã phát sinh nghi ngờ với ngài như vậy, ắt hẳn tình hình sau này của ngài sẽ trở nên nguy hiểm..."

Hàn Lâm Phong tùy tiện nghiêng người, ôm lấy vòng eo nhỏ nhắn của Lạc Vân: "Hắn cũng chỉ là buồn bực vì ta đã cứu được Lý đại nhân, lại còn quấy phá chuyện tốt của hắn, cho nên muốn khiến ta cảm thấy khó chịu. Nếu như hắn thật sự đang nắm giữ chứng cứ chết người, sao còn phải phái hai tên khốn kiếp đó đến đây thăm dò phủ? Sớm đã bắt ta vào đại lao thẩm vấn rồi."

Hắn nói mây trôi nước chảy, nhưng Tô Lạc Vân biết hắn chỉ đang trấn an chính mình. Hằng Vương Hằng Thẩm Chi là đích tử của Hoàng hậu, được nhiều thế gia chống lưng, từ mọi phương diện mà nói, đều có ưu thế thượng vị hơn cửu Hoàng tử kia.

Nếu như lục Hoàng tử đăng cơ làm Hoàng đế, có lẽ cũng không cần phải hao tâm tổn trí kiếm một cái cớ. Chỉ cần Hàn Lâm Phong không cẩn thận đánh rắm trên triều đình, lục Hoàng tử trở thành Hoàng đế có thể lập tức xử hắn ngay.

Nhưng nếu cửu Hoàng tử leo lên vương vị, tình hình cũng không lạc quan hơn. Dựa vào sự điên cuồng của vị Thụy Vương phi mới cưới kia hôm nay, nàng ta sẽ chơi chết kẻ mù lòa chướng mắt này, rồi suy nghĩ làm sao để trả thù Hàn Lâm Phong...

Như vậy xem ra, Hàn Lâm Phong biểu hiện bình tĩnh cũng đúng, trước sau gì cũng là chịu chết, chẳng bằng thong thả một chút, hưởng thụ quãng đời còn lại.

Sau khi nghe Tô Lạc Vân nói xong, Hàn Lâm Phong buồn bã nở nụ cười, sau đó hắn nghiêm mặt, nói khẽ: "Là ta vô năng, để người khác khống chế mình. Nếu như ngày đó thật sự đến, nàng không cần phải lo lắng, ta chắc chắn sẽ sắp xếp trước cho nàng chu đáo, để nàng không phải dính líu gì tới ta..."

Lạc Vân trầm mặc một chút, nói khẽ: "Ngài đã lập gia thất, hy vọng ngài hãy thận trọng từ lời nói đến việc làm, nếu không nắm chắc, vạn vạn lần đừng liều mạng."

Trong lòng nàng rõ ràng, nam nhân này mặc dù giờ đây đang thất thế, bị người khác thầm cười nhạo xem thường, nhưng hắn tuyệt đối không phải là một con vật chỉ ở trong ao, chỉ là không biết trong hiểm cảnh này, hắn có thể phi thăng không, hay cuối cùng sẽ bị đốn hạ.

Nàng tin tưởng lời cam đoan của Hàn Lâm Phong, nhưng nàng càng hy vọng sẽ không đến ngày hắn vội vàng an trí cho nàng đó.

Cho nên chuyện nàng có thể làm, chỉ là nhắc nhở hắn vạn sự phải cân nhắc chu đáo, chớ có mạo hiểm làm việc.

Hàn Lâm Phong ý cười càng nhiều, cũng dần siết chặt vòng tay, đem nàng ôm vào trong lòng, trầm thấp nói: "Đáng tiếc ta chưa có ai nối dõi, nếu như nàng có thể..."

Không đợi hắn nói hết lời, cánh tay siết chặt của mình đã bị người dùng lực kéo ra, Tô Lạc Vân đứng dậy, ngữ điệu lạnh lùng nói: "Ngài là người có bản lĩnh, chuyện nối dõi cũng không cần đến người khác quan tâm... Gần đây ngài ở trong phủ nhàn rỗi cũng quá lâu rồi, để tránh những phu nhan kia nói ta quyến rũ dụ hoặc, xin Thế tử mau mau đến thư phòng làm chút chuyện nghiêm túc đi!"

Hàn Lâm Phong biết nàng vẫn còn chưa nguôi giận, hắn cũng đuối lý, mặt mày không tốt trở về phòng ngủ.

Về phần nàng nói hắn có bản lĩnh, sinh con cũng không cần người khác quan tâm là có ý gì?

Nhưng trời cũng đã không còn sớm, hắn chỉ có thể đứng dậy thay y phục, xuất phủ làm công vụ.

Chờ Hàn Lâm Phong đi, lang trung liền tới châm cứu cho Lạc Vân. Lang trung này là Hàn Lâm Phong mời để chỉ để chưa mắt cho Tô Lạc Vân, nghe nói có sở trường về chữa tắc nghẽn máu.

Những ngày này Lạc Vân được châm cứu, chứng đau đầu cũng thuyên giảm không ít. Nhưng đối với chuyện hai mắt hồi phục, nàng không nuôi hy vọng quá lớn.

Dù sao không có hy vọng, mới sẽ không dẫn đến thất vọng.

Nhưng mỗi lần vị lang trung này châm cứu xong, khí huyết lưu thông cảm giác rất dễ chịu, có đôi khi, Tô Lạc Vân sẽ nhờ vào cảm giác này mà chợp mắt một chút.

Hiện tại đã vào động, đêm qua rơi một trận tuyết hiếm thấy, cho dù kịp thời dọn sạch tuyết, trong viện cũng có chút khó đi.

Lạc Vân không có ý định tản bộ, hơn nữa đêm qua ngủ không được ngon giấc, vừa mơ màng ngủ, liền nghe nói phụ thân của mình Tô Hồng Mông lại tới.

Tô Hồng Mông gần đây hay đến thăm nữ nhi của mình, hoàn toàn không để ý đến việc nhạc phủ bước vào cửa tế tử, có chút không ra thể thống gì.

Ông ta đến thường xuyên như thế, cũng là vì có chuyện muốn nhờ.

Vị quả phụ thanh cao Tạ gia kia mắt thấy cửa nhà Tô gia ngày càng phú quý, sợ bỏ qua món hàng này, cho nên lần nữa tìm bà mối nói thay, nguyện ý gả cho Tô Hồng Mông.

Mà Tô Hồng Mông bởi vì nhi tử vào Hàn lâm, cũng lâng đâng trên không trung mấy phần, vốn cũng đã chướng mắt Tạ quả phụ.

Nhưng ông ta kén chọn hồi lâu, lại phát hiện chức quan đó của nhi tử, thực tế không tạo ra chút bọt nước gì so với các vương hầu tướng lĩnh trong kinh thành, không có thực quyền, bổng lộc cũng chỉ có một chút.

Mà đệ đệ của Tạ quả phụ tựa hồ sắp dời đi nơi khác để cao thăng, tiền đồ không thể đo đếm được. Sau khi cân nhắc trái phải một phen, Tô Hồng Mông cảm thấy điều kiện của Tạ quả phụ rất khó tìm.

Thế là hai nhà cân nhắc một phen, tác hợp hai phu phụ trung niên thành một đôi.

Đôi phu phụ nửa đường này cũng là cây vạn tuế ra hoa, Tạ quả phụ kia vào cửa chưa đến ba tháng đã được phát hiện mang thai.

Thải Tiên trong lòng cảm thấy khó chịu, không hòa hợp với kế mẫu này. Tạ thị cũng sợ mình vừa mang thai, cùng kế nữ ở chung không thoải mái ảnh hưởng đến tâm tình, liền lấy lý do nôn ọe dữ dội, muốn ăn đồ ăn nương thân nấu, nhờ Tô Hồng Mông đưa bà ta về nhà thân mẫu ở một thời gian.

Hai huynh đệ Cẩm Quan Cẩm Thành kia trải qua kính chiếu yêu đồng thí, phát hiện không phải dạng thích đọc sách, nên đã bị Tô Hồng Mông đưa vào cửa hàng học làm ăn.

Nếu Tô Hồng Mông đưa nương tử của mình trở về, thì Tô trạch rộng lớn này chỉ còn lại một mình Thải Tiên.

Tạ thị kiên quyết không cho ông ta mang nữ nhi đi cùng, Tô Hồng Mông cũng chỉ có thể tìm đến nói chuyện với Lạc Vân: "Con bây giờ xem như đã hết khổ, gả cho một phú hộ, ngày ngày cùng những phu nhân hầu phủ kia uống trà tụng thơ. Con đừng quên muội muội của con, hôn sự của nó vẫn chưa có tin tức gì, chỉ cần con đến lo liệu... Sắp tới ta định đưa tân phu nhân về nhà ngoại, bận rộn đến mức không để ý tới nó. Nếu không, con để nó ở chỗ của con ở mấy ngày, vừa vặn có thêm kiến thức, nếu có yến tiệc, cũng có thể mang nó theo. Cái gọi là trưởng tỷ như thân mẫu..."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.