Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 14-3: Câu chuyện về một thị trấn



An Cách Nhĩ bọn họ sau khi tới bệnh viện tâm thần, liền phát hiện ra bệnh viện này rất cũ cũng nhỏ, nghe nói đã mấy chục năm rồi.

Cửu Dật bọn họ vừa nghe nói tới bệnh viện tâm thần, cả đám lập tức cảm thấy hết hứng thú, trên đường đi, lén lái sang đường khác, trốn. Chỉ còn An Cách Nhĩ, Mạc Phi và Oss, Ace thì để ở trong xe, ba người lên phòng khách trên lầu hai ngồi xuống, Oss lấy máy tính ra, đưa cho An Cách Nhĩ xem đoạn phim quay cảnh đụng xe.

Chỉ có hình không có tiếng, nhưng vẫn nhìn ra va chạm rất mạnh, ngay cả camera còn hơi rung rung.

“Tai nạn tương đối nghiêm trọng.” Mạc Phi nói, “Những người đó hẳn là bị thương rất nặng?”

“Đúng vậy, rất nặng, cơ hồ phải nằm trên giường ít nhất là nửa năm.” Oss nói, “Cho nên tôi mới cảm thấy rất kì lạ, những người thoát khỏi cái chết trong gang tấc, đều phải đặc biệt quý trọng sinh mạng, nhưng những người kia lại biến thành ác ma không giống như những người khác.”

An Cách Nhĩ cười cười, “Oss, đại não của mỗi người đều có cấu tạo không giống nhau, suy nghĩ cũng khác nhau, người ngoài không thể nhìn rõ.”

Oss nhún nhún vai, bất đắc dĩ gật đầu — Ừ thì vậy.

“Người kia là ai?” An Cách Nhĩ vươn tay, chỉ vào một chiếc xe xuất hiện ở hiện trường sau khi Mã Khải xảy ra tai nạn, còn có một người bước xuống.

“Nga, hắn là người đi đường, là hắn báo cảnh sát với gọi xe cứu thương.” Oss trả lời, “Mấy người kia cơ bản đều có vận mạng tốt lắm, xảy ra tai nạn không bao lâu liền có người báo nguy, bọn họ nói mấy người bị tai nạn lúc đó không còn năng lực tự kêu cứu nữa.”

“Nói cách khác, nếu không có người đi đường báo nguy thì bọn họ sẽ chết?” An Cách Nhĩ đột nhiên hỏi.

Oss sửng sốt một chút, liếc mắt nhìn Mạc Phi, cảm thấy cách nói của An Cách Nhĩ rất kì lạ, tựa hồ như có hàm ý.

“An Cách Nhĩ, em nghi ngờ người đi đường có vấn đề?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ nhấc chân, nghĩ nghĩ, “Không thể phủ nhận, nếu bọn họ không được người đi đường cứu giúp, hoặc đến cứu bọn họ trễ một chút, tóm lại có vô số điều trùng hợp phát sinh, người được cứu đang bị ác ma chiếm xác, cũng có thể đã chết, đúng không?”

Oss sửng sốt trong chốc lát, gật gật đầu, “Đúng thế, có thể nói như vậy.”

“Vậy thì được rồi.” An Cách Nhĩ cười cười, “Có rất nhiều sự cố phát sinh ở vòng cua ma quỷ nhưng chưa từng có ai tử vong đúng không?”

Oss tìm kiếm tư liệu, nói, “Đúng vậy, không có!

“Đây không phải là quá trùng hợp sao?” An Cách Nhĩ hỏi hai người, “Liên tiếp phát sinh tai nạn, sau mỗi tai nạn, mỗi người đều bị thương nghiêm trọng, mà trong thời gian hoàng kim lại có người tới cứu giúp, hơn nữa còn báo cảnh sát… Tôi chỉ có thể nói, đó là tương đối ăn khớp, nếu mỗi lần đều trùng hợp như vậy thì đâu phải ác ma chiếm xác mà là được thần may mắn bám vào người mới phải.”

“Ách…” Oss nghe xong, trợn tròn mắt, “An Cách Nhĩ, lời của cậu rất có lý, nhưng mà mấy người cứu giúp đều rất khác nhau, không có điểm chung gì.”

“Lúc anh đi tra xét quan hệ của người chết, sao không đi tra luôn người cứu giúp có quan hệ gì với người chết không.” An Cách Nhĩ cười cười, “Ở một nơi có tỷ lệ phát sinh tai nạn cao liên tiếp phát sinh tai nạn so với chuyện ở nơi thường xuyên phát sinh tai nạn lại có tỷ lệ người được cứu cao, hai cái này có tính chất không sai biệt lắm.”

“Người cứu giúp…” Oss cân nhắc trong chốc lát, cầm tư liệu lên nhìn nhìn sau đó chạy ra ngoài gọi điện thoại.

An Cách Nhĩ không có chuyện gì làm, đứng lên, cùng Mạc Phi ra ngoài. Mạc Phi theo hắn ra trước bệnh viện, An Cách Nhĩ ngẩng đầu lên, nhìn bề ngoài của bệnh viện tới ngẩn người, Mạc Phi liền hỏi, “An Cách Nhĩ, có tâm sự sao?”

An Cách Nhĩ cười cười, “Ân, Mạc Phi, bệnh viện tâm thần này có kiến trúc rất độc đáo, là một loại phong cách của phương Tây, được xây chắc lâu lắm rồi, đại khái khoảng hai trăm năm.”

“Lâu vậy sao?” Mạc Phi bị gợi lên hứng thú, bước theo An Cách Nhĩ, vừa đi vừa hỏi, “Sao lại có kiến trúc cổ như vậy?”

“Đây không phải kiến trúc cổ có ý nghĩa thật sự mà là giả cổ.” An Cách Nhĩ cười nói, “Bệnh viện này thoạt nhìn rất cũ nát, nhưng trên thực tế nó chỉ mới được xây vài chục năm thôi, có thể nhìn thấy những đặc thù bên trong là thuộc thời kì nào, bên ngoài chỉ là hiệu ứng giả cổ, tựa hồ là do cố ý.”

“Nga.” Mạc Phi gật đầu, cẩn thận đánh giá phong cách Tây Âu của bệnh viện, cũng hiểu ra có chút kì lạ.

“Kiến trúc này làm tôi nhớ tới một chuyện rất lâu rồi.” An Cách Nhĩ nói.

“Chuyện gì?” Mạc Phi hỏi.

“Ân, một bí mật có thể bán đấu giá.” An Cách Nhĩ trả lời.

“Bí mật mà cũng bán đấu giá được sao?” Mạc Phi giật mình.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Trước kia tôi được mời tới thăm một thị trấn nhỏ, cái trấn kia vào khoảng vài chục năm trước đột nhiên trở nên hoang vu vì toàn bộ người dân sinh sống ở đó vào một ngày kia cùng nhau dọn đi, không trở về nữa.”

“Lâu như vậy sao?” Mạc Phi cảm thán, “Bọn họ đi đâu? Hơn nữa còn đi cùng nhau? Dọn nhà sao?”

“Đối với những người mất tích này, quanh trấn có rất nhiều thư để lại.” An Cách Nhĩ nói, “Còn nói là dịch bệnh đột kích, cũng nói là tập thể mất tích, thậm chí còn nói là trúng tà.”

“Vậy bí mật kia tại sao lại có thể bán đấu giá?” Mạc Phi không thể đem việc người dân mất tích liên hệ với bán đấu giá.

“Sau đó, cái trấn kia được một thương nhân thuê trong vòng một năm, hắn muốn biến nó thành du lịch. Mỗi người bỏ ra 500 dollar Mĩ là có thể ở lại một căn nhà trong vòng một ngày, lúc rời khỏi có thể mang đi thứ mà họ thích.” An Cách Nhĩ trả lời.

“Mắc vậy?” Mạc Phi lắc đầu, nói không nên lời.

“Nhưng mà Mạc Phi, những đồ vật trang trí trong nhà, thậm chí là hoa quả trên bàn, đều không có ai đụng vào, đều được bảo trì nguyên dạng, nếu vận khí của anh tốt, hoàn toàn có thể tìm được đế cắm nến bằng vàng ở trong đó. Hơn nữa, thương gia đó nói, mỗi người có thể lấy đi một món đồ.”

“Cái này giống như trò chơi đi tìm bảo vật nhỉ?” Mạc Phi nói, “Trả tiền bước vào, có thể không tìm được gì cũng có thể tìm ra bảo vật vô giá. Bất quá cái này với mua bí mật có dính dáng gì tới nhau?”

“Mỗi người sau khi ra khỏi đó còn tự mình nhớ lại.” An Cách Nhĩ nói, “Mọi người vào trong căn nhà cũ kỹ đó mục đích thực sự là vì tìm kiếm câu chuyện từng thuộc về nó, do đó họ cảm nhận được sự vui vẻ, thương cảm, sợ hãi, đủ mọi cung bậc cảm xúc.”

“Thú vị vậy sao?” Mạc Phi cười hỏi, “Thật sự?”

“Ân, kỳ thật phải xem cảm xúc của mỗi người ngay lúc đó.” An Cách Nhĩ giải thích cho Mạc Phi, “Ví dụ như, có một người nhìn thấy dấu giày con nít trên vách tường màu trắng, họ sẽ lạc quan nghĩ tới, gia đình này trước kia rất hòa thuận, bọn nhỏ vây quanh cãi nhau ầm ĩ, cho nên trên vách mới để lại dấu giày. Mà người đa cảm sẽ nghĩ tới, gia đình sống trong căn nhà này đã từng rất vui vẻ, nhưng có một ngày kia, đứa con chơi đùa thế nào té xuống, đã chết, cướp đi sự hạnh phúc. Mà người cảm thấy sợ hãi có thể sẽ nghĩ, căn nhà này từng xuất hiện rất nhiều việc lạ, một ngày kia, đứa con bị ác ma chiếm xác, bước lên vách tường, đe dọa ba mẹ nó.”

“Ha hả.” Mạc Phi nhịn không được cười, “An Cách Nhĩ, sức tưởng tượng rất phong phú!”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Đúng là rất thú vị, nếu có thể nắm giữ càng nhiều căn cứ xác thực, sẽ có thể càng phỏng đoán ra được nhiều câu chuyện, ví dụ như, năm đó tại sao mọi người lại bỏ đi và đi đâu?”

Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ tới một băng ghế đá ngồi xuống, hỏi, “An Cách Nhĩ, em biết bí mật đó?”

“Mạc Phi, tôi không phải loại rất để ý tới bí mật này nọ, lần đó đi cũng là do một người bạn mời tôi tới thôi.” An Cách Nhĩ nói, “Bọn họ vốn chuẩn bị bán cái thị trấn đó, có một người đưa giá trên trời, muốn mua, mà thương nhân trước kia đang thuê mướn cũng không muốn thuê nữa.”

“Mua thị trấn?” Mạc Phi cảm thấy rất mới mẻ, “Nói vậy, chắc là đã xảy ra chuyện gì đó ghê gớm lắm, dù sao cái trấn đó cũng không còn ai ở, bán đi xây dựng lại cũng tốt.”

“Bạn của tôi làm việc cho chính phủ địa phương, hắn cảm thấy sự tình có điểm đáng ngờ,cho nên sốt ruột, hắn nói trong vòng một tháng, sẽ tới lấy đất.” An Cách Nhĩ nói, “Bạn của tôi mang người tới thị trấn tiến hành tìm kiếm, ở trong đó tìm ra rất nhiều hiện tượng không được tự nhiên.”

“Không được tự nhiên?” Mạc Phi sinh nghi, “Nghĩa là sao?”

An Cách Nhĩ nói, “Bọn họ cho rằng, lúc ấy thật ra có chuyện gì rất đáng sợ nên mới đưa toàn bộ người dân rời khỏi.”

“Sao lại nghi ngờ như vậy?” Mạc Phi hỏi.

“Họ tìm được nhật ký trong nhà của rất nhiều người.” An Cách Nhĩ nói, “Cái hôm bọn họ mất tích, bọn họ viết trong nhật ký: Thật đáng sợ, chúng ta phải làm gì bây giờ? Chúa ơi, hãy tới cứu chúng con.”

“Những người này chẳng lẽ bị thứ gì đó bức họ phải ra đi?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Cho nên bạn tôi mới mời tôi tới, xem xem có thể tra ra chút chuyện hay không.”

“Bọn họ phát triển hoạt động mua bí mật?” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Cũng là vì muốn mau chóng phá giải câu đố?”

“Đúng vậy. Người của bọn họ có năng lực hữu hạn, hơn nữa cũng không có nhiều thời gian, bọn họ muốn trong thời gian ngắn tìm được càng nhiều manh mối càng tốt.” An Cách Nhĩ nói.

“Sau đó?” Mạc Phi hỏi, “Em tìm ra bí mật đó?”

“Đúng thế.” An Cách Nhĩ gật đầu nói, “Bọn họ không phải chạy trốn mà là bị giết.”

“Bị giết?” Mạc Phi khẽ nhíu mày, chờ An Cách Nhĩ nói tiếp.

“Những căn nhà cũ kĩ đó là hiện trường giết trường.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Tuy rằng đã bảo lưu vài chục năm, nhưng sự tàn nhẫn cùng đáng sợ ở trong đó thật sự làm cho người ra rất khó quên.”

“Thị trấn đó bị hủy diệt cũng vì những người dân đã chết?” Mạc Phi hỏi, “Thi thể của bọn họ đâu?”

“Chúng tôi ra rừng cây đằng sau thị trấn, phát hiện có một nghĩa địa. Bên trong có khoảng 80 thi thể, phần lớn đều là người già, phụ nữ và trẻ em, hơn nữa tất cả đều không ngoại lệ, đều bị mưu sát, cái thôn kia tổng cộng chỉ có khoảng 100 người mà thôi.”

“Mưu sát?” Mạc Phi giật mình, “Cái này không phải là đồ sát sao?”

“Đúng thế.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Sau đó chúng tôi tìm được một nghĩa địa khác ở trong rừng.”

“Ở đây cũng có người bị chôn?” Mạc Phi hỏi.

“Đúng vậy, nhưng ở đó chỉ có một quan tài.” An Cách Nhĩ nói, “Trong quan tài chỉ có một người, hơn nữa xung quanh bốn vách quan tài đều có vết cào.”

Mạc Phi nhíu mày, “Nói như vậy, người nọ là bị chôn sống?”

“Đúng!” An Cách Nhĩ gật đầu, “Hơn nữa trên nắp quan tài còn viết — Hung thủ giết người, bốn chữ to.”

“Người đó, là người giết hại cả thôn dân sao?” Mạc Phi cảm khái, “Cái này đúng là một bí mật lớn.”

“Mạc Phi.” An Cách Nhĩ nói, “Anh cho rằng, người đó là có tội nhưng thật ra người đó có thể bị oan uổng.”

“Sao em lại nghĩ vậy?” Mạc Phi khó hiểu.

“Ở bên cạnh quan tài, hắn viết mình không phải hung thủ.” An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Chữ viết màu đen, thoạt nhìn là dùng máu viết.”

“Em đã phá được án đó chưa?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ nhẹ nhàng lắc đầu, “Không được như vậy, bạn của tôi một mình sử dụng miếng đất, sau khi nhận được tiền cũng bán đi.”

“Bán thật sao?” Mạc Phi hỏi, “Vụ án đó còn chưa điều tra rõ mà?”

“Bán thật đó.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Bởi vì đối phương ra giá rất cao, sau đó, toàn bộ thôn trang cũng bị đập bỏ, ở đó chỉ còn là một mảnh đất bằng phẳng, nhưng mà thi thể, toàn bộ đều không thấy đâu.”

“Người mua đất là ai?” Mạc Phi khó hiểu, “Sao phải làm chuyện này?”

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Nghe nói là một thương nhân rất thành công, muốn đem bỏ thôn trang khai thác thành công viên, loại bỏ hết mấy cái thứ nhật kí linh tinh.”

Mạc Phi cười cười, “Rất biết suy nghĩ.”

An Cách Nhĩ gật gật đầu.

“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi đột nhiên hỏi, “Sao em lại nhớ tới chuyện này?”

“Ân…” An Cách Nhĩ sờ cằm, trầm mặc một hồi mới nói, “Mạc Phi, lúc đó, ở thị trấn kia có tổng cộng là 106 người, mà nghĩa địa kia, phần lớn đều được chôn chung, khoảng ba bốn người được chôn cùng một chỗ, một mồ có một người già, một phụ nữ và một đứa trẻ, nói cách khác là an táng theo đơn vị gia đình, tổng cộng có 25 nhà, 80 người.”

“Ách…” Mạc Phi sửng sốt, “Cộng thêm cái mồ được chôn xa nhất kia thì còn 25 người còn sống?”

“Chính xác.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Nói cách khác, mỗi một gia đình đều có một người còn sống. Đương nhiên ngoại trừ người bị chôn sống kia.”

“Cái này…” Mạc Phi nhíu mày.

“Bây giờ tôi mới nhớ tới, lúc đó cũng không có thời gian nghĩ nhiều, bởi vì dù sao cũng lâu lắm rồi, bởi vậy nên mới không miệt mài theo đuổi. Vụ án lần này, không hiểu sao lại đột nhiên khiến tôi nghĩ tới.”

“Ân…” Mạc Phi cũng gật đầu, “Đúng là rất kì lạ!”

“Đúng rồi Mạc Phi, thị trấn đó cũng có tên nữa đó.” An Cách Nhĩ nói, “Rất phù hợp ý cảnh.”

“Tên gì?” Mạc Phi hỏi.

“Vịnh ma quỷ (*).” An Cách Nhĩ cười cười, mang chút thâm ý.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.