Tội Ái An Cách Nhĩ – Ám Dạ Thiên

Chương 6-4: Một đường ly cách



Một nồi mì, hai người rốt cuộc ăn xong sạch sẽ, Mạc Phi đứng lên rửa nồi, An Cách Nhĩ ngồi trên giường cầm gói mì lên nhìn, tựa hồ có chút hoang mang.

“Sao vậy?” Mạc Phi hỏi hắn.

“Ân… mì ăn liền có một loại thú vị gì đó.” An Cách Nhĩ nói.

“Mì ăn liền thì có cái gì thú vị?” Mạc Phi bật cười, lau khô tay.

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, nói, “Đây là thứ rất rẻ ai cũng có thể mua.”

“Ân.” Mạc Phi nấu nước, rót ra hai ly nước nóng, đưa cho An Cách Nhĩ, “Chỉ có nước trắng.”

“Ân.” An Cách Nhĩ cầm ly nước nóng hừng hực, nói, “Có vài thứ mặc dù không phù hợp thẩm mỹ hoặc là hoàn toàn không có hứng thú, nhưng vẫn phải tiếp xúc,  con người là một loại không có cách nào nắm được bản tính động vật của mình, anh tưởng gấu trúc sẽ cả đời ăn lá trúc sao?”

Sớm đã thành thói quen việc An Cách Nhĩ miên man suy nghĩ, Mạc Phi ngồi bên cạnh hắn uống ly nước, nói, “Ăn mì sẽ có chút khát, uống nhiều nước tí đi.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, tiếp tục uống nước.

Mạc Phi nhìn đồng hồ trên tường, hỏi An Cách Nhĩ, “Cậu muốn đi tắm không? Có nước ấm, bất quá phòng tắm hơi đơn sơ, chỉ có một cái màn, hơn nữa nếu tắm quá hai mươi phút nước sẽ lạnh, phải mở lại.”

An Cách Nhĩ có chút khó hiểu nhìn Mạc Phi, hỏi, “Tại sao?”

Mạc Phi nhún vai, “Bởi vì đốt bằng gas chứ sao, loại kiểu dáng rất cũ kỹ.”

An Cách Nhĩ nhìn thoáng qua đồng hồ, nói, “Tôi không có quần áo để thay.”

Mạc Phi đứng lên mở tủ ra, tìm một chút, hỏi, “Quần áo của tôi được không? Có chút lớn.”

“Có màu đen không?” An Cách Nhĩ hỏi.

Mạc Phi lắc đầu, nói, “Chỉ có áo sơmi trắng với quần jean, mặc không?”

An Cách Nhĩ gật gật đầu, “Mặc.”

Lấy quần áo đưa cho hắn, Mạc Phi chạy nhanh ôm màn lên, mở nước ấm, thử một chút, đem màn treo lên, lúc này An Cách Nhĩ đã cởi áo khoác, bước tới.

“Phải nhanh a.” Mạc Phi nói, “Không thôi sẽ lạnh!”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu.

Mạc Phi theo bản năng vòng ra ngoài, nghe thấy tiếng quần áo ma xát ở đằng sau, sau đó truyền đến thanh âm kéo màn rồi đóng màn lại.

Mạc Phi xoay mặt lại, thấy An Cách Nhĩ bên trong đã bắt đầu tắm rửa, hắn cũng dựa vào giường xem tạp chí.

Mắt nhìn đồng hồ từng giây từng phút trôi qua… Thẳng đến phút thứ mười chín, Mạc Phi ngồi dậy định nhắc An Cách Nhĩ đã tới giờ, nhưng cùng lúc đó, vòi nước trong phòng tắm cũng đóng lại.

Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra, thiếu chút nữa quên năng lực quan sát của An Cách Nhĩ là không ai bằng, đại khái trong lòng đếm thời gian cũng không sai đi? Liền hỏi, “An Cách Nhĩ, có lạnh không?”

“Không lạnh lắm.” An Cách Nhĩ trả lời, “Mạc Phi, lấy quần áo giùm tôi.”

An Cách Nhĩ đang ở bên trong lau tóc, Mạc Phi không có vén màn lên, chỉ cầm quần áo đưa vào trong, nhưng An Cách Nhĩ cũng không cầm, chỉ nói, “Mạc Phi, lau lưng không được.”

Mạc Phi bây giờ mới nhớ tới, trong phòng tắm của An Cách Nhĩ có một máy thổi khô, tắm xong không cần lau người, chỉ cần đứng trước cái máy xoay hai vòng, cả người liền khô, tóc cũng khô đi một nửa.

Nghe An Cách Nhĩ nói thế, Mạc Phi cũng không biết làm sao, hỏi, “Vậy… làm sao đây?”

“Anh giúp tôi lau đi.” An Cách Nhĩ nói.

“Ách…” Mạc Phi hơi do dự, chợt nghe An Cách Nhĩ thúc giục, “Mau lên, tôi hơi lạnh.”

“Nga.” Mạc Phi để quần áo sang một bên, vén màn…

Đằng sau tấm màn là thân thể xích lỏa của An Cách Nhĩ, nhìn nghiêng có hơi gầy, làn da cũng thuộc loại nhẵn nhụi trắng loáng hiếm thấy.

Có thể vì sau khi ăn mì, cho nên Mạc Phi cảm thấy miệng lưỡi hơi khô, rũ hai mắt xuống không dám nhìn An Cách Nhĩ, Mạc Phi cầm cái khăn, lau người cho hắn.

Từ cổ, đến bả vai, kéo xuống xương sườn… Thắt lưng nhỏ gầy… còn…

Mạc Phi cảm thấy tim mình bắt đầu đập nhanh, cổ họng khô nóng, cúi đầu tiếp tục lau… Chân An Cách Nhĩ thon dài, đầu gối với mắt cá chân cũng phi thường tinh xảo.

Mạc Phi không dám nhìn nữa, lau xong, liền ra ngoài lấy quần áo cho hắn, An Cách Nhĩ không cầm mà giơ tay lên, “Mặc giùm tôi đi.”

Mạc Phi giương mắt nhìn An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ cũng giương mắt nhìn Mạc Phi, tròng mắt sáng ngời, không có tạp chất. Trong lòng Mạc Phi hiểu được, người này đang lười, cũng tín nhiệm hắn… Có phải lúc trước người này cũng để trợ lý mặc đồ giùm mình? Mạc Phi cảm thấy suy nghĩ của mình quá mức lợi hại, lắc lắc đầu, mặc quần áo cho An Cách Nhĩ, đầu tiên là áo sơmi. Bởi vì dáng người An Cách Nhĩ rất gầy, so với mình thì giống như số 1, cho nên áo trở nên rất lớn, vạt áo che đi bộ vị làm người ta xấu hổ, Mạc Phi cũng nhẹ nhàng thở ra, cài nút áo cho An Cách Nhĩ.

Thấy cổ tay áo lắc lắc ngoài bàn tay, Mạc Phi nhẹ nhàng xắn tay áo lên, sau đó tiếp tục cài hết nút áo.

Tiếp theo là quần…

Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ, như là hỏi — Quần cũng phải mặc giùm?

An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn hắn, vươn chân, “Mau lên, lạnh sắp chết.”

Mạc Phi run rẩy, bất đắc dĩ cầm quần lên, bước tới bên cạnh, ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng nâng chân An Cách Nhĩ lên, nhét vào ống quần, sau đó ra đằng sau, lấy chân còn lại nhét vào ống quần. Sau đó Mạc Phi nhẹ nhàng kéo quần lên, hai tay vô tình chạm vào đôi chân của An Cách Nhĩ, xúc cảm trơn nhẵn, Mạc Phi chậm rãi kéo quần, quần cũng rất lớn, Mạc Phi ra đằng trước, gài nút kéo khóa quần lên cho An Cách Nhĩ, hai mắt không thể né tránh nhìn chằm chằm phần bụng trơn nhẵn, còn có cái rốn… Lúc kéo khóa lên, Mạc Phi không dám thở.

Cuối cùng, Mạc Phi lại ngồi xổm xuống, xắn ống quần lên cho An Cách Nhĩ, An Cách Nhĩ cúi đầu nhìn quần áo rộng thùng thình, vươn tay vỗ vỗ bả vai Mạc Phi, “Anh không có quần lót sao?”

Mạc Phi sửng sốt, giờ mới nhớ tới, vì quá khẩn trương, chỉ lấy quần dài mặc vào cho An Cách Nhĩ. Cũng may Mạc Phi vẫn còn trấn tĩnh, “Của tôi khá lớn, chắc cậu mặc không vừa.”

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, giơ chân lắc lắc bọt nước, Mạc Phi tìm tìm, phát hiện không có đôi dép lê nào khác, cho nên vươn tay bế An Cách Nhĩ lên, trở về giường.

An Cách Nhĩ thật ra cảm thấy thế này thoải mái hơn, cho nên cứ để Mạc Phi ôm.

Sau khi đặt An Cách Nhĩ xuống giường, Mạc Phi liền đắp chăn cho hắn, sợ hắn lạnh, lại lấy áo lông trong tủ ra đắp lên chăn.

Sau đó, Mạc Phi cầm quần áo, bước vào trong, thay quần áo, tắm rửa.

Mạc Phi không vội mở vòi nước, hắn cởi quần áo sau đó phát hiện ra, chỗ nào đó đã có phản ứng.

Mạc Phi vươn tay đặt lên tường, cảm thấy bản thân đâu có tật xấu gì đâu? Tại sao khi thấy thân thể xích lỏa của An Cách Nhĩ, hắn lại phản ứng? Thế mà khi nhớ tới hình dáng của người kia, chỗ đó càng trướng lên.

Mạc Phi mở vòi nước, để nước ấm chảy khắp thân thể mình, tự mình giải quyết vấn đề.

Mạc Phi không còn nhỏ, tuy rằng không chơi tình một đêm với nữ nhân, nhưng hắn rất rõ ràng bản thân không hề có hứng thú với nam nhân, so với tính cách của An Cách Nhĩ, người kia cũng không phải trai cong… Nhưng mà, loại cảm giác này rốt cuộc là cái gì?

Càng nghĩ về An Cách Nhĩ, Mạc Phi cảm thấy vấn đề của mình càng nghiêm trọng, nhớ tới đôi mắt không có tạp chất, Mạc Phi cảm thấy bản thân có phản ứng thật sự hơi hạ lưu, nhưng nhớ tới đôi mắt đó, hắn càng thêm hưng phấn. Động tác của Mạc Phi dần kịch liệt, trong tiếng nước ào ào, dòng tinh dịch cũng bắn ra.

Chính lúc này, đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng kêu nhẹ nhàng của An Cách Nhĩ, “Mạc Phi.”

Trong lòng Mạc Phi trống rỗng, có một cỗ hưng phấn không hiểu từ đâu ra nảy lên… Thở dài một hơi, Mạc Phi cúi đầu, nhìn thấy vách tường dính một chuỗi bạch trọc.

“Sao?” Tự ổn định hơi thở, Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “Có chuyện gì?”

An Cách Nhĩ thấp giọng nói, “Hai mươi phút rồi, anh không lạnh sao?”

Mạc Phi lúc này mới phản ứng lại, sau khi khôi phục tri giác, hắn mới phát hiện dòng nước không biết đã lạnh từ lúc nào.

Bất đắc dĩ lắc đầu, Mạc Phi tắt vòi nước lạnh, hắn một chút cũng không cảm thấy lạnh, dùng khăn lau khô thân thể, Mạc Phi thay áo ngủ bước ra, rồi lục tung tìm kiếm thứ gì đó.

“Anh tìm gì vậy?” An Cách Nhĩ hỏi hắn, nhỏ giọng tôi, “Tôi hơi lạnh.”

“Lạnh sao?” Mạc Phi lấy một máy sấy trong tủ, còn có một lò sưởi nhỏ, đi tới bên giường.

“Sấy khô tóc rồi ngủ.” Mạc Phi kéo An Cách Nhĩ, dùng máy sấy sấy tóc cho hắn, mở lò sưởi, chỉ tiếc lò sưởi hơi nhỏ, chỉ có thể thổi ấm những thứ ở gần, ở xa không cảm nhận được gì.

Mạc Phi để An Cách Nhĩ ngủ bên ngoài, như vậy lò sưởi có thể thổi tới một chút, tắt đèn, nằm xuống.

Ngủ được một lát, lại cảm thấy An Cách Nhĩ chọc chọc hắn.

“Ân?” Mạc Phi mở to mắt nhìn hắn, chỉ thấy trong bóng đêm, đôi mắt An Cách Nhĩ đặc biệt trong, An Cách Nhĩ ngửa mặt nhìn hắn, nói, “Tôi lạnh sắp chết.”

Mạc Phi vươn tay, cho hắn tựa đầu lên cánh tay mình, An Cách Nhĩ cảm nhận được độ ấm trong lòng Mạc Phi, cả người đều chui vào, tựa vào ngựa Mạc Phi, tựa hồ cảm thấy có chút thoải mái, chậm rãi chìm vào giấc ngủ.

Mạc Phi lấy tay ôm An Cách Nhĩ vào ngực, có chút lo lắng, sợ mình lại phản ứng… Cúi đầu nhìn, thấy khuôn mặt An Cách Nhĩ lúc ngủ, im lặng, bình thường trên mặt không có biểu tình gì nhưng lúc ngủ lại lộ ra một cỗ trẻ con thản nhiên.

Tận lực ôm chặt hắn, độ ấm trên người Mạc Phi đã muốn chuyển sang hết cho An Cách Nhĩ, đây là một người trời mưa sẽ sinh bệnh, nhưng mà đừng có trời lạnh cũng bệnh a.



Hai người cứ như vậy trải qua một đêm, An Cách Nhĩ sau nửa đêm đã không còn lạnh, lò sưởi đã bắt đầu có chút tác dụng, quan trọng nhất chính là Mạc Phi rất ấm a.

Sáng sớm hôm sau, Mạc Phi tỉnh lại, sợ mình rời khỏi, An Cách Nhĩ sẽ lại lạnh, cho nên không dám động, nhưng cánh tay thật sự đã tê rần. Bất đắc dĩ, Mạc Phi thu hồi cánh tay, quả nhiên, An Cách Nhĩ tỉnh lại, giương mắt nhìn hắn.

“Tỉnh rồi?” Mạc Phi hỏi.

“Ân.” An Cách Nhĩ gật đầu, nói, “Chúng ta về đi, đi bắt hung thủ.”

Mạc Phi gật gật đầu, hỏi, “Tối hôm qua không phải cậu nói không muốn bắt hắn sao? Cậu cảm thấy hắn kỳ thật là người tốt?”

An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, lắc đầu, “Cũng không hẳn là người tốt… Kỳ thật người tốt và người xấu chỉ cách một đường mà thôi.”

Mạc Phi khó hiểu, hỏi, “Là sao?”

An Cách Nhĩ giương mắt nhìn Mạc Phi, hai mắt nhìn nhau, vì dựa vào nhau mà càng gần, An Cách Nhĩ vươn tay sờ quai hàm Mạc Phi có chút sần sùi, nói, “Như là nói, người khác cảm thấy anh là ác ma, tôi lại cảm thấy anh rất ôn nhu.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.