Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 25



Nhìn thấy lời bình luận này Đan Kỳ giật mình, sao cậu lại quên mất, chiến sủng mình kêu gọi tuy rằng lớn hơn rau dưa bình thường, nhưng chỉ cần là fans của cậu có thể sẽ nhận ra chúng nó là cái gì.

Cậu vừa nấu ăn vừa nói thầm trong lòng.

Tuy rằng hiện giờ cậu chưa ngã ngựa, nhưng lúc trước cậu đã nhìn thấy một cái bình luận, nói mình từng là người có triển vọng, thế mà lưu lạc tới mức phải đi làm người bán rau. Cậu không biết người này có phải là Đông Phương Y không, nhưng nếu nhanh như vậy mà đã bị nhận ra, vậy thì cũng không tốt.

Vì thế cậu vừa ướp cá vừa nói: “Nếu mọi người thích tôi, vậy thì chú ý nhiều tới rau dưa của tôi đi! Tôi chỉ là một sinh sản giả, hơn nữa còn là người có thai….” Những cái khác Đan Kỳ cũng không có nhiều lời, không có phủ nhận, cũng không thừa nhận. Cậu sẽ không nói dối, cho dù không muốn thừa nhận, cũng sẽ không phủ nhận trước mặt mọi người.

Tuy nhiên các fan lại có hứng thú với video ở diễn võ trường mà người kia nhắc tới, liền sôi nổi tỏ vẻ: “Anh trai lầu trên xin chờ một chút, một người vui không bằng mọi người vui, gửi cho mọi người đoạn link đó để chúng tôi cùng đi xem nào!”

Người nhắn tin nhắn kia lập tức gửi một đường link tới mọi người bắt đầu vừa xem phòng phát sóng trực tiếp của Đan Kỳ vừa xem video kia.

Ngay sau đó, những lời bình luận đã hiện lên từng tiếng cười ha ha ha.

“Ha ha ha anh trai nhỏ cậu lấy lá rau chân vịt làm mặt nạ sao?”

“Ha ha ha tôi muốn một chiếc mặt nạ giống với của anh trai nỏ.”

“Lại nói tiếp, mặt nạ của cậu mua thật lợi hại! Mua ở nơi nào vậy?”

“Này này này này! Nhìn xem, tôi cũng có một cái mặt nạ tương tự của anh trai nhỏ!”

…..

Đan Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, đem cá đã cắt xong cho vào trong nồi canh cà chua đang sôi, vặn lửa nhỏ nấu ba phút, sau đó tắt bếp cho thêm vài lá rau chân vịt thái nhuyễn. Một chén canh cá cà chua thơm nức mũi đã ra khỏi nồi.

Cậu hắng hắng giọng nói: “Hôm nay…. phát sóng trực tiếp tới đây thôi, mọi người…. Nếu muốn làm thì xem lại nhé!” Nói xong cậu vội vàng offline, chạy trối chết.

Mà khi cậu offline bình luận vẫn hiện lên không ngừng: “Anh trai nhỏ đừng chạy! Chúng tôi còn muốn hỏi một chút, cậu làm sao mà lấy lá rau chân vịt kia che lên mặt mà không bị rớt xuống đất? Ha ha ha sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ!”

Cho tới khi Đan Kỳ offline, khu thảo luận của cậu vẫn còn thảo luận khí thế ngất trời.

Người thường đối với một số nhân tố cụ thể của Linh Chiến Sĩ cũng không hiểu biết rõ ràng, bọn họ chỉ cảm thấy Đan Kỳ mang theo các đồ ăn bảo bảo đi chiến đấu nhìn rất đáng yêu. Đặc biệt là cái lá rau chân vịt che trên mặt, sao lại có thể đáng yêu như vậy?

Vì thế, Đan Kỳ lại nổi tiếng ở Diễn Võ Trường.

Vừa mới rời khỏi phòng phát sóng trực tiếp, Đan Kỳ liền nhận được một yêu cầu kết bạn. Đó là một cái ID lạ, tên là Duệ Khôn. Đan Kỳ cực kỳ bất đắc dĩ, cái ID làm cậu có một cảm giác có được tiểu đệ trên giang hồ. Ở thế giới này cậu không có bạn bè, ngoại trừ nói chuyện với bốn người trong Bốn Phía Như Nhau hoặc là cùng mọi người nói chuyện một chút, cũng chỉ một mình đi dạo trên internet.

Vì thế cậu đồng ý kết bạn của Duệ Khôn, sau đó đối phương lại gửi tới một lời mời.

Đan Kỳ nhìn khung nhắc nhở trước mắt: Bạn tốt Duệ Khôn của ngài mời ngài tới chỗ ông ấy, xin hỏi có đồng ý hay không?

Đan Kỳ nghĩ nghĩ, liền chọn đồng ý, cậu rất tò mò người này vì sao lại tìm cậu.

Rất nhanh trước mặt cậu sáng lên, sau đó cậu liền xuất hiện ở một nơi hơi âm u. Nhìn thấy thiết lập skin hơi quen mắt, Đan Kỳ đột nhiên nhớ ra, nơi này không phải là diễn võ trường lần trước cậu tới đó sao?

Một nam nhân râu dài cường tráng đi về phía cậu, Đan Kỳ nhíu mày, trên mặt người nọ cũng hiện ra vẻ mặt nịnh nọt: “Ôi! Đây không phải là tiểu anh hùng của chúng ta sao? Quả nhiên lớn lên rất đẹp! Xin chào ngài tiểu anh hùng, tôi là Duệ Khôn ông chủ của Diễn Võ Trường, ngài có thể gọi tôi là Duệ Khôn.”

Quả nhiên không có đoán sai, Đan Kỳ cũng vươn tay phải nắm lấy tay của đối phương.

Đan Kỳ hỏi: “Ngài tìm tôi có chuyện gì sao?”

Vẻ mặt của đối phương vẫn rất nhiệt tình, vừa xoa tay vừa nói: “Có  việc, đương nhiên là có việc! Ngài đã lấy được quán quân ở chỗ chúng tôi, nhưng lại bỏ lại phần thưởng.”

Đan Kỳ vừa nghe liền nói: “Còn có khen thưởng sao?”

Duệ Khôn nói: “Đương nhiên có! Hệ thống kết toán một nửa phần thưởng của ngài theo mặc định, nhưng ngài là quán quân, sau khi thi đấu thắng diễn võ trường chúng tôi sẽ tặng thêm cho ngài 10%! Ngày hôm qua ngài thắng 2 vạn, 10% chính là 2 ngàn, đây là tiền thường ngài nên được.”

Rất nhanh trước mắt Đan Kỳ liền xuất hiện một khung giao dịch. Trong khung giao dịch của đối phương có 2 ngàn điểm tín dụng, Đan Kỳ cũng không khách khí, liền nhận lấy 2 ngàn điểm tín dụng này. Thanh âm tiền vào tài khoản vang lên, Đan Kỳ nói với đối phương: “Thật cảm ơn ngài, nếu không có chuyện gì, tôi đi trước.”

Duệ Khôn lập tức ngăn Đan Kỳ lại nói: “Tiểu anh hùng, từ từ đi!”

Đan Kỳ dừng bước chân, quay đầu hỏi: “Ngài còn có chuyện gì sao?”

Duệ Khôn vuốt râu, đi quanh Đan Kỳ một vòng, cười hì hì nói: “Haiz, tôi biết quy củ, tôi sẽ giấu cho tiểu anh hùng cậu. Sau này ngài đấu ở bất cứ lôi đài nào, tôi cũng sẽ không để thân phận của ngài bị lộ. Nhưng mà…. làm phiền ngài cho diễn võ trường nhỏ của chúng tôi có cơ hội, hắc mã giống như ngài, chúng ta cũng là lần đầu tiên nhìn thấy. Nếu ngài đồng ý, có thể ký thỏa thuận với Diễn Võ Trường của chúng tôi, trở thành người đại diện cho diễn võ trường của chúng tôi. Phần thưởng của ngài dành được, chúng tôi sẽ không lấy bất cứ phần trăm nào. Nếu ngài thắng, chúng tôi còn có thể cho thêm ngài 10% khen thưởng, ngài cảm thấy thế nào.

Đan Kỳ không hiểu rõ ý của đối phương, cậu ngây ngốc hỏi: “Ngài… Có ý gì?’

Đối phương nói thẳng ra: “Ý của tôi là, tôi làm ngụy trang cho ngài, sau này ngài có thể chỉ tới diễn võ trường của tôi thi đấu được hay không?” Duệ Khôn cũng là cái gì cũng có thể thử khi tuyệt vọng, ông ta làm diễn võ trường này đã gần được nửa năm, vẫn không có khởi sắc. Hiện giờ Diễn Võ Trường không dễ làm, cần phải đánh một hai trận võ tử tể thì hệ thống mới cho thăng lên Diễn Võ Trường cấp hai. Hiện giờ cái Diễn Võ Trường nhỏ này của ông ta, vẫn chỉ là sơ cấp.

Đan Kỳ sao cũng được gật đầu nói: “Có thể!” Dù sao đánh ở nơi nào cũng giống nhau.

Thực hiển nhiên Duệ Khôn đã bị cậu trả lời thẳng thắn này của Đan Kỳ làm cho hơi ngốc, các cao thủ đều không phải là sẽ đưa ra một đống điều kiện sao? Vì sao tới vị đại thần này lại nhẹ nhàng như vậy?

Đan Kỳ cho rằng mình đã nói sai ở đâu, liền hỏi: “Ưm? Khôn tiên sinh còn có điều kiện gì khác không?”

Duệ Khôn lập tức kinh ngạc xua tay nói: “Không có không có! Đại thần, ngài điền một phần tư liệu trước đi! Điền xong phần tư liệu này, ngài sẽ chính thức trở thành cấp vip của Diễn Võ Trường chúng tôi! Chúng tôi sẽ thiếp lập trận đấu đặc biệt cho ngài, sau này ngài không cần tùy tiện thi đấu, chỉ cần thủ lôi là được! Ngài yên tâm, người công lôi sẽ là người có cùng thực lực với ngài, hoặc là cao hơn ngài một bậc.”

Đan Kỳ cũng không hiểu, cũng không dám hỏi, đành phải điền vào tư liệu. Sau khi điền xong bỗng nhiên nghĩ tới một việc liền hỏi: “Trong một ngày tôi chỉ có thể đánh được ba trận, bởi vì thân thể tôi…. có chút đặc biệt, đánh không được nhiều trận.”

Duệ Khôn vui vẻ nói: “Không thành vấn đề! Cái này là tự do của ngài!” Chỉ cần ông ta có một Linh Chiến Sĩ cấp D làm hội viên, hoặc là năng lực tương đương với Linh Chiến Sĩ cấp D, thì Diễn Võ Trường của ông ta có thể thăng lên cấp 2 rồi.

Trong lúc vừa vui vẻ tính toán, Duệ Khôn vừa suy nghĩ phải làm sao để vị đại thần này trở thành một minh tinh trên sân đấu.

Ông ta ghi vào các hạng mục tư liệu của Đan Kỳ, vừa tấm tắc bảo lạ, vừa nhanh chóng làm các bước ngụy trang. Duệ Không là lập trình viên rất xuất sắc, đi làm Diễn Võ Trường là vì yêu thích. Rất nhanh, ông ta đã tạo cho Đan Kỳ một vẻ ngoài đẹp xuất chúng, bảo đảm không có ai có thể nhận ra cậu.

Đan Kỳ dưới sự trợ giúp của Duệ Khôn mà tải xuống phần mềm ngụy trang, nhìn bản thân lãnh khốc trong gương, Đan Kỳ hơi không tin hỏi: “Như vậy…. Có được không?”

Duệ Khôn nói: “Cậu cứ yên tâm đi! Tôi đã từng ngụy trang cho Linh Chiến Sĩ, không có bất cứ ai phát hiện. Còn nữa đại thần, thuộc tính sinh sản giả của ngài tôi cũng đã giúp ngài ngụy trang, hiện tại là Linh Chiến Sĩ cấp D. Là dựa vào chiến tích sắp tới của ngài, và biểu hiện từ ba trận thi đấu lúc trước của ngài mà làm ngụy trang. Nếu ngài có thể đánh bại các Linh Chiến Sĩ có cấp bậc khác, tôi sẽ tiến hành sửa đổi tương ứng cho ngài.

Đan Kỳ cũng hiểu được sơ sơ ý của Duệ Khôn, cuối cùng còn nói thêm: “Tạm thời…. khoan hãy khiêu chiến với Linh Chiên Sĩ cao hơn cấp D, lần trước tôi đánh cảm thấy hơi quá sức.” Vẫn là phát triển từ từ, chờ sau khi có thực vật mới, lại khiêu chiến một bậc cao hơn sẽ thỏa đáng hơn.

Duệ Khôn vẫn rất dễ tính nói: “Không thành vấn đề không thành vấn đề.” Trong lòng lại nói thầm, lão nhân già ngài muốn cao hơn chỗ chúng tôi cũng không có, cao nhất chính là cấp D, còn là người ở ngoài.

Bởi vì chậm trễ ở chỗ Duệ Khôn, khi Đan Kỳ offline thì trời đã tối đen. Cậu bưng đồ ăn mình đã làm tốt đi tiền viện tìm Kình Trạch, phát hiện hắn đang ở trong tiền viện tu luyện.

Đan Kỳ không đi quấy rầy hắn, đem đồ ăn để vào trong nhà ăn nhỏ, sau đó đi ra tiếp tục thưởng thức tư thế oai hùng của Kình Trạch.

Nói thật ra, Kình Trạch ngoại trừ thời gian quá dài làm người ta không chịu nổi, những mặc khác đều khá tốt. Đặc biệt là những chiêu thức kia của hắn, quả thực khiến Đan Kỳ phải kinh ngạc.

Kỳ thật khi Đan Kỳ vừa mới đi vào sân, Kình Trạch liền cảm nhận được. Nhưng hắn cố ý không dừng lại, bởi vì mấy ngày nay hắn vẫn luôn luyện tập. Chuyện thứ nhất, chính là như thế nào để hấp dẫn bạn lữ. Quan trọng nhất chính là phải thể hiện được ưu điểm của bản thân, để cho bạn lữ nhìn thấy.

Kình Trạch suy nghĩ, ưu điểm của mình thật ra không có nhiều, đánh nhau có tính không? Nhưng mà lúc này không có người đánh nhau với hắn, chỉ có thể tập võ cho Đan Kỳ nhìn.

Cũng may Tiểu Đan Kỳ còn có hứng thú với linh võ, trong lịch sử trên mạng của cậu có rất nhiều lần cậu ra vào khu Linh Võ. Vì thế Kình Trạch liền có ý biểu diễn mấy chiêu thức, quả nhiên đã nhận được một tràng pháo tay của Đan Kỳ.

Phản ứng này của cậu càng thêm kích phát ý niệm muốn thể hiện của Kình Trạch. Mà cảm xúc từ trước tới nay lạnh như băng giờ phút này lại nóng như lửa, nghĩa nghĩ, hắn triệu hồi chiến sủng mà  mình tự hào— Kim Sư.

Kỳ thật chiến sủng này cũng không phải là một con sư tử, thân hình nó rất lạ, vừa giống sư tử vừa giống hổ, to lớn giống như trâu, lại có một đôi cánh che trời, rồi lại có một cái mõm như chim ưng. Kim Sư thức tỉnh là khi Kình Trạch năm tuổi, từ đó về sau, danh hiệu võ thần giáng thế liền được gắn với cái tên Kình Trạch.

Nhưng mà Kim Sư vừa ra, Đan Kỳ lại trợn tròn mắt. Cậu nhíu mày nhìn con hung thú quen thuộc kia, ngay lúc này không biết nói như thế nào, nửa ngày mới phát ra được vài âm cuối: “Nghèo…. Cùng Kỳ?”

Không sai, đúng là Cùng Kỳ năm đó hại hoa hồn của cậu biến mất.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.