Tội Ác

Chương 47: Hãy Biến Khỏi Đời Tôi




“…- Tôi biết cô chính là người đã giết chết chị ấy – Thu Hương bất ngờ nhào tới, chộp lấy cổ áo tôi – Ai cũng thừa nhận cô là người thù chỉ tới tận xương. Nếu không phải vì Eric thì ông chủ đã đuổi cô từ lâu rồi…
Không biết vì lí do gì mà những lời cô ta nói như từ một thế giới khác vọng lại
Đầu tôi đau như búa bổ
Tay chân thì lạnh cóng.
Tôi để mặc cho cô ấy hết xô đẩy lại rung lắc và muốn buông xuôi tất cả.
Trần nhà trên đầu bắt đầu chao đảo trước khi bóng tối kịp bao trùm lấy tôi, đen đặc.

Ánh Tuyết lại quay về và đang muốn bóp cổ tôi. Gương mặt cô ấy trắng nhách nhưng hai mắt lại đỏ như hai cục máu lớn. Tôi vùng vẫy muốn thoát ra nhưng không được, hình như bàn tay đã bị ai đó giữ lại. Và tôi cứ thế mà gào khóc trong vô vọng:
- Tôi không cố ý làm hại cô…Tôi không cố ý để cô chết đâu…
- Tỉnh lại đi em… - Eric dịu dàng hôn lên trán tôi - …Mọi chuyện đã qua cả rồi mà.
Tại sao mình lại thiếp đi trên giường anh ta?
Tại sao lại mặc chiếc áo sơ mi của anh ấy? Tại sao không phải ở đâu khác mà trong vòng tay Eric?
Một tay anh đang giữ lấy những ngón tay có đầy dấu đỏ của tôi, còn tay kia thì vuốt tóc tôi nhè nhẹ. Tất cả đều cám dỗ như những thứ người ta cần để dụ một con thú vào bẫy.
Không, tôi không thể để mình mắc phải sai lầm một lần nữa.
Đẩy Eric qua một bên, tôi lập tức ngồi bật dậy. Anh cố nắm lấy tay tôi nhưng thất bại
- Anh đã làm gì để nhận sự lạnh lùng này? – Eric bỗng chạy đến chắn ngay cửa.
- Cuộc trò chuyện giữa hai người, em nghe hết rồi.

- Hai người nào?
- Anh và cậu chủ Văn Kỳ - Tôi gằn rõ từng tiếng một - Bây giờ thì tránh ra cho em đi.
- Từ từ, chúng ta nói chuyện cho rõ đã – Eric liền nắm chặt lấy vai tôi, giữ lại – Em đã nghe được những gì?
- Đủ để biết hai người đang lừa tôi.
- Anh…
Người đàn ông ấy chợt nín lặng.
- Nếu em đã biết hết mọi việc…
- Em không bao giờ muốn nhìn thấy anh nữa – Tôi lấy tay gạt nước mắt rồi tìm cách đẩy anh ra.
Nhưng Eric đã vòng tay ôm chặt lấy tôi và nói với giọng khẩn khoản
- Tất cả những việc anh làm đều xuất phát từ chỗ muốn tốt cho em.

- Anh gọi lừa dối là tốt cho em sao?
- Hải Oanh, em phải nghe anh nói. Lúc đầu mọi chuyện chỉ là một lời nhờ vả…
- Em không muốn nghe – Tôi dùng hết sức để xô được anh ra xa – Anh tồi tệ đến mức đem chuyện của chúng ta đi khoe khoang với hắn. Anh nghĩ dùng những lời lẽ đó để có được em là hay lắm sao?
- Anh không có – Eric tức tối kêu lên – Anh nói với họ như vậy là để bảo vệ em, để họ không còn lý do để nghi ngờ…
- Tôi không tin – Tôi hét vào mặt anh – Anh là kẻ hạ lưu, vô liêm sỉ nhất mà tôi từng gặp. Uổng công tôi đã tin tưởng, đã thật lòng thật dạ yêu thương anh. Bây giờ, tôi chỉ muốn anh mau biến khỏi mắt tôi. Đừng để tôi phải nhìn thấy anh thêm một giây phút nào nữa
Chúng tôi như chết lặng trong mắt nhau rồi Eric chợt lẩm bẩm như người mất hồn:
- Nếu đó thật sự là những gì em muốn thì…được thôi.
Mở toang cánh cửa trước mặt, tôi đùng đùng bỏ đi, để lại anh với tất cả nỗi đau đớn và thất vọng”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.