Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 14-2: Hung thủ bị kích động



Buổi chiều, An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi còn có Oss, ba người lái xe tới vòng cua ma quỷ trong truyền thuyết.

Hạ Tề với Hạ Phàm còn có Cửu Dật đang lúc rảnh rỗi nghe ba người bảo đi điều tra vụ án ma quỷ, nên cũng vui vẻ đòi đi theo. Mọi người cau mày nhìn An Cách Nhĩ, ngay cà giày cũng lười mang, được Mạc Phi dùng chăn bao lại ôm từ sô pha ra ghế sau xe, An Cách Nhĩ lười biếng tựa lên bụng Ace, bàn tay gầy yếu khẽ vung lên, “Đi thôi.”

Oss ngồi ở ghế phó lái thở dài, chụp lấy bả vai Mạc Phi, “Chàng trai trẻ, cậu đừng cưng chiều hắn như vậy, sớm hay muộn gì cũng có một ngày hắn không thể tự lo cho mình nữa!”

Khóe miệng Mạc Phi nhíu nhíu — Hắn đã sớm như vậy rồi.

“Oss!” An Cách Nhĩ lật xem tư liệu mà Ace ngậm đưa tới, “Những người này lúc trước có tiền sử bị bệnh tâm thần không?”

“Ách, không có, trong nhà cũng không có ai bị, cho nên mới thấy kỳ lạ.” Oss nói.

“Ân…” An Cách Nhĩ gật đầu, “Về cuộc sống thì thế nào? Có khổ sở gì không?”

“Không có.” Oss nói, “Có cán bộ lãnh đạo cũng có người tự mở công ty, đương nhiên còn có lái xe, tóm lại giai cấp nào cũng có, không có đặc điểm gì giống nhau.”

“Nga.” An Cách Nhĩ gật đầu, thản nhiên nói, “Tin thiên thần có thật thì chẳng khác nào tin ác ma cũng có thật.”

“A?” Oss khó hiểu, bất quá mỗi lần An Cách Nhĩ phát biểu kì quái thì y như rằng hắn có manh mối hoặc rõ ràng vấn đề gì đó, “An Cách Nhĩ, có phải cậu biết gì không?”

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Tôi chỉ có chút xúc động, trên thế giới này có rất nhiều người đổ tội lên đầu ma quỷ, ma quỷ bất tri bất giác biến thành thứ không tốt.”

“Ma quỷ vốn là tà ác mà.” Oss nói.

An Cách Nhĩ cọ cọ trên người Ace, “Ma quỷ chỉ là một loại hư cấu thôi.”

“Ai, nhưng mà nghe đồn có nhiều người đã gặp ma còn có ảnh chụp.” Oss nói, “An Cách Nhĩ, cậu là thuyết vô thần [không tin vào thần thánh ma quỷ, chỉ tin vào những gì mắt thấy tai nghe, tin khoa học] mà ha? Loại này tin cũng được mà không tin cũng được, nhưng mà kiêng dè một chút vẫn là tốt nhất!”

An Cách Nhĩ cười cười lắc đầu, “Oss, anh có chú ý tới, quỷ của Trung Quốc khác với quỷ của nước ngoài không?”

Oss nghĩ nghĩ, gật đầu, “Ờ, quỷ ở nước ngoài hình như vốn là quỷ hút máu, Lucifer linh tinh, của Trung Quốc thì là hồ ly tinh, họa bì gì đó…”

“Lực sản sinh quyết định sức tưởng tượng của loài người.” An Cách Nhĩ cười trả lời.

Mạc Phi cũng cười, Oss hỏi, “Là sao?”

“Ma quỷ đã được sáng tạo ra từ rất lâu, lúc đó lực sản sinh của mỗi quốc gia đều không giống nhau, hoàn cảnh xã hội cũng không giống, làm một thứ gì đó cũng phải có bối cảnh mới có thể tồn tại, cho nên những thứ đó là không đáng tin.”

Oss tựa vào lưng ghế, hỏi, “An Cách Nhĩ, lần này cậu dạy tôi, tôi cũng học được chút ít rồi. Ý của cậu là, khi đó phương Tây bị giáo hội khống chế, công nghiệp ý thức hình thành, mọi người bắt đầu theo đuổi khoa học, cho nên sinh ra loài quỷ mang đặc sắc của phương Tây. Mà Trung Quốc lúc đó vẫn là xã hội phong kiến, kinh tế tự túc, cho nên con quỷ mang theo đặc sắc của loài người, người ta là tập đoàn binh chủng, còn chúng ta là từng nhà đánh du kích, đúng không?”

An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, híp mắt nhìn Oss, “Oss, gần đây anh bị chạm dây đúng không?”

Oss khóe miệng khẽ rút, “Đâu có.”

“Vậy anh không phải Oss, là người khác giả trang?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.

Khóe miệng Oss tiếp tục rút, “Không.”

An Cách Nhĩ nhìn Oss trong chốc lát, “Chúc mừng Oss, anh đã tiến hóa, từ động vật có vú lên loài người, quá trình chuyển hóa kéo dài mấy vạn năm mà anh chỉ mất có vài ngày, kỳ tích nha.”

Oss bất đắc dĩ thở dài, hỏi Mạc Phi, “Tôi không thể bắn hắn sao?”

Mạc Phi cười cười, lắc đầu, “Khó mà làm được.”

Oss xoay mặt nhìn Mạc Phi, “Cậu không thể nói gì đó làm tôi vui sao?”

Mạc Phi tiếp tục cười, “Trừ hắn ra, anh có thể bắn bất kì ai, tôi đều không phản đối.”

An Cách Nhĩ ôm Ace nở nụ cười, “Oss, Mạc Phi là người của tôi.”

Oss dựa vào kính xe suy sụp nói, “An Cách Nhĩ, vụ án này thật sự rất không đáng tin, cậu có biết không?”

An Cách Nhĩ thấy Oss tựa hồ đang thành thật, lên tiếng, “Oss, anh có phải tin ma có thật?”

“Có vài chuyện cậu gặp rồi sẽ tin.” Oss dựa vào lưng ghế, “Lúc trước tôi phá một số vụ án, thật sự rất khó giải thích. Cho dù chuyên gia có nói với tôi tâm lý của hung thủ không được ổn định hoặc nhân cách phân liệt linh tinh gì đó, ông đây cũng không tin. Cậu nghĩ đi, nhân cách phân liệt cũng có thể do quỷ nhập mà?”

An Cách Nhĩ nghe xong liền cười, “Cách nói này của anh rất thú vị.”

“Đúng không?” Oss thở dài, “Lúc trước tôi gặp một tội phạm còn rất trẻ, thằng nhóc đó từng là hàng xóm của tôi, từ nhỏ tôi đã thấy nó lớn lên, rất thành thật. Sau đó đột nhiên giết chết ba người, đây không phải quỷ nhập thì là cái gì? Một ngày kia đột nhiên bạo phát, ngay cả bản tính cũng mất, lúc đó cậu làm sao biết được có phải ác ma chiếm xác cậu hay không? Chỉ là lúc nó đi rồi cậu không nhớ gì hết mà thôi.”

An Cách Nhĩ nhìn nhìn Oss, nói, “Oss, anh nên nghỉ ngơi một thời gian đi, áp lực quá lớn sẽ tạo khủng hoảng cho tín ngưỡng trong lòng anh.”

Oss nhìn nhìn An Cách Nhĩ, “Bác sĩ tâm lý của tôi cũng nói vậy.”

An Cách Nhĩ nheo mắt lại, tựa hồ nghe thấy quan điểm của mình giống bác sĩ tâm lý của hắn, bất mãn vô cùng.

“Bác sĩ tâm lý kia là người giỏi nhất trong nước, bởi vì liên quan đến công việc, cho nên cố vấn cho tôi cũng không có gì đáng ngại.” Oss nâng cằm nói, “Ai, làm cảnh sát thật sự không thú vị, hay đổi nghề khác ta, nhưng mà làm cảnh sát tiền lương cao, phúc lợi lại tốt.”

An Cách Nhĩ nhíu nhíu khóe miệng, nói, “Oss, anh hẳn là nên tiếp tục, cảnh sát so với bác sĩ, trách nhiệm còn nặng nề hơn, cống hiến cho xã hội hẳn là giống như giáo sư, có ý nghĩa lâu dài.”

Oss xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, sau một lúc lâu mới nói, “Cục trưởng cũng nói vậy. Hai người có bàn trước sao?”

An Cách Nhĩ tiếp tục nheo mắt lại, càng thêm bất mãn.

“Phía trước là vòng cua ma quỷ.” Mạc Phi đậu xe ở đầu đường, mọi người xuống xe, An Cách Nhĩ lúc này mới tự mình xuống, không để Mạc Phi ôm nữa.

“Vòng cua này đúng là rất nguy hiểm.” Mạc Phi nhìn nhìn địa hình, “Nếu không tập trung chú ý, sẽ rất dễ bị đụng.”

“Nhìn đi, ở phía trên đã có bản cảnh báo, thế mà vẫn có người đụng phải, chẳng hiểu tại sao.”

An Cách Nhĩ nhìn trái nhìn phải, rồi nhìn trước nhìn sau, “Chỗ này có máy camera không? Vòng cua này rất dễ gây tai nạn, hẳn là có chứ?”

“Ân.” Oss gật đầu, “Đúng là có máy camera, có quay được vài vụ tai nạn.”

“Chúng ta đi xem đi.” An Cách Nhĩ bước tới chiếc xe, “Tới chỗ nào tốt ấy, phải có trà, có sô pha còn có TV nữa.”

“Chỉ nhìn vậy thôi hả?” Cửu Dật vừa mới xuống xe, gặp ánh mắt của An Cách Nhĩ, có chút khó hiểu hỏi.

Oss cũng không hiểu, hỏi An Cách Nhĩ, “Có đầu mối gì sao?”

An Cách Nhĩ từ chối cho ý kiến, không nói gì, ngoắc ngoắc ngón tay kêu Mạc Phi, “Mạc Phi, mở cửa xe.”

Tất cả đều có suy nghĩ muốn đánh hắn, chỉ có Mạc Phi là chạy tới mở cửa cho hắn, lúc An Cách Nhĩ vào xe, còn giơ tay che đầu cho hắn, phòng cho hắn khỏi bị đụng.

Mọi người liếc mắt nhìn nhau, bất đắc dĩ trở lại trong xe khởi động, Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Về nhà coi sao?”

“Ân, tới bệnh viện tâm thần xem tư liệu bệnh án đi.” An Cách Nhĩ tựa vào bụng Ace, lẩm bẩm, “Thuận tiện tới gặp mấy hung thủ luôn.”

Mạc Phi nhìn Oss, Oss nghĩ nghĩ rồi gật đầu, ý bảo Mạc Phi có thể lái xe rồi, bất quá hắn cũng không quên nhắc nhở, “An Cách Nhĩ, tình trạng của bọn họ rất nghiêm trọng cũng dễ bộc phát, cảm xúc không được ổn định, chỉ có thể đứng ở xa nhìn thôi.”

An Cách Nhĩ hơi giật mình, “Bị kích động quá lớn sao?”

“Đúng vậy.” Oss gật đầu.

“A?” An Cách Nhĩ khó hiểu hỏi, “Người mẹ giết con mình thì tôi hiểu hơn nữa còn đồng tình, nhưng nghệ sĩ dương cầm mà anh nói lúc nãy, tại sao hắn cũng bị đả kích?”

“Nghe nói tình trạng của hắn đã như thế rất lâu rồi.” Oss nói, “Trong sinh hoạt vẫn bị hỗn loạn.”

“Trạng thái hỗn loạn mà vẫn có thể sáng tác sao?” An Cách Nhĩ khó hiểu, “Tôi nhớ rõ, chuyên tập gần nhất của hắn cũng tương đối xuất sắc nha.”

“Vấn đề này tôi có hỏi quản lý của hắn.” Oss nói, “Nghe nói là có người viết giùm.”

An Cách Nhĩ thật sâu nhíu mày, “Đúng là đáng giận, uổng công tôi tán thưởng hắn, nguyên lai là một người như vậy.”

“An Cách Nhĩ, hắn thật sự cũng rất đau khổ.” Oss đáp, “Tôi từng nói chuyện với hắn, tuy rằng hắn bị mất kiểm soát rất nhanh, nhưng lúc thanh tỉnh vẫn rất bình thường. Tôi hỏi người quản lý của hắn, những bài hát trước kia đúng là do hắn viết, hẳn là một người hoàn toàn đắm chìm vào âm nhạc. Nhưng năm nay hắn đột nhiên bị rơi vào trạng thái suy sụp, giống như biến thành một người khác, thường xuyên la cà quán bar, sinh hoạt cá nhân cũng trở nên vô cùng bậy bạ, cuối cùng xảy ra chuyện này.”

“Nga?” An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Quản lý của hắn cũng không nói tại sao hắn bị kích động à? Hay là nguyên nhân dẫn đến việc nản lòng?”

Oss lắc lắc đầu, “Quản lý của hắn kín như bưng. Hình như có chút bí mật, hắn không thể nói.”

“Vậy lúc anh với Mã Khái nói chuyện, hắn có nói gì không?” Mạc Phi hỏi.

“Không có.” Oss nói, “Lúc tôi hỏi hắn, lối suy nghĩ của hắn rất loạn, cái gì cũng không nói rõ.”

“Có lối suy nghĩ và trí nhớ hỗn loạn?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Đúng thế, ngay cả hỏi hắn hôm qua mặc đồ gì hắn cũng không nhớ.” Oss nói.

“Ân…” An Cách Nhĩ đột nhiên cười cười, gật đầu.

“A!” Oss chỉ ngón tay vào An Cách Nhĩ, làm hắn giật mình, “An Cách Nhĩ, chắc chắn là cậu đã biết gì đó, nhất định là vậy, đúng không?”

An Cách Nhĩ có chút bất đắc dĩ, liếc mắt nhìn hắn, “Anh kích động cái gì?”

“Mỗi lần cậu lộ vẻ mặt này lần nào cũng có gì đó!” Oss truy vấn, “Nói đi, có chắc chắn không?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, “Đại khái là có chút ý kiến, tới nơi rồi nói sau.” Nói xong, xoay người, “Tôi ngủ một lát đã.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.