Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 11-5: Tình yêu là hư ảo



“Cô gái A sau khi nhầm lẫn tiểu thiều tử, liền phát hiện nó rất thú vị.” An Cách Nhĩ nói, “Mà thú vị ở chỗ, là khi sinh ra ảo giác đều theo một quy luật.”

“Quy luật thế nào?” Mọi người đều buồn bực.

“Cô gái A nói lúc trước đối với tiểu thiều tử, đều cảm thấy vô cùng thống hận và sợ hãi.”An Cách Nhĩ nói, “Nghe nói sau khi ăn tiểu thiều tử, cô luôn thấy chồng mình, sống dậy đòi mạng.”

“Đòi mạng?” Mạc Phi nghi hoặc.

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Chồng cô ta là do chính cô ta giết chết.”

Tất cả mọi người nhíu mày, vừa nãy cảm thấy hắn chết quá kỳ lạ, quả nhiên…

“Ý của cậu là trong lúc sợ hãi nhất, cô ta đã sinh ra ảo giác?” Cửu Dật nói.

“Ân… Cho nên cô ta rời xa tiểu thiều tử, cho tới một ngày cô ta ở bên bờ sông gặp được một người.” An Cách Nhĩ nói, “Ân… Nghe nói là một chàng trai tương đối anh tuấn.”

Tất cả mọi người nhíu mày, đầu tiên theo bản năng nhìn Mạnh Cường, bất quá nếu nói Lưu Cầm tương đối xinh đẹp, vậy Mạnh Cường thì sao, chẳng qua chỉ có chút đẹp trai mà thôi. Hơn nữa dựa theo niên đại của câu chuyện kia, tựa hồ cũng không tương xứng. Niên kỷ của cô gái A kia hẳn là lúc mới bắt đầu kiến thiết nơi đó thành chỗ du lịch, còn có cái truyền thuyết hồ ái tình kia chắc là hơn hai ba mươi năm rồi.

“An Cách Nhĩ,” Mạc Phi có chút sốt ruột, ngồi xuống bên cạnh, “Nói nhanh đi!”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, tiếp tục nói, “Chàng trai kia mang theo vợ mình tới du lịch. Hắn đứng bên hồ, ngắm phong cảnh. Mà khuôn mặt kia lại làm cô gái A trầm mê. Cô ta cảm thấy, chàng trai đó rất giống mối tình đầu của mình khi còn đi học, vô cùng giống, chẳng qua thời gian cách quá xa, dĩ nhiên nhớ không rõ. Mà lúc này, cửa căn phòng gần đó bị mở ra, có một cô gái xinh đẹp bước ra ngoài, chàng trai kia nhiệt tình ôm lấy, hai người ôm nhau xem cảnh non sông tươi đẹp,khung cảnh tốt đẹp đến nỗi không thể tốt đẹp hơn, nhưng đối với cô gái A kia mà nói, thế giới lại hoàn toàn sụp đổ.”

“Tại sao?” Lưu Cầm khó hiểu hỏi, “Cô ta ghen tị sao?”

An Cách Nhĩ rút ra một tư liệu khác, là một tờ báo cũ, trên đó có đăng thông báo tìm người, một cô gái mười lăm tuổi. Mà người tìm là một đôi vợ chồng, bọn họ lạc mất một đứa con, là một trong hai đứa sinh đôi.

“Sinh đôi?” Cửu Dật cầm lấy tờ báo nhìn nhìn, hỏi An Cách Nhĩ, “Trên đời này làm gì có chuyện cường điệu tới vậy? Đừng nói cô gái A kia…”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Người cô ta nhìn thấy chính là em cô ta. Xác thực mà nói, bộ dáng hai người nhìn y như đúc, nhưng vận mệnh hai người lại bất đồng.”

Tất cả mọi người không nói gì, một lúc lâu sau Lưu Cầm lên tiếng hỏi, “Em của cô ta kết hôn với mối tình đầu của cô ta?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Đúng vậy.”

“Hả?” Cửu Dật vò đầu, “An Cách Nhĩ, người bình thường ai lại nghĩ tới chuyện ngoạn mục thế này? Tại sao cậu có thể nghĩ đến sinh đôi?”

An Cách Nhĩ thấp giọng cười nói, “Cửu Dật, tôi là thuyết vô thần, kiên định thờ phụng khoa học, thứ tôi tin, chỉ có chứng cứ. Tất cả không có khả năng bị xóa hết, để lại bao nhiêu, dù cho nó khó tin thì đó cũng là chân tướng.”

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi hỏi, “Nói tiếp đi. Sau đó cô gái A đi trả thù sao?”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Cô ta trả thù, dùng tiểu thiều tử trả thù.”

“Cô ta làm gì?” Mọi người hỏi.

“Ân… Cô ta cho cặp vợ chồng không hề phòng bị kia ăn tiểu thiều tử, hơn nữa… Lợi dụng việc quen thuộc địa hình, cô ta theo hồ nước đi ra, cô gái kia nhìn thấy, sợ hãi quá bảo chồng mình ra xem.”

“Không phải chứ…” Lưu Cầm theo bản năng phóng vào trong lòng Mạnh Cường, “Như thế nào lại…”

“Cái này cũng không tính là khủng bố.” An Cách Nhĩ nói, “Chẳng qua chỉ là sự thật mà thôi.”

Tất cả mọi người nhìn hắn, ý bảo — tiếp tục đi!

“Chàng trai ra ngoài nhìn, cô gái A lập tức rời khỏi.” An Cách Nhĩ nói tiếp, “Mà em của cô ta, đã thấy dung mạo của “thủy quái”, cũng chính là cô gái A, điều này đã làm cô chôn dấu nỗi sợ hãi sâu trong lòng, bắt đầu sinh ra ảo giác, trở nên không còn giống bản thân nữa.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Rồi sau đó, đôi tình nhân nguyên bản luôn ân ái đột nhiên xảy ra mâu thuẫn, cô gái A dùng phương pháp của mình, làm chàng trai kia cho rằng vợ của hắn giống như bị cái gì đó bám vào người.”

“Giống y như đúc bọn họ.” Mạc Phi nhíu mày, “Chỉ hoán đổi một chút thôi.”

“Cuối cùng đôi vợ chồng kia chuẩn bị rời khỏi hồ ái tình, mà cô gái A lại không có cách nào rời khỏi, cô ta quyết định phải hành động trước ngày họ đi.”

Tất cả mọi người nhíu mày.

“Hôm đó, cô ta cho vào đồ ăn của họ rất nhiều tiểu thiều tử. Chàng trai ăn rất nhiều, làm hắn sinh ra ảo giác nghiêm trọng, nỗi sợ hãi đối với vợ mình chôn dấu trong lòng phát tán ra, mà vợ của hắn cũng hiểu ra mình bị người chị song sinh của mình hãm hại. Sau đó, chàng trai lỡ tay giết chết vợ mình.”

Nghe An Cách Nhĩ nói đến đây, mọi người đều nhíu mày. Sao lại…

“Sau khi giết vợ, chàng trai đã bị kích động rất lớn, cuối cùng mất đi ý thức.” An Cách Nhĩ nói, “Mà cô gái A, vì hắn dọn dẹp hiện trường, cho người vợ mặc trang phục của mình, ném vào hồ ái tình.”

“Còn người kia sau khi tỉnh lại thì sao?” Mạc Phi hỏi.

“Hắn cảm thấy, người trước mặt mình chính là vợ hắn ngày xưa.” An Cách Nhĩ nói, “Ít nhất hắn cho là thế. Sau đó, bọn họ cùng nhau rời khỏi hồ ái tình. Bởi vì cô gái A trang điểm kiểu khác, hoàn toàn khác với lúc đầu, mà thi thể của cô gái kia ba ngày sau được vớt lên, thôn dân đều nghĩ là cô gái A tự sát.”

“Chuyện này hết chưa?” Cửu Dật hỏi, “Rất ghê tởm, sao còn gọi là hồ ái tình?”

An Cách Nhĩ lấy một tấm ảnh khác ra, “Hai mươi năm sau, hai người trở lại hồ ái tình, trong hai mươi năm này, chàng trai phát hiện ra thân phận thật sự của cô gái A. Cuối cùng, cô gái A thẳng thắn kể lại sự tình năm đó, hai người cùng nhau nhảy vào hồ, tự sát.”

An Cách Nhĩ nói tới đây, tạm dừng một chút, “Báo chí không viết sự thật, vì trí tưởng tượng phong phú, truyền thông đã viết cô gái A mang căn bệnh ung thư, người chồng nhảy hồ tự sát theo. Bốn phía đưa tin rất nhiều cho nên cái hồ kia mới được gọi là hồ ái tình.”

Mọi người nghe xong, đều có chút không biết nói gì, cuối cùng cũng là Cửu Dật mở miệng trước, “An Cách Nhĩ, sao cậu biết rõ vậy?”

An Cách Nhĩ lấy ra một văn kiện khác, đưa tới, “Đây là tin tức tiếng Anh, đưa tin sau khi bọn họ chết hai tháng, một phóng viên ngoại quốc đến hồ ái tình phỏng vấn, nhặt được nhật kí tình yêu của cô gái A ven bờ hồ.”

“Hắn tìm người phiên dịch, ít nhất cũng phải dùng tới một, hai tháng.” Cửu Dật nói, “Hơn nữa cho dù dân địa phương biết cũng sẽ không lộ ra, bởi vì thanh danh của hồ ái tình. Có vô số tình nhân tới đó, làm ăn rất tốt.”

“Đúng vậy.” An Cách Nhĩ gật đầu.

“Chúng tôi thì sao đây?” Mạnh Cường đột nhiên hỏi An Cách Nhĩ, “Chúng tôi… tôi không có anh em sinh đôi, Cầm Cầm cũng là con một.”

“Đúng thế, bất quá…” An Cách Nhĩ nói xong, lấy ra văn kiện cuối cùng, đưa cho Mạnh Cường, “Đây là tư liệu về nhà hàng mà hai người hay ăn bên hồ, nhìn tấm hình đi.”

Mạnh Cường cầm lấy, nhìn chằm chằm tấm hình tới choáng váng, thật sự… thật sự rất giống hắn…

“Con người không phải chỉ có song sinh là có thể giống nhau.” An Cách Nhĩ nói, “Hắn chẳng qua chỉ có cách ăn mặc cùng phong cách khác anh thôi, nhưng nếu thay quần áo của anh, làm điệu bộ con nhà giàu, thì y hệt không khác gì.”

“Vậy đêm hôm đó…” Lưu Cầm mở to hai mắt, “Khó trách trong mắt hắn có sát ý. Tôi…”

“Cô đột nhiên cảm thấy hắn rất đáng sợ, chủ yếu bởi vì hắn đối xử với cô rất hung hăng, mà Mạnh Cường thì chưa từng như vậy. Ảo giác phần lớn đều do mình phán đoán, còn phán đoán thường thường trở thành động cơ che dấu.” An Cách Nhĩ nói, “Không phải cô sai, ngày đó cô ăn rất nhiều hạt dẻ nướng đúng không?”

“Ân.” Lưu Cầm nhớ lại, lao vào lòng Mạnh Cường khóc lớn, đêm đó cô lại nằm cùng tên biến thái kia cả đêm, nhưng lại cho rằng đó mới là người chồng thật sự của mình. Quá đáng sợ!

“Vậy người tôi nhìn thấy?” Mạnh Cường mở to hai mắt.

“Không, người cậu nhìn thấy cũng không phải hắn.” Hạ Phàm nói, “Theo tôi điều tra, hắn trừ bỏ buổi tối, ban ngày đều không rời khỏi nhà hàng, bởi vậy hắn lẻn vào nhà hai người chỉ có lần đó, mà người cậu bình thường nhìn thấy, là ảo giác của cậu, là kết quả của việc ăn tiểu thiều tử.”

“Vậy… Người đó thì sao?” Lưu Cầm hỏi.

“Tôi đã báo cảnh sát địa phương.” Hạ Phàm nói, “Người kia, chỉ là đầu bếp bình thường, vì cuộc sống quẫn bách mà chuyển xuống thôn trang nhỏ, dựa vào tài nghệ kiếm tiền, hắn từng bán thảo dược, làm đầu bếp, bởi vậy có chút kiến thức về tiểu thiều tử. Hơn nữa, hắn nghe được lai lịch của hồ ái tình từ một lão nhân. Ngày đó hắn nhìn thấy cô, liền quyết định dùng mưu kế của cô gái A mưu sát Mạnh Cường, chiếm lấy cô. Đến lúc đó, hắn sẽ có cô vợ xinh đẹp, còn có một phần sản nghiệp của gia tộc.”

“Hắn… Dự định giết tôi thế nào?” Mạnh Cường giương mắt nhìn mọi người.

“Kỳ thật mỗi lần hai người gọi món, hắn đều đã kê đơn cho hai người, hơn nữa còn quan sát hai người.” Hạ Phàm nói, “Nhưng cậu quản Lưu Cầm rất chặt, nên hắn không có cách nào ra tay, thẳng cho đến đêm đó, cậu phải làm việc suốt đêm không về, hắn mới có cơ hội.”

“Đúng vậy, hôm đó hắn nhấn chuông.” Lưu Cầm nói, “Tôi cũng không hề nhận ra…”

“Không thể trách em.” Mạnh Cường ôm chầm lấy Lưu Cầm an ủi, “Là thuốc gây ảo giác thôi. Cũng may ngày đó hắn không làm gì em, nếu không thì…”

“Bất quá hắn chỉ thử thôi.” Hạ Phàm nói, “Nghe nói ngay cả thuốc độc hắn cũng chuẩn bị rồi, lần sau lẻn vào, sẽ bảo Lưu Cầm độc chết cậu.”

“Tên độc ác!” Mạnh Cường ôm sát Lưu Cầm, “Cầm Cầm, cũng may em tới tìm thám tử, bằng không kết cục của chúng ta còn thảm hơn cô gái A.”

“Ân.” Lưu Cầm cảm kích liếc mắt nhìn Cửu Dật, Cửu Dật rất hưởng thụ, xoay mặt cảm tạ An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi, An Cách Nhĩ vẫn bất động thanh sắc ngồi trên sô pha, còn Mạc Phi thì nhíu mày.

Sau đó một ngày, Lưu Cầm và Mạnh Cường đều đến bệnh viện kiểm tra, hơn nữa còn nhận trị liệu trong thời gian ngắn, chẳng qua vài ngày sau đã khỏi. Nhưng di chứng của hai người vẫn còn rất nghiêm trọng, bây giờ Mạnh Cường mỗi giây mỗi phút đều không rời Lưu Cầm, làm cái gì cũng mang cô theo, mà Lưu Cầm càng nghiêm trọng hơn, lúc đầu rất thích ăn hạt dẻ bây giờ thì không dám động vào, hơn nữa bắt đầu học nấu ăn, không đi nhà hàng nữa.

Cửu Dật đem tình hình của bọn họ báo lại cho An Cách Nhĩ và Mạc Phi, “Hai người bọn họ tuy rằng đã hồi phục, nhưng vẫn còn một con đường rất dài phải đi, lần này rất cám ơn hai người, bằng không thanh mai trúc mã của tôi sẽ rất bi thảm.”

An Cách Nhĩ gật đầu, nhìn nhìn chăm đệm dưới đất của Cửu Dật đã ở phòng tranh cả tuần, “Anh còn chưa tính đi sao?”

Cửu Dật cười cười, nhìn Eliza trên vai, “Eliza, bọn họ đuổi khách kìa, chúng ta không được hoan nghênh.”

Eliza tựa vào cổ Cửu Dật làm bộ rất thương tâm — giống như bị đả kích rất lớn.

“Hôm nay tôi sẽ đi.” Cửu Dật nói với hai người, “Không làm phiền thế giới của hai người nữa.”

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi đồng thời nhấc mi, trong mắt toát ra vẻ mặt rất tốt, làm cho Cửu Dật vô cùng bi thương.

“Bất quá, tôi sẽ không dọn đi xa.” Cửu Dật nói xong, bước ra cửa, chỉ chỉ căn kế bên, “Căn nhà đó tôi đã mua, tôi với Hạ Phàm hùn vốn mở phòng trưng bày, hai ngày nữa sẽ khai trương, đến lúc đó xin chiếu cố nha, hàng xóm.”

“Cái gì?” An Cách Nhĩ khẩn trương, “Sao thế được?”

“Nga, quên nữa.” Cửu Dật nói, “Hạ Phàm với Hạ Tề cứ như hình với bóng, hơn nữa căn nhà đó cũng lớn, cho nên Hạ Tề cũng sẽ dọn tới, như vậy ít nhất chúng ta cũng có bác sĩ đúng không? Oss hai ngày trước nói với tôi, tiền thuê nhà chỗ hắn đột nhiên tăng giá, tôi đáp ứng cho hắn một phòng, như vậy, ba phòng trên lầu đều được dùng, tầng trệt để làm nơi trưng bày. Nói cách khác, bốn người chúng tôi sẽ là hàng xóm của hai người. Đương nhiên, hai người cứ tận tình diễn trò yêu đương dưới tầng trệt, không cần để ý đến chúng tôi.”

Mạc Phi cùng An Cách Nhĩ không nói gì, Cửu Dật nhấc hành lý lên, sờ sờ đầu Ace đã quen thân, nói, “Ace, về sau cứ sang nhà tao chơi nếu thích.” Nói xong, kéo vali đi.

“Phiền phức!” An Cách Nhĩ nhìn Cửu Dật đi rồi mới phun ra một câu.

Mạc Phi cười nói, “Cũng tốt mà, nhiều người sẽ náo nhiệt hơn.”

“Bọn họ đều là đám người không biết xấu hổ, đảm bảo sẽ qua ăn chực.” An Cách Nhĩ bất mãn nói, “Anh sẽ mệt chết.”

Mạc Phi lắc đầu cười, “An Cách Nhĩ, làm cơm cho một người với làm cơm cho nhiều người trình tự đều vậy thôi, chỉ khác là nguyên liệu nhiều hơn, mấu chốt chính là. Tôi không muốn ăn cơm với nhiều người, tôi chỉ muốn ăn cơm với cậu.”

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn hắn, thật lâu sau mới nói, “Mạc Phi, kỳ thật tình yêu là thứ tồn tại vô cùng hư ảo.”

Mạc Phi nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ thật lâu, thấp giọng nói, “Cho dù là hư ảo một chút, cũng không phải chuyện gì xấu.”

An Cách Nhĩ cuời, Mạc Phi tiến tới, “Giờ hôn được không? Tôi xin đó.”

An Cách Nhĩ giương mắt nhìn hắn, vươn tay chỉ má mình, Mạc Phi hôn lên, nhưng không phải hôn má mà là hôn môi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.