Hàn Dao nghe đệ đệ nói vậy liền ngẩng đầu lên, lòng vui mừng nói: "Vậy thì tốt! Tẩu tử, tỷ đừng trở lại thôn Phượng Vĩ nữa, chỗ đó quá hỗn loạn, chữ viết của tỷ đẹp, tỷ có thể tham gia cuộc vui..."
Nhưng khi Hàn Tiêu nghe tỷ tỷ nói, trừng mắt nhìn nàng ta, không chút khách khí nói: "Nếu ta lập xã, nhất định sẽ không để những phụ nhân kia nhàn rỗi lãng phí thời gian. Xã có hai mặt tốt xấu, thì người tài thật sự sẽ dè dặt khiêm tốn, kẻ kém cỏi phải làm việc cật lực vì sợ tự biến mình thành kẻ ngốc, vậy có nghĩa là gì? Tiên sinh ta từng dạy, bay cùng phượng hoàng, sẽ là tuấn điểu, há có thể làm bạn với hạng chim sẻ?"
Phải! Lạc Vân hiểu, nếu con chim sẻ nàng không thức thời mà tham gia vào, chính là đang kéo đẳng cấp của thi họa xã của tiểu thúc tử xuống, khiến nhóm đại tài Lương châu không có chỗ thể hiện!
Hàn Lâm Phong hôm nay chẳng biết vì sao tâm trạng không tốt, hắn nửa mặt ủ rũ, không nghe nổi mấy lời xúc phạm lão bà của mình này.
Nhưng đúng lúc hắn định nhếch mép lạnh lùng đáp lại thì Lạc Vân lại đá hắn ở dưới bàn, sau đó nàng cười nói: "Ta vẫn không nên tham gia thì hơn, ca ca của các đệ gần đây bị đau lưng với chân, ta hằng ngày đều phải đắp thuốc cứu cho ngài ấy, các đệ còn trẻ, cứ chơi vui vẻ đi."
Hàn Tiêu tiểu công tử lại không đồng ý lắc đầu, bắt bẻ từng từ của tục nhân tẩu tử: "Người cùng sở thích gặp nhau, sao có thể dùng "chơi" chữ? Chúng ta đây là mài dũa kỹ nghệ, là một loại tu hành của nhân gian!"
Đáp lại sự đính chính của tiểu thúc tử, Lạc Vân chỉ trịnh trọng nhẹ gật đầu, nói thêm: "Được, các đệ hãy tu hành cho tốt, nhanh chóng sớm ngày thành phương!"
Sau khi bữa tiệc ở Vương phủ kết thúc, Lạc Vân trở lại xe ngựa, hỏi phu quân một mực trầm mặc không nói lời nào: "Đệ đệ ngài đọc sách ở chỗ nào?"
Hàn Lâm Phong nói xong, hỏi lại: "Sao vậy?"
Lạc Vân cười cười không trả lời, còn có thể thế nào? Đương nhiên là để nhớ kỹ tên chỗ học đó, để sau này con cái nàng biết mà tránh!
Nhìn tiểu công tử giống như một con khổng tước cụp đuôi, nếu đây mà là nhi tử của Lạc Vân, nhất định phải kéo tai lại giáo huấn một trận.
Tuy rằng nàng không nói thẳng ra để giữ mặt mũi cho Thế tử, nhưng Hàn Lâm Phong không ngốc, đương nhiên hiểu hết những lời nàng chưa nói, chỉ thản nhiên nói: "Đối với việc dạy dỗ đệ đệ, ta không thể so được với nàng."
Đệ đệ Tô Quy Nhạn được Lạc Vân bồi dưỡng là một học giả thiếu niên, vừa có học thức lẫn phẩm hạnh.
So với cậu ta thì đệ đệ sống ở tháp cao mãi không xuống kia không sánh được nửa điểm.
Lạc Vân nghe Thế tử nói vậy, liền cười nói: "Được rồi, so sánh chuyện này làm gì? Chỉ cần không nghịch ngơm đã là một đệ đệ tốt rồi. Hiện tại danh tiếng Cầu Chấn ngày càng lớn, Triệu Đống Tướng quân tới có thể lay chuyển càn không không?"
Hàn Lâm Phong trầm mặc một hòi, cuối cùng mở miệng: "Cầu Chấn là một kẻ không từ thủ đoạn, nếu cứ để mặc cho hắn lớn mạnh, sớm muộn gì cũng sẽ lay chuyển sơn hà. Chỉ là hắn không phải là con sói ăn thịt duy nhất ở biên quan này. Trời sắp ấm lại, một khi hoa nở xuân về, dê bò có đầy đủ cỏ ăn, người Phất Kim sẽ ngo ngoe động đậy. Tào đại ca vất vả nhiều năm mới có chút khởi sắc, lại bị Cầu tặc đánh cắp thành quả. Chỉ sợ nếu Đại Ngụy xảy ra chiến loạn, người Sắt Không cũng sẽ thừa cơ giành một chén canh."
Lạc Vân nhẹ gật đầu: "Nói cách khác, Triệu Tướng quân chỉ có thể thắng không thể thua, nếu không sẽ không còn đường lui..."
Hàn Lâm Phong không nói gì, nhắm mắt rơi vào trầm tư. Những ngày này, lương thảo doanh của hắn cũng chiêu mộ không ít binh lính trẻ.
Bệ hạ kiêng kị Lương châu, cho nên mặc dù Bắc Trấn Vương phủ có thái ấp và lương thực, nhưng lại không thể nuôi quân được.
Một khi chiến sự lan tới Lương châu, nếu phụ vương không thể kịp thời mang theo tộc nhân tháo chạy, cũng chỉ đành đứng trên cổng thành nhảy xuống, lấy thân đền nợ nước.
Dù sao chuyện Thánh Đức tiên đế bị bắt đã là một nỗi sỉ nhục của đất nước, nếu như hậu thế lại cũng xảy ra chuyện như vậy, sẽ không còn mặt mũi nào đi gặp lão tổ tông dưới cửu tuyền.
Hàn Lâm Phong nhân lúc mình đang nhậm chức, có thể danh chính ngôn thuận nuôi một số người, một khi chiến sự đi đến hướng không thể dự đoán được, hắn muốn ít nhất có thể bảo vệ tốt thân nhân nữ quyến đầy phủ của mình.
Nghĩ đến đây, hắn ôm vai quay Lạc Vân lại, thấp giọng hỏi: "Nếu tiền tuyến gặp nguy hiểm, nói không chừng ta sẽ phải dẫn người ra trận chém giết. Đến lúc đó, chỉ còn lại một mình nàng, có sợ không?"
Kỳ thật lời đề nghị của mẫu thân cũng không phải không có lý, chẳng qua lúc đó Lạc Vân hẳn đã nhìn ra ý đồ của phụ thân, mới đứng về phía của phụ thân.
Nhưng Lạc Vân từ trước đến nay là một người rất cẩn trọng, nếu nàng không muốn đứng ở lầu cao, trước mắt hắn sẽ đưa nàng đến chỗ của tiểu cữu tử Tô Quy Nhạn.
Lạc Vân ngẩng đầu nhìn hình ảnh mờ ảo trước mắt, nhẹ giọng khẳng định: "Ngài ở đâu, thiếp ở đó, có ngài, thiếp không sợ gì cả!"
Nếu ngày thường nghe lời này, Hàn Lâm Phong nhất định sẽ mỉm cười, ôm Lạc Vân hôn lấy hôn để.
Nhưng hôm nay, Hàn Lâm Phong chỉ trầm mặc nhìn nàng, vẻ mặt có chút phức tạp, đột nhiên vươn tay ôm nàng vào lòng...
Hắn dùng lực có chút mạnh, dường như có rất nhiều cảm xúc hỗn loạn không hiểu được, ôm chặt đến mức Lạc Vân có chút không thở nổi.
Nhưng khi nghĩ đến thời cuộc trước mắt, Lạc Vân cũng hiểu được hiện tại Hàn Lâm Phong đang rất bất ổn.
Mấy ngày nay, hắn ngủ không được ngon, có mấy hôm Lạc Vân đi tiểu đêm, phát hiện hắn không có ở trên giường, về sau hỏi nha hoàn với biết, mấy hôm đó, đến nửa đêm, Hàn Lâm Phong chạy đến cánh rừng ngoài viện đánh quyền, có khi tới rạng sáng mới về.
Hắn là một nam nhân khí huyết dồi dào, không phải là một người ít ha m muốn vô dục vô cầu. Chuyện khuê phòng của hai người không hề ít, chỉ cần không xa nhau, hầu như hàng đêm đều không thiếu.
Thế nhưng, hiện tại hắn gần như ngày nào cũng về, nhưng không nhớ nổi có mấy ngày không làm chuyện vui vẻ đó...
Nàng không biết lúc này Hàn Lâm Phong đang nhìn chằm chằm mặt của nàng, muốn nói lại thôi.
Nàng cũng không biết hắn đã sớm phát hiện ra bí mật dưới gối của A Vân.
Những ngày gần đây, vì tình hình tiền tuyến biến đổi phức tạp, Hàn Lâm Phong không ngủ được ngon giấc, có mấy lần thậm chí đến sáng vẫn không ngủ được.
Kết quả trong lúc vô tình đắp chăn cho Lạc Vân, hắn thấy bao thuốc nàng âm thầm đặt trên rốn.
Hắn ban đầu không rõ, khi âm thầm tìm một lão lang trung nhiều kinh nghiệm hỏi thăm, liền hoàn toàn rõ ràng.
Sau khi xác định bao thuốc này hoàn toàn không ảnh hưởng quá nhiều đến thân thể nữ tử, hắn siết chặt bao thuốc kia, cuối cùng lặng lẽ trả lại dưới gối của nàng.
Khi Hàn Lâm Phong rút quân về doanh đã uống một trận say khướt, trận say đó khiến thị vệ Khánh Dương giật mình.
Bởi vì tới tận bây giờ hắn ta chưa từng thấy Thế tử thất thố như vậy.
Hàn Lâm Phong sau một trận say rượu liền nghĩ thông suốt.
Hắn không giận nàng, chỉ cảm thấy mình quá vô dụng, vậy mà không thể khiến nữ tử mình cưới an tâm sinh con cho mình.
Hắn hiểu lòng người, dĩ nhiên càng hiểu rõ mối bận tâm của Lạc Vân.
Chim sẻ trong núi còn phải làm một cái tổ vững chắc mới có thể an tâm đẻ trứng nuôi chim non.
Mà hắn ngay cả những con chim sẻ tự do tự tại đó cũng không bằng!
Dù không có chiến sự ở biên quan, những đứa con trai bọn họ sinh hạ cũng sẽ phải tiếp tục đi trên con đường vô dụng tầm thường của mình như xưa.
Lạc Vân có thể nuôi dưỡng được một đệ đệ ưu tú như vậy, há có thể nhìn đứa con mình thân sinh cả ngày không làm gì, mang bộ dạng bị nuôi đến phế đi sao?
Cho nên dù Hàn Lâm Phong có phát hiện ra bao thuốc tránh thai kia, sau một phen dày vò, cuối cùng lựa chọn không nhìn thấy.
Bởi vì giờ này khắc này, hắn không xứng có con!
Hắn thậm chí không lấy bao thuốc đó đi hỏi Lạc Vân. Hàn Lâm Phong cũng có lòng kiêu ngạo tự tôn của một nam nhân. Hắn đã không thể khiến Lạc Vân an tâm kéo dài dòng dõi cho hắn, thì hắn có tư cách gì mà hỏi?
Nhưng Lạc Vân dĩ nhiên cũng nhận ra mấy ngày nay Hàn Lâm Phong trầm mặc lạ thường. Song ngàng chỉ nghĩ Hàn Lâm Phong đang lo lắng biên quan chuyển biến xấu, cho nên tâm tình không yên.
Nếu Lương châu thất thủ, người như Hàn Lâm Phong, tuyệt đối không thể không đếm xỉa đến, sẽ dẫn tộc nhân tránh xa thật xa.
Thuở thiếu thời, hắn đã từng giấu tên họ của mình, dẫn theo bọn thị vệ tại Bắc địa anh dũng giết địch. Uy danh của Thiết diện quân còn tồn tại đế ngày nay.
Ngay dưới cái danh đệ tự vô dụng, dòng máu chảy xuối trong hắn chính là huyết mạch cao ngạo của hoàng tộc Hàn thị, là thà rằng chiến tử, cũng tuyệt đối quật cường không lui nửa bước.
Đêm đó, Hàn Lâm Phong dường như tâm sự vẫn còn nặng nề, sau khi thay áo trong cho nàng, liền đẩy nàng vào trong chăn.
Ba ngày qua, bọn họ đều chia chăn ra ngủ, giống như trở về vẻ câu nệ ban đầu lúc hai người mới tân hôn.
Lúc Lạc Vân hỏi, Hàn Lâm Phong lại nói: "Ta mấy ngày nay nóng lòng, ban đêm hay đạp chăn, nàng và ta tách chăn ra đắp, tránh bị cảm lạnh."
Lời này nghe rất hoàn mỹ, không thể bắt bẻ. Nhưng đôi uyên ương đã quen với việc tựa đầu vào nhau ngủ, bỗng nhiên bị tách ra, thật sự khó chịu không nói nên lời.
Lạc Vân nhẫn nhịn chịu đựng, cuối cùng cũng nhận ra hắn không ổn, nhưng lại không biết hắn đang khó chịu gì với nàng, thế là nàng không nhịn nổi đột nhiên vén chăn lên, hướng về phía Hàn Lâm Phong tức giận nói: "Đêm đến ngài còn không ngủ, làm gì mà đạp chăn? Nếu là ghét bỏ thiếp, thiếp đến phòng người khác ngủ!"
Mái tóc dài của nàng rối bời, cổ áo trong xộc xệch, hai má đỏ ửng vì hờn dỗi. Vòng eo thon hết lần này tới lần khác uốn éo uốn éo vì kéo chăn không được...
Trong mắt nam nhân mấy ngày qua sống như một hòa thượng thanh tâm quả dục, quả nhiên quyến rũ chọc người...
Hàn Lâm Phong đột nhiên cảm thấy tâm trạng ngột ngạt của mình mấy ngày nay thật vô nghĩa. Tiểu yêu tinh chẳng những không có ý định sinh nhóc con cho mình, còn không thèm để cho mình ôm ngủ!
Vậy thì hắn có khác gì bị vợ bỏ đâu?
Nghĩ đến đây, hắn từ phía sau bế nữ nhân đang kéo chăn kia lên, lập tức thả nàng xuống giường.
Tiểu yêu tinh này hết lần này tới lần khác có được ưu thế lại còn khoe mẽ, liên tục trốn tránh cái hôn của hắn, hét lên: "Đừng có ghé sát quá lâu, coi chừng lửa giận của ngài thiêu cháy thiếp!"
Hàn Lâm Phong bị nàng chọc cười: "Vậy thì nàng phải kiên nhẫn một chút, lửa giận trong lòng ta tích lũy quá nhiều, cần phải giải tỏa từ từ..."
Cứ như vậy, không khí ngột ngạt biến thành ngọn lửa bùng cháy, trong chốc lát, chiếc giường bị thiêu đốt hoàn toàn, không còn cỏ mọc...
Đêm hôm đó, hai người hoan hảo xong, trải qua mấy trận giằng co kịch liệt khiến Hàn Lâm Phong cuối cùng cũng cảm nhận được cơn buồn ngủ bị mất đã lâu, ôm lấy nữ nhân vẫn còn rịn mồ hôi ngủ thật say.
Nghe thấy người bên gối có vẻ đã ngủ say, Lạc Vân sau khi hô hấp bình tĩnh lại, như thường lệ lại đưa tay thò dưới gối.
Thế nhưng thời điểm sờ đến bao thuốc đó, Lạc Vân đột nhiên nhớ đến lúc ban ngày ở trong xe ngựa, Hàn Lâm Phong trầm mặc ôm lấy nàng thật chặt.
Nếu như hắn thật sự lên tiền tuyến, thì ngay cả dòng dõi của chính mình cũng không có. Nếu hắn không thể về được nữa, mắt nàng có sáng lại thì sao? Đến cùng cả một đời nàng vẫn không thể nhìn thấy khuôn mặt nam nhân này...
Nghĩ đến đây, nàng nghẹn ngào suýt nữa chảy nước mắt.
Chuyện thảm khốc như vậy, thậm chí nghĩ cũng không thể nghĩ, nếu không chua xót liền như biển đánh vào đất liền, nhấn chìm người ta hoàn toàn.
Tay nàng nằm dưới gối thật lâu, cuối cùng chậm rãi rút ra, hai tay trống trơn sờ lên bụng.
Nàng quyết định kể từ hôm nay, tất thảy đều giao cho trời xanh.
Con ơi, nếu con có thể đến, xin hãy tha thứ vi nương ích kỷ, chỉ vì hiện tại không phải là thời gian tốt để thai nghén con, nhưng con nhất định là điều cha mẹ tha thiết chờ đợi nhất, ta sẽ dốc hết toàn lực để con sống được bình an...
Lạc Vân cảm thấy mình không nên tự quyết định, khiến nam nhân bên gối tuyệt hậu.
Hắn đã không chịu nạp thiếp, có nghĩa sẽ không còn có dòng dõi nào khác.
Nàng quyết định hết thảy đều giao cho ông trời, thuận theo tự nhiên...
Ngày hôm sau lúc trời sáng, nhân lúc Hàn Lâm Phong trở lại doanh trại, Tô Lạc Vân cất bao thuốc đó vào hộp trang sức của mình, đồng thời nàng cất giọng nói với Điền ma ma: "Điền ma ma, nấu chút canh giò heo hạt sen cho ta nhé."
Đã quyết định không tránh thai, nàng đương nhiên phải tự chăm sóc bản thân và uống một ít nước đường để xua tan cảm lạnh.
Kỳ thật tối hôm qua, sau khi đưa ra quyết định này, Lạc Vân cảm thấy trong lòng vô cùng nhẹ nhõm!
Liệu sau này đứa con tương lai của nàng có giống cha nhiều không nhỉ?
Lại nói Triệu Đống, y tới nhanh hơn dự liệu của mọi người.
Gia Dũng châu thất thủ, chấn động triều chính.
Cửu Hoàng tử lấy cớ này xông lên vạch tội Trường Khê Vương gia. Chỉ trong một thời gian Cửu Hoàng đảng đã thu thập không ít chứng cứ cho thấy Vương Quân thụ động trong chuẩn bị tham chiến, thậm chí còn phát hiện Vương Quân đang giấu một phần quân lương ở một nơi khác, ý đồ bán lấy tiền riêng.
Hoàng đế mặc dù không muốn gặp Hoàng hậu, thế nhưng không được ỷ vào những thế gia này. Vương gia cũng tốt, Phương gia cũng được, cần phải chú ý đến ân huệ và quyền lực cùng tồn tại.
Nhưng đây là cơ hội không thể tốt hơn để tác một phần quân quyền ra khỏi Vương gia.
Người duy nhất có thể đảm nhận trọng trách này chỉ có Triệu Đống.
Y quân công hiển hách, có bản lĩnh thật sự. Mặc dù là phò mã hoàng gia, nhưng xuất thân hàn môn, cũng không phải là con cháu thế gia, dùng y, sẽ càng thể hiện Bệ hạ đối xử bình đẳng với các thế gia.
Ngư Dương Công chúa nghe nói Bệ hạ phái phu quân của mình tới Gia Dũng châu thu dọn cục diện rối rắm, cơn điên dại năm đó lập tức cuồn cuộn trở lại.
Nàng ta xông vào hoàng cung, lớn tiếng chất vấn Bệ hạ đang dùng bữa, việc liên tiếp đưa nhi tử và trượng phu của nàng ta đến tiền tuyến là có ý gì?
Nếu muốn nàng thủ tiết, nàng chỉ cần ba chiếc quan tài, trực tiếp đi cùng phò mã là được! Dù sao một nhà ba người đường hoàng chết tại biên quan cũng mang lại thanh danh chạm vàng cho hoàng tộc họ Hàn!
Nếu đổi lại là người ngoài, Bệ hạ lúc này sẽ lập tức lật bàn chém người, nhưng nữ nhi của ông ta hôm nay không sợ trời không sợ đất, Bệ hạ có trừng mắt rồng cũng không thị uy nổi.
Bệ hạ tức giận đến mức muốn dùng đến Đồ Long đao, nhưng lại không thể gây ra tai tiếng giế.t ch.ết nữ nhi, càng không thể chặt đầu thê tử Tướng quân mới nhậm chức.
Vừa ném ba cái đĩa về phía Ngư Dương, Ngư Dương Công chúa không thèm đếm xỉa, khóc lóc kể lể rằng phụ vương không còn thường nàng ta, dứt khoát rút trâm cài đầu, tóc tai rối bời định chạy đến đâm vào trụ của cung điện.
May mắn thái giám cung nữ xung quanh nhanh nhạy, lập tức ngăn cản Ngư Dương Công chúa.
Bệ hạ tức giận đến râu rồng phát run, gọi người truyền Hoàng hậu đến, nhìn cho kỹ nữ nhi đang nổi điên của bà ta.
Trước kia lúc nữ nhi này nổi điên, đều là hai người đế hậu dắt tay nhau kẻ xướng người họa, từ phụ nghiêm mẫu, dùng ngọt ngào và uy hiếp đến trấn áp Ngư Dương.
Thế nhưng lần này, Vương Hoàng hậu dứt khoát không đến, chỉ truyền người tới nói, bà ta gần đây sức khỏe không tốt, bệnh vô cùng nặng, vừa rời khỏi giường liền đầu váng mắt hoa.
Bà ta tự biết mình dạy bảo nữ nhi không tốt, trong lòng hổ thẹn, xin Bệ hạ tự mình làm chủ, nghiêm trị nghịch nữ bất hiếu.
Bệ hạ vừa mới hạ bệ mặt mũi Trường Khê Vương gia trên triều, trách phạt Vương Quân.
Hoàng hậu cảm thấy vô cùng mất mặt, một từ "bệnh" đã nói rõ nàng ta mặc kệ, để Bệ hạ tự mình thu dọn cục diện rối ren.
Từ xưa đến nay Ngụy Huệ đế nổi danh là từ phụ, nhất là đối với nữ nhi, từ nhỏ đến lớn không nói nặng bao giờ. Bây giờ một mình dạy dỗ nhi nữ, áp lực còn hơn việc khống chế một lão thân gian xảo.
Cuối cùng, người phải thu dọn cục diện rối rắm này là tế tử của ông ta.
Khi Triệu Đống biết được Ngư Dương tiến cung quấy phá nhiệm vụ của mình, y đen mặt một đường đi thẳng vào cung, trừng mắt với Ngư Dương tóc tai bù xù, chỉ hỏi nàng ta đã không sợ thành quả phụ, vậy có sợ bị hưu hay không?
Triệu Đống ôm quyền hường về phía Bệ hạ: "Bệ hạ, nếu như nàng ấy còn gây chuyện, thần sẽ bỏ nàng ấy. Bệ hạ có thể cho thần vì nước bỏ vợ không?"
Bệ hạ cảm thấy vô cùng thoải mái khi nhìn tế tử mày rậm mắt to này, cảm thấy trong số sáu tế tử của mình, người này là có chí khí nam tử nhất, rất được mặt nam nhân!"
Thế là ông ta ra vẻ ôn hòa nói: "Dĩ nhiên có thể thông cảm, đây sẽ là một đoạn giai thoại ghi tên sử sách... Con yên tâm, trẫm tuyệt đối không trách Triệu khanh! Thậm chí sẽ phân phó sử quan đem chuyện này ghi vào sử sách Đại Nguy, để hậu nhân kính ngưỡng."
Ngư Dương trọn tròn mắt, nàng ta biết tính tình của phu quân mình, y nói một là một, không có hai!
Nàng ta lập tức nín khóc, vén tóc lên, chỉ nói mình đau lòng phu quân, muốn khóc lóc kể lể với phụ hoàng để dễ chịu hơn, sao có thể tính là lý do bỏ vợ?
Song Triệu Đống biết rõ tính tình của Ngư Dương Công chúa, sợ nàng lại gây chuyện. Cuối cùng y không đợi đại quân tập kết xong, tự mình dẫn một đội thân vệ, ngay hôm sau sớm khởi hành, đến Huệ thành gặp Vương Quân.
Thấy phụ thân tới sớm, Triệu Quy Bắc vô cùng vui mừng, từ Bắc đại doanh đến Huệ thành thăm hỏi phụ thân.
Hàn Lâm Phong làm đốc vận của Tây lương thảo doanh, dĩ nhiên cũng phải đến gặp cấp trên, thế là cùng Triệu Quy Bắc phi tới Huệ thành.
Trước khi đi, Tô Lạc Vân từ thôn Phượng Vĩ về Vương phủ ở lại mấy ngày.
Dù sao hắn không có ở đó, không yên lòng để nàng ở lại tiểu viện một mình, cho nên nàng trở về ở lại vài ngày, tiện thể chờ Hàn Lâm Phong trở về.
Bởi vì chiến sự tới gần, lòng người bàng hoàng. Tông Vương phi mặc kệ con dâu, tiếp tục nước sông không phạm nước giếng với nàng.
Cũng không phải bởi vì Tông Vương phi đã nhìn Lạc Vân thuận mắt, mà là vì trước đó bà ta đã phái người đến thôn Phượng Vĩ mắng chửi Lạc Vân, cuối cùng lại tự đánh ngược mặt mình.
Hóa ra nương tử đó không phải muốn phô trương, mà là bao che cho trượng phụ vận chuyển lương thảo. Khi sự thật bại lộ, người nhà quan quyến nhao nhao lấy lòng nhà bà ta có một nàng dâu hiền lành, nếu tiếp tục tra hỏi nàng, chẳng phải bà ta sẽ đuối lý vì đã đối xử lạnh nhạt với con dâu sao?
Hôm đó bà ta và nhi tử có chút xích mích. Mặc dù sau đó cũng không có ai tìm đến Vương phi để lôi chuyện cũ. Thế nhưng nhi tử Hàn Lâm Phong thái độ lại trở nên lạnh lùng với bà ta, cùng với nụ cười trang nhã của nương tử vừa lúc nhìn thấy bà ta khiến Tông Vương phi như nghẹn ở cổ họng, không thể thoải mái bày tỏ sự bất bình của mình.
Kể từ đó, bà ta không muốn nhìn thấy Tô Lạc Vân dù chỉ một chút. Hơn nữa Hàn Lâm Phong dù gì cũng không phải do mình thân sinh, thời gian nói chuyện với Tô Lạc Vân, chẳng bằng bà ta sớm tìm một mối hôn sự môn đăng hộ đối cho Hàn Tiêu còn hơn.
Cũng may hai người mẹ chồng nàng dâu ai cũng bận chuyện của mình, nước sông không phạm nước giếng. Cũng bình an vô sự.
Thi họa xã của tiểu thúc cũng đã thành lập, thỉnh thoảng trong vườn hoa có các công tử tiểu thư tụ hội, vô cùng náo nhiệt.
Lạc Vân tự biết mình chỉ là người bình thường, đương nhiên sẽ không đến góp vui.
Thế nhưng chuyện phong nhã lý thú của tiểu thúc tử chưa được vài bữa đã bị Vương gia ra lệnh kêu dừng.
Theo lời Vương gia, bây giờ là tình thế nào rồi? Các đệ tử quận huyện xung quanh tất cả đều đã được đưa vào quân ngũ.
Dựa vào tuổi tác của Hàn Tiêu, cũng nên nhập ngũ rồi, cậu ta bây giờ đang ỷ vào thân phận đệ tử hoàng thất của mình mà tránh nhập ngũ, dĩ nhiên phải kín đáo một chút.
Vậy mà cậu ta lại hô bằng dẫn bạn, làm ra cái thi xã gì đó, nếu như để lan truyền ra ngoài, chẳng phải sẽ khiến dân chúng phẫn nộ hay sao?
Thế là thi họa xã chim phượng làm bạn, cứ như vậy mà bị Vương gia mắng tan thành từng mảnh.
Thế nhưng vườn hoa của Vương phủ cũng không được nghỉ ngơi. Ngay sau đó, Thượng Tướng quân tân nhiệm Triệu Đống đến, Tông Vương phi lại phải vội vàng chuẩn bị yến tiệc mời khách.
Triệu Đống trước đây từng đến Lương châu đóng quân, không chỉ gặp Hàn Lâm Phong lúc nhỏ mà còn gặp qua vợ chồng Vương gia. Chỉ là khi đó, y vẫn chưa phải Phò mã gia, Vương phi cũng không quá để bụng đến một binh lính.
Còn bây giờ Triệu Đống không chỉ là Phò mã đương triều, mà còn là Thượng Tướng quân chưởng quản an nguy của Lương châu, Tông Vương phi lần nữa lên mười hai phần tinh thần nghênh đón khách quý từ kinh thành.
Bàn tay Phật ngọc trước đó không đưa được cho Vương Quân lần nữa bị Vương phi sai đem ra, chuẩn bị làm lễ gặp mặt tặng cho Triệu Đống.
Lúc Hàn Lâm Phong đớn Thượng Tướng quân Triệu Đống ở Huệ thành, lúc đưa y cùng đến cửa Vương phủ Lương châu, Tông Vương phi mới phát hiện, có nữ quyến xuống xe ngựa.
Mặc dù trước đó Triệu Đống đi trong vô thanh vô tức, nhưng Ngư Dương Công chúa vậy mà đuổi theo kịp, theo Triệu Đống cùng đi tới Lương châu.
Theo lời Ngư Dương Công chúa: "Đại Ngụy triều kẻ mang theo phu nhân cùng đến chiến trường chỗ nào cũng có, ta không phải là người đầu tiên! Coi như dù không thể luôn đồng hành cùng chàng ấy trên tiền tuyến, nhưng chỉ cần ở gần chàng ấy một chút, ta cũng an tâm."
Ngư Dương Công chúa đột nhiên đến đây, gây náo loạn đến mức Tông Vương phi không kịp chuẩn bị, lập tức vui mừng ra lệnh cho nha hoàn người hầu thay bộ ấm trà của Ngư Dương Công chúa bằng bộ ấm hoa văn sông núi màu đỏ hiếm có.
Ngư Dương Công chúa đã lâu không thấy cố nhân, sau khi khách sáo hàn huyên với Tông Vương phi vài câu, liền kéo tay Tô Lạc Vân, thân thiết đánh giá từ trên xuống một phen: "Lâu rồi không thấy ngươi, nhớ muốn chết... Lương châu này gió lạnh thấu xương, vậy mà không làm da ngươi thô ráp, lại còn xinh đẹp hơn xưa..."
Tô Lạc Vân tất nhiên mỉm cười đáp lại Công chúa, trong lúc nhất thời, nữ chủ nhân Tông Vương phi nghiêm chỉnh chợt trở nên lạnh lùng.
Trước kia bà ta nghe nữ nhi nói, Lạc Vân ở phủ trạch trong kinh thành rất được hoan nghênh.
Tông Vương phi vốn dĩ không tin, bây giờ xem ra, Ngư Dương Công chúa nổi tiếng thận trọng kiêu ngạo lại có giao tình không tệ với Tô Lạc Vân, bà ta muốn nói chen vào cũng không chen nổi.
Nói chuyện phiếm một hồi, Ngư Dương Công chúa có chút bắt bẻ y phục của Lạc Vân một phen: "Sao tay áo của ngươi lại chật thế? Chút nữa ta lấy cho ngươi chút vải vóc từ kinh thành, ngươi may thêm mấy bộ. À, đừng dùng thợ may ở chỗ này, dùng người của ta, nếu không vải vóc dù có tốt đến mấy cũng sẽ bị làm hỏng."
Lời nói vô tâm của Công chúa khiến Tông Vương phi có chút xấu hổ. Bởi vì y phục con dâu hôm nay mặc, đều là do thợ may của bà ta chỉnh lại.