Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 14-1: Vụ án thứ 14: Ác ma chiếm xác : Vòng cua ma quỷ



Vào một ngày tháng 11, thời tiết dĩ nhiên đã chuyển lạnh, sáng sớm, An Cách Nhĩ cuộn tròn trong chăn, nghe tiếng chim kêu líu ríu bên ngoài, miễn cưỡng không muốn dậy.

Tối hôm qua Mạc Phi lên cơn, khiến cho thắt lưng hắn bây giờ vẫn còn đau nhức, nằm trên giường không muốn dậy.

Mạc Phi bước lên lầu, chạy lên chạy xuống không biết bao nhiêu lần, dù sao An Cách Nhĩ vẫn sẽ nằm lì trên giường.

Sau vụ án Oria lần trước, An Cách Nhĩ liền có một chuỗi ngày vô cùng thoải mái, Oss cũng không tới tìm hắn, nhờ vả gì cũng không có, nhưng thật ra lần trước Oria có cho vài người bạn xem tranh của An Cách Nhĩ, trong lúc nhất thời, phòng tranh phải đón biết bao nhiêu là khách. Cơ bản là sau khi xem tranh, những người đó đều ra giá dự tính sẽ mua, nhưng An Cách Nhĩ chỉ vẽ theo ý mình, bảo hắn một ngày phải vẽ bao nhiêu tranh, hắn làm không được. Bởi thế, mấy người mua tranh chỉ có thể thường xuyên tới ngồi chầu chực, chờ An Cách Nhĩ một ngày nào đó tâm tình đột nhiên bùng nổ liền kêu vẽ mấy chục bức.

Bởi thế, tuy rằng An Cách Nhĩ dạo này không có tra án, nhưng tiền vẫn vào túi đều đều. Mạc Phi giúp hắn quản lý tài chính, tiền của An Cách Nhĩ gần đây còn nhiều hơn trước gấp mấy lần, ngay cả chính chủ khi nhìn tới còn phải nhảy dựng kinh ngạc, Mạc Phi còn giúp hắn đầu tư bất động sản.

Nhờ Mạc Phi, tiền tài của An Cách Nhĩ càng lúc càng nhiều, mắt thấy sắp tới sinh nhật của Mạc Phi, An Cách Nhĩ mấy ngày nay đều lo lắng, nên mua gì cho Mạc Phi?

Đang suy nghĩ, An Cách Nhĩ đột nhiên cảm thấy bên tai xù xù, quay sang, quả nhiên Ace đã nhảy lên giường, đang dùng đầu cọ cọ hắn. An Cách Nhĩ vươn tay sờ sờ Ace, hỏi, “Ace, mày có biết Mạc Phi thích quà sinh nhật gì không?”

“Còn chưa tới sinh nhật mà.” Đang lúc nói chuyện thì Mạc Phi đẩy cửa bước vào, trên tay cầm một ly hồng trà, hỏi An Cách Nhĩ, “Buổi trưa muốn ăn cái gì?”

An Cách Nhĩ nằm trên giường suy nghĩ, “Ân, muốn ăn bò bít tết.”

“Ân, còn gì nữa không?” Mạc Phi ngồi bên cạnh vuốt tóc An Cách Nhĩ, “Muốn ăn cái khác nữa không? Ví dụ như bánh ngọt gì đó?”

“Bánh ngọt sao…” An Cách Nhĩ suy nghĩ, “Muốn ăn ô mai cũng muốn ăn socola nữa.”

Mạc Phi ngẩn người, “Hai thứ này sao ăn chung được?”

An Cách Nhĩ nhấc mi, nhìn Mạc Phi.

Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Có cách rồi, xuống lầu ăn hay ăn ở đây?”

“Xuống lầu đi.” An Cách Nhĩ vươn bàn tay đưa về phía Mạc Phi, Mạc Phi nắm lấy tay hắn kéo lên, mặc quần áo cho hắn, ôm hắn xuống lầu, An Cách Nhĩ lười biếng để Mạc Phi muốn làm gì thì làm.

Ace đi theo phía sau, lúc Mạc Phi bế An Cách Nhĩ xuống lầu, vừa lúc nhìn thấy Oss ngoài cửa.

Oss liếc mắt một cái liền thấy Mạc Phi ôm An Cách Nhĩ, thật cẩn thận đặt xuống ghế sô pha, sau đó còn đắp chăn cho hắn.

Khóe miệng Oss khẽ rút, “An Cách Nhĩ, cậu không thể tự lo cho cuộc sống của mình.

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn hắn, chỉ một ngón tay về phía Oss, nói, “Ace, cắn hắn!”

Vừa dứt lời, Ace liền vọt tới, Oss vẫn giống như lúc trước, nhảy vọt lên ghế, Ace chồm lên cắn ống quần.

Oss vẻ mặt cầu xin nói, “Ace, đừng cắn nữa, tao còn có ba cái quần thôi đó.”

“Ace!” Mạc Phi kêu một tiếng, “Đừng chọc Oss, để hắn xuống đi.” Vừa nói vừa cầm cái tô đặt xuống đất cho nó, Ace phe phẩy cái đuôi, chạy tới ăn.

Mạc Phi vào bếp lấy đồ ăn sáng, bước ra hỏi Oss, “Oss, ăn sáng chưa?”

“Ăn rồi, tôi mới từ cảnh cục tới đây.” Oss vỗ vỗ ống quần, vừa thấy Ace ở phía sau liền nhảy vọt lên ghế sô pha, “An Cách Nhĩ, có án tử.”

An Cách Nhĩ sửng sốt, giương mắt cười cười, “Lâu rồi không có, rốt cuộc cũng có một vụ rồi sao?”

“Ân, là một vụ án rất cổ quái.” Oss nói xong, đưa tư liệu cho An Cách Nhĩ, “Một nghệ sĩ dương cầm, Mã Khải, có biết không?”

“Ân, đương nhiên.” An Cách Nhĩ cầm tư liệu lên nhìn, “Hắn là một thiên tài, Oss, đừng nói là hắn gặp chuyện phiền toái nha?”

Oss thở dài, “Không những gặp chuyện phiền toái, mà còn là phiền toái lớn.”

“Có chuyện gì?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Hắn có liên quan tới một vụ án giết người liên hoàn.” Oss trả lời.

An Cách Nhĩ nhíu mày, lật lật xem tư liệu, “Ba người, bị giết trong đêm, còn là mỹ nam?”

“Đúng thế.” Oss gật đầu, “Những người này đều bị dao đâm chết, sau đó chúng tôi phát hiện được chiếc xe của hắn ở cạnh con sông gần nhà, trong xe tìm được vết máu còn có tóc của người bị hại.”

An Cách Nhĩ có chút bất đắc dĩ nhún nhún vai, “Đây chẳng phải đã lấy được tang vật rồi sao? Hay là, trong thời gian này hắn không có ở nhà?”

“Hắn có, nhưng hắn không nhận mình đã giết người.” Oss nói, “Chúng tôi không tìm được hung khí.”

“Ân…” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Chắc phải có điểm đặc biệt nên anh mới tới tìm tôi?”

“Có.” Oss dùng tay nâng cằm, “Cái tên Mã Khải kia phủ nhận mình đã giết người, nhưng không hề đưa ra bằng chứng chứng minh mình trong sạch, hắn chỉ nói, trạng thái này hắn đã duy trì cả năm nay.”

“Trạng thái gì?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Bị ác ma chiếm xác.” Oss trả lời ngắn gọn.

“A…” An Cách Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, Mạc Phi cầm ly sữa nóng cùng với bánh sandwich đưa cho An Cách Nhĩ, “Ác ma chiếm xác?”

“Ai…” Oss lắc lắc đầu, bất đắc dĩ thở dài, “Tôi bị hắn tra tấn sắp chết rồi! Hắn căn bản không nhớ buổi tối mình làm cái gì!”

“Hay chỉ lấy cớ để thoát tội thôi?” An Cách Nhĩ uống một hớp sữa.

“Tôi thấy không giống!” Oss trả lời, “Chúng tôi còn dẫn hắn đi tiến hành kiểm tra, các bác sĩ đều không xác định hắn có tình trạng này, nhưng lúc trước hắn từng bị tai nạn xe cộ, trên đầu từng bị thương, có thể tạo hiện tượng mất trí nhớ.”

“Hắn nói mình bị gì?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Tôi đã tiếp xúc qua, thấy hắn không phải dạng tội phạm giết người.” Oss nói, “Hắn rất sợ hãi, nói tai nạn lần đó là vì hắn đụng phải ác ma, sau đó ác ma liền chiếm thể xác hắn, sáng sớm thức dậy là hắn nhưng buổi tối thì không phải.”

“Hắn có bị nhân cách phân liệt không?” Mạc Phi hỏi.

“Nếu như là thật, rất có thể hắn sẽ không cần chịu trách nhiệm.” Oss nói, “Hơn nữa dựa vào tình trạng này, hắn sẽ bị bắt giam trong bệnh viện tâm thần. Nói cách khác, ba người kia sẽ chết vô ích.”

“Hắn có thể mượn điều này để thoát tội sao?” Mạc Phi hỏi.

“Đúng vậy.”

“Mấy người kia, có quan hệ gì với hắn không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Ân, đều quen trong quán bar.” Oss trả lời, “Sau đó mang về nhà làm một ít chuyện.”

“Làm cái gì cơ?” An Cách Nhĩ khó hiểu.

Oss nhún vai, “Cuộc sống của Mã Khải không bị ai kiểm soát, thường xuyên mang mỹ nam mỹ nữ về làm tình một đêm.”

“Nga…” An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Nếu là thường xuyên, hẳn là còn những người khác, những người đó đâu? Anh đã hỏi qua chưa?”

“Chưa hỏi được.” Oss có chút buồn rầu, “Bọn họ đều là người trong ngành giải trí, người bị hại cũng không phải đơn giản là hầu rượu hay kỹ nữ, mà là người có thân phận, những người này luôn ra vẻ mình chỉ quen xã giao thôi. Cậu nghĩ đi, một đám đều là người có thân phận, tùy tiện nói ra cái gì đều sẽ bị gièm pha, ai mà chịu đứng ra nói?”

An Cách Nhĩ bỏ tư liệu xuống, nói, “Oss, đối với chuyện hường phấn thế này tôi không có hứng thú.”

“Cậu mặc kệ sao?” Oss hỏi.

“Ân.” An Cách Nhĩ cắn một miếng sandwich, nhún vai nói, “Nếu người bị hại là hầu rượu hay kỹ nữ, tôi còn xem xét, bất quá như anh nói đó, người bị hại chính là nhân vật nổi tiếng, người như thế có biết bao nhiêu người giúp họ giữ gìn quyền lợi, không cần đến tôi. Hơn nữa bọn họ làm xằng bậy cũng không phải vì sinh kế bức bách, mà là xuất phát từ hứng thú. Vì hứng thú hiến thân là lựa chọn của bọn họ, tôi mặc kệ.”

“An Cách Nhĩ, logic của cậu đôi khi thật sự làm người ta chịu không nổi a, người khác ngại nghèo yêu giàu còn cậu thì ngại giàu yêu nghèo.” Oss vô lực nói, “Vậy giờ làm sao? Nếu tiếp tục, sẽ có bác sĩ tâm thần chuẩn đoán hắn bị bệnh thần kinh, đưa hắn vào bệnh viện.”

“Đối với loại người như hắn, bị đưa vào bệnh viện tâm thần hay đem xử quyết thì cũng chẳng có gì khác nhau, hơn nữa nếu bác sĩ nói hắn bị bệnh thần kinh, vậy anh còn nghi ngờ gì nữa?”

“Nhưng kỳ lạ là hắn không thừa nhận mình bị bệnh thần kinh, lúc nào cũng nói mình bị ác ma chiếm xác.” Oss nói.

“Ân, người uống rượu phần lớn đều nói mình không say.” An Cách Nhĩ chuyển thân nằm lên chân Mạc Phi cọ cọ, “Tôi không có hứng, vụ này tôi kệ.”

Oss nhìn Mạc Phi cầu cứu, Mạc Phi nhún vai, ý nói hắn không có cách.

“Ai, xem ra chỉ có thể tiếp tục để cái tên kia ở bệnh viện tâm thần thôi.” Oss bất đắc dĩ thu dọn tài liệu, chuẩn bị rời khỏi.

An Cách Nhĩ nghe Oss nói xong liền hỏi, “Cái gì mà tiếp tục? Còn tình huống khác phát sinh nữa sao?”

Oss gật gật đầu, “Nơi Mã Khải bị tai nạn là trên khúc cua của quốc lộ A4, một nơi tên là vòng xoay ma quỷ.”

“Vòng cua ma quỷ?” Mạc Phi nghe xong nghĩ nghĩ, “Nga, chỗ đó có rất nhiều vụ tai nạn xảy ra cho nên mới gọi là vòng cua ma quỷ?”

“Đúng vậy.” Oss gật đầu, “Mấy hôm trước có một cô gái bị tai nạn ở đó, cũng bị thương ở não, sau khi được chữa khỏi, cô liền bóp chết đứa con với cháu mình, còn nói là ác ma làm, sau đó cô ta được đưa vào bệnh viện tâm thần. Còn có một lão nhân, cũng xảy ra tai nạn ở đó, cũng bị thương ở não, hắn giết chết ông chủ của mình, cũng nói không biết tối hôm qua mình làm cái gì, cho là bị ác ma bám vào người, cuối cùng vẫn được đưa vào bệnh viện.”

An Cách Nhĩ nghe tới đó, lên tiếng hỏi, “Rốt cuộc là có bao nhiêu vụ tai nạn bị đưa vào bệnh viện tâm thần?”

“Không ít đâu, chúng tôi đang điều tra.” Oss nói.

An Cách Nhĩ bất đắc dĩ lắc đầu, “Oss ngu ngốc, điểm quan trọng như vậy mà không nói ngay từ đầu.”

“Ách…” Oss há to miệng, nhìn Mạc Phi, “Mạc Phi, sao An Cách Nhĩ nhà cậu nắng mưa bất thường quá vậy!”

“Sai!” An Cách Nhĩ trừng mắt, “Phải là Mạc Phi nhà An Cách Nhĩ!”

Oss giương mắt xem thường, “Nhìn thế nào cũng thấy là chủ…” Thấy An Cách Nhĩ nheo mắt lại, Oss lập tức nói, “Ách, nhà ai thì cũng không liên quan tới tôi, An Cách Nhĩ, vậy vụ này cậu nhận?”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Nếu nói là ma quỷ thì tôi cảm thấy rất hứng thú.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.