Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 5-3: Trên đỉnh tháp chuông



“Yên tâm đi.” Oss nhún vai, “Đại xà với tiểu xà đều chết hết rồi, bất quá cũng không biết tại sao lại chết.”

“Đã chết?” An Cách Nhĩ tựa hồ cảm thấy có chút đáng tiếc, hắn bước vào phòng, đầu tiên nhìn quanh bốn phía, thấy trên vách tường có vết nứt, hình như vừa mới, hơi hơi nhíu mày. Bước qua bầy rắn tiến tới bên giường, nhìn chằm chằm con trăn, hỏi Oss, “Sờ được không?”

Oss gật đầu, “Đã chụp lại hiện trường, nếu cậu không chê nặng có thể ôm nó một cái.”

An Cách Nhĩ xoay đầu lại, vươn tay sờ sờ da con trăn, sau đó ngoắc ngoắc Mạc Phi, “Mạc Phi, tới đây xem, nó thật sự rất đẹp!”

Mạc Phi cố gắng nhìn thật lâu cũng không thấy nó đẹp ở chỗ nào, nhưng An Cách Nhĩ đã gọi hắn, hắn cũng chỉ có thể nhảy qua đám rắn ở dưới đất, bước tới bên cạnh An Cách Nhĩ, nghiêng đầu qua nhìn… Nhìn ở cự ly gần, con trăn này càng làm cho người ta có cảm giác thật lớn, hơn nữa còn tà ác.

“Đã chết, thật đáng tiếc!” An Cách Nhĩ tiếc hận nói xong, tay nâng đầu con xà lên, cẩn thận quan sát, tán thưởng, “Đây là một con Anaconda trắng sống ở rừng Amanzon Nam Mĩ, rất quý hiếm, vóc dáng rất lớn thật sự không có thay đổi gì, dựa theo hình thể của nó, ít nhất đã sống ba mươi năm.”

“Chỉ mới ba mươi năm?” Oss với Mạc Phi đều giật mình, “Lớn như vậy tôi còn tưởng đã sống mấy trăm năm rồi đó.”

An Cách Nhĩ bước đến bên cửa sổ, cúi đầu nhìn khung cửa sổ, lại nhìn thảm cỏ trong vườn, nói, “Trên đời này trừ bỏ xà yêu, bình thường tuổi đời của rắn đều không dài, rắn hổ mang ngân hoàn linh tinh đều chỉ sống được năm sáu năm, tuổi thọ của mãng xà, có thể sống tới khoảng ba mươi năm.”

“Mấy con rắn này chết như thế nào?” Mạc Phi hỏi Oss.

Oss nhún nhún vai, “Không biết, trên người không hề có vết thương.”

“Con trăn này đại khái là hơn mấy trăm kí đi?” Mạc Phi hỏi Oss, “Làm sao để bắt nó tới đây, thật sự không có tí manh mối nào sao?”

Oss buông tay, “Cho nên mới tìm hai người tới, chúng tôi cũng không biết, người trong thôn nói là xà yêu tác quái.”

“Ân.” An Cách Nhĩ đứng lên, cùng Mạc Phi bước ra ngoài cửa, nhìn xung quanh, “Môi trường nơi này thật không sai.”

“Sau đó?” Oss bước ra hỏi An Cách Nhĩ, “Còn có gì khác muốn nói không?”

An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn hắn, “Cái gì cơ?”

“Ách…” Oss nhìn Mạc Phi, lại nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu không phải tại chỗ chuyển ba vòng, sau đó liền mang tôi đi gặp người kia, tái sau đó lại dùng một loại giọng điệu dễ dàng nói ra hung thủ sao?”

An Cách Nhĩ còn thật sự vươn tay vỗ vai Oss, nói, “Oss, thế sự lúc nào cũng có chút khuyết điểm.”

“Có ý gì?” Oss nhìn An Cách Nhĩ, “Cậu là nói, cậu không rõ ràng?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Không có đầu mối.”

“A?” Oss trợn tròn mắt, đưa tay nhìn đồng hồ, “Nói cách khác trước khi trời tối cũng không thể về thành phố được có đúng không?”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Đại khái là vậy.” Nghĩ nghĩ, lại bổ sung, “Tôi đề nghị với anh, vẫn là mau đem con trăn đó nhốt vào lồng sắt, mấy con xà này, đối với việc giả chết rất lành nghề.” Nói xong, vẫy tay với Mạc Phi, “Khó có thể về nông thôn, chúng ta đi ngao du đi.”

Oss bất đắc dĩ, đành phải ra lệnh cho vài cảnh viên, trước đem xà bắt lại, bỏ vào lồng sắt, sau đó phân công một nhóm đi điều tra, một nhóm ở hiện trường lấy chứng cứ, một nhóm đi thăm viếng hàng xóm, tất cả đều bận rộn.

An Cách Nhĩ cùng Mạc Phi bước ra khỏi nhà Triệu Âu, bước đi trên con đường nhỏ, hướng tới giáo đường cách đó không xa.

“Lần này không có manh mối sao?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Không giống phong cách của cậu.”

An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Oss bọn họ nếu không dùng não, xã hội kia toàn bộ phải nhờ tôi giữ gìn.”

“Nói như vậy, cậu có manh mối?” Mạc Phi giật mình.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Phát hiện một chút chỗ không bình thường.”

“Cái gì không bình thường?” Mạc Phi tò mò hỏi.

“Ân… Rắn với vụ giết người, có thể không liên quan gì với nhau.” An Cách Nhĩ vừa đi vừa nói, “Nếu như không có rắn, vụ án này sẽ vô cùng đơn giản giống như vụ án giết người bình thường, nói cách khác, rắn không có tham gia vào việc giết người, hung thủ đặt rắn ở đó, chắc chắn là có mục đích nào đó.”

“Trùng hợp chúng ta lại nhận được một miếng kim cương hình con rắn.” Mạc Phi nghĩ nghĩ, “Ý của cậu là, vụ án giết người lần này vốn rất đơn giản giống như những vụ án khác, bất quá có người cố ý đem rắn đặt vào, vì gây chú ý với chúng ta?”

“Người bình thường lúc ba bốn giờ sáng vẫn còn đang ngon giấc.” An Cách Nhĩ nói, “Nhưng lão thái thái sáng sớm đã rời giường, còn đi làm bánh quy, chuẩn bị cho hoạt động hôm nay. Bà có thể sau khi bỏ bánh vào lò nướng, chuẩn bị về phòng nghỉ trong chốc lát, sau đó mở cửa phòng ra, bật đèn lên… vừa lúc có người ở trong phòng, vì đề phòng nên bà hô to, người nọ đâm lão thái thái một nhát… sau đó chạy trốn.”

“Nếu cậu nói như vậy, đích thật rất giống các vụ giết người cướp của bình thường.” Mạc Phi gật gật đầu.

“Oss bị đống rắn kia mê hoặc, tôi cảm thấy, nếu sau khi đem rắn đi, có thể sẽ rất dễ dàng tìm ra manh mối để phá án. Trộm vào nhà phải là do người ngoài làm, mà trong thôn phần lớn chỉ có mấy lão nhân, mà một lão nhân thì rất khó leo cửa sổ lầu hai vào nhà lão thái thái cướp của. Mặt khác, nếu là người địa phương thì sẽ biết lão thái thái có thói quen dậy sớm, cũng sẽ không đi trộm lúc này.” An Cách Nhĩ hời hợt nói, “Đây là một thôn trang nhỏ, anh nói xem chỗ nào là nơi che dấu tốt nhất cho người ngoài vừa mới tới, mà lại không bị phát hiện?”

“Khách sạn?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Oss bọn họ vừa nhìn thấy rắn đầy đất, theo bản năng sẽ nghĩ đây là một vụ án quỷ dị, cho nên mới gọi tôi tới.” Đang nói chuyện thì nghe tiếng còi xe cảnh sát hú phía sau, mấy chiếc xe trên đường lớn chạy như bay, hướng tới khách sạn trong thôn.

“Vậy tại sao cậu không nói với Oss?” Mạc Phi khó hiểu.

“Tôi cần nhiều thời gian hơn để nghĩ về chuyện khác.” An Cách Nhĩ thản nhiên nói, “Hơn nữa theo tôi thấy, Oss cho dù là bây giờ bắt được hung thủ, cũng sẽ chỉ lấy được thi thể mà thôi.”

“Ý của cậu là hung thủ bị người phóng xà giết chết?” Mạc Phi có chút giật mình, “Nói như vậy người phóng xà là Black JK? Mục đích của hắn là dẫn cậu tới đây?”

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Chắc là thế.”

“Chúng ta bây giờ đi đâu?” Mạc Phi hỏi.

“Trọng yếu không phải là chúng ta đi đâu.” Nói xong, An Cách Nhĩ đổi đề tài, thân thủ chỉ giáo đường trước mặt, “Tới đó một chút đi? Hình như đã được xây lâu lắm rồi.”

“Ân. Giáo đường bây giờ ít thấy cái nào có kiến trúc tháp chuông.” Mạc Phi ngửa mặt nhìn giáo đường xa xa gật đầu. Rất nhanh, hai người đã bước tới giáo đường, bốn phía không có người, rất im ắng.

“Nhưng mà, Black JK kia sao lại mang nhiều rắn tới đây, đặc biệt là con trăn đó?” Mạc Phi buồn bực, “Hơn nữa tụi nó đều đã chết.”

An Cách Nhĩ cười cười, nói, “Rắn là một loại động vật sau khi chết sẽ cứng ngắc, anh cho rằng có thể đem rắn chết tạo hình này nọ nhét vào bụng Triệu Âu?”

“Nói cách khác là lúc rắn còn sống đã bị biến thành như vậy?” Mạc Phi khó hiểu, “Sao có thể, chúng nó không cắn sao?”

An Cách Nhĩ bước lên bậc thang của giáo đường, nói, “Tôi lúc nãy vừa nhìn thảm cỏ ở ngoài vườn Triệu Âu qua cửa sổ, có một dấu vết hình chữ S, cỏ ở đó bị rạp xuống, còn có một lớp bùn.”

“Vậy rắn ở trong nhà bà là bò từ viện vào?” Mạc Phi giật mình, “Vậy rắn tự mình bò lên sao!”

An Cách Nhĩ gật đầu.

“Nhưng sao chúng nó lại đột nhiên chết?” Mạc Phi hỏi.

“Đã nói rồi.” An Cách Nhĩ nhún nhún vai, “Rắn là một loài cực kỳ am hiểu về việc giả chết, đặc biệt là lúc cực độ rét lạnh.”

“Cực độ rét lạnh?” Mạc Phi nhíu mày.

“Anh biết voi ma mút không?” An Cách Nhĩ hỏi.

“Là loại voi có ngà rất dài mà lông cũng rất dài ở thế kỷ băng hà phải không?” Mạc Phi hỏi.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, “Ở vùng đất lạnh Siberia, có rất nhiều voi ma mút, cơ hồ có thể trong nháy mắt đông lạnh, tựa như bị bỏ vào tủ đông cấp tốc, nghe nói lúc đó ở mặt ngoài địa cầu độ ấm nháy mắt giảm xuống 45 độ, không chỉ có voi ma mút, mà thực vật quanh đó cũng sẽ bị đông lạnh.”

“Vậy trong nhà Triệu Âu…”

“Tôi lúc nãy nhìn khung cửa sổ, thấy trên đó có tí nước đọng lại…”

“Bởi vì nhiệt độ trong ngoài chênh lệch mà tạo thành?” Mạc Phi nới rộng tầm mắt, “Để rắn bò vào nhà Triệu Âu, sau đó giảm nhiệt độ trong phòng xuống?”

“Làm cho nhiệt độ trong phòng nháy mắt hạ xuống rất dễ, chỉ cần một bình chứa khí nitơ hóa lỏng là có thể, mở van ra, nhiệt độ nháy mắt giảm xuống, đám rắn sẽ tiến vào trạng thái chết giả… Cho nên đồ dùng trong nhà với trên vách tường mới xuất hiện vết nứt.”

“Vậy… khi nhiệt độ tăng, đám rắn đó sẽ? Cho nên cậu mới bảo Oss nhốt chúng nó vào lồng?” Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra.

“Không hẳn vậy.” An Cách Nhĩ nói, “Mấy con rắn nhỏ thì không thành vấn đề, mấu chốt chính là con trăn kia, theo hình thể của nó, có thể dễ dàng quấn lấy một chiếc xe, nói chi là lồng sắt.”

“Vậy sao cậu lại không nói!” Mạc Phi kinh hãi.

An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ, nói, “Theo tôi đoán thì khoảng nửa giờ nữa con trăn sẽ tỉnh, anh bây giờ chạy về đi, nói với nhóm cảnh viên dùng mười hai khẩu súng chỉa vào nó, vừa động liền bắn vào đầu nó, hoặc tìm chuyên gia đến tìm lồng sắt bền hơn, hẳn là còn kịp.”

“Cậu…” Mạc Phi có chút tức giận, “An Cách Nhĩ, cậu chơi như vậy thật sự hơi quá đáng rồi đó!”

An Cách Nhĩ nhún nhún vai, ngẩng đầu nhìn tầng cao nhất của giáo đường, cười với Mạc Phi, “Vậy thì anh mới để tôi đi lên đó một mình không phải sao? Mau đi đi.” Vừa nói vừa đuổi Mạc Phi đi.

“Cậu… Ở trên?” Mạc Phi khẩn trương, “An Cách Nhĩ, cậu biết ở trên đó có người? Là Black JK?”

“Phòng ngủ của Triệu Âu vừa lúc đối diện với tháp chuông của giáo đường.” An Cách Nhĩ vỗ vỗ Mạc Phi, “Anh đi đi, đừng lo.”

Mạc Phi cắn chặt răng gật đầu, nhìn chằm chằm An Cách Nhĩ thật lâu, nói, “Cậu biết không, cậu là một tiểu hài tử tùy hứng lại không hiểu chuyện, chỉ biết đùa giỡn người xung quanh.”

An Cách Nhĩ nhấc mi, “Tôi thông minh hơn anh, tự nhiên có thể đùa giỡn.”

“Gì a, cậu đùa tôi, tôi nói cho cậu biết, cậu mới là một tiểu ngu ngốc!” Nói xong, Mạc Phi móc điện thoại ra gọi cho Oss..

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Anh mua di động lúc nào?”

Mạc Phi nâng khóe miệng, “Cậu không phải thiên tài sao, sao lại không phát hiện ra?”

“Anh xấu lắm!” An Cách Nhĩ sinh khí, thân nhào tới chộp điện thoại, “Không được xài!”

“Người xấu lắm phải là cậu thì có!” Mạc Phi một tay ôm lấy An Cách Nhĩ, một tay gọi cho Oss, bảo hắn mau quay lại, đám rắn sắp tỉnh.

“Anh làm gì vậy hả!” An Cách Nhĩ giãy dụa.

“Làm gì hả?” Mạc Phi nhấc mi, “Cho tôi đi theo nếu không thì tôi đem cậu về!”

An Cách Nhĩ luận khí lực tất nhiên không phải đối thủ của Mạc Phi, cuối cùng lúc Mạc Phi khiêng hắn xuống lầu, rốt cuộc phải thỏa hiệp…

Mạc Phi thả người xuống, An Cách Nhĩ căm giận nhìn di động trên tay hắn, rất bất mãn, nhỏ giọng nói thầm, “Không phải anh thông minh hơn tôi mà là anh xài đến đồ điện tử!”

“Được rồi, cậu thông minh nhất được chưa!” Mạc Phi bất đắc dĩ lắc đầu, trong lòng An Cách Nhĩ có chút mất cân bằng, trừng mắt nhìn Mạc Phi, “Không được phép nói!”.

Mạc Phi thở dài, “Lên lầu đi.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.