“Cà vạt được chưa?” Thân Nghị không được tự nhiên chỉnh sửa quần áo, hỏi Oss ở bên cạnh.
Oss cầm xấp văn kiện dày cui, thấy Thân Nghị căng thẳng, trêu chọc, “Thân Nghị, An Cách Nhĩ làm gì quan tâm tới cà vạt của chú.”
Thân Nghị liếc hắn.
Oss cười xấu xa, “Ai nha, chú nói thử coi, đã hai năm, có khi nào Emma yêu người nào khác rồi không?”
Thân Nghị căng thẳng, “Sao có thể, mấy hôm trước tôi vừa gọi điện cho bà ấy…”
“Về tới rồi!”
Cửu Dật đang dựa vào cột đèn ngoài đầu hẻm, vẫy tay với hai người.
Có một chiếc taxi chậm rãi quẹo vào hẻm, cửa xe mở ra, Emma bước xuống.
“Emma!” Thân Nghị lập tức phóng tới phụ lấy hành lý.
Emma chào hỏi mọi người.
Oss lấy hành lý xuống, nhìn trong xe rồi nhìn ngoài xe, ngay cả trong cốp xe cũng nhìn luôn, khó hiểu hỏi Emma, “An Cách Nhĩ đâu bà?”
“Nga, sau khi xuống máy bay, nó nói muốn tới một chỗ, tối nay mới về.” Emma nhìn cửa phòng tranh, có chút cảm khái, dù biết là không có khả năng nhưng vẫn hỏi mọi người, “Mấy ngày nay Mạc Phi có về không?”
Mọi người ngẩn người, bất đắc dĩ lắc đầu.
“Mạc Tần giấu hắn quá kỹ, chúng tôi đã cố gắng thông qua rất nhiều đường để tìm tin tức, nhưng vẫn không tìm ra.” Thân Nghị cũng đành chịu.
“Ai…” Emma nhìn phòng tranh, nếu Mạc Phi ở trong nhà, mở cửa ra kêu một tiếng “An Cách Nhĩ” thì tốt biết mấy.
…
Thành phố K.
Nhà xưởng bỏ hoang vẫn còn nguyên xi.
An Cách Nhĩ tìm được chìa khóa trong hốc gạch, mở cánh cửa cũ nát, dẫn theo Ace bước vào căn phòng nhỏ.
Căn phòng đã lâu lắm rồi không có ai ở.
An Cách Nhĩ sờ sờ công tắc, mở lên, đèn vẫn bật sáng.
An Cách Nhĩ bước tới chiếc giường đơn sơ, ngồi xuống, trên đầu giường còn đặt lò sưởi.
Mở lò sưởi, An Cách Nhĩ dựa vào đầu giường, nhìn lò vi ba ở trên bàn, ngẩn người.
Lò sưởi cũng không làm căn phòng ấm lên, An Cách Nhĩ rụt chân tay vào ống quần và ống tay áo. Ace nhảy lên giường, lẳng lặng nằm bên cạnh An Cách Nhĩ. An Cách Nhĩ tựa nửa người vào thân nó, tìm kiếm chút ấm áp.
Dần dần hắn chìm vào giấc ngủ.
Mùi xi măng trên tường, còn có sàn nhà, mang theo một hương vị bụi đất thản nhiên.
An Cách Nhĩ nhớ rất rõ hương vị này.
Một đêm nọ, có một thanh niên xông vào phòng tranh của hắn, trên cánh tay bị thương nhưng lại cố chấp tỏ vẻ không sao, trên thân thể người đó có hương vị này — hương vị quyện giữa ánh nắng và bụi đất. Đôi mắt của người đó rất sáng, khi nhìn người khác còn mang theo vài phần phòng bị, giống như một con chó đã bị vứt đi rất nhiều lần, hung hãn lại yếu ớt. Nhiều năm trôi qua, thanh niên đã trưởng thành, rời đi, chỉ để lại ký ức. Đối với một người có trí nhớ quá tốt thì khi nhớ lại mọi chuyện, nó giống như một lần nữa trải qua, vô cùng chân thật, vì thế, ở mỗi cảnh trong giấc mơ, đều chỉ có thể lặp đi lặp lại sự nhớ nhung. Cho dù có năng lực suy luận, nhưng nó không có nghĩa là biết trước tương lai, cơn gió cũng không thổi tin tức tới cho hắn, có đôi khi, mất đi một người lại giống như mất đi cả thế giới, con người kỳ lạ lắm.
Chẳng biết An Cách Nhĩ ngủ bao lâu, lúc hắn tỉnh lại, đã không còn rét lạnh, ngược lại còn rất ấm áp, rất thoải mái.
Nhìn xung quanh, Ace ban nãy làm gối đầu cho hắn đã không còn nằm trên giường, nó đang ngồi xổm dưới giường nhìn hắn, thấy hắn tỉnh liền vẫy đuôi.
An Cách Nhĩ ngồi dậy, thấy trên người có tấm thảm bằng lông cừu. Hắn hơi sửng sốt, nhảy xuống giường, chạy ra ngoài cửa nhìn.
Bên dưới có một chiếc taxi.
Tài xế đang ngồi đọc báo, nghe thấy tiếng mở cửa liền ló đầu ra hỏi, “Đưa cậu tới phòng tranh ở thành phố S?”
An Cách Nhĩ nhìn tài xế trong chốc lát, lại nhìn vào trong.
An Cách Nhĩ nhìn lại tấm thảm, có nhiều nếp nhăn, lại nhìn xuống sàn, bên dưới vô cùng lộn xộn.
An Cách Nhĩ nhớ lại.
Hình như lúc nãy càng ngủ càng thấy lạnh, chẳng biết Ace làm sao xuống giường, nhưng sau đó nó đã ngậm một cái thảm tới đắp cho hắn.
An Cách Nhĩ quay lại giường, ngồi xổm xuống nhìn, thảm dưới sàng đã bị đem đi vài cái, có chút lung tung.
Ace vẫy đuôi, An Cách Nhĩ sờ đầu nó, trong lòng có chút mất mát.
An Cách Nhĩ ôm thảm lên, “Xoạch” một tiếng, có cái gì đó rớt ra.
An Cách Nhĩ cầm lên xem, là một gói kẹo. Có chút khó hiểu, nhìn ngày đóng gói — Khoảng hai tháng trước, ngày hết hạn là năm sau. An Cách Nhĩ mở gói kẹo, bên trong là mấy cục kẹo đủ màu sắc.
Ôm tấm thảm, cầm gói kẹo, An Cách Nhĩ bước ra khỏi căn phòng, cẩn thận khóa cửa lại, leo vào taxi.
Ace cũng nhảy lên, gác đầu lên đầu gối An Cách Nhĩ.
“Mỗi ngày tôi đều đến đây, hơn hai năm rồi, cuối cùng cậu cũng tới.” Tài xế nói.
An Cách Nhĩ khó hiểu nhìn tài xế, “Mỗi ngày đều tới?”
“Hai năm trước, có một thằng nhóc cho tôi tiền, vừa lúc đó vợ của tôi đang cần tiền chữa bệnh, hắn đã cứu mạng tôi. Hắn cũng chẳng có yêu cầu gì khác, chỉ bảo tôi mỗi ngày tới đây ba lần, sáng một lần, chiều một lần, tối một lần, nhìn xem có ai tới không. Nếu đèn sáng thì chờ ở đây, chờ cho có người đi ra thì chở người đó tới địa chỉ này.” Tài xế nói xong, chỉ chỉ tờ giấy dán trong tay, cười cười nhìn An Cách Nhĩ qua kính chiếu hậu, “Hắn nói cậu không biết đường, sẽ bị lạc.”
An Cách Nhĩ lẳng lặng nghe, nhét một cục kẹo vào miệng, vị ngọt của kẹo còn mang theo mùi hồng trà, cực kì giống điểm tâm và ly hồng trà mà Mạc Phi làm cho hắn mỗi buổi chiều.
“Bác gì ơi.” An Cách Nhĩ đưa gói kẹo cho ông nhìn, “Ở gần đây có bán loại kẹo này không?”
“Có.” Tài xế gật đầu, “Mấy đứa con nít ở đây đều thích ăn loại kẹo này, là đặc sản bản địa, mấy chỗ khác không có bán.”
“Tôi muốn mua.” An Cách Nhĩ nói.
Tài xế cười cười, mở ngăn kéo, lấy ra một bao lớn, thuận tay đưa cho hắn, tiếp tục lái xe, “Chàng trai kia nói với tôi, chuẩn bị một bao lớn, cứ hai tháng đổi một lần, nếu cậu mở miệng hỏi thì đưa cho cậu.”
An Cách Nhĩ cầm lấy, ôm chung với tấm thảm, hỏi, “Chàng trai kia, có bộ dáng thế nào?”
“Cậu không biết?” Bác tài xế kinh ngạc.
An Cách Nhĩ ăn kẹo, chấp nhất hỏi, “Có bộ dáng thế nào?”
“Nga, khoảng chừng hai mươi tuổi, vóc dáng cao ráo, nhìn rất đẹp trai!” Tài xế cười cười, “Rất thuận mắt.”
An Cách Nhĩ nhẹ nhàng vuốt lông Ace, khóe miệng mang theo ý cười — Nhìn đi! Có được một người giống như có được cả thế giới, người kia chỉ cần dùng một cục kẹo đã có thể biến cả thế giới của hắn trở nên ngọt ngào.
Trước khi trời tối, chiếc xe cũng đã an toàn về tới phòng tranh, ngoài cửa mọi người đang xếp hàng chờ, Emma rất lo lắng, An Cách Nhĩ không mang theo điện thoại, mọi người sợ hắn bị lạc đường.
Mở cửa xe, An Cách Nhĩ ôm đống đồ xuống, nói cám ơn với bác tài xế.
Oss đứng ở phía trước kinh hãi há to miệng — Hơn hai năm không gặp, vẻ ngoài của An Cách Nhĩ không hề thay đổi, nhưng lại lễ phép mới ghê chứ! An Cách Nhĩ có thể lễ phép nói cám ơn với bác tài xế! Ông trời ơi! Ông muốn Mạc Phi gặp chuyện sao hả?
Chờ xe lái đi rồi, An Cách Nhĩ xoay đầu lại, đầu tiên là nhìn biểu tình của Oss, hơi nheo mắt, “Anh mới gặp chuyện đó!”
Thiếu chút nữa Oss nuốt luôn lưỡi vào bụng, ho khan — Không thay đổi, vẫn là thần côn!
Đồng thời, Ace đã vui mừng chạy về phía Oss.
“Oa!” Oss bị Ace bổ nhào vào người, té ọach xuống đất, Ace vẫy đuôi ra sức liếm mặt hắn, làm cho mặt Oss dính đầy nước miếng.
“Ha ha!” Oss cũng rất vui vẻ, ngoại trừ cắn quần hắn, Ace cũng rất nhớ hắn a.
“Đã lâu không gặp, An Cách Nhĩ.” Thân Nghị bước tới, chào hỏi hắn.
An Cách Nhĩ gật đầu, quả nhiên, lễ phép với bác tài xế chỉ là trường hợp cá biệt.
“Chít chít!”
Nghe thấy thanh âm quen thuộc, An Cách Nhĩ xoay đầu, có một con gì đó màu trắng phóng lên vai hắn, là một con sóc bay nhỏ nhắn đang ngổi xổm trên đầu vai, mở mắt to nhiệt tình nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ dùng má cọ cọ nó, “Eliza, mày khỏe không?”
Eleza vẫy đuôi, không biết có phải được cọ An Cách Nhĩ cho nên vui lắm hay không, chiếc đuôi to vẫy liên tục, Cửu Dật ghen tị nói, “Eliza, chỉ có hôm nay thôi nha, tao ghen rồi đó!”
Gặp lại nhau sau một thời gian dài, bởi vì tính cách của An Cách Nhĩ quá trầm tĩnh cho nên cũng không tạo nên một màn cẩu huyết.
Emma bận rộn trong bếp, mọi người không muốn bà làm quá sức, cho nên ở lại giúp bà quét dọn phòng tranh.
An Cách Nhĩ ngồi trên chiếc ghế sô pha quen thuộc, nhìn Cửu Dật đem vào một đống thư, nhíu mày, “Sao nhiều vậy?”
“Cái này mà nhiều?” Cửu Dật buồn cười, “Cậu chưa mở hòm thư ra coi? Bên trong chắc cả nùi đó!”
An Cách Nhĩ lại nhét vào miệng một viên khác, hai năm qua hắn chẳng đụng vào máy tính, ai lại muốn chạm vào cái đống kim loại dây nhợ lòng thòng thiếu mỹ cảm còn có tạp âm đó chứ.
“An Cách Nhĩ, cậu thích ăn kẹo từ bao giờ thế?” Oss vươn tay muốn lấy một cục.
An Cách Nhĩ giấu gói kẹo đi, không cho Oss ăn.
Oss dở khóc dở cười, “Đừng keo vậy chứ!”
An Cách Nhĩ nheo mắt lại, đưa gói kẹo tới trước mặt Oss, sau đó âm trầm nói, “Từ nay về sau không cho mấy anh ăn loại kẹo này, chỉ có tôi được ăn thôi!”
…
Mọi người giật giật khóe miệng — Quả nhiên, cho dù qua bao lâu, An Cách Nhĩ vẫn là An Cách Nhĩ, muốn cái gì đều không có lý do, cũng chẳng cần ai hiểu, dù sao hắn cũng là người chẳng biết phải trái!
“Cứ từ từ mà ăn, coi chừng sâu răng!” Oss lấy ra xấp văn kiện đã chuẩn bị xong, đưa cho An Cách Nhĩ, “Thần côn! Đại tiên! Nếu cậu đã về thì giúp tôi phá vụ án này đi.”
An Cách Nhĩ không có hứng, nằm trên ghế sô pha, miệng ngậm kẹo, gối đầu lên lưng Ace, đắp thảm lên người, xoay mặt nhìn, “Không có hứng!”
“Ê!” Oss đẩy hắn, “Cho chút mặt mũi cái coi!”
An Cách Nhĩ liếc hắn, hiển nhiên không hề có chút nhiệt tình nào.
“An Cách Nhĩ, vụ này đã làm khó chúng tôi lâu rồi.” Thân Nghị đốt điếu thuốc, nghiêm túc nói, “Chúng tôi bó tay mới nhờ tới cậu.”
An Cách Nhĩ nhìn Thân Nghị, có chút bất ngờ, “Chú mà cũng bó tay?”
Thân Nghị gật đầu, “Quả thật không tìm ra manh mối.”
An Cách Nhĩ nghĩ nghĩ, hỏi, “Vụ gì thế?”
Oss mở văn kiện, đưa tấm ảnh cho An Cách Nhĩ xem, “Cậu xem tấm chụp thi thể này đi.”
An Cách Nhĩ cầm lấy, nhìn xem, vươn tay sờ cằm, ngồi dậy.
Thân Nghị và Oss nhìn nhau cười — Có cửa rồi! Hắn có hứng!
An Cách Nhĩ nhìn chằm chằm tấm hình thật lâu, “Ân… Thú vị đó.”