Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 12-3: Bác sĩ và nghệ thuật gia



Dạo một vòng trong cảnh cục, sau khi nhìn hai tòa giáo đường, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi vào văn phòng Oss ngồi xuống, Oss hỏi, “An Cách Nhĩ, có manh mối gì không? Hay là nói, cậu biết hung thủ là ai chưa?”

An Cách Nhĩ tao nhã bưng tách trà lên uống, nói, “Oss, anh gặp một tên biến thái cuồng sát, điều cần thiết chính là thiết lập một đội đi tìm manh mối, càng nhiều càng tốt, rồi điều tra phá án, chứ không phải lần nào cũng tìm đến tôi hy vọng tôi liếc mắt một cái liền biết hung thủ là ai.”

“Thì đối với cậu chính là như vậy mà.” Oss nhún nhún vai, “Cậu mới vừa nhìn một đống xương cốt, chẳng lẽ không có chút ý kiến gì?”

“Ân.” An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, “Xương cốt chính là thứ đầu tiên mà tổ tiên loài người dùng làm đồ trang sức.”

Oss ngồi xuống sô pha, nói với Mạc Phi, “Hắn lại muốn kể chuyện kinh dị.”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hai người bọn họ, vẫy tay với Mạc Phi, “Mạc Phi, tới đây ngồi đi!”

Mạc Phi bước tới, ngồi xuống bên cạnh An Cách Nhĩ.

Oss dựa vào ghế sô pha thở dài, nói với Mạc Phi, “Mạc Phi, hắn là ác ma, cậu không thể cứ để hắn tùy tiện thao túng.”

Mạc Phi cười cười, châm trà cho An Cách Nhĩ, nói, “An Cách Nhĩ, nói tiếp đi!”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Có rất nhiều nơi sùng bái xương người, bộ xương khô cũng xuất hiện trong những vật tế bái. Đương nhiên, bởi vì nó là bất diệt, cho nên loài người luôn mù quáng cho rằng, nó có thể bảo tồn linh hồn, là chiếc lọ cứng rắn nhất.”

An Cách Nhĩ tạm dừng một chút, “Tôi cảm thấy, cái người ráp mấy tòa giáo đường đó, hẳn là đã dày công rèn luyện ở mức độ cao, đặc biệt phải chú trọng chính là, hắn từng trải qua cuộc sống trong giáo đường.”

“Ý cậu là tín đồ?” Oss hỏi, “Vậy thì dễ thôi, ở đây chỉ có vài giáo đường, chúng ta tới đó tìm kiếm thử xem.”

“Oss!” An Cách Nhĩ bất đắc dĩ thở dài, gác chân lên nói, “Tại sao lúc nào anh cũng không tìm ra mấu chốt thế hả? Cho tới bao giờ anh mới có đủ tài năng để lên làm trinh thám chớ?”

Oss cười gượng, “An Cách Nhĩ, chắc cả đời cũng không được quá.”

An Cách Nhĩ liếc hắn, “Luận về da mặt chắc không ai dày hơn anh đâu.”

“Cái gọi là da mặt thì ông đây dày lắm nha.” Oss hoàn toàn không có nửa phần hổ thẹn, một bộ dáng không sợ An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ cũng vô lực, Mạc Phi lên tiếng hỏi, “Trong nước chắc có rất ít người sinh hoạt trong giáo đường nhỉ?”

“Cái hắn hiểu rõ không phải là giáo đường trong nước.” An Cách Nhĩ nói, “Emma cũng theo đạo, tôi với bà đã từng đi nghe rất nhiều bài giảng đạo, giáo đường trong nước với ngoài nước có cách thiết kế rất khác nhau và ở nước ngoài cũng lớn hơn.”

“Vậy thì…” Oss gật đầu, hỏi, “Đó là người nước ngoài sao?”

“Rất có thể.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Mặt khác hình như hắn rất thường xuyên tiếp xúc với thi thể, đặc biệt là xương cốt, nhưng hằng năm lại sống trong giáo đường. Rất nhiều quốc gia có xây nghĩa địa bên trong giáo đường, người trông coi phần mộ đều sẽ sống trong giáo đường rất nhiều năm, tôi cảm thấy người chúng ta muốn tìm, rất có thể có thân phận như thế.”

“An Cách Nhĩ.” Oss nói, “Cái này làm sao tìm ra? Trên thế giới có nhiều giáo đường như vậy, hơn nữa đây chỉ là phỏng đoán.”

“Cho nên mới nói tôi muốn tìm càng nhiều manh mối càng tốt.” An Cách Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Bất quá, có một điểm phải chú ý.”

“Điểm nào?” Oss khó hiểu hỏi.

“Nơi có thể nuôi hơn một ngàn con chuột.” An Cách Nhĩ nói, “Cái này tương đối khó khăn. Có chỗ nào có thể nuôi nhiều chuột như thế mà không bị phát hiện?”

“Vườn bách thú?” Oss hỏi.

An Cách Nhĩ hung hăng trừng mắt nhìn Oss.

Mạc Phi bật cười, “Có thể là mấy nơi đổ rác hay cống thoát nước gì không?”

“Ân.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ Mạc Phi, “Chính xác, nên là ở đó, hơn nữa, lúc nãy nhìn thấy, xương cốt rất trắng.”

“Dùng thứ gì đó đặc biệt để xử lý đi.” Oss hỏi, “Bằng không thì tại sao bị chuột gặm lại có thể trắng tới vậy?”

“Cuối cùng cũng minh mẫn ra rồi đó.” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, cười nói, “Hung thủ hẳn là có ít nhất hai người.”

“Hai người?” Oss nhíu mày, “Loại chuyện này, hai người có thể hoàn thành sao? Tôi còn tưởng chúng ta phải bắt cả hội biến thái.”

“Oss, anh sai rồi.” An Cách Nhĩ khoát tay nói, “Trình tự công việc càng phức tạp thì làm việc một mình sẽ dễ hoàn thành hơn là hợp tác.”

“Vậy kỉ lục xếp domino thì sao, không phải trên thế giới ghi lại có nhiều người cùng làm sao?” Oss phản bác.

“Oss, công trình kiến trúc lớn với công trình phức tạp cũng không phải chỉ là một khái niệm, xếp domino có cái gì phức tạp? Chỉ xếp thôi chứ có làm gì đâu.” An Cách Nhĩ hỏi, “Anh thấy các tác phẩm nghệ thuật điêu khắc nhỏ là có người hợp tác sao? Hai người cùng làm ra một bức thêu sao?”

“Ách… Vậy thì,” Oss gật đầu, “Vậy giáo đường kia là hình thức hợp tác thế nào?”

“Ân, phải là một người tinh thông y thuật và một người tinh thông nghệ thuật, hai người có quan hệ tốt với mọi người, kết hợp mà thành.” An Cách Nhĩ nói.

“Người chuyên về nghệ thuật không có nhiều lắm nhưng về y thuật thì lại rất nhiều.” Oss nói, “Có thể còn chi tiết đặc biệt nào không?”

“Ân, nói thế này, người thuộc lĩnh vực nghệ thuật này, sở hữu tất cả, vô luận là kỹ năng hay thiên phú còn có thẩm mỹ, bất kì ai cũng không thể sánh bằng.” An Cách Nhĩ nói.

“Như thế a!” Oss gật đầu, “Hắn có thể sử dụng xương cốt để dựng thành giáo đường, đồng dạng có thể dùng gỗ để làm, hẳn là con mắt nghệ thuật rất cao và cũng rất có giá trị.”

“Nghệ thuật tuy rằng không giống nhau những cũng tuyệt đối là tương thông.” An Cách Nhĩ lấy góc độ của một người chuyên nghiệp phân tích, “Giống như hầu hết người đi điêu khắc, bọn họ sẽ làm một mô hình, mà mô mình được kết cấu từ những hình lập thể. Từ từ, cái này đòi hỏi kỹ năng phải làm giống nhau y như đúc, làm được hay không phải xem thiên phú với phong cách cá nhân.”

“Người này thì sao?” Oss hỏi, “Phong cách của hắn là gì?”

“Quả thực hắn là thiên tài.” An Cách Nhĩ còn thành thật ca ngợi nói, “Người này nắm chắc chi tiết tới cực hạn. Anh biết không, làm nghệ thuật cổ điển, chi tiết giống như những vân gỗ thể hiện niên kỉ của cây, càng nhiều nghĩa là càng già, càng đáng giá hơn nữa hắn còn có đặc sắc của riêng mình.”

“Được rồi, hắn là thiên tài, vậy hắn sẽ rất có danh tiếng.” Oss hỏi, “Cậu ở trong vòng luẩn quẩn này, có tình nghi ai không?”

“Xin lỗi Oss, tôi không có trong vòng luẩn quẩn đó.” An Cách Nhĩ nói, “Cái gọi là vòng luẩn quẩn bất quá chỉ phá hỏng mọi người mà thôi, người bên trong ra không được, người bên ngoài cũng vào không được, đối với nghệ thuật mà nói là không có giá trị, chỉ biết ngăn trở sự phát triển mà thôi. Không chỉ là nghệ thuật, nghề khác như kiến trúc bảo thủ, không gian cũng phi thường nhỏ hẹp. Một vòng tròn được thành lập, thường là một ngành sản xuất không thể phát triển, nó tuy rằng giữ rất nhiều nhân tài, nhưng họ sẽ bị người mới xuất hiện quật ngã, hơn nữa còn thúc đẩy nhiều người muốn hoàn thiện cái vòng luẩn quẩn đó, đồng thời sẽ lật đổ những gì đã chuẩn bị. Nhưng những người trong vòng luẩn quẩn đấu tranh với nhau sẽ sinh ra tiến bộ, so với loại sức sống tràn trề luôn luôn tiến bộ vẫn là còn kém rất xa.”

“Dừng giùm cái.” Oss cắt ngang, “Tôi không có hứng thú với Hegel và Freud (*), cậu có thể nói tiếp về vụ án không?”

(*) Triết gia.

An Cách Nhĩ nhấc mi, “Oss, anh đánh đồng Hegel với Freud là không đúng, một người là triết gia vĩ đại, một người là bác sĩ tâm lý lừa đảo.”

Oss khẽ rút khóe miệng, “An Cách Nhĩ, sao cậu dám mắng cả bậc thầy?”

An Cách Nhĩ nhấc mi nói, “Nếu không thì phải nói Freud vĩ đại lắm sao, hắn rất thông minh, cũng là một tính học giả (Sexology) rất xuất xắc, nhưng lý luận về tâm lý của hắn đều là lừa gạt, cái lý luận phân tích tâm thần của hắn, gọi là cái gì mà tự hỏi có trình tự đều là bậy bạ! Bên trong lý luận của hắn, hành vi ở mọi cấp độ đều có thể biến thành quan hệ tình dục, không phải yêu mẹ thì là yêu cha, tương đối gượng ép, tôi không tin.”

“An Cách Nhĩ!” Oss dở khóc dở cười, bản thân tự lôi chủ đề khác ra cho hắn nói, tự rước lấy hậu quả.

An Cách Nhĩ tựa hồ vẫn còn căm giận, liền nói tiếp, “Phân tích giấc mơ của hắn vô cùng hoang đường lại buồn cười, chỉ chú trọng tiềm thức loại hư vô mờ mịt gì đó, mà không hề chú trọng kết cấu đại não. Phải biết rằng, đại não của chúng ta là thứ vô cùng tinh vi, nó chưa được khai phá, có rất nhiều điều chúng ta vẫn chưa biết, là không biết không chế ý thức chứ không phải ý thức không biết khống chế. Nghiên cứu của hắn giống như biến loài người thành con rối để khống chế, nực cười giống như xem sợi dây của rối là sợi tóc!”

Oss bất đắc dĩ, nhìn Mạc Phi cầu cứu.

“Nhưng hắn là kẻ lừa đảo phi thường thông minh, giống như thầy tướng số, ngôn luận kinh điển của hắn trong mắt tôi là tương đối đáng giận! Anh xem hắn nói ‘Mắt bạn rất mệt, rất mệt, hãy nhắm lại…’ lời như thế so với chưa nói có gì khác nhau? Còn có ‘tôi nghĩ không ra so với được người cha bảo vệ thì một đứa nhỏ cần cái gì nhất’ vô cùng bậy bạ lại mang tính chất kỳ thị, ‘Giới tính của sinh vật chính là vận mệnh’ tôi hoài nghi hắn bỏ bao nhiêu thời gian để nghiên cứu vận mệnh của sinh vật, còn có ‘mọi người có mút vào dục vọng của mình’ đây là lời hạ lưu nhất mà tôi từng nghe…”

“An Cách Nhĩ!” Mạc Phi ở bên cạnh bất đắc dĩ nở nụ cười, vươn tay sờ gáy An Cách Nhĩ, ý bảo hắn dừng lại.

An Cách Nhĩ xoay mặt nhìn hắn, cũng yên tĩnh trở lại, nhỏ giọng nói thầm, “Tôi ghét Freud.”

“Ừ, tôi biết.” Mạc Phi nói, “Tôi cũng ghét.”

An Cách Nhĩ cười cười, gật đầu, tỏ vẻ hài lòng.

Khóe miệng Oss rút rút. Hắn luôn là người nhìn thấy An Cách Nhĩ bùng nổ, lúc bùng nổ chẳng ai ngăn có thể được, thế mà Mạc Phi lại thành công! An Cách Nhĩ đã bị người kia thu phục!

“Ách, tiếp tục nói về vụ án đi.” Oss đề nghị.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Tôi có đi hỏi thăm này nọ, nhưng không tìm thấy ai giống như vậy, vì vậy hắn là một người vô danh. Một nghệ thuật gia có thiên phú thế nhưng không có tiếng tăm, có thể thấy ở khía cạnh khác, hắn không vẹn toàn, có thể vẫn còn khiếm khuyết.”

“Có thể thông qua phương thức khác để thể hiện không?” Oss hỏi, “Như họa sĩ, hoặc điêu khắc gia vân vân, cậu không phải nói đều giống nhau sao.”

“Chính xác.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Nhưng mà thủ pháp biểu hiện là thứ không thể bắt chước, loại dấu vết này giống như vân tay, độc nhất vô nhị!”

Oss gật đầu, lại hỏi, “Còn bác sĩ kia?”

“Hắn có lẽ không phải là bác sĩ.” An Cách Nhĩ nói, “Chẳng qua là người có tri thức về phương diện y thuật thôi.”

“Cái này giải thích thế nào?” Oss lại hỏi.

“Nghệ thuật là một đỉnh cao không thể với tới.” An Cách Nhĩ nói, “Có thể trở thành nghệ thuật gia phải là người có thiên phú, nhưng y học là một ngành thông dụng. Bất luận kẻ nào cũng làm được nếu nắm giữ tốt tri thức y học hoặc dược học. Nói đơn giản, y học có thể nắm vững thông qua học tập, nhưng nghệ thuật thì 90% phải là trời sinh.”

“Được rồi, phân tích này rất có lý.” Oss nói, “Nhưng thuyết minh cho việc gì?”

“Vậy đại khái thuyết minh cho…” Mạc Phi tiếp lời, “Một người có tri thức về y học nắm trong tay một nghệ thuật gia có thiên phú trời cho?”

“Mạc Phi!” An Cách Nhĩ nhấc mi, hưng phấn nhìn Mạc Phi, “Anh đúng là thiên tài, nhưng sử dụng ‘nắm trong tay’ thì…”

Mạc Phi cười cười, “Không có cách, tôi có thể cảm thấy cậu rất bất mãn với tên bác sĩ kia, còn đối với nghệ thuật gia thì mang khuynh hướng ca ngợi.”

“Cảm giác của anh phi thường nhạy bén.” An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu.

“Được rồi, hai người đợi lát nữa rồi khen nhau được không?” Oss hỏi, “Nhưng sao lại có phán đoán đó?”

“Cũng bởi vì làm nghệ thuật.” An Cách Nhĩ nói, “Tác phẩm nghệ thuật này, được ráp phi thường kiên nhẫn, tựa hồ tràn ngập tình yêu, mà tẩy trắng đi màu sắc của nó cũng là ngọc có tỳ vết, một nghệ thuật gia sẽ không bao giờ phạm vào sai lầm này.”

Hết chương 3

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.