Khánh Dương bưng hộp gỗ đi ra ngoài, âm thầm nhắc nhở sau này lúc mình về nhà, nhất định phải giúp đỡ đối xử tốt với nương tử của mình, nếu không phải mất đầu thì cũng không biết là chuyện gì xảy ra...
Nhưng mà Tào Bội Nhi thật đúng là không phải đèn đã cạn dầu, sau khi đang ầm ĩ muốn gặp thế tử nhưng không có kết quả, ngược lại là muốn gặp thế tử phi.
Tô Lạc Vân chọn một buổi chiều, mang theo thiếp thân nha hoàn cùng thị vệ của mình tản bộ, âm thầm đi vào ngõ hẻm mà Tào Bội Nhi tạm sống, gặp mặt nàng một lần.
Tào Bội Nhi ăn thức ăn mà Lạc Vân mang tới, vừa lòng thỏa ý ợ một cái nói: "Vẫn là đồ ăn của vương phủ ngon, nồi lớn trong doanh trại không thể làm ra món như vậy được?"
Sau khi nói xong, nàng ta quan sát trên dưới Lạc Vân một chút, nghi ngờ nói: "Đôi mắt của người khỏi rồi?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân khẽ mỉm cười nói: "Đa tạ Tào cô nương quan tâm, hai mắt của ta đã khỏi."
Tào Bội Nhi còn đang nhìn nàng từ trên xuống dưới, nghĩ đến nhân duyên của mình rơi vào kết cục như thế, mà vị đối diện này thì mọi thứ đều rất thuận lợi, bấy giờ trong lòng chua xót.
Vẻ mặt nàng lộ vẻ xảo trá, ghen tuông đố kỵ nói: "Mệnh của người thật là tốt! Ta nghe nói người xuất thân không cao, lại có thể gả vào dòng họ hoàng gia, có được trượng phu anh tuấn như vậy, thật đúng là mèo mù đụng phải chuột chết..."
Lạc Vân cũng không có bị nàng chọc giận, vẫn bình thản như cũ nói: "Tào cô nương muốn ta đến, là có chuyện gì?"
Tào Bội Nhi bĩu môi cười cười: "Ta lập công danh lớn như vậy, tự nhiên muốn có thưởng. Trên tấm treo thưởng kia không phải nói, một cái đầu của Cầu Chấn có thể được năm trăm lượng bạc trắng sao? Cũng không thể để cho phu quân của người được công lao, hai tay ta lại trống trơn nha?"
Nghe được lời này, Lạc Vân mỉm cười, móc ra hai tấm ngân phiếu từ trong ngực, đưa cho Tào Bội Nhi: "Đây là có thể đổi được ngân phiếu 800 lượng ở các nơi thông đổi bạc, cho cô nương cầm đi chi tiêu, mua chút y phục trâm hoa."
Tào Bội Nhi bán tín bán nghi nhận lấy, sau đó thấp giọng nói: "Người có tiền như vậy? Ngân phiếu đều tự mang theo bên người?"
Giọng của Lạc Vân êm ái: "Vốn dĩ chính là ta chuẩn bị cho cô nương. Sau đó sẽ có người đưa cô nương đi tìm phụ mẫu, ta suy nghĩ nếu trên người ngươi không có tiền bạc thì không tiện lắm. Ngoài ra ta còn để cho người ta mua cho ngươi một bộ y phục từ trong ra ngoài, cũng không biết kích cỡ có thích hợp hay không. Chờ đến nơi đó, nếu như cô nương còn cần cái gì, có thể yêu cầu với người ta."
Tào Bội Nhi có chút tự ti mặc cảm khi ở trước mặt mỹ nhân như thế này, nói chuyện cũng lộ ra mấy phần cay nghiệt. Thế nhưng không nghĩ tới nữ tử có một thân quý phái trước mắt vẫn luôn nói chuyện bình thản, không có chút nào ghét bỏ xem thường.
Thì ra người ta ra tay hào phóng, đã sớm chuẩn bị bạc và y phục cho mình. Chu đáo cẩn thận như thế, nàng như một kẻ cay nghiệt, thật quá tệ.
Trong khoảng thời gian này, Tào Bội Nhi sống cũng không tốt, vẫn luôn ẩn núp khắp nơi, đầu Cầu Chấn cũng mang ở bên cạnh, trong đêm luôn luôn giật mình ngủ không yên.
Bây giờ, trong viện tử gọn gàng này, đối mặt với mỹ nhân nói chuyện ôn hòa, hoảng hốt có loại cảm giác sống lại một đời, thần kinh căng cứng cũng rốt cục được thả lỏng.
Nghe Lạc Vân nói, muốn đưa nàng đi tìm cha, Tào Bội Nhi rốt cục nghẹn ngào một tiếng: "Không biết cha... có tha thứ cho ta hay không... Cầu Chấn hại ông ấy như vậy, ta lại luôn bị ma quỷ làm mờ mắt, nhận tặc làm phu quân..."
Lạc Vân kéo tay của nàng, ôn nhu nói: "Phụ thân của ta không quá yêu thương nhi nữ, mẫu thân lại chết sớm. Về phần duyên phận phụ mẫu, Tào cô nương có phúc hơn ta. Ta nghe nói, Tào thống lĩnh vẫn luôn nhớ thương ngươi, có khi bởi vì nằm mơ, trong miệng đều lẩm bẩm tên của ngươi. Có người quan tâm, chính là chuyện hạnh phúc nhất. Bây giờ cô nương thoát ra khỏi ổ trộm cướp, không cần nhớ về quá khứ, tất cả đều quên hết đi, về sau phụng dưỡng phụ mẫu thật tốt, lại tìm một người thật tình thương mà gả... Những ngày an nhàn của ngươi, mới mở đầu."
Tào Bội Nhi nghe xong, ngược lại là vui mừng cười ra tiếng: "Thì ra ngươi còn có chỗ hâm mộ ta?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lạc Vân cười nói: "Những chỗ ta hâm mộ ngươi thì quá nhiều, ít nhất, phần cương nghị quả cảm này của cô nương, ta tự cảm thấy xấu hổ không bằng."
Cái gọi là vuốt mông ngựa, cũng phải vuốt đúng vị trí. Lời nói này khiến trong lòng Tào Bội Nhi thoải mái, dù sao nữ nhân có thể không chút do dự chính tay đâm kẻ bội bạc trong thiên hạ này, cũng không có mấy người!
Chắc trong mắt của vị thế tử phi này, bản thân mình nghiễm nhiên chính là hiệp nữ giang hồ?
Mặc dù nàng và vị thế tử phi này không phải thâm giao gì, thế nhưng là rất có duyên, lại có loại cảm giác gặp nhau quá muộn.
Lúc sắp chia tay, Tào Bội Nhi cảm thấy mình lấy không bạc của người ta, không có gì để tặng lại, thế là liền rút gói thuốc mê còn hơn một nửa trong ngực, nhiệt tình đưa cho Lạc Vân: "Thứ này phòng thân rất tốt, tặng cho người. Dung mạo ngươi đẹp mắt như vậy, thời đại binh hoang mã loạn, có chút vật phòng thân mới tốt..."
Lạc Vân đâu có cần cái này, vừa muốn khước từ, Tào Bội Nhi lại chần chờ nói: "Nếu như ngươi ghét bỏ không muốn cái này, vậy ta chỉ còn lại thanh lưỡi liềm chặt đầu kẻ phụ bạc thôi. Nhưng mà thấy thế tử đối với ngươi rất tốt, tạm thời chắc là không dùng được..."
Ừm, được thôi, vẫn là nhận lấy thuốc mê là thể diện hơn một chút. Thế là Lạc Vân trịnh trọng cảm ơn, nhận lấy phần lễ vật đặc biệt này.
Sau khi tạm biệt Tào cô nương, Hàn Lâm Phong cũng phái người dùng một chiếc xe ngựa tiễn Tào Bội Nhi.
Bây giờ thực tế hắn không thể có thời gian rảnh, chỉ có thể giao chuyện này cho Lạc Vân xử trí.
Trận chiến thủ thành truy kích này, kéo dài gần nửa tháng, Triệu Đống lĩnh quân tiến lên mạnh mẽ, thế như chẻ tre.
Nhưng mà trong lòng Triệu Đống hiểu rõ, trận chiến dịch này đánh rất suôn sẻ, hoàn toàn là bởi vì có người đánh một trận vây quét ở núi Dã Trư, một lần chôn vùi sự kiêu căng của phản quân, mở đầu tuyệt cho toàn bộ trận chiến phản công.
Mỗi khi nghĩ đến đây, Triệu Đống đều chút hổ thẹn.
Mặc dù nhi tử Triệu Quy Bắc đã kể đủ chuyện kỳ diệu của vị thế tử thâm tàng bất lộ này cho mình nghe, nhưng Triệu Đống luôn cảm thấy nhi tử nói chuyện có chút phóng đại.
Chiến dịch ở rừng Quỷ ít nhiều có chút trùng hợp may mắn, Hàn Lâm Phong đương nhiên có tí khôn vặt, nhưng cách tướng tài còn xa.
Kết quả sự thật chứng minh, Hàn Lâm Phong thật sự là kỳ tài dụng binh!
Hắn nắm chắt bản tính tham lam xuất thân thổ phỉ của Cầu Chấn.
Cả xe lương thảo kia, còn không biết bạc ở đâu vận chuyển tới, quả nhiên đủ mập đủ thơm, dẫn dụ con sói tham lam.
Mà kế hoạch dùng người rơm để che giấu đúng là chơi đùa lòng người đến cực hạn.
Cũng là bởi vì trước đó trong rừng quỷ, những quân phản loạn kia từng nhìn thấy người rơm, bị người rơm lừa gạt không nhỏ, mới phát hiện chuyện Hàn Lâm Phong lại dùng chiêu thức cũ. Ven đường đều là người rơm, cũng dần dần khiến bọn hắn thả lỏng phòng bị. Lúc người thật ngụy trang thành người rơm, cho dù phản quân phát hiện thì cũng đã muộn, đã sớm tiến vào trong khe núi thích hợp cho việc phục kích.
Thậm chí Hàn Lâm Phong cũng không điều phối nhân thủ từ chỗTriệu Đống đến trấn giữ Kinh Châu, chỉ dựa vào là mấy trăm quân tốt của quân doanh lương thảo Thiên Tây, đã đánh bại ngàn người chủ lực của Cầu Chấn, đánh cho phản tặc chật vật tơi bời bỏ chạy.
Sau khi Hàn Lâm Phong đắc thủ, lập tức châm ngòi pháo hoa chỉ thiên. Triệu Đống đứng trên tường canh giữ ở thành Kinh Châu lập tức phát động tiến công đối với đại doanh phản quân ngoài thành.
Thế là một trước một sau phối hợp, đổi lấy thắng lợi thu phục Gia Dũng châu.
Triệu Đống biết, lần này tuyệt đối không phải Hàn Lâm Phong may mắn. Chiêu thức nhìn như giả thần giả quỷ, nhưng có công phu vững chắc, những chiến sĩ cải trang người rơm cũng không phải tạm thời đóng vai, mà là mấy ngày qua đều nằm mai phục trong núi Dã Trư.
Có thể để cho nhiều quân tốt không nhúc nhích khi kẻ địch tiếp cận như vậy, ngày bình thường nhất định phải được trải qua huấn luyện cứng rắn, mới có thể tôi luyện ra một nhóm chiến sĩ quân kỷ nghiêm minh.
Một trận, khiến Triệu Đống tâm phục khẩu phục.
Chờ lúc Triệu tướng quân gặp lại Hàn Lâm Phong, ánh mắt sáng rực, không ngừng dò xét trên dưới, giống như cái đồ h áo sắc vừa phát hiện ra giai nhân tuyệt thế khuynh thành, nhìn thế nào cũng không đủ...
Nhưng mà chờ Hàn Lâm Phong cho thấy ý đồ đến, Triệu Đống lại nhăn đầu lông mày lần nữa.
Bởi vì lần này Hàn Lâm Phong nói lại là muốn làm chứng cho Tào Thịnh, muốn quy hàng chiêu an.
Trong lòng Hàn Lâm Phong biết cách làm người của Triệu Đống, không phải hạng người dùng miệng lưỡi quyền mưu, cho nên cũng thẳng thắn nói với hắn: "Tào Thịnh nổi tiếng lâu đời trong dân gian, lúc hắn chưởng quản nghĩa quân, chỉ một lòng thu phục đất cũ, chưa từng động tới bách tính một phân một hào. Đến nay nghĩa sĩ trong dân gian nhắc đến Tào Thịnh, cũng là khen không dứt miệng. Mà bây giờ tên tặc Cầu Chấn đánh cắp nghĩa quân, không ngừng công thành chiếm đất Đại Ngụy. Mặc dù trận chiến ở núi Dã Trư ta may mắn toàn thắng, áp chế nhuệ khí phản quân, nhưng nếu không thể hăng hái thu phục hết đất cũ một lượt, một khi người Thiết Phất thừa dịp loạn lạc đến đột kích, cuộc chiến tiếp theo sẽ có chút không nằm trong khống chế."
Triệu Đống trầm ngâm nói: "Chuyện này và chiêu an có quan hệ gì? Giống như lời ngươi nói, Tào Thịnh đã thất thế trong nghĩa quân, coi như ta chịu đồng ý, triều đình cũng chưa chắc chịu."
Hàn Lâm Phong vững vàng nói: "Nếu như một mình hắn quy hàng, triều đình nhất định không chịu, nhưng nếu hắn có thể kéo theo nghĩa quân cùng nhau quy hàng, phần này chẳng phải đủ rồi sao? Uy danh của Tào Thịnh trong nghĩa quân vượt qua tưởng tượng của người và ta, nếu là có thể lợi dụng được, thì có thể sớm ngừng lại trận nội loạn này... Bây giờ sắp đến mùa xuân, dê bò cũng phải chăn thả rong ruổi, tướng quân cảm thấy những người Thiết Phất tham lam thành tính có ngo ngoe muốn hành động hay không, có muốn kiếm chút cơm cháo trong đợt nội loạn của Đại Ngụy hay không?"
Lời này lập tức kích thích đến sâu trong lòng Triệu Đống, hắn vẫn luôn kiên định phái chủ chiến. Mỗi lần tỉnh lại trong cơn mơ mộng mỗi đêm, cũng là nhìn lên mười mấy châu bị mất trên bản đồ mà bùi ngùi thở dài.
Bây giờ, Triệu Đống thật vất vả mới nắm giữ được binh quyền đi tới tiền tuyến, nếu là chỉ dùng để giết một tên phản tặc, thì có ý nghĩa gì?
Bây giờ mặc dù nghĩa quân do Cầu Chấn suất lĩnh chạy tán loạn, nhưng địa bàn của bọn hắn rất rộng, một khi chỉnh đốn lại, hai bên tiến hành giằng co, thì vẫn phải tốn hao chút thời gian.
Nếu có thể triệt để thu phục nghĩa quân, nghĩa là cũng thu phục được gần mười châu nghĩa quân đang chiếm lĩnh. Nếu lại húc đẩy về hướng bắc nữa, thu phục mười châu còn sót lại cũng là chuyện ở trong tầm tay!
Ác mộng quấn quanh con dân ở Đại Ngụy mấy chục năm có thể sớm biến mất rồi...
Nghĩ như vậy, trong lòng của Triệu Đống cũng khơi rung động.
Nhưng mà, hắn suy nghĩ một chút nói: "Bây giờ thủ lĩnh của nghĩa quân kia là Cầu Chấn, sao ngươi chắc chắn bọn hắn sẽ chấp nhận Tào Thịnh, càng sẽ nghe theo Tào Thịnh hiệu triệu quy thuận triều đình đâu?"
Hàn Lâm Phong cười cười, phất tay kêu Khánh Dương sau lưng đưa qua một cái hộp gỗ, sau đó ra hiệu cho Triệu Đống nhìn: "Thượng tướng quân mời xem, người này là ai?"
Triệu Đống tập trung nhìn vào, chỉ thấy một cái đầu bùng vôi bọc lại, thình lình đang nằm ở trong đó.
Triệu Đống từng đứng trên tường thành xa xa nhìn thấy Cầu Chấn, chỉ là khi đó tướng mạo nam nhân rất là anh tuấn, vì trên mặt của đầu người này lại có mấy vết kiếm?
Nhưng mà nhìn mặt mày kia hoàn toàn không sai, lại tìm đến lão tướng trong quân phân biệt, cũng vô cùng xác thực là Cầu Chấn không còn nghi ngờ.
Sau khi Triệu Đống xác định, không khỏi vui mừng quá đỗi, vội hỏi Hàn Lâm Phong đây là từ đâu mà tới.
Hàn Lâm Phong trầm mặc một chút, nói: "Đây là công trạng của nữ nhi của Tào Thịnh nằm gai nếm mật, ẩn núp bên người Cầu tặc, thừa dịp hắn bị thương, chặt đầu xuống hiến hiện vật lên cho tướng quân."
Có người này nhập đội, đủ để chứng minh Tào Thịnh cùng Cầu Chấn cũng không phải là thông đồng làm bậy. Mà đủ loại việc ác của Cầu Chấn mạo phạm triều đình, cũng có thể dùng làm với nghĩa quân.
Triệu Đống thỏa mãn nhẹ gật đầu, cảm thấy có người này, lại bàn bạc cùng triều đình, đàm phán chiêu an nghĩa quân cùng với chuyện đối kháng với người Thiết Phất cuối cùng cũng có cách rồi.
Nhưng vào lúc này, một phong văn thư khẩn cấp vượt tám trăm dặm đưa đến trong doanh trướng Triệu Đống.
Sau khi Triệu Đống mở văn thư ra, mặt mày càng thêm nghiêm trọng, nhìn đến cuối cùng, hắn ngẩng đầu chậm rãi nói: "Chuyện ngươi đề nghị... vẫn không cần nhắc lại, chỉ sợ trước mắt ngươi còn có một chuyện kiện cáo phiền phức..."
Thì ra văn thư vội vàng vượt tám trăm dặm đến, còn có bệ hạ đặc biệt ra lệnh cho đốc doanh tuần sử, điều phối mấy vị quan viên từ Huệ thành đến, trọng điểm là thẩm tra một loạt số tiền bạc lai lịch không rõ ràng trong quân doanh lương thảo Thiên Tây kia.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Lần này kẻ trong triều đến không thiện, nghe nói những đốc doanh tuần sử kia đã tới Bắc Trấn Vương phủ trước, hỏi thăm lời khai của vương gia cùng gia quyến.
Mà Triệu Đống bên này mới nhận được tin tức. Trước kia hắn sẽ không tin tưởng những lời này, nhưng bây giờ... hắn cảm thấy Hàn Lâm Phong và Tào Thịnh có lẽ thật sự có quan hệ cá nhân không ít, nếu triều đình truy cứu tới, Hàn Lâm Phong chịu phiền phức không nhỏ.
Nếu là lúc trước, Triệu Đống sẽ vô cảm với chuyện này, nhưng bây giờ hắn mới phát hiện Hàn Lâm Phong là một tướng soái tài ba tuyệt đỉnh, lại phải cuốn vào loại chuyện chó má xúi quẩy này, cũng làm cho Triệu Đống sinh ra một cảm giác phẫn uất vô lực, thậm chí có chút buồn bực Hàn Lâm Phong không câu nệ tiểu tiết, bị người khác nắm lấy điểm yếu này.
Hàn Lâm Phong cũng nhận lấy văn thư xem một lượt từ đầu tới đuôi, sau đó nói ra: "Nếu nhóm tuần sử đến vương phủ trước, ta tự nhiên cũng phải trở lại quân doanh lương thảo Thiên Tây chấp nhận thẩm vấn... Về phần những lời vừa rồi của ta, còn xin đợi ta tìm thượng tướng quân bàn lại."
Nói xong, hắn cáo từ với Triệu Đống, một đường ra roi thúc ngựa chạy tới Lương châu.
Lại nói về bên Lương châu, quả nhiên có một số lớn quan viên Huệ châu, chia hai đường tra rõ chuyện Bắc Trấn thế tử thông đồng với địch.
Một đường là đi quân doanh lương thảo Thiên Tây kê biên tài sản ngân lượng sổ sách, mà trong đó có hai tên chủ lý tuần sử đến vương phủ tìm vương gia tra hỏi trước.
Sau khi một đội nhân mã phong bế đại môn của vương phủ, thì hai vị tuần sử tay cầm thánh chỉ cho thấy bản thân đang phụng chỉ tra án, toàn bộ vương phủ đều có chút chấn động.
Tông vương phi bệnh không dậy nổi bị dọa đến đổ mồ hôi lạnh lần nữa, chỉ vội vã gọi Lạc Vân mang theo thị nữ nha hoàn nghe ngóng động tĩnh ở tiền sảnh.
Sau khi Bắc Trấn Vương cung kính nghe thánh chỉ, trong lòng cũng là hơi hồi hộp một chút, nhưng mà mặt ngoài lại không có biểu cảm gì, chỉ là tỏ ý xưa nay Hàn Lâm Phong chưa từng vận chuyển vàng bạc gì từ trong nhà đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, hắn cũng không hiểu rõ tình hình chi tiết trong đó, nếu hai vị tuần sử có nghi vấn, còn xin chờ thế tử trở về, lại tỉ mỉ đưa ra câu hỏi.
Xử lý việc này là một tuần sử tên gọi Vương Mạo, chính là người nhà của Trường Khê Vương gia, nghe nói là đường huynh đệ với Vương Quân tướng quân.
Mà một vị tuần sử khác gọi là Mạnh Hưng Học, cũng không phải là đệ tử thế gia, là xuất thân hàn môn thanh lưu.
Vương Mạo nghe vương gia thoái thác nói không biết rõ tình hình xong, cũng không tức giận, trên mặt chỉ có ba phần cười, cố ý nhắc nhở nói: "Vương gia, người hẳn phải biết bệ hạ căm thù phản tặc bắc địa đến tận xương tuỷ, nếu như thế tử không hiểu chuyện, bị lời nói của phản tặc mê hoặc thì sao, tóm lại là người nên nói ra trước, như vậy ta cùng Mạnh tuần sử cũng cân nhắc dễ làm việc, giữ cho vương phủ một phần thể diện đúng không?"
Trên mặt Bắc Trấn Vương mang mang theo nghi ngờ nói: "Xin hỏi hai vị tuần sử, rốt cuộc là điều tiếng truyền từ đâu đến, nói nhi tử của ta có liên quan đến phản tặc?"
Mạnh Hưng Học vừa muốn nói chuyện, lại bị Vương Mạo không nhanh không chậm ngắt lời: "Nếu như không muốn người khác biết, trừ phi mình đừng làm. Có người đã viết những chuyện thế tử làm báo với quan phủ. Ta ở Huệ thành phụ trách đốc quân tuần doanh, cũng không dám giấu diếm không báo, chuyện này đã tấu lên cho bệ hạ... Nghe nói người phản quân kia chuyển xe vàng bạc đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, bây giờ người của ta đã bắt đầu kiểm tra trong quân doanh đó rồi. Mới vừa nãy còn có người đến báo, nói là số lượng tiền bạc quá nhiều, nhất thời đếm không hết... Vương gia, chẳng lẽ người còn nói là thế tử đã mang hết tiền bạc của vương phủ đi sao?"
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bắc Trấn Vương nghe thấy lời ấy, con ngươi cũng bỗng nhiên co rụt lại.
Kỳ thật trong âm thầm Hàn Lâm Phong và Tào Thịnh có giao tình gì, vương gia cũng không quá rõ ràng.
Giống như tư tình trong giang hồ, Hàn Lâm Phong sẽ không nói cho phụ thân nghe. Cho nên lúc ban đầu Bắc Trấn Vương nghe nói Hàn Lâm Phong cưới nữ tử bị mù, mới có thể căm tức như thế, cũng là bởi vì vương gia không rõ ràng tình hình Tô Lạc Vân che chở yểm hộ cho Hàn Lâm Phong.
Bây giờ, nghe Vương Mạo nói chuyện vô cùng có lý, trong lòng Bắc Trấn Vương cũng không chắc chắn.
Vương Mạo trải qua nhiều năm ở Hình bộ, biết thẩm vấn người nhất, thấy trong ánh mắt Bắc Trấn Vương dường như có chút né tránh, lập tức cảm thấy bắt được điểm mấu chốt.
Khi hắn nhô người ra đang muốn nói, thì đã thấy một vị nữ tử mặc y phục màu trắng, búi tóc cao cao, nhẹ nhàng bưng khay trà gỗ đàn đen, chậm rãi vào phòng khách.
Chỉ thấy nàng bưng khay trà cúi người làm lễ nói: "Phụ vương, nghe nói có khách quý vào phủ, con cố ý pha chút trà Thái Bình Tiêm đến, cho chư vị đại nhân thưởng thức."
Người nói chuyện, chính là Tô Lạc Vân.
Trà trong tay nàng vừa được pha xong, thế nhưng nàng đã ở phòng khách nghe lén một hồi.
Ngay lúc vương gia bị hỏi đến có chút không đáp lại được, nàng hợp thời nhận lấy trà tiểu nha hoàn bưng tới, vượt lên trước đi vào, giúp vương gia hóa giải cảnh túng quẫn.
Bắc Trấn Vương biết lắng nghe, lập tức nói tiếp: "Trước đó vài ngày có được trà mới, vậy mà suýt nữa quên mất rót cho hai vị đại nhân thưởng thức, nhanh, dâng trà cho hai vị đại nhân này đi."
Vương Mạo thấy lời của mình bị người khác ngắt lời, rất là không vui, có chút giận tái mặt, dùng giọng quan sử nói: "Trà thì không cần, nếu vương gia cũng không nói cái gì, vậy thì mời người đi cùng chúng ta đến quân doanh lương thảo Thiên Tây một chuyến, tự mình kiểm tra những số lượng bạc kia!"
Mặc dù Bắc Trấn Vương là dòng họ vương thất, nhưng trong mắt Trường Khê Vương gia, chính là người sa cơ thất thế. Vương Mạo này tự nhận là bắt được điểm yếu lớn của Bắc Trấn Vương phủ, nói chuyện cũng không chút khách khí nào.
Lại nhìn vị thế tử phi kia, chậm rãi đặt khay trà lên bàn của hai vị đại nhân, vừa nho nhã châm trà, vừa hỏi: "Vì sao muốn kiểm kê kho bạc của Thiên Tây? Nếu như hai vị đại nhân muốn biết, ta nói cho hai vị biết là được."
Giọng điệu nàng nói chuyện trong trẻo, chỉ là vừa mới nói xong, cả phòng yên tĩnh, tất cả mọi người đều có chút trợn tròn mắt.
Vương Mạo càng hưng phấn nheo lại mắt: nghe nói Thế tử phi này xuất thân không cao, dáng dấp xinh đẹp, mà dường như không có đầu óc nha!
Chẳng lẽ là Hàn Lâm Phong đột nhiên phát tài, nhịn không được khoe khoang cùng phu nhân bên gối rồi?
Mà trong lòng Bắc Trấn Vương cũng giật mình, sắc mặt khó coi nói: "Các đại nhân đang nói chuyện, làm gì có chỗ cho phụ nhân ngươi xen vào, còn không mau mau xuống dưới!"
Thế nhưng Vương Mạo lại đứng lên ngăn lại nói: "Vương gia, người ngăn thế tử phi không cho nói là đạo lý gì? Chẳng lẽ thánh chỉ bệ hạ ban xuống, ngài còn xem không hiểu? Ta và Mạnh đại nhân phụng chỉ tra án, có thể thẩm tra bất kỳ người nào!"
Nói xong lời cuối cùng, sự hiền lành lúc trước của hắn hoàn toàn không thấy, trong mắt mang theo sự uy hiếp rõ ràng.
Đúng lúc này, thế tử phi mỏng manh yếu ớt kia dường như cũng bị ánh mắt của hắn hù đến, dùng ngón tay trắng nõn nhẹ nhàng che miệng, khiếp sợ nói: "Chuyện gì vậy? Ta đã nói gì quá ghê gớm đến không thể được nói tiếp sao?"
Vương Mạo kia vội vàng an ủi: "Có cái gì không thể nói, người nói xong, thì cũng bớt cho vương gia một phen tàu xe mệt mỏi."
Vị thế tử phi có sự ngu xuẩn của nữ tử hậu trạch này mơ mơ màng màng nói: "Không phải là bạc sao? Mấy xe bạc kia đều là ta cung cấp cho thế tử, tổng cộng hai ngàn lượng."
Vương Mạo nghe được thì tròng mắt hơi híp: "Ngươi cho mượn bạc? Số lượng lớn như thế, nói đùa cái gì?"
Lạc Vân lại khẽ cười, hời hợt nói: "Ta mở ra cửa hàng hương liệu ở các nơi, mỗi tháng dòng tiền chảy vào không ngừng, lời nói này của đại nhân đúng là xem thường người khác? Cảm thấy ta không bỏ ra nổi hai ngàn lượng bạc? Nếu ngài không tin, có thể phái người đi kiểm kê, nhìn xem có phải hai ngàn lượng hay không!"
Đúng lúc này, Mạnh đại nhân ở bên cạnh nói: "Thế tử phi, có người nói bạc chuyển đến quân doanh lương thảo Thiên Tây, chính là lễ vật của đầu lĩnh phản quân Tào Thịnh, còn có người trông thấy Tào Thịnh xuất hiện ở Mậu Tường tiền trang Huệ thành, tự mình đổi ngân phiếu, sai người vận chuyển về quân doanh lương thảo Thiên Tây..."
Nghe đến đây, đôi mắt hạnh của Tô Lạc Vân càng mở càng lớn, nhịn không được bật cười lên tiếng nói: "Lúc trước thế tử nói với ta, muốn dẫn dụ phản quân Cầu Chấn hiện thân, cần chút bạc dẫn sói mắc câu, vương phủ có chút góp không đủ, nên mượn bạc ròng hai ngàn lượng từ chỗ của ta, còn trộn lẫn chút đá sỏi, phân ra mười chiếc xe không ngừng vận chuyển, dùng cái này để dụ địch. Ta nói là thật hay là giả, đại nhân vào trong doanh trại hỏi một chút liền biết... Mà ghi chép chuyện ta thông đổi bạc ở Mậu Tường tiền trang chắc cũng còn, hai ngàn lượng bạc kia là số ngân phiếu lưu giữ ở Mậu Tường tiền trang trong kinh thành, rồi đổi ra ở Huệ thành, không làm giả được... Ông trời ơi! Số tiền trong cửa hàng của ta, sao cuối cùng lại bị người khác truyền thành tài sản của phản tặc Tào Thịnh? Chẳng lẽ các phu nhân của các phủ trạch mua hương liệu trong Sấu Hương trai của ta... cũng đều là người của phản tặc Tào Thịnh?"
Nếu Vương đại nhân đã nói số bạc này dường như là phản tặc Tào Thịnh giúp đỡ, như vậy trong lúc truy tra tiền bạc, tự nhiên sẽ phát hiện số bạc này đều là nàng kiếm được từ trong tay các phu nhân phú hộ quyền quý trong kinh thành.
Dựa theo đạo lý này, khắp kinh thành đều là đồng đảng của Tào tặc, đến cả Ngư Dương công chúa, còn có thật nhiều nương nương trong cung cũng đều là vậy!
Vương Mạo vốn cho là nắm được tử huyệt Hàn Lâm Phong, có thể dẫn người của Bắc Trấn Vương phủ đổ việc này lên trên người Triệu Đống nhằm để thoát tội. Và Trường Khê Vương gia có thể danh chính ngôn thuận thu hồi binh quyền.
Nhưng hoàn toàn không nghĩ tới, tử phi thế mà có tài đại có khí chất này lại như không có việc gì, nói bạc kia là mồi nhử nàng cung cấp cho quân doanh lương thảo Thiên Tây dùng.
Vương Mạo cũng không hết hi vọng, cố gắng thấp giọng, gắt gao nhìn chằm chằm Tô Lạc Vân nói: "Người cũng đã biết, ta và Mạnh đại nhân là phụng chỉ tra án, nếu người cung cấp thông tin giả, cho dù người là con dâu của Bắc Trấn Vương phủ, cũng khó thoát tội chết..."
Hắn còn chưa nói xong, mắt hạnh của thế tử phi lại càng mở càng lớn, lòng đầy sự nghi ngờ, rồi trừng hắn nói: "Vừa phái người đi Thiên Tây kiểm bạc, vửa ở nơi này hù dọa nữ tử yếu đuối như ta... chẳng lẽ là có người nhớ thương đến bất động sản của ta, dự định tính kế với tiền bạc của ta? Ta nói rõ rồi, lúc số bạc kia xuất ra tiền trang, ta đã để người của Mậu Tường tiền trang đóng con dấu Sấu Hương Trai vào dưới đáy, cho dù có người muốn ly miêu hoán thái tử*, dùng hàng giả lén đổi bạc của ta cũng không dễ làm!"
* ly miêu hoán thái tử: kiểu như trộm long tráo phụng~~
Lời này của nàng lộ rõ dáng vẻ của một kẻ keo kiệt, cảnh giác nhìn xem hai vị đại nhân, sau đó lại nghĩ một chút rồi quay đầu nói: "Phụ vương, người vẫn là mang con đi một chuyến đi, đây chính là bạc của con, không tận mắt nhìn thấy, con không yên lòng!"