Tóc Mây Thêm Hương

Chương 86: Thiên bảo tửu lâu



Cầu Chấn không kịp xấu hổ, hắn ta nghĩ tới Hàn Lâm Phong đi tiền trang Mậu Tường thì không khỏi căng thẳng trong lòng, không biết là tên khốn khiếp này đang muốn làm cái gì.

Ngay sau đó đôi phu thê kia hình như lại quen một lão già gầy guộc, rồi lại cùng lão già ấy lên thuyền hoa, qua một lúc lâu mới xuống.

Cầu Chấn lập tức phái thuộc hạ chia binh ra hai đường, tách ra theo dõi.

Nhưng lão già kia cũng thật ghê gớm, sau khi lão xuống thuyền thì trực tiếp ngồi xe ngựa đến Kính Hồ, gần Tiên Ẩn sơn.

Mà nTiên Ẩn Sơn đó và hai ngọn núi gần đó nối liền với nhau, đều là lãnh địa của tư nhân, ngoại trừ vài chỗ dốc núi dựng đứng thì toàn bộ đường núi đều có người canh gác. Chưa được chủ nhân cho phép thì đều không thể bước vào nửa bước! Cầu Chấn và thuộc hạ cũng không thể đến gần.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Mua cả ba ngọn núi liền kề? Tài lực kinh người như vậy, không khỏi khiến người khác thèm muốn!

Cầu Chấn cũng không khỏi hoài nghi, lão già kia chính là người hắn ta tìm kiếm khắp nơi- Du Sơn Việt!

Ba ngọn núi kia đều có bốn hướng thông suốt, Du Sơn Việt kia nếu muốn rời đi thì căn bản hắn ta không thể cản được.

Lúc trở về tiểu viện đã thuê, hắn ta liền hỏi Tào Bội Nhi về việc liên quan tới bằng hữu cũ của phụ thân nàng là Du Sơn Việt.

Tào Bội Nhi khi nghe tới Kính Hồ liền cảm thấy cái tên này vô cùng quen thuộc, lúc này mới bất giác nhớ tới phụ thân nàng đã từng nhắc tới chuyện Du Sơn Việt thích câu cá vào mùa xuân ở Kính Hồ.

Cầu Chấn nghe xong đột ngột ngẩng đầu, chuẩn xác tát cho nữ nhân ngu ngốc này một bạt tai.

“Chuyện quan trọng như vậy mà bây giờ ngươi mới nhớ ra, có phải muốn làm chậm trễ việc đại sự của ta không!”

Tào Bội Nhi đột nhiên bị hắn ta quay lại cho một bạt tai, nhất thời ôm lấy mặt bị đánh lệch, hoang mang chưa hiểu chuyện gì.

Cho dù cha nàng là Tào Thịnh có nóng nảy như thế nào thì mỗi lần tức giận cũng chỉ đến mức vỗ bàn đạp ghế, cho đến bây giờ cũng chưa từng đánh nàng hay chạm một ngón tay vào nàng.

Có lẽ là thương tiếc nàng lúc còn bé khi ở cùng mẫu thân tại nông thôn nếm trải đau khổ nên cha thật sự rất yêu thương nàng. Ngoại trừ cái hôn sự lần này thì những yêu cầu khác của nàng cha đều cố gắng thỏa mãn.

Có đôi khi cha có giận giữ mắng nàng, hại nàng khóc đến ngủ thiếp đi, nhưng ngày hôm sau đều xuất hiện một túi kẹo mạch nha, là cha kín đáo đưa cho nàng.

Nàng vốn cho là nam nhân mà mình khó khăn vất vả mới lấy được này, hắn ta hẳn là còn yêu thương nàng hơn cha.

Không ngờ vừa mới tân hôn với Cầu Chấn được mấy ngày, hắn ta lại ra tay đánh nàng vì nàng không nói ra chuyện này.

Tào Bội Nhi không nhịn được, trừng mắt nói: “Cầu Chấn, ngươi đừng quá phận, ta cũng không phải cố ý, ngươi dựa vào cái gì đánh ta?”

Nói xong nàng liền trở tay muốn đánh trả hắn một cái nhưng lại bị Cầu Chấn nhanh tay đẩy ra khiến nàng ngã xuống, nếu không phải sau lưng nàng còn cái ghế thì thiếu chút nữa đã ụp xuống đất.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Cấu Chấn lười không muốn đôi co cùng nữ nhân ngu xuẩn này, nổi giận đùng đùng phân phó cho thuộc hạ trông chừng Tào Bội Nhi, không cho phép nàng ra ngoài nửa bước, nói xong liền nhanh chân ra khỏi phòng.

Một mình Tào Bội Nhi bị hắn ta giam trong phòng, không cam chịu liền vỗ mạnh vào cửa phòng nhưng lại không có ai đáp lời nàng, nàng quay lại giường bổ nhào xuống khóc rống lên.

Nàng vì Cầu Chấn làm nhiều chuyện, hi sinh nhiều như vậy thậm chí giúp hắn ta ổn định lòng quân, lại phạm phải tội đại nghịch đối với cha.

Hồi trước, vì muốn lấy được sự tín nhiệm từ những bằng hữu cũ kia của cha, để bọn họ hỗ trợ tiền tài cho Cầu Chấn, mà nàng viết thư cho bọn người Du Sơn Việt báo rằng cha nàng Tào Thịnh bệnh tình ngày càng nặng đã nhắm mắt xuôi tay. Bây giờ tâm nguyện của phụ thân chưa thành nên gửi gắm lại cho con rể là Cầu Chấn kế thừa.

Lúc trước khi nàng viết bức thư ấy đã từng rất khổ tâm, cảm thấy đấy là nguyền rủa phụ thân. Nhưng vì đại nghiệp thiên hạ của Cầu Chấn mà nàng vẫn nhẫn tâm làm.

Vốn tưởng rằng khi nàng làm như thế Cầu Chấn sẽ ngày càng yêu thương nàng hơn.

Thế nhưng hôm nay nhận một cái tát này, rốt cuộc cũng đã khiến cho đầu óc mụ mị của nàng tỉnh táo lại, giờ đây, nàng xem như là một nữ tử không cha không mẹ, không có nhà mẹ đẻ để dựa vào.

Trước kia chỉ cần nói ra tên tuổi của phụ thân, mọi người đều sẽ nhường nhịn nàng. Nhưng bây giờ phụ thân lại bị chính nàng “rủa” là đã chết, nàng lại càng không biết bây giờ phụ thân đang ở đâu.

Đã không còn ai vừa mắng nàng nhưng lại cẩn thận đặt kẹo mạch nha dưới gối cho nàng nữa….Nghĩ đến đây, Tào Bội Nhi càng khóc càng đau lòng, nghẹn ngào không kiềm chế được.

Lại nói tới Cầu Chấn, hắn ta thật sự lười quản tới sự sống chết của nàng. Đối với hắn ta, nàng chỉ là một thứ đồ để lợi dụng không hơn không kém, đương nhiên hắn ta sẽ không phí thời gian để dỗ nàng.

Đáng tiếc Hàn Lâm Phong đã đi trước hắn ta một bước, đã tới gặp mặt vị Du Sơn Việt kia, cũng không biết là hai người này nói chuyện gì, mà đến khi hắn ta xin gặp thì vị Du Sơn Việt kia lại không chịu tiếp.

Thế là mối quan hệ thân sơ đã quá rõ ràng, bây giờ Cầu Chấn cảm thấy không ổn___loại người như Hàn Lâm Phong này quả nhiên là giả heo ăn thịt hổ, mà lại còn là loại ăn thịt xong cũng không muốn nhả xương!

Ngẫm lại trại lương thảo Thiên Tây tường đồng vách sắt kiên cố như vậy, rồi nhớ đến nhát đao đau đớn bị chém vào lưng, Cầu Chấn cảm giác như mình hiện tại đang ngồi trên đống lửa.

Tên Bắc Trấn thế tử này nằm ngoài dự liệu của hắn ta, có lẽ sẽ làm hỏng đại sự mình.

Cầu Chấn càng nghĩ càng giận, một khắc cũng không thể chờ, chỉ muốn lập tức giế.t ch.ết tên kia!

Nơi đây là Huệ Thành, cách xa chiến tuyến phía bắc, buổi tối còn có một màn bắn pháo hoa, thời khắc làm lòng người thư giãn này cũng chính là thời cơ để hành động.

Cầu Chấn không muốn đối mặt với kẻ địch quá mạnh này trên chiến trường, nên chỉ có thể giải quyết dứt khoát, dùng chút mưu mô mới có thể triệt tiêu đi cái tai họa ngầm.

Chỉ cần Hàn Lâm Phong chết rồi thì những điều hắn nói với Du tiên sinh đều không còn quan trọng.

Nghĩ đến việc như vậy, hắn ta trầm tư một lát, phất tay gọi thuộc hạ tới: “Đêm nay trong thành có lễ hội mùa xuân, mật báo nói Bắc Trấn thế tử mang theo phu nhân đi Thiên Bảo Tửu lâu xem pháo hoa. Lúc trước ngươi ở Huệ Thành sắp xếp không ít người, thám thính xem có thể đưa người của chúng ta vào trong tửu lâu hay không”

Tên thuộc hạ nghe xong có chút bất ngờ: “Thống lĩnh, nơi này cũng không phải là ở Bắc địa, nội thành canh phòng vô cùng nghiêm ngặt, nếu chúng ta cứ cho người vào như vậy thì dù hành thích được đi nữa thì cũng sẽ khó trở ra.”

Cầu Chần cười lạnh hai tiếng: “Ai nói là muốn hành thích? Không phải nói lễ hội buổi tối có biểu diễn pháo hoa hay sao? Diêm tiêu là vật dễ cháy, nếu không bảo quản tốt, khó tránh sẽ cháy lan… có người không bảo quản tốt diêm tiêu pháo hoa dẫn đến không cẩn thận làm nổ tửu lâu thì có liên quan gì đến chúng ta?”

Người kia nghe xong nhất thời hiểu ra, bàn về diêm tiêu pháo hoa thì chính là sở trường của Cầu thống lĩnh rồi!

Cấu Chấn suy nghĩ, lại căn dặn nói: “Nhưng cũng nên chuẩn bị chút kế hoạch dự phòng, chẳng may nếu xảy ra sơ suất cũng có thể hành động. Thân thủ của Hàn Lâm Phong cũng không phải là tầm thường, mấy người các người không phải là đối thủ của hắn…ngoài thành không phải có người của Ám Đường sao? Đừng câu nệ về tiền, thuê thêm mấy sát thủ đứng đầu để bọn họ vào thành, tối nay phải một kích chí mạng!”

Thuộc hạ ngầm hiểu, tốn tiền thuê người mà những người kia thất bại cũng không liên quan đến hắn ta, nên hắn ta đương nhiên sẽ sắp xếp thỏa đáng.

Lại nói tới Hàn Lâm Phong, thời điểm cả đoàn người đi vào tửu lâu thì Ngư Dương công chúa cùng Tông vương phi đã mua xong đồ, bây giờ đang ở Thiên Bảo tửu lâu dùng trà.

Lúc này đã gần tới hoàng hôn, Thiên Bảo tửu lâu được xây dựng trên mặt nước, sát bên bờ sông ở Huệ thành.

Những năm qua pháo hoa mừng xuân đều được bắn ở nơi đây, khi pháo hoa bắn lên đầy trời thì cũng có thể phản chiếu trên mặt nước, sáng chói cực kỳ, càng tăng thêm vẻ đẹp.

Các gia quyến quan lại ở trong Huệ thành cũng lần lượt đi vào bên trong tửu lâu, nói chuyện vui vẻ với Ngư Dương công chúa. Từng món ăn nóng hổi đựng trong bát đồng được tiểu nhị dùng khay to bưng lên, trong lúc nhất thời mùi đồ ăn tỏa ra bốn phía, vô cùng náo nhiệt!

Hàn Lâm Phong cùng Tô Lạc Vân đều là những người thích yên tĩnh, những trường hợp giao thiệp như vậy đều là tự động tránh đi chỗ khác, tới nơi khuất không bị chú ý. Cho nên bọn họ liền ngồi ở bàn gần cầu thang.

Những người muốn nịnh nọt Ngư Dương công chúa quá nhiều, vốn dĩ không cần Lạc Vân ở lại.

Trước đây khi ở Lương châu Tông vương phi là người được mọi người vây quanh nịnh nọt.

Thế nhưng bây giờ đều bị Ngư Dương công chúa kia cướp hết nổi bật, lập tức khó chịu trong lòng, cũng không muốn ở bên cạnh Ngư Dương công chúa làm nền, nên ra ngồi cùng với nhi tử và con dâu.

“Ban ngày cũng không thấy hai người các con, đã chạy đi đâu chơi vậy? Khó có được cơ hội bầu bạn nói chuyện bên cạnh công chúa, Hàn Lâm Phong là một nam nhân không tiện tiếp chuyện, nhưng con là một nữ quyến mà không tranh thủ, dù sao về sau Phò mã gia là cấp trên của Lâm Phong. Con lấy lòng một chút, cũng tỏ ra Lâm Phong là người hiểu chuyện.”

Trong lòng Tông vương phi không thoải mái, bèn thuận tiện giáo huấn nhi tử cùng con dâu.

Chẳng qua Lạc Vân không hề đáp lời, có Hàn Lâm Phong ở đây, không cần nàng phải ra trận giao đấu với bà bà.

Hàn Lâm Phong rót cho mẫu thân một ly rượu trước: “Lương quan như con thì cần thăng tiến sao? Bổng lộc cũng chỉ có như vậy, vương phủ cũng không phải dựa vảo bổng lộc của con để sống. Nếu từ quan về nhà, như vậy mới gọi là thoải mái. Sáng nay con cùng Lạc Vân mua chút lễ vật cho Hàn Tiêu và Hàn Dao. Hàn Tiêu không phải là đang rầu rĩ không vui vì phụ thân cấm mở hội thi họa sao? Con đã mua nghiên mực Đoan Khê tốt nhất cho đệ ấy.”

Tông vương phi nghe thế, lúc này trong lòng cũng thoải mái đôi chút.

Tuy rằng sau khi Hàn Lâm Phong lấy thê tử, cùi chỏ đã hướng ra bên ngoài đôi chút, nhưng hắn vẫn yêu thương đệ đệ và muội muội của mình.

Đến lúc này Tông vương phi mới vui vẻ yên tâm, cảm thấy không hề uổng công bà nuôi con thay người khác, ít nhất đứa trẻ này có dáng vẻ làm ca ca, có thể thay bà che mưa chắn gió cho nhi tử của bà.

Thế là bà liền đứng dậy đi tới một chỗ khác cùng một vị phu nhân quen biết.

Mà lúc này, những vị phu nhân đang ta một câu ngươi một câu, nhỏ giọng thảo luận, bí mật trao đổi chút tin tức từ kinh thành.

Theo như các nàng nói thì Cửu hoàng tử Thụy vương bây giờ danh tiếng vô hạn, hắn mới cưới thê tử là Phương nhị tiểu thư, nàng đang mang thai cốt nhục của hắn. Dù còn chưa sinh ra nhưng đã được bệ hạ ban thưởng, nếu như sau này sinh con không biết sẽ ghê gớm như thế nào.

Đương nhiên những lời này bọn họ cũng không dám nói ở trước mặt Ngư Dương công chúa, nhưng cũng không ngăn được bọn họ âm thầm bàn tán.

Tuy nhiên, nghe nói trong triều có rất nhiều triều thần, sau khi Vương Quân thất bại khiến Vương gia thất sủng, khi đó bọn họ đều đổi hướng ủng hộ Cửu hoàng tử.

Nếu như Cửu hoàng tử thật sự đè ép Lục ca của mình để thượng vị, mà không lo sợ thiên hạ sẽ thay đổi bất ngờ, các nàng ở phía dưới cũng không biết phải xử lí như thế nào.

Mặc dù ngồi ở trong chỗ hẻo lánh nhưng do tai Lạc Vân vô cùng thính, nghe không ít tin tức từ họ.

Nghĩ đến một khi Phương nhị trở thành hoàng hậu, chỉ sợ nàng và Hàn Lâm Phong cũng sẽ không được yên ổn ở Lương châu…Lạc Vân nhịn không được thở dài, ngược lại thì hi vọng Lục hoàng tử sẽ không chịu thua kém mà tranh đấu.

Nhưng nghĩ lại Lục hoàng tử lúc trước muốn hãm hại Hàn Lâm Phong, chỉ sợ hắn ta thượng vị, phu quân của mình cũng không thể tốt hơn.

Trong lúc nhất thời, Tô Lạc Vân thầm hận phi tần trong cung sao không sinh nhiều hơn mấy vị hoàng tử, thành ra bây giờ chọn ra trong đám hoàng tử không có lấy một người đoan chính.

Hàn Lâm Phong giúp nàng đỡ cây trâm trên đầu cau mày nói: “Sao lại mang cái này ra rồi?”

Cây trâm này là vài ngày trước Hàn Lâm Phong đưa cho nàng ở thôn Phụng Vĩ.

Dù sao trông cậy vào việc một nữ tử yếu đuối lúc gặp nguy hiểm dùng thanh chủy thủ dưới gối để bảo vệ chính mình có chút không thực tế.

Hàn Lâm Phong liền nhờ bằng hữu giang hồ ở Bắc địa đặc chế một cây trâm cài đầu cho Lạc Vân.

Trâm này có gắn lò xo ở phía dưới, khi cầm trong tay có thể b ắn ra kim nhọn có tẩm thuốc tê, đâm vào người có thể khiến người đó ngất đi.

Dù sao thứ này cũng có lò xo, hắn cũng sợ Lạc Vân lại tự làm ngất chính mình, chỉ cho phép nàng sử dụng ở thôn Phụng Vĩ, cho nàng đặt ở dưới gối để an tâm, tăng thêm chút cảm giác an toàn.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Lạc Vân cười khổ nói: “Chàng còn không hiểu ta? Có đôi khi suy nghĩ gì đó, thuận tay cầm một cái cài lên đầu…Ai nha, chàng đừng rút, không có cái cố định tóc đâu, trở về ta cất kỹ nó là được mà.”

Đang lúc nói chuyện phiếm, vài con thuyền nhỏ tiến vào lòng sông trong thành. Những con thuyền này đều chở những bó pháo hoa lớn, trong đó có phân nửa là Ngư Dương công chúa bỏ bạc ra làm thêm pháo hoa.

Ở trong Kinh thành, mặc dù ngày Tết sẽ có bắn pháo hoa nhưng dù sao cũng là trong Hoàng thành, bảo vệ và quy tắc khá nghiêm ngặt không thể quá nguy hiểm.

Bây giờ ở bên ngoài Kinh thành, lại không có lễ nghi phiền phức quản thúc, cuối cùng Ngư Dương cũng có thể làm theo ý mình, liền mua Hỏa Tướng Quân vang 108.

Cái tên của pháo hoa này, cũng thật dễ nghe.

Lúc Công chúa cầu phúc ở lễ hội, liền phóng khoáng mua một bộ, ngoại trừ ước Đại Ngụy quốc thái dân an, mưa thuận gió hòa; còn ước cho phu quân và nhi tử của mình bách chiến bách thắng, cả năm may mắn thuận lợi.

Đợi đến khi lầu dưới vang lên tiếng trống, chính là thông báo cho người đi diễu hành bên đường đang xem náo nhiệt, màn bắn pháo hoa sẽ bắt đầu ngay lập tức, người đi đường vui lòng né tránh cẩn thận củi lửa.

Tông vương phi cùng mọi người đứng dậy, cùng đám người đi đến cửa sổ.

Ngư Dương công chúa đầy sự vui mừng và ngạc nhiên, chỉ vào một con thuyền gần đó đang chở đầy pháo hoa: “Đây là Hỏa Tướng Quân mà bỏ ra hơn 100 lượng bạc mua về, nổ vang đủ 108 cái, màu sắc và hình thù đa dạng, giống như thiên binh thiên tường che kín trời, nghe nói rằng cực kỳ đẹp.”

Lời này nói ra khiến những người xung quanh thi nhau nói những lời nịnh nọt.

Lạc Vân thấy không rõ cũng không đi xem náo nhiệt.

Đột nhiên, trong không khí đầy mùi rượu thịt, nàng bất giác vươn cổ lên ngửi, sau đó nhẹ giọng nói với Hàn Lâm Phong bên cạnh: “Pháo hoa này còn chưa biểu diễn nhưng sao ta ngửi được bên trong này có mùi của diêm tiêu vậy?”

Hàn Lâm Phong nghe vậy cũng hít một cái, nhưng không ngửi thấy được gì, thế là hắn cười nói: “ Thuyền vận chuyển pháo hoa trên sông xa như vậy, nàng cũng có thể ngửi thấy sao?”

Lạc Vân mờ mịt nhìn xung quanh, lại nhấc mũi lên ngửi ngửi, nói khẽ: “Không đúng, mùi kia…giống như là ở bên trong này…”

Hàn Lâm Phong chậm rãi để đũa trong tay xuống, hắn biết mũi của Lạc Vân còn thính hơn cả mũi chó.

- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---

Diêm tiêu là vật không thể đùa được, nếu là đặt bên trong phòng bếp, nơi đó có lửa lớn, chẳng phải là gây ra chuyện lớn sao?

Chẳng nhẽ bọn họ làm việc không cẩn thận, đem pháo vào trong tửu lâu rồi?

Hiện tại bên trong tửu lâu toàn là quý nhân kim chi ngọc diệp, không thể xem thường, cho nên hắn liền phất tay gọi Khánh Dương đang đứng hầu một bên, thấp giọng phân phó vài câu, dẫn người xuống phía dưới xem thử có chỗ nào không ổn.

Khánh Dương nhận lệnh, dẫn theo hai người đi xuống dưới lầu.

Lạc Vân vẫn ngửi thêm một lần nữa, cau mày nói: “Mùi này….cũng quá rõ rồi! Dường như cách chúng ta không xa…”

Hàn Lâm Phong chấn động trong lòng, tập trung nhìn bốn phía.

Lầu hai này bởi vì chuyên dùng cho quý nhân, người có quyền thế sử dụng, cho nên bàn ghế đều được bày trí xê dịch lại. Cũng có rất nhiều khăn trải bàn phủ lên, nhìn không rõ tình hình phía dưới.

Hàn Lâm Phong dứt khoát đi qua, lần lượt vén những khăn trải bàn lên.

Hiện tại các nữ quyến đã trở lại bên bàn, đang chuẩn bị ăn uống, chờ pháo hoa châm ngòi.

Hắn thân là một nam nhân lạ vung khăn trải bàn nhìn xuống, ngược lại giống như đang nhìn giày thêu kim châu mã não của các vị phu nhân ở đây, cũng quá không biết kiềm chế!

Các phu nhân bị dọa đến mức co chân lại, thầm nghĩ: Khó trách ai cũng nói thế tử Bắc Trấn vương là người há o sắc, quả thật không sai! Hoàng cô của hắn còn ở đây, vậy mà hắn cứ làm ra hành động này!

Tông vương phi nhịn không được quát lớn: “Con! Đứa nhỏ này, con đang làm cái gì vậy?”

Mặc dù Lạc Vân không nhìn thấy rõ, nhưng nhìn thân ảnh Hàn Lâm Phong di chuyển liền biết hắn đang tìm nơi mùi kia phát ra: “Mèo của con là a Tuyết không thấy đâu nữa, thế tử đang tìm giúp con, nó quá tinh nghịch sợ sẽ làm bị thương các phu nhân.”

Tông vương phi biết Lạc Vân có con mèo quý báu, thế nhưng lần này đi Huệ thành nàng không hề mang theo? Cái này…không phải là lừa gạt kẻ ngốc sao?

Không đợi Tông vương phi nói thêm, Hàn Lâm Phong đã nhanh tay vén khăn trải bàn lên xem một lượt.

Nhưng ở dưới bàn đều không có dị vật gì.

Đúng lúc này Lạc Vân ra hiệu, bảo Hương Thảo đỡ nàng tời gần cầu thang.

Tại vị trí gần cầu thang lên xuống, bày biện một đôi bình hoa lớn, hẳn là chủ cửa hàng thấy các quý nhân đến thăm, cố ý trang trí nhà mình sao cho càng thêm phong nhã.

Hàn Lâm Phong thấy được Lạc Vân ra hiệu liền đi tới xem xét, nhất thời hoảng sợ___bên trong bình hoa lấp đầy thuốc nổ, lúc hắn cúi đầu vừa ngửi một cái đã bị mùi diêm tiêu xộc thẳng vào lỗ mũi..

Mà vòng quanh bình hoa còn có một sợi dây dài, tinh tế thuận theo cầu thang rũ xuống dưới.

Đúng lúc này ở dưới lầu truyền đến tiếng của Khánh Dương: “Đứng lại! Bên trong cái khăn dài kia đang gói thứ gì, cho ta xem một chút!”

Hàn Lâm Phong phân phó hai thi vệ bên cạnh, bảo vệ Thế tử phi cùng Phu nhân, lại cắt đứt sợi dây bên trong bình hoa, sải bước lớn chạy xuống lầu, liền nhìn thấy Khánh Dương dẫn người đuổi vào phòng bếp.

Thì ra sau khi Khánh Dương xuống dưới, dẫn theo vài thị vệ nhanh chóng tra xét phòng bếp, tìm kiếm khắp nơi xem bên trong có vật gì nguy hiểm hay không.

Nhưng vào lúc này, hắn liền nhìn thấy một đầu bếp đột ngột ngồi xuống, dùng khăn thấm nước lấy từ trong ngăn tủ ra hai gói đồ, sau đó quay người chạy khỏi phòng bếp tới phía sau hậu viện.

Thế là Khánh Dương liền nhanh chân chạy tới, chuẩn bị bắt người đó lại tra hỏi.

Nghe được tiếng bước chân truy đuổi của Khánh Dương, người kia liền cong người chạy đi, châm lửa gói đồ được quấn trong khăn đó, sau đó ném mạnh ra phía sau rồi nhảy ra khỏi bếp.

Đúng lúc này tửu lâu ầm ầm vang lên tiếng nổ lớn, cửa phòng bếp hoàn toàn sập xuống, ngăn bọn Khánh Dương lại bên trong.

Mà lúc đó Hàn Lâm Phong lại vừa vặn xuống lầu, đối đầu với người đang tháo chạy ra khỏi phòng bếp kia.

Người kia không làm thì thôi, đã làm thì làm cho tới, lợi dụng ngọn lửa đang cháy ngoài cửa châm nốt gói đồ còn lại, sau đó dùng sức quăng tới chỗ Hàn Lâm Phong.

Hàn Lâm Phong thấy được rõ ràng, sắc mặt đen lại, phi người tránh ra.

Lúc này trong nháy mắt, ở phía dưới lầu vang lên hai tiếng nổ mạnh, mà túi đồ tên đó ném về phía Hàn Lâm Phong đã rơi xuống bậc cầu thang khiến cầu thang vỡ nát, làm toàn bộ tửu lâu rung lắc một hồi.

Trên lầu, một đám phu nhân bị hai tiếng nổ dọa đến biến sắc, nhao nhao hét lên “động đất rồi!”.

Lạc Vân cũng bị chấn động đến thân mình chao đảo, nhanh tay níu lại tay của Hương Thảo bên cạnh.

Sau tiếng nổ đó, nàng gấp gáp hỏi: “Dưới lầu như thế nào? Thế tử có sao không?”

Hương Thảo cẩn thận xem xét, có chút căng thẳng nói: “Cả bậc thang đều bị nổ tung, chúng ta... không thể đi xuống lầu!”

Đúng lúc này dưới lầu truyền đến tiếng của Hàn Lâm Phong: “A Vân, các nàng không sao chứ?”

Nghe thanh âm của hắn không có chút suy yếu nào, hẳn là không có bị thương, Lạc Vân lúc này mới thả lỏng, la lớn: “Chúng ta không sao, người ở phía dưới có sao không?”

Hàn Lâm Phong đang bị khói đen của thuốc nổ hun cho cả khuôn mặt đều đen lại, hắn đang xem xét thương vong ở phía dưới.

Có một tiểu nhị vô tội đã bị ngã vào bên trong, mặt đã bị nổ đến mức máu thịt bê bết, xem ra không cứu nổi.

Mà người ném diêm tiêu kia đã bị Hàn Lâm Phong thuận tay ghìm chặt cái cổ, bẻ gãy cổ hắn ta.

Bây giờ cửa phòng bếp đã bừa bộn không còn gì, người bên trong tạm thời không thể ra được.

Hàn Lâm Phong âm thầm cảm thấy may mắn vì tên kia không cầm túi thuốc nổ quá lớn, nếu như hắn có cơ hội đốt sợi dây dẫn tới bình hoa trên lầu kia, chỉ sợ toàn bộ hai tầng đều bị san thành mặt phẳng.

Trước khi hắn xuống lầu đã cắt đứt sợi dây bên trong bình hoa.

Vì đề phòng vạn nhất, vẫn là phải trở lại tầng hai, ném mấy cái tà vật trong hai cái bình kia ra ngoài mới có thể yên tâm.

Nhưng khi hắn muốn gọi người mang thang đến để những quan quyến bên trên lầu di chuyển xuống trước, bỗng một mũi tên sắc nhọn bọc theo một chiếc còi từ cửa tửu lâu bay tới.

Cũng không biết hơn mười đại hán che mặt từ đâu ập tới, sau khi gi.ết ch.ết hết các thị vệ ở tửu lâu, liền nhao nhao xông vào.

Hàn Lâm Phong phản ứng rất nhanh, hơi nghiêng đầu ra tránh, mũi tên kia vừa vặn đâm vào lồng ngực của tên thị vệ đứng phía sau hắn.

Thị vệ kêu thảm một tiếng, nhanh chóng ngã xuống.

Cùng lúc đó, nhóm hắc y nhân tay cầm lưỡi dao sắc lập tức bổ tới, bao vây xung quanh Hàn Lâm Phong cùng một đám thi vệ.

Có ba hắc y nhân dùng ưng trảo gắn dây thừng bấu víu vào cửa sổ, nhanh chóng hướng lên phía tầng hai.

Cầu Chấn đúng là bỏ hết vốn liếng ra cho lần này, nhất định muốn đưa Hàn Lâm Phong vào chỗ chết.

Hắn ta thuê người của Ám Đường đều là những kẻ liều lĩnh võ nghệ cao cường, chỉ cần chi tiền đủ nhiều, giết cả vợ con của mình cũng không chớp mắt lấy một cái.

Hàn Lâm Phong lại bị những người này chặn lại nhất thời không thể đi lên tầng hai, trong lòng nóng như lửa đốt.

Lại nói tới Tô Lạc Vân trên lầu hai, mặc dù không am hiểu diêm tiêu, nhưng sau hai tiếng nổ kia, cũng hiểu ra đồ bên trong hai bình hoa này mới thực sự là nhân vật chính của trò chơi này, nếu hai bình hoa này được nhóm lửa, thì tòa tửu lầu sẽ bị san phẳng.

Nghe được Hàn Lâm Phong tạm thời không lên được, nàng liền sai Hương Thảo xách hai ấm nước đổ vào bên trong hai bình, những diêm tiêu kia bị ướt thì không sợ bọn chúng làm nổ, nếu không tầng hai chứa hai cây pháo lớn, nghĩ đến thôi là cảm thấy sợ hãi.

Thế nhưng không lâu sau liền truyền đến âm thanh đánh nhau, sau đó nghe thấy thanh âm của Hàn Lâm Phong cao giọng hô: “A Vân có người bò lên từ cửa sổ, đừng để bọn hắn đi lên!”

Các vị phu nhân khác gặp tình hình này, đều bị dọa như chim cút, chỉ hai mặt nhìn nhau, bất động tại chỗ.

Mà Tô Lạc Vân lập tức phản ứng lại, dắt Hương Thảo hô lớn: “Nhanh! Đem đồ ném xuống phía cửa sổ, không cho kẻ xấu đi lên!”

Nàng nói câu này dường như đã đánh thức vô số chim cút, Ngư Dương công chúa là người đầu tiên tỉnh ra, vậy mà tiên phong vượt qua thị vệ của mình, xách một cái ghế chạy tới chỗ cửa sổ, hung hăng đập xuống.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.