Tội Ái An Cách Nhĩ – Lê Minh Thiên

Chương 12-4: Ác ma đột kích



Oss lái xe chở Mạc Phi và An Cách Nhĩ ra vùng ngoại thành.

Mạc Phi khó hiểu hỏi Oss, “Chúng ta đi điều tra cái gì vậy?”

“Cậu có nhớ mẹ và em trai cậu bảo cậu đi khám bệnh không?”

“Nhớ.” Mạc Phi gật đầu, “Chính là giáo sư Chu Thành Văn kia?”

“Bởi vì cậu kể lại chuyện ngày xưa nên chúng tôi nghi ngờ Chu Thành Văn có chút liên quan tới nhện xanh, cho nên đã nghiêm mật theo dõi ông ta.”

“Ông ta quả thật có liên quan tới nhện xanh?” Mạc Phi nhíu mày, “Đã nhiều năm lắm rồi đi?”

“Ân.” Oss gật đầu, “Chúng tôi theo dõi mấy ngày nay, phát hiện Chu Thành Văn thường xuyên lén lút tới một xí nghiệp chế tạo lốp xe ở ngoại thành.”

“Lốp xe…” Mạc Phi nhíu mày, “Ông ta là giáo sư trường đại học, tới đó làm gì?”

“Chúng tôi đã điều tra tình hình kinh tế của ông ta, phát hiện ông ta có rất nhiều tiền, là một giáo sư trường đại học không thể có nhiều tiền như thế, sau khi điều tra, biết được ông ta có cổ phần trong một xí nghiệp chế tạo lốp xe.”

“Làm cổ đông được chia hoa hồng, có nhiều tiền cũng rất bình thường.” An Cách Nhĩ hỏi Oss, “Đâu có gì đáng để nghi ngờ?”

“Chúng tôi cũng đã điều tra xí nghiệp đó, thì ra đó là công ty giả, cái gọi là buôn bán thật sự chẳng đáng để nhắc tới, năm nào cũng lỗ, căn bản không thể thu được nhiều tiền như vậy.”

“Nga…” An Cách Nhĩ và Mạc Phi hiểu rõ gật đầu — Đây chính là treo đầu dê bán thịt chó!

An Cách Nhĩ vừa lúc lật tài liệu xem tình hình tài vụ của Chu Thành Văn, vừa thấy số tiền trong tài khoản, hắn nhịn không được nói, “Là một giáo sư, ông ta thật sự có nhiều tiền quá rồi.”

“Cậu xem trang kế bên đi, nhìn số tiền ông ta xài đó!” Oss bảo An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ lật sang trang kế bên, nhíu mày, “Mắc nợ? Ông ta có nhiều tiền như vậy nhưng sao lại mắc nợ?”

“Hơn nữa cũng không phải lỗ do đầu tư, mà là đưa tiền cho một số người.” Oss cười lạnh, “Mà người nhận tiền của ông ta cũng đoản mệnh lắm, đều chết hết rồi.”

An Cách Nhĩ lại lật trang tiếp theo, phát hiện có rất nhiều tài liệu, Oss bọn họ thật sự đã điều tra rất nhiều.

“Chăm chỉ vậy sao?” An Cách Nhĩ khen ngợi.

“Đều là do Thân Nghị điều tra!” Oss cười, “Lúc trước chú ấy vẫn luôn điều tra nhưng không tìm được manh mối, lần này khó khăn lắm mới tìm được người có khả nghi, ngay cả ông bà tổ tiên chú ấy cũng tra luôn rồi!”

An Cách Nhĩ hơi nhướn mày, cầm văn kiện xem một lát, nhíu mày, “Kì lạ.”

“Sao thế?” Mạc Phi tiến tới, giống như ngày xưa, An Cách Nhĩ ngẩng đầu, mắt đối mắt, không hiểu sao cả hai đều cảm thấy xấu hổ. Mạc Phi cẩn thận nhìn An Cách Nhĩ, không rõ lắm đối phương đang nghĩ cái gì, luôn có chút sợ hãi, hắn có thể cảm nhận được tấm lòng của An Cách Nhĩ, nhưng hắn không muốn đối mặt với nó.

An Cách Nhĩ vươn tay, bóp bóp sau ót Mạc Phi, giống như ngày xưa, an ủi hắn.

Mạc Phi lưu luyến hơi ấm nơi bàn tay kia, trầm mê vào đó không thể khống chế được.

Trong thời gian ngắn ngủi trao đổi ánh mắt, tâm sự trong lòng của nhau đều đã sớm hiểu rõ, ăn ý không nói thêm điều gì.

“Rất kì lạ ha?” Oss rất biết đánh vỡ bầu không khí xấu hổ lúc này.

“Ân.” An Cách Nhĩ khép văn kiện lại, “Trong đó có hai người bị bỏ tù vì bạo lực, sau đó trong lúc hỗn loạn thì chết. Còn có vài người có hành vi cực đoan, nhảy lầu, đánh nhau tới chết… Đều là bạo lực.”

“Giống như lấy tiền mua mạng vậy, mấu chốt là chết kiểu này không làm người ta nghi ngờ.” Oss nói tiếp, “Cũng may, trong lúc điều tra chúng tôi gặp được một pháp y có tâm.”

“Pháp y?” An Cách Nhĩ tò mò.

“Ân, pháp y kia trong lúc giải phẫu mấy thi thể đó, vì có nhiều chỗ kì lạ, cho nên đã để tâm ghi lại.”

An Cách Nhĩ xem tiếp tư liệu phía sau, pháp y có viết báo cáo phân tích nguyên nhân cái chết của mấy người kia.

“Không biết thuốc gì?” An Cách Nhĩ nhíu mày, “Trong dạ dày có thuốc màu xanh không biết tên?”

“Là do nhện xanh tạo thành?” Mạc Phi nhíu mày, “Chu Văn Thành cho tiền bọn họ, có thể nào là vì muốn bọn họ làm vật thí nghiệm?”

“Rất có thể.” Oss đậu xe ở chỗ cách xí nghiệp kia một khoảng xa, mở cửa xe, tháo xuống một thiết bị đặt trên thân cây, là một cái thùng màu đen, giống loại dùng để thu thập chứng cứ.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi tò mò nhìn hành động của hắn.

Hắn bỏ cái thùng vào cốp xe, leo lên xe, lái đi, cũng không tới gần xí nghiệp đó.

Mạc Phi buồn bực, “Oss, chúng ta không đi điều tra?”

Oss nhìn hai người qua kính chiếu hậu, “Điều tra? Điều tra đương nhiên là để cảnh sát đại diện, để hai người vào đó khác nào bứt dây động rừng! Chỗ này Thân Nghị đã sớm phái người theo dõi khắp nơi, tôi không thể vào gây tai họa, chú ấy sẽ giết tôi mất!”

Sau đó, Oss chở hai người chạy xung quanh xí nghiệp một vòng, để An Cách Nhĩ quan sát một chút.

An Cách Nhĩ hiểu rõ mục đích của Oss, “Tiếp theo có phải anh sẽ lái xe tới trường đại học?”

“Ách…” Oss hơi chần chờ, sau đó nhìn An Cách Nhĩ, bộ dáng như bị lộ gian kế.

“Tới trường?” Mạc Phi khẽ nhíu mày, “Đi tìm giáo sư Chu Thành Văn?”

“Không phải vừa lúc sao…” Oss nơm nớp nhìn An Cách Nhĩ.

Oss và Thân Nghị đã thảo luận với nhau, xí nghiệp chế tạo lốp xe này rất có thể là nơi chế tạo nhện xanh, nói trắng ra là nhà xưởng độc phẩm. Đối với nhện xanh, mọi người thật sự biết quá ít về nó, hơn nữa thứ này vẫn chưa lưu hành trong giới, nó đang bị gián đoạn trong giai đoạn thí nghiệm, bởi vậy rất khó xác định đây là thứ gì. Rốt cuộc nó là thuốc phiện hay độc dược? Hơn nữa Chu Thành Văn còn là chuyên gia về phương diện này, căn cứ theo phân tích thành phần của loại thuốc màu xanh trong cơ thể người chết do pháp y ghi chép lại, mỗi người đều khác nhau, hình như vẫn còn đang thí nghiệm, vậy nó dùng để làm gì?

Bởi vì có quá nhiều câu đố, mà Chu Thành Văn hiển nhiên chỉ là cổ đông, chỉ là một thành viên trong xí nghiệp độc phẩm đó, tổ chức đứng đằng sau khổng lồ cỡ nào, không ai biết được. Cho dù thật sự bắt được Chu Thành Văn, cũng chỉ là bứt dây động rừng mà thôi. Bởi vậy Oss và Thân Nghị vẫn luôn nghiên cứu, cảm thấy tốt nhất là phái người tới tiếp cận Chu Thành Văn, như vậy sẽ giúp cảnh sát hiểu rõ nội tình hơn.

Mọi người nghĩ tới nghĩ lui, cảm thấy Mạc Phi là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng Oss và Thân Nghị đều lo lắng một vấn đề — Nếu nhờ Mạc Phi giúp, chiếu theo tính cách của hắn, chắc chắn hắn sẽ đồng ý, nhưng Mạc Phi lại bị An Cách Nhĩ quản lý chặt chẽ. An Cách Nhĩ tuyệt đối sẽ không cho Mạc Phi đi, bởi vậy Oss mới định đi đâu vòng quanh hoặc là tiền trảm hậu tấu.

An Cách Nhĩ tựa bên cửa kính, khẽ nhíu mày, có vẻ rất không tình nguyện. Bình thường An Cách Nhĩ đều tự cho mình là người quản lý của Mạc Phi, tuy rằng Mạc Phi đã lớn, cũng chẳng phải đứa con nít mất cha mất mẹ, Mạc Phi cơ hồ đều làm tất cả mọi chuyện An Cách Nhĩ muốn, cho nên thường xuyên làm người ta cảm thấy khó ngỏ lời, lúc này là tuyệt đối không được!

Mạc Phi cảm thấy cũng không có gì không ổn, nhìn An Cách Nhĩ, “Hay để anh đi đi? Anh luôn cảm thấy có quá nhiều chuyện liên quan tới anh nhưng vẫn chưa được điều tra rõ.”

An Cách Nhĩ lắc đầu, “Nguy hiểm lắm!”

Oss lập tức nói, “Không có gì đâu, chúng ta chỉ nói chuyện thôi, không cần xâm nhập vào bên trong, dựa vào tình cảm giữa chúng tôi và Mạc Phi, chúng tôi chắc chắn sẽ không để Mạc Phi mạo hiểm đâu.”

Tâm trạng của An Cách Nhĩ cũng dịu lại một chút, vuốt cằm suy nghĩ.

Xe rất nhanh chạy tới trường đại học của Chu Thành Văn, Oss xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ và Mạc Phi, chắp tay lại cầu xin, “Vào đó chút xíu thôi, tôi sẽ gắn máy nghe trộm.” Nói xong, đưa máy nghe trộm nho nhỏ cho Mạc Phi.

Mạc Phi cầm lấy, nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, giận dỗi nói, “Cuộc đời là của anh, tại sao muốn quyết định gì cũng phải hỏi ý tôi?”

Oss và Mạc Phi liếc mắt nhìn nhau.

Mạc Phi hỏi, “Vậy em có muốn anh đi không?”

An Cách Nhĩ trừng hắn.

“Anh chỉ tham khảo thôi.”

“Anh tự quyết định đi.” An Cách Nhĩ lười biếng trả lời.

Mạc Phi gật đầu với Oss, xuống xe.

An Cách Nhĩ cũng xuống theo.

Mạc Phi khó hiểu nhìn hắn, “Em cũng đi?”

“Đương nhiên rồi!” An Cách Nhĩ than thở, “Ý anh thì anh quyết định, còn ý tôi thì tôi quyết định.”

Oss lanh mồm lanh miệng, nhịn không được hỏi, “Hai người đang muốn chia tay?”

“Không có!” Mạc Phi lập tức lắc đầu, xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Chúng ta sẽ không chia tay, phải không?”

An Cách Nhĩ thấy Mạc Phi lo lắng, thở dài, vươn tay sờ tóc hắn, “Tất nhiên.”

Mạc Phi thở ra một hơi, hoàn toàn an tâm.

Oss lắc đầu, đeo tai nghe ngồi trong xe chờ, hai người này đều là vợ chồng già rồi, học đám con nít cãi nhau làm gì? Cứ sống như vậy chẳng phải tốt lắm sao?

Bước vào sân trường, Mạc Phi có vẻ rất ngạc nhiên với khung cảnh xung quanh, sinh viên bước đi trong sân trường đều bằng tuổi hắn, có người còn lớn hơn hắn nữa.

An Cách Nhĩ đi phía sau, trầm mặc không nói tiếng nào.

Hỏi vài sinh viên trong trường, biết được Chu Thành Văn rất nổi tiếng, phòng làm việc của ông nằm ở tầng hai dãy lầu phía đông.

An Cách Nhĩ và Mạc Phi tới đó, phát hiện cửa phòng đã khóa, xuyên qua lớp kính trên cửa sổ nhìn vào trong, không có ai.

“Một chuyến đi uổng phí.” Tuy rằng lời nói thì tiếc nhưng trên mặt An Cách Nhĩ lại hiện ra nụ cười, kéo Mạc Phi, “Về nha?”

Mạc Phi đành phải theo hắn đi về.

Nhưng hai người vừa tới góc, chuẩn bị xuống cầu thang, lại nghe trong phòng có tiếng “Bang bang bang”, còn có tiếng cào rất chói tai, giống như tiếng cào móng tay vào kim loại.

Mạc Phi xoay đầu nhìn, “Tiếng gì vậy?”

An Cách Nhĩ không rõ, có dự cảm không tốt, kéo tay Mạc Phi, “Đi thôi.”

Mạc Phi đành phải gật đầu, nhưng di động đột nhiên reo lên.

Mạc Phi bắt máy, là Oss gọi.

“Tiếng gì vậy?” Oss ngồi trong xe thông qua máy nghe trộm, nghe được rất rõ ràng.

“Nga, trong phòng không có ai, nhưng hình như có tiếng gì đó.”

“Không có ai? Chu Thành Văn không có ở đó?” Oss kinh hỉ, “Tốt quá! Hai người chờ chút!”

An Cách Nhĩ và Mạc Phi khó hiểu liếc nhìn nhau — Chờ cái gì?

Lát sau, Oss kích động chạy như bay tới chỗ hai người, nhỏ giọng nói, “Hai người canh cửa giùm tôi!”

An Cách Nhĩ và Mạc Phi cả kinh, “Anh muốn làm gì?”

“Xuỵt, tôi đã sớm điều tra, bình thường giờ này giáo viên đều đi dạy học hết rồi, chưa về đâu! Nếu về thật thì chặn ông ta lại.” Nói xong, hắn lấy ra chiếc chìa khóa vạn năng.

“Cảnh sát làm vậy là không tốt!” An Cách Nhĩ nhíu mày, giữ chặt Oss, “Bên trong có tiếng động, có thể là nuôi chó hay gì đó.”

“Thật sao?” Oss dán tai vào cánh cửa, khó hiểu, “Đâu có, nếu nuôi chó thì đã kêu rồi.”

Mạc Phi và An Cách Nhĩ đứng đối diện — Liếc mắt nhìn một cái cũng tốt, tìm hiểu chút ít về người này.

“Tôi cũng đâu có ăn trộm thứ gì.” Oss cười hì hì, nói với An Cách Nhĩ, “Lát nữa tôi mở cửa ra, cậu dùng năng lực thần kỳ liếc mắt nhìn một cái, nhìn xem Chu Thành Văn này rốt cuộc có bí mật gì!”

An Cách Nhĩ nhíu mày, “Tôi đâu phải thần côn!”

“Khách khí cái gì, khổ quá!” Oss nói xong, mở khóa, kéo cửa ra.

Ngay lúc Oss mở cửa, bỗng nhiên có một tiếng “Bang” thật lớn vang lên, cánh cửa bị một lực mạnh mở toang. Oss lảo đảo ngửa ra sau, cũng may phản ứng nhanh, nếu không đã bị cánh cửa đập vào mặt rồi. An Cách Nhĩ và Mạc Phi cũng sửng sốt. Cánh cửa nháy mắt đóng sầm lại, “Rầm” một tiếng, giống như có thứ gì đó đã chặn cánh cửa.

Trong nháy mắt đó, An Cách Nhĩ và Mạc Phi đều thấy rõ vật kia là gì — Một chiếc búa dính đầy máu.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.