Ngay lúc này, ban đầu Bắc Trấn vương còn bối rối nhưng sau đó lại từ từ nhìn trộm về phía cửa.
Ông biết rằng đứa con dâu này của mình không phải là một đứa ngốc, nhưng mà hôm nay nó không mời mà lại đến, đột nhiên thu xếp việc tặng trà, càng cảm thấy có chút kì quái.
Ban nãy hấp tấp nói chen vào như vậy, càng không phải cách cư xử hàng ngày của con dâu mình.
Vương gia quyết định thuận theo lời của Lạc Vân nói, xem thử trong bình hồ lô của đứa con dâu này có linh dược thần kỳ gì để giải nguy.
Từ nãy đến giờ Mạnh đại nhân vẫn chưa nói câu nào, đột nhiên thốt lên: “Nếu đã như vậy, chúng ta vẫn là mời hai vị đi một chuyến.”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Vương Mạo cho rằng bản thân đã khống chế được cục diện, cũng không sợ một người phụ nữ như nàng có thể phá hỏng, vì vậy hắn hừ lạnh một tiếng, cũng đồng ý đi một chuyến.
Nhưng mà trước khi đi, người Vương Mạo mang theo lại viện cớ phải điều tra rõ nguyên do, vẫn cứ tiếp tục kiểm tra thật kỹ tư khố của Vương phủ, dáng vẻ lục soát khắp nơi, giống như là đang tịch thu nhà cửa vậy.
Lạc Vân im lặng đứng sau lưng của Bắc Trấn vương, nhìn thấy tay đặt phía sau lưng của ông đang siết chặt lại, thậm chí là vì dùng lực mà có chút run rẩy…
Đã từng là Hoàng Tự, hôm nay lại lưu lạc đến mức để cho một tuần sử* nhỏ nhoi tùy ý định đoạt, sự áp bức và nhục nhã trong đó, thật khiến người khác không thể tưởng tượng được.
(*Tuần sử một chức quan thời phong kiến, có nhiệm vụ giám sát quan lại, chỉnh đốn lễ nghi, sửa chữa những vi phạm trong lúc triều đình làm lễ tế.)
Nhưng Vương tuần sử nghe báo cáo của thuộc hạ, không có chỗ nào kỳ lạ cả, Bắc Trấn vương từ từ thả lỏng tay, lạnh nhạt nói với hai vị tuần sử rằng: “Lương Châu của chúng ta là một nơi nổi tiếng nghèo nàn, đất đá cằn cỗi, không trồng được lương thực, tuy rằng ta có đất phong thái ấp*, nhưng nhà của ta cũng không được tính là giàu có gì, để hai vị tuần sử chê cười rồi.”
(*Được gọi là thái ấp. Ở Trung Quốc cổ đại, các quan lại dùng thái ấp như đất phong và có quyền thu thuế nên được gọi là đất lương thực. Việc phân chia ấn theo chế độ phụ hệ- tức cha truyền con nối, kích thước được xác định theo cấp của danh hiệu.)
Vương Hạo cười mang theo chút ý tứ sâu xa mà nói: “Vương gia quá khiêm tốn rồi, tuy rằng vương phủ của ngài sống tiết kiệm, nhưng trại lương thảo của Thế tử mới đúng là kim sơn bí hang*!”
(kim sơn bí hang*: ý chỉ nơi cất giấu đồ vật có giá trị)
Bắc Trấn vương nghe được lời này, lại vô ý liếc nhìn Lạc Vân ở phía sau.
Con dâu vẫn mang dáng vẻ bình tĩnh và nhã nhặn như cũ, không hoảng loạn cũng không căng thẳng.
Cứ như vậy, một đoàn người rời phủ ngồi lên xe ngựa đi đến trại lương thảo Thiên Tây.
Lúc Lạc Vân được đỡ xuống xe ngựa, chỉ nhìn thấy mấy vị quan tuần sử đang đứng ở phía trước cửa doanh trại cùng với đội quân đợi hai vị đại nhân.
Mà trong số đó có một nam nhân trẻ tuổi, từ lúc bắt đầu đã luôn nhìn chằm chằm Lạc Vân vừa xuống xe ngựa.
Lúc Lạc Vân ngẩng đầu nhìn, vừa khéo đụng phải ánh mắt của hắn, không khỏi ngây người.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Bởi vì người nam nhân đó không phải ai khác, chính là Lục công tử Lục Thệ, người xém chút nữa đã thành thân với nàng.
Hóa ra muội muội của hắn là Lục Linh Tú đã gả cho thị vệ Lã Ưng của Lục hoàng tử, mà kỳ thi sau này Lục Thệ thi không tệ, vừa hay trở thành văn sử của Lục hoàng tử, làm việc cho Lục hoàng tử.
Do làm việc chắc chắn và chăm chỉ, Lục Thệ nhận được nhiều lời khen của Lục hoàng tử.
Án điều tra doanh trại lương thảo Thiên Tây lần này, Lục hoàng tử cử Lục Thệ đến để giúp đỡ Vương Mạo, thực chất là cài tâm phúc của bản thân vào để giám sát.
Đầu năm nay Lục Thệ đã thành hôn rồi, lấy thiên kim của một Điển Sự thất phẩm ở kinh thành.
Quá khứ của hắn và Tô Lạc Vân, người của Lục gia không còn ai nhắc đến nữa. Lục hoàng tử càng không biết Tiểu Sử mà bản thân cử đến lại là cố nhân của Bắc Trấn Thế tử phi.
Trước đó Lục Thệ cùng với mấy vị văn sử được Vương Mạo cử đến doanh trại để điều tra việc bạc bị đánh cắp, nhưng không ngờ rằng ở trước cổng doanh trại lại bắt gặp mỹ nhân vẫn cứ quanh quẩn trong giấc mơ của hắn…
Hắn sững người một lúc, không biết nên nói gì. Mỹ nhân mảnh mai trong trí nhớ đó, ở Lương Châu nơi khỉ ho cò gáy như này, lại có thể dưỡng ra vẻ thùy mị, lộ ra dáng người yểu điệu tinh tế hơn.
Chỉ đến khi Tô Lạc Vân lạnh lùng liếc hắn một cái, Lục Thệ mới nhận ra sự thất lễ của mình, lập tức cúi đầu chào hỏi với hai vị Tuần sử.
Nhưng mà nghĩ lại, thì thấy không đúng: Mắt của nàng ấy…sao lại nhìn thấy được rồi?
Hắn vội vàng ngẩng đầu lên nhìn, chỉ nhìn thấy lúc nàng nói chuyện với Bắc Trấn vương gia, ánh mắt chuyển động và linh hoạt, không còn đờ đẫn nhìn chằm chằm một khoảng không nữa, đồng thời đi lại nhẹ nhàng không cần người dìu, đúng là dáng vẻ hồi phục thị lực rồi.
Ngay lúc này, trong lòng Lục Thệ mừng thầm cho Tô Lạc Vân, lại có chút cô đơn, cảm thấy tạo hóa trêu ngươi!
Nếu như ban đầu Lạc Vân không có bị mù ngoài ý muốn, hắn đã sớm thành hôn với Lạc Vân, trở thành một đôi thần tiên rồi, làm sao lại đến mức như hiện tại, vì để tránh nghi ngờ, lúc gặp mặt chỉ có thể giả vờ không quen biết?
Tuy rằng hắn đã thành hôn, nhưng là vì tôn trọng ý muốn của phụ mẫu, ôm tâm tư thích ứng với hoàn cảnh để mà kết hôn thôi. Tuy rằng thê tử vào cửa có vẻ ngoài đoan trang, tuân thủ lễ nghĩa, nhưng mà sau khi nói với nàng ấy mấy câu đã không còn gì để bàn nữa.
Lúc còn trẻ, mỗi lần nhìn thấy Lạc Vân, hắn đều sẽ không ngăn được sự rung động, dường như những năm tháng tuổi trẻ đó, cũng đã biến mất không còn tăm hơi.
Mà Lạc Vân lại bị số mệnh trêu đùa, không chỉ bị mù, còn bị ép gả cho một kẻ không có tài cán gì như Hàn Lâm Phong, bây giờ lại bị cuốn vào những công việc bẩn thỉu của bọn phe phái cấu kết với nhau.
Ngay lúc này, Lục Thệ cảm giác có gì đó mắc kẹt ngay cổ họng, chỉ nghĩ rằng nếu như Hàn Lâm Phong có tội, hắn nhất định sẽ đi thỉnh cầu Lục hoàng tử, xin tha cho Lạc Vân vô tội một con đường sống….
Đúng lúc này, quan sai phụ trách kiểm tra cũng đến báo cáo: “Hồi bẩm hai vị Tuần Sử, dưới đáy những kho bạc đó là những viên đá vụn tráng sơn bạc, mặt trên có hoa văn bạc, vì vậy lúc nhìn sẽ thấy số lượng rất nhiều. Chúng ta đã loại bỏ những viên đá vụn đó, tổng cộng có hai ngàn lượng.”
Mạnh đại nhân lấy ra một thỏi bạc trong khay từ chỗ quân lính, chỉ nhìn hoa văn ở phía dưới của thỏi bạc, quả nhiên phía dưới có khắc ba chữ “Sấu Hương Trai.”
Xem ra vị Thế tử phi này khá thành thật, bởi vì cửa lớn của nhà kho đều dán giấy niêm phong, ngày ghi phía trên chính là thời gian mấy thỏi bạc được đưa vào, không thể nào thay đổi được.
Liên quan đến nguồn gốc của hai ngàn lượng này, nếu là từ chỗ tiền trang, rất dễ để điều tra ra đường đi, nếu như là trao đổi ngân phiếu ở kinh thành, đi nói là lễ vật của quân nổi dậy ở phía Bắc, vậy thì cũng gán ghép quá miễn cưỡng rồi.
Sự việc chưa được điều tra rõ, lại vội vàng đi phán xét con cháu của Thánh Đức tiên đế thì lại càng không thỏa đáng.
Nhưng mà Vương Mạo vẫn còn chưa từ bỏ, lại hỏi: “Việc ngân lượng lần này tạm thời không nói nữa, vậy Tào Thịnh xuất hiện ở tiền trang Huệ thành lại là như thế nào?”
“Đại nhân có điều thắc mắc, cứ thẳng thắn tới hỏi ta là được, sao lại phải bỏ qua người phụ trách là ta dây, để đi làm phiền cha và thê tử của ta như thế?”
Đúng lúc này, có một giọng nói cất lên, hòa cùng với âm thanh của vó ngựa chính là một nam nhân anh tuấn hắn vội kiềm ngựa lại nhanh chóng nhảy xuống đất.
Lạc Vân quay đầu lại nhìn, nhìn thấy một nam nhân mặc quân phục, đứng trước mắt mình.
Chỉ nhìn thấy áo giáp vảy cá đen nhánh, lộ ra được thân hình vạm vỡ và mạnh mẽ, nổi bật là gương mặt anh tuấn với nét anh dũng, răng nanh của con nghê siết chặt xung quanh eo.
Lúc nam nhân nhanh nhẹn xuống ngựa, lộ ra đôi giày da bò đế mỏng cùng với đôi chân dài miên man trông khỏe khoắn và mạnh mẽ, miếng hộ tim trước ngực chói sáng đến nỗi khiến người ta không thể mở mắt.
Đây chính là Hàn Lâm Phong vừa mới từ tiền tuyến vòng trở về.
Lạc Vân trừng mắt nhìn chằm chằm người nam nhân vừa mới từ trên lưng ngựa xuống, đột nhiên lại nhớ đến lời của Hương Thảo tán dương Hàn Lâm Phong là mỹ nam quân phục.
Nàng thầm hít sâu một hơi: Hương Thảo, đúng là không có lừa mình! Thế tử gia mặc quân phục đúng thật là càng tăng thêm dáng vẻ cường tráng của bậc nam nhi, so với những bộ y phục thường ngày, đúng là khác một trời một vực!
Người nam nhân đẹp đến như vậy, lại là phu quân của nàng! Thậm chí Lạc Vân còn cảm thấy chỉ có một đôi mắt, cũng có chút tiếc nuối, nhìn thế nào cũng đều không thấy đủ!
Sau khi nàng phục hồi thị lực, thì đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy Hàn Lâm Phong mặc quân phục, chưa từng nghĩ rằng cơ thể hắn lại vạm vỡ, có vẻ ngoài khí thế mạnh mẽ như vậy.
Vì vậy Lạc Vân nhìn đến ngẩn người, quên mất việc phải hành lễ chào với phu quân của mình.
Hàn Lâm Phong liếc nhìn dáng vẻ đang ngây ngốc của tiểu hồ ly, trong lòng cũng có chút ngứa ngáy.
Tính ra thì bọn họ cũng sắp gần một tháng chưa gặp mặt rồi, mấy ngày không gặp, nàng sao lại trắng trẻo đầy đặn thêm mấy phần vậy?
Nhưng nàng ấy cứ ngẩn ngơ nhìn mình thế là có ý gì? Lẽ nào lâu rồi không gặp, đã không nhận ra mình rồi sao?
Nếu như lúc này không phải đang ở doanh trại, mà bên cạnh lại không có nhiều người phá đám như này, hắn thật sự rất muốn ôm lấy nàng, rồi hôn lên gương mặt trắng trẻo mềm mại của nàng.
Chỉ là hiện tại, vẫn cần phải giải quyết việc Tuần sử đến khiếu nại này trước đã.
Thế là Hàn Lâm Phong chắp tay lại đáp: “Ta nghe nói có Tuần sử đến giám sát doanh trại, bèn đặc biệt vội trở về, xin hỏi hai vị đây có gì chỉ giáo?”
Trước đây, lúc Vương Mạo cùng với Vương Quân đến trại lương thảo Thiên Tây, đã từng gặp qua Hàn Lâm Phong.
Chỉ là Thế tử trong ấn tượng của ông ta, là một nam nhân cà lơ phất phơ mặc quân phục.
Lần này gặp mặt, không biết vì sao, Hàn Lâm Phong giống như là biến thành một người khác, toàn thân mạnh mẽ, mang theo chí khí dũng mãnh hừng hực xông ra từ trong biển máu và lửa.
Mà Lục Thệ đang đứng ở phía sau cũng ngẩn người, trong ấn tượng của hắn, chính là nam nhân th.ô tục, mặc áo choàng hoa mẫu đơn tuyệt đẹp…không hề giống với người nam nhân có khí thế hiên ngang, tính cách can đảm trước mặt.
Lúc đó, Lục Thệ xém chút nữa không nhận ra người đến là ai rồi!
Chỉ đến khi Lạc Vân đi về phía đó, không hề do dự thì thầm với người đó mấy câu, Lục Thệ mới phản ứng lại được…người này, lại là Hàn Thế tử!
Tuy rằng trên gương mặt Hàn Lâm Phong vẫn nở nụ cười, nhưng ánh mắt và toàn thân tràn ngập khí thế bức người.
Sau khi nói mấy câu với Lạc Vân, lại mang theo vài tên nam nhân to lớn thô kệch mặc quân phục theo sau mình, sải chân đi về phía của Vương Mạo, ánh mắt lại hoàn toàn trái ngược, được bao bọc trong sự u ám, khiến người khác tự động lùi lại ba bước.
Vương Mạo bất giác hạ giọng xuống vài phần, chỉ cười nói: “Mong đốc vận đừng hiểu nhầm ý của ta, ta chỉ là nhận được lệnh của bệ hạ đến đây điều tra việc mật báo là thật hay giả. Mọi chuyện xảy ra ở chỗ này, ta và Mạnh đại nhân đều sẽ báo cáo trung thực, để bệ hạ định đoạt…có người nói, đã từng nhìn thấy Tào Thịnh ở Huệ thành, ngài nên giải thích như thế nào đây?”
Hàn Lâm Phong cười, quay đầu lại vẫy tay, chỉ nhìn thấy một người đàn ông cường tráng, lấy ra một nhúm râu từ trong túi treo trên lưng ngựa, còn có thuốc màu, sau khi bôi trét lên gương mặt, gắn râu lên, thì lúc quay lại, vẻ ngoài đã thay đổi, giống đến 7-8 phần với Tào Thịnh trong lệnh truy nã.
“Ta và Triệu tướng quân lập ra kế sách tiêu diệt địch ở trên núi, vì để cho Cầu đạo tặc sa lưới, bọn ta cho người cải trang thành Tào Thịnh xuất hiện tại tiền trang Huệ thành, lại bảo nội ứng của ta cho mượn hai ngàn lượng bạc, diễn một màn kịch. Chỉ là không ngờ rằng, vở kịch này diễn chân thật đến vậy, không những lừa được Cầu Chấn, còn lừa được cả hai vị đại nhân đây. Người viết bức mật báo này cũng có tâm thật đấy, người có thể biến bức mật báo hoang đường này thành thật…càng có tâm hơn nhiều!”
Vương Mạo nghẹn lời một lúc, Mạnh Hưng Học tiếp lời, nói rằng: “Hóa ra là vậy, nếu như chỉ là sự hiểu lầm, vậy thì chúng thần sẽ về bẩm báo rõ ràng với bệ hạ, vẫn mong Thế tử yên tâm, không cần phải phí sức lo lắng, nên tiếp tục nhiệm vụ hỗ trợ Triệu tướng quân đánh lui phản tặc.”
Sau khi khách khí như vậy xong, hai vị Tuần sử dẫn người rời khỏi doanh trại.
Nhưng mà lúc Lục Thệ đi theo sau, rời đi cùng với hai vị Tuần sử kia thì Hàn Lâm Phong đã nhìn thấy hắn rồi.
Ban đầu chỉ cảm thấy người này trông rất quen, suy nghĩ một lượt, đã nhớ ra hắn chính là cố nhân của Tô Lạc Vân…Lục Thệ? Sao hắn lại đến đây?
Tuy rằng hai vị Tuần sử đi rồi, nhưng sắc mặt của Bắc Trấn vương vẫn u ám như cũ, rõ ràng là muốn tính sổ với nhi tử của mình, bèn xông đến nói với Hàn Lâm Phong rằng: “Con vào lều trại nói chuyện với ta!”
Nói xong, cha con hai người liền bước vào lều trại, Lạc Vân không có đi theo, chỉ ngồi ở bên ngoài lều nhìn ngắm cảnh núi từ phía xa, nhưng vẫn có thể nghe loáng thoáng được tiếng cãi nhau nhưng cố tình đè thấp giọng xuống của cha con họ.
Qua một lúc sau, hai cha con cuối cùng cũng bước ra khỏi lều trại, Lạc Vân cẩn thận nhìn sắc mặt của hai người họ, nhìn thấy họ không vui vẻ gì mấy. Nhưng mà Lạc Vân nhìn Hàn Lâm Phong từ trên xuống dưới, không có vẻ gì là bị cha mình đánh bằng roi da cả.
Bắc Trấn vương vẫn còn chưa hết tức giận, nhìn thấy dáng vẻ của Lạc Vân đang cẩn thận quan sát phần má và cánh tay của phu quân, nhịn không được nói: “Nhìn cái gì? Lo lắng nó nói chuyện với cha sẽ mất một cái tay hay cái chân nào sao?”
Lạc Vân cúi nửa đầu, mím môi không nói gì cả.
Bắc Trấn vương lại hừ lạnh một tiếng rồi nói: “Khó trách hai người các con lại hợp nhau nhau đến vậy, đúng là lá gan càng ngày càng lớn mà!”
Vương gia tức giận phu thê hai người có chuyện giấu diếm, hại ông ấy lần này bị động như vậy. Cho nên cả Hàn Lâm Phong và Lạc Vân đều phải thành thực chịu sự trách mắng của Vương gia.
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Nhưng sau khi Hàn Lâm Phong đưa cha và Lạc Vân trở về phủ, hắn lại theo cha trở về thư phòng, cha con hai người lại đóng cửa bí mật bàn chuyện rất lâu.
Lạc Vân căn dặn nha hoàn ở viện tử chuẩn bị nước nóng để rửa mặt, còn có khăn lông, lại kêu người chuẩn bị một ít thức ăn tối, một lát nữa sẽ cùng ăn với Hàn Lâm Phong.
Hắn cưỡi ngựa suốt cả dọc đường để trở về, nhất định là không ăn uống đầy đủ!
Hàn Lâm Phong trở về phòng của mình, Lạc Vân vội vã ôm lấy hắn, lúc này nàng không muốn nói gì cả.
Hàn Lâm Phong cũng ôm chặt Lạc Vân, nhẹ giọng nói: “Thế trận ngày hôm nay có dọa đến nàng không?”
Cái tên Vương Mạo đó vừa nhìn là biết là một kẻ chuyên bắt nạt kẻ yếu, lúc hắn không có mặt, nói không chừng là đã bắt nạt Lạc Vân rồi.
Lạc Vân lại phì cười, an ủi hắn, nói rằng: “Có cha ở bên cạnh, dù cho hắn có muốn dọa ta thì cũng không có cơ hội đâu!”
Hàn Lâm Phong sờ má của nàng, trong lòng có chút cảm khái mà nói: “Người xưa nói, lấy vợ phải lấy vợ hiền. Quả thật là không sai! May là nàng nhắc đến việc này trước, vì vậy mới ngăn được chuyện ta dùng ngân phiếu của Tào đại ca, để cho Du Sơn Việt đổi ngân phiếu của Sấu Hương Trai, lại thêm chút đá vụn cho đủ số lượng, nếu không thì cái mật báo đó thành tin chính xác rồi!”
Tô Lạc Vân vẫn còn sợ hãi trong lòng, nàng sinh ra là con của thương nhân, biết rằng bạc không có đề tên, nhưng mà ngân phiếu lại có thể tra được xuất xứ.
Tuy rằng vì để Cầu Chấn mắc bẫy, ắt phải có người đóng giả thành Tào Thịnh đến đầu hàng, nhưng mà nếu để lại sơ hở, bị người khác nắm được thì rắc rối to.
Lạc Vân dựa vào lòng ngực rộng rãi của hắn, nói: “Chỉ sợ việc không lành xảy đến, lúc ta rời khỏi kinh thành, Lục Linh Tú đến tìm ta, nói rằng ca ca nàng ấy đến làm việc cho Lục hoàng tử. Hôm nay, người thân cận bên cạnh Lục hoàng tử cũng đến rồi, cũng đủ thấy được sự coi trọng của Lục Hoàng tử đối với chuyện này. Nếu như là sự cấu kết th am nhũng bình thường, cũng không nhất thiết phải huy động người như vậy. Mọi người đều đã rút kiếm ra khỏi vỏ, nhưng vẫn chưa thể cắt trúng thịt được, sao có thể rút lui được chứ? Đồng thời…chuyện đến nước này, vì để tránh nguy hiểm, Tào thống lĩnh hy vọng chiêu mộ tân binh…không phải lại vô vọng rồi sao?”
Hàn Lâm Phong biết rằng mỗi lời mà nàng nói đều là lo lắng quá mức.
Nhưng trước mắt, hắn muốn tạm gác sự hỗn loạn trên đời này qua một bên, có việc gấp cần phải hỏi trước: “Ta so với Lục Thệ…như thế nào?”
Hả? Đầu của nàng vẫn còn kẹt trong sự hỗn loạn, nhất thời có chút không rõ là Hàn Lâm Phong muốn so gì với Lục Thệ.
Nàng chớp mắt, cẩn thận hỏi: “Chàng muốn so phương diện nào?”
- --ĐỌC FULL TẠI TRUYENFULL.VN---
Đôi mắt tuyệt đẹp của Hàn Lâm Phong nhìn xuống, bình tĩnh nói: “Tất nhiên là vẻ ngoài và tài ăn nói, ai hợp mắt của nàng hơn?”
Ban đầu Lạc Vân nhìn thấy trên thủ cấp của Cầu Chấn đều là những vết thương do kiếm tạo thành, nghe Khánh Dương nói đây đều là do Thế tử tự mình khắc lên. Trong lòng vẫn còn bối rối, tại sao kiếm lại có thể đâm thẳng vào xương như vậy?
Bây giờ lại nghe Hàn Lâm Phong nói muốn so nhan sắc với Lục công tử đến từ kinh thành, nàng đã có chút nghẹn lời.
Lòng đố kỵ của nam nhân à! Có thể so được với độc của con rắn ấy chứ!
Người đàn ông này bình thường nhìn có vẻ nho nhã, sống nội tâm, dù trời có sập xuống, vẫn là dáng vẻ mọi thứ đều đã nằm trong tính toán, không ngờ rằng lòng dạ lại hẹp hòi như lỗ kim vậy!
Cho dù nhan sắc của Lục công tử thật sự đẹp hơn cả vị Thế tử này, thì nàng cũng không có can đảm mà nói như vậy!
Không lẽ cố nhân đến phương Bắc du lịch một chuyến, lại phải hủy dung trở về hay sao?
Hàn Lâm Phong nhìn thấy nàng ngây người, lại tặc lưỡi đánh giá bản thân từ trên xuống dưới, dáng vẻ tinh quái nghịch ngợm.
Hắn giữ trán của nàng, cố ý bĩu môi nói: “Sao vậy? Khó trả lời đến vậy à?”
Lạc Vân nhịn cười, cố ý chau mày lại, rồi nói: “Ta sợ nói ra rồi, chàng lại đi hủy dung của người ta…ai ya, ta sai rồi, phu quân của ta chính là đẹp nhất trên đời này, dù có là Phan An cũng không thể sánh được…ai ya, đừng thọc lét ta nữa…xin tha mạng…hahaha…”
Vậy mà hắn lại đặc biệt lựa những nơi dễ nhột trên người nàng để ra tay, chọc nàng cười đến mức sắp thở không nổi nữa rồi.
Lại nói, ban đầu vì việc Tuần sử đến vương phủ, lại còn tra xét kiểm tra tư khố mà trong lòng Tông Vương phi không yên, không dễ gì mới đợi Vương gia trở lại, thì gương mặt ông cũng u ám không nói gì cả.
Trong lòng Tông Vương phi gấp gáp, không đợi nha hoàn gọi người đến giúp, tự mình lê cơ thể ốm yếu này đi tìm nhi tử hỏi cho ra lẽ.
Nhưng còn chưa đến được viện tử thì nghe được giọng cười của Lạc Vân như tiếng chuông bạc reo leng keng từ trong phòng truyền ra, còn có giọng nói cười nhẹ của Hàn Lâm Phong.
Phu thê người ta đang đùa giỡn, thân là đích mẫu, nếu như xông vào như vậy hình như không đúng thì phải.
Lúc này Tông Vương phi lại tiến thoái lưỡng nan, đứng ở bên ngoài bức tường, chỉ có thể đi về, hôm khác lại đến.
Bà vừa đi, vừa nhịn không được mà phàn nàn với người bên cạnh rằng: “Lúc nhà ta sắp bị diệt môn, sắp bị tịch thu tài sản, dáng vẻ của người khác đều là vô cùng đau đớn, nhưng mà tên nhóc này lại vui vẻ đến mức giống như không biết hôm nay là ngày nào! Cũng không phải là tân hôn, sao còn dính người như vậy chứ? Đúng là rầu muốn chết, chán muốn chết…ai ya, đầu của ta…”
Đi một vòng lại khiến đầu của Vương phi càng thêm nặng nề, chỉ muốn nhanh chóng trở về nằm lên giường ngủ mà thôi.
Nhưng mà vào sáng sớm ngày hôm sau, Lạc Vân lại nhận được thư của cố nhân.
Lạc Vân nhìn những nét chữ đã từng quen thuộc kia, trong lòng biết rõ là thư của Lục Thệ viết. Nhưng mà nam nhân của nàng lòng dạ hẹp hòi, biết được nàng giấu hắn chuyện tình cảm trước đây giữa nàng và Lục Thệ, thì hình như không thỏa đáng lắm.
Thế là nàng không mở bức thư ra, tự tay giao bức thư cho Hàn Lâm Phong.
Hàn Lâm Phong vừa mới tỉnh dậy, liền nhìn thấy một bát cháo gan heo ăn cùng với dưa muối, hắn vừa ăn cháo, vừa cầm lấy bức thư xem thử, sau đó nhướng mày nhìn Lạc Vân.
Lạc Vân nói: “Cho chàng xem, chứng minh là thư chưa được mở ra, lát nữa ta sẽ mang đi đốt.”
Hàn Lâm Phong hời hợt nói: “Đột nhiên lại viết thư cho nàng, ngại gì mà không nhìn thử xem?”
Lạc Vân phát hiện, vị Thế tử gia này ngoại trừ có chút không tự tin về nhan sắc của mình ra thì những phương diện khác lại rất tự tin.
Nếu đã là vậy, nàng mở bức thư ra trước mặt hắn, trong này không hề nhắc gì đến tình cảm thanh mai trúc mã của hai người họ khi xưa, chỉ là tận tình khuyên nhủ Lạc Vân, không nên đứng ở nơi quá cao, nên nhớ rõ đạo lý ngọc thô không thể phát triển ở trong bùn được.
Qua sự việc nghiêm trọng lần này của Bắc Trấn vương phủ, Lục Thệ hy vọng nàng sớm ngày thoát thân khỏi đó, nếu không thì dù sớm hay muộn nàng cũng sẽ bị Bắc Trấn vương phủ liên lụy, dù cho Thế tử không chịu thả người, cũng tạm thời viện cớ thăm nhà trở về kinh thành, đến lúc đó, hắn sẽ tự nghĩ cách bảo vệ nàng chu toàn.
Sau khi Lạc Vân đọc xong bức thư, chỉ cảm thấy có chút vui mừng—-mừng vì cũng may là Thế tử không có đọc lá thư này, nếu không trên thư đều là những lời khuyên người khác hòa ly, chẳng phải là muốn đắc tội với nam nhân có lòng dạ hẹp hòi này hay sao?
Nhưng mà không đợi nàng thở phào nhẹ nhõm, bức thư đó lại bị hai ngón tay thon dài kẹp đi mất.
Hàn Lâm Phong nhanh chóng đọc xong bức thư, sau đó chậm chạp khép nó lại, nói: “Hắn đây là muốn khuyên người khác hòa ly sao? Chán sống rồi có đúng không?”
Lạc Vân tranh thủ lấy lại bức thư rồi nói: “Ta đã nói là đừng xem rồi, chàng lại muốn xem cho bằng được, bây giờ lại muốn gây rối…nhưng mà, hắn nói như vậy, chẳng lẽ là vụ án cấu kết phản tặc này vẫn còn chưa kết thúc hay sao?”
Nếu không phải do tình tiết vụ án nghiêm trọng, thì Lục Thệ tuyệt đối không l ỗ mãng viết ra bức thư như vậy để cảnh báo cho người đã thành thân là nàng.
Hàn Lâm Phong cụp mắt xuống, nói: “Từ trước đến nay Hằng Sơn Vương đều nghi ngờ ta, sợ là lần này đã hạ quyết tâm phải diệt cỏ tận gốc rồi. Vụ án lần này là một cơ hội tốt, hắn nhất định phải tận dụng tốt cơ hội này.”
Thân là hoàng tử của vương triều Đại Ngụy, nếu như vô cớ chết ở nơi biên quan Lương quan, dù hắn có là người của hoàng tộc, thì cũng dễ như trở bàn tay.
Vì vậy, số bạc đó có phải là phản tặc lấy không thì cũng không quan trọng, chỉ cần Bắc Trấn vương và phản tặc có mối liên hệ, cũng đủ để cho Lục Hoàng tử đạt được mục đích rồi.
Lạc Vân trầm mặc một lát, nắm chặt tay hắn, kiên nghị mà nói: “Chúng ta không thể ngồi chờ chết được…ta sẽ sai người bán cửa hàng, lại thuê một chiếc thuyền, trong thiên hạ này không chỉ có mỗi Đại Ngụy, nhất định sẽ có chỗ dung thân cho chúng ta.”
Nàng nói rất nghiêm túc, trong lòng Hàn Lâm Phong có chút ấm áp, nhịn không được mà ôm lấy nữ nhân đáng yêu của hắn.
Lần này nàng là người đầu tiên hiểu ra, tuy rằng là muốn bỏ trốn, nhưng ngoại trừ cái gối hoàng kim ra, nàng còn nghĩ đến muốn đưa hắn chạy trốn cùng mình…
Việc này quả thực còn vui hơn việc thăng quan tiến chức.
Nhưng mà, Hàn Lâm Phong không nghĩ đến việc bỏ trốn, dù rằng thiên hạ rất to lớn, nhưng mà hắn không có làm sai chỗ nào? Chỉ vì trong người của hắn đang chảy dòng máu của Thách Đức tiên đế, thì cả đời này phải e dè sợ sệt, khiến người đời chê cười hay sao?
Nghĩ đến đây, hắn dịu dàng nói: “Nếu như bỏ trốn, đệ đệ của nàng phải làm sao đây? Đệ ấy đã đính hôn rồi, nhất định sẽ liên lụy cửu tộc, nàng có thể đảm bảo rằng toàn bộ người nàng quan tâm đều có thể an toàn lên thuyền được sao, cam chịu cùng nàng cao chạy xa bay sao?”
Lạc Vân bị hỏi đến mức không suy nghĩ tiếp được, bởi vì vừa rồi nàng không hề nghĩ đến đệ đệ của mình, một lòng lo cho sự an nguy của nam nhân trước mặt.
Hàn Lâm Phong nhịn không được cúi đầu xuống hôn nhẹ lên tiểu nương tử đang ngây ngốc của mình, sau đó nói: “Nếu như là cừu béo ngốc và thỏ rừng, tất nhiên sẽ bị người khác xâu xé, thế nhưng lúc truy bắt chúng nó mọc ra hàm răng sắt nhọn, dã thú có móng vuốt sắc nhọn thì bọn họ cần phải ước lượng xem kiếm trong tay đã đủ bén hay chưa…Ta không thể cứ làm cừu non hay thỏ rừng được, chỉ là mỗi bước đi sau này, nhất định sẽ có gió tanh mưa máu, con đường phía trước cứ từ từ mà đi.”
Lạc Vân yên lặng ngồi nghe, có chút tẻ nhạt nói: “Nhưng mà trong trại lương thảo của chàng không tới năm trăm người, làm sao có thể trở thành dã thú khiến người khác sợ hãi được?”