Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 1-8: Bữa tối cuối cùng



Tích… tắc… tích… tắc…

Đồng hồ treo tường trong lâu đài bắt đầu phát ra âm thanh theo quy luật, mang âm sắc nặng nề, tựa như đang tỏ rõ bản thân đã được tạo ra từ rất xa xưa.

An Cách Nhĩ đứng trước chiếc đồng hồ, nhìn vào bên trong lớp thủy tinh, quả lắc hình tròn cũ kĩ, thay thế kim giây đung đưa qua lại, kim phút theo quy luật cứ sau sáu mươi giây sẽ lại nhíc, kim giờ sử dụng vận tốc chậm tới không thể nhận ra mà di chuyển.

“Có muốn uống trà không?”

Roy bưng khay trà tới bên cạnh An Cách Nhĩ, trên khay là tách trà màu bạc đẹp đẽ mang phong cách cổ xưa.

An Cách Nhĩ bưng tách trà, quan sát một chút, hỏi Roy, “Dụng cụ ăn uống màu bạc luôn làm cho người ta có cảm giác an tâm, đúng không?”

Roy cười cười, lễ phép gật đầu, đi dâng trà cho những người khác đang ngồi trên sô pha nói chuyện phiếm.

Mạc Phi từ bên ngoài bước vào, trong tay cầm vài quyển vở, “An Cách Nhĩ, em muốn thứ này phải không?”

An Cách Nhĩ cầm lấy, lật xem.

“Xem cái gì thế?” Mạc Tiếu vẫn luôn có hứng thú với nhất cử nhất động của An Cách Nhĩ, Tu Đức cũng thế, hai người đều chạy lại hóng chuyện.

Thứ An Cách Nhĩ xem chính là bản ghi chép những món đồ được cất giữ trong lâu đài, bên trong ghi lại một số tin tức cơ bản về những món đồ cất giữ trong kho hàng cùng với năm cất giữ.

Sau khi bưng trà, Roy lại đưa tới dĩa bánh ngọt tinh xảo, hỏi mọi người cơm tối muốn ăn cái gì.

An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ, hỏi, “Năm giờ mới chuẩn bị nấu cơm, vậy mấy giờ mới ăn?”

“Ở lâu đài, đúng bảy giờ mỗi ngày sẽ ăn cơm tối.” Roy trả lời.

“Mấy giờ đi ngủ?” An Cách Nhĩ hỏi tiếp.

“Dưới mười bốn tuổi thì trước chín rưỡi phải lên giường ngủ, từ mười bốn đến mười bảy tuổi phải lên giường ngủ trước mười một giờ rưỡi, trên mười tám tuổi thì không quy định.”

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ngày mai phải ăn cơm tối lúc sáu giờ.”

“Vâng.” Roy thấp giọng đáp, vô cùng thuận theo.

Những người khác đều kinh ngạc, địa vị của quản gia trong lâu đài thật ra rất cao, Roy bình thường chỉ nghe theo lời chủ nhân, cũng chính là Mạc Tần, thế mà hôm nay lại nghe theo lời An Cách Nhĩ.

Mạc Tiếu chụp lấy Roy, nhỏ giọng hỏi, “Ông cũng khuất phục?”

Roy cười cười, “Mạc Tần thiếu gia đã dặn dò, trong quá trình phá án, toàn bộ đều nghe theo lời An Cách Nhĩ tiên sinh, không cần phải hỏi.”

“Mạc Tần đâu rồi?” Mạc Tiếu khó hiểu, mới vừa bắt đầu đã không thấy người đâu.

“Đang ở thư phòng.” Roy trả lời có chút bất đắc dĩ, vừa cười vừa nháy mắt.

Mạc Tiếu và Tu Đức liếc mắt nhìn nhau, không hiểu sao lại cảm thấy Mạc Tần sợ An Cách Nhĩ, thỏa sức dày vò hắn, hắn càng tận lực nhắm mắt làm ngơ.

“Tại sao lại bảo chúng ta xuống nhà lớn ăn cơm?” Sofia uống hồng trà, có chút khó hiểu.

“Lúc nãy không nghe Roy nói à?” Howell cầm ly vodka uống một hơi, “Phải chờ An Cách Nhĩ phá án.”

“Phá án?” Vương Tử Phái ngẩn người, “Ý là chúng ta nằm trong diện tình nghi?”

“Cần tra cái gì nữa? Chẳng phải đã rõ ràng lắm rồi sao?” Tư Đạt Phu hỏi.

“Rõ ràng?” Tu Đức tò mò, “Anh biết hung thủ là ai?”

“Hung thủ đã bắt đầu giết người từ năm mươi năm trước, từ năm mươi năm trước đã có năng lực giết người, ở đây chỉ có một.”

Mọi người đều sửng sốt, cùng nhìn về phía Howell.

Howell cười lạnh một tiếng, “Chưa có ai nói hung thủ chỉ có một. Vài người trong chúng ta có bậc cha chú và thế hệ ông bà đều phụ trách việc dạy học của Mạc gia, đặc biệt có người còn có chút tiền lệ.”

Nói xong, ông nhìn Tư Đạt Phu.

Nụ cười trên mặt hắn biến thành cười lạnh, tiếp tục uống trà.

Tu Đức khó hiểu hỏi Mạc Tiếu, “Tiền lệ gì a?”

Mạc Tiếu nhỏ giọng nói, “Cha của Tư Đạt Phu đánh chết người trong quán bar nên phải ngồi tù.”

Tu Đức kinh ngạc.

“Nếu đã nói thì nói luôn, trong lòng mang theo hận ý với tòa lâu đài này còn có một người.” Howell trông đã quá chén, “Nói ví dụ như bị một thế hệ gia chủ từ chối, vì thế một nhà văn học xuất sắc như cô ta vẫn chưa được gả cho ai.”

Sofia khẽ nhíu mày, liếc mắt nhìn Howell.

Mạc Tiếu nhún vai với Tu Đức.

“Có điều theo lời tương truyền của những thế hệ trước, vẫn luôn sống trong tòa lâu đài này, chỉ có Roy.” Tư Đạt Phu cười hỏi, “Trước khi Ước Hàn chết, hai người hình như có xích mích, đúng không?”

Roy bất đắc dĩ cúi chào mọi người lui đi làm bữa tối, hiển nhiên ông không có hứng thú cãi nhau.

“Cũng có thể là tên toán học.” Sofia quả nhiên có tính tình không tốt như vẻ ngoài, “Đâu phải ngày nào cũng có lớp, chẳng biết ở trong lâu đài làm cái gì.”

Vương Tử Phái đang cầm tách trà ngắm phong cảnh, chẳng biết có nghe thấy lời của Sofia hay không, xoay đầu chỉ ra cửa sổ nói với Tu Đức, “Andrew hình như lại chạy rồi.”

Tu Đức cả kinh, vọt tới cửa sổ, “Á! Rào chắn lại bị nó phá rồi!”

Tu Đức lập tức vọt ra ngoài, Vương Tử Phái tiếp tục uống trà.

“Andrew là con nào?” An Cách Nhĩ không hề có hứng thú với cuộc cãi nhau cuối cùng cũng lên tiếng.

“Là anh của Anne.” Mạc Phi nói, “Tính tình của nó hoàn toàn ngược lại với Anne, một con ngựa rất mạnh mẽ, chạy trốn rất nhanh!”

“An Cách Nhĩ.” Tư Đạt Phu cảm thấy rất hứng thú, theo sát An Cách Nhĩ, tính cách của hắn so với mấy người còn lại có vẻ là không nghiêm túc nhất, “Tôi nghe nói cậu giúp cảnh sát phá rất nhiều vụ án, cậu cảm thấy vụ đĩa xoay là án mưu sát?”

An Cách Nhĩ đặt tách trà xuống, xoay đầu nhìn hắn, gật đầu, “Đúng vậy.”

Mọi người đều xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.

“Cậu biết hung thủ là ai?” Sofia hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Biết.”

“Là ai?” Howell tò mò.

“Ông đoán đi.” Giọng điệu của An Cách Nhĩ thoải mái, rất giống như bảo người ta chơi trò chơi đoán vật trong bao vải.

Vương Tử Phái xoay đầu nhìn An Cách Nhĩ, “Hung thủ là một trong số chúng tôi à?”

An Cách Nhĩ hỏi lại, “Anh cảm thấy thế nào?”

Vương Tử Phái không nói gì, tiếp tục uống trà.

Mọi người nhìn nhau.

“Hay là cậu chẳng biết hung thủ là ai, chỉ muốn phô trương thanh thế?” Tư Đạt Phu dùng phép khích tướng, “Đừng quên, người đẩy cây kim lúc nãy là cậu, nếu không có gì bất ngờ xảy ra, cậu chỉ có thể sống tới sáng ngày mai…”

Nói còn chưa xong, hắn liền nhìn thấy ánh mắt của Mạc Phi mang vẻ không tốt.

Khi mấy giáo viên này vừa mới tiếp nhận Mạc Phi, chính bản thân họ cũng không hiểu, một thiếu gia lưu lạc ở ngoài vừa mới trở về thì rốt cuộc cần bồi dưỡng cái gì? Hơn nữa bọn họ cũng đã nhìn thấy học bạ của Mạc Phi, đều có chút kinh hách, đây căn bản là một thiếu niên bất lương a, còn phạm tội bạo lực.

Mọi người đều chuẩn bị trận địa sẵn sàng chiến đấu, chỉ tiếc xuất hiện trước mặt bọn họ không phải một tên đầu tóc màu mè, miệng mắng chửi lời thô tục, mà là một thanh niên nho nhã lễ độ, trưởng thành từ sớm. Mạc Phi ngày thường không thích nói chuyện, học rất mau, vượt ngoài dự đoán của bọn họ. Nhưng Mạc Phi luôn giữ trạng thái không biểu hiện cảm xúc, nói ví dụ như giận dỗi, vui vẻ, hưng phấn, bất an, vân vân… Hắn hoàn toàn không giống những học sinh bình thường, sẽ không bất mãn vì giáo viên phê bình, lại càng không vui mừng khi được giáo viên khen ngợi, tất cả đều rất bình tĩnh.

Là người trưởng thành, chính bọn họ cũng biết loại tình cảm này gọi là xa cách. Một đứa nhỏ không làm nũng hay phát giận với người lớn, tỏ vẻ hắn căn bản không cần tới bọn họ, cho nên, giữa mọi người vẫn luôn giữ vẻ khách sáo, quan hệ chỉ đơn giản là giáo viên và học trò.

Bây giờ, không chỉ có Tư Đạt Phu, bốn giáo viên ở đây đều nhận thấy ánh mắt không chứa thiện ý của Mạc Phi, ngoại trừ cảnh cáo Tư Đạt Phu, hình như còn nhắc nhở bọn họ, đừng hòng mạo phạm An Cách Nhĩ.

Mạc Phi đã sớm không còn là người không thể kiềm chế tính tình của ngày xưa, nhưng bản chất của con người thì không thể thay đổi, trên người Mạc Phi luôn toát ra hơi thở của mãnh thú.

Mấy giáo viên liền im bặt, Howell và Sofia đều đã từng sống chung thời đại với cha của Mạc Phi, Howell biết ông nội của Mạc Phi, Mạc Phi được sở hữu dòng máu thanh khiết nhất của gia tộc, trên người Mạc Tần không hề có hơi thở cực kì nguy hiểm này.

Trong lúc nhất thời, không khí xung quanh liền trở nên xấu hổ.

Mạc Tiếu ngồi xổm xuống sờ đầu Ace, “Con Husky này ngoan ghê, có cảm giác rất trung thành!”

“Đúng rồi An Cách Nhĩ.” Mạc Tiếu dường như thường xuyên là người đứng ra hòa giải, chuẩn bị đổi chủ đề, “Ăn cơm tối lúc sáu giờ với bảy giờ khác nhau chỗ nào?”

“Vấn đề thói quen.”An Cách Nhĩ thuận miệng đáp, nói xong, vẫy vẫy Mạc Phi, “Lát nữa mới tới giờ cơm, chúng ta đi dạo xung quanh đi.”

Mạc Phi đồng ý, kéo tay An Cách Nhĩ, “Để anh dẫn em tới chỗ này, em nhất định sẽ thích.”

An Cách Nhĩ mỉm cười, bị Mạc Phi kéo đi.

Mạc Tiếu lại thêm một lần cảm khái, Mạc Phi đối xử với An Cách Nhĩ lúc nào cũng là siêu siêu siêu ôn nhu.

“Thật không hiểu Mạc Phi thích hắn ở chỗ nào.” Sofia nhíu mày.

“Mạc Phi giống cha nó.” Howell luôn chớp thời cơ để châm chọc Sofia, “Đối với người mình yêu thì có tới chết cũng không thay đổi, đối với người mình không có hứng thì có liếc mắt cũng không thèm làm.”

Sofia đặt tách trà xuống, đứng dậy, “Tên già khú đế nhưng không chịu chết như ông nên bị nguyền rủa.” Nói xong liền xoay người đi.

Howell cười lạnh, cũng ngáp một cái về phòng.

“Thật ra An Cách Nhĩ rất mê người, đúng không?” Tư Đạt Phu bước tới bên cửa sổ, hỏi Vương Tử Phái đang ngẩn người nhìn ra ngoài.

Lúc này, Mạc Phi và An Cách Nhĩ đang nắm tay nhau bước ra khỏi lâu đài, hướng về sân ngựa, biểu tình của hai người giống như một cặp tình nhân đang đi dạo, bên cạnh là Ace vui vẻ chạy theo, có khi thì chạy xung quanh hai người.

“Đúng là một đôi hoàn mỹ.” Tư Đạt Phu vươn tay phủi bụi trên bả vai áo Vương Tử Phái, “Nếu có chuyện gì xảy ra với An Cách Nhĩ, Mạc Phi nhất định sẽ đau lòng tới chết.”

Vương Tử Phái cầm tách trà, nhợt nhạt uống một ngụm, lắc đầu.

“Cậu cảm thấy Mạc Phi sẽ không đau lòng?” Tư Đạt Phu kinh ngạc nhìn Vương Tử Phái.

Vương Tử Phái tiếp tục lắc đầu, “Giết An Cách Nhĩ rất khó, tôi vừa tính thử hai trăm cách, tất cả đều không thể thành công.”

“Khụ khụ…” Tự Đạt Phu bị sặc, kinh hãi nhìn Vương Tử Phái.

Vương Tử Phái đặt tách trà xuống, cũng về phòng nghỉ ngơi.

Mọi người đều về phòng, trong phòng khách chỉ còn lại Mạc Tiếu, hắn đang suy nghĩ bây giờ đi làm bài tập hay đi tìm Mạc Phi bọn họ, học sinh trung học đúng là có nhiều chuyện phiền não thật.

Chuông điện thoại đột nhiên reo lên.

Mạc Tiếu bắt máy, “Alo? Nga, An Cách Nhĩ… Đúng vậy, trong phòng giờ chỉ có mình tôi à… Hả?”

An Cách Nhĩ ở đầu dây bên kia hình như nói điều gì đó rất kì quái, Mạc Tiếu rất hoang mang, “… Được rồi.” Cúp điện thoại, Mạc Tiếu chạy tới trước đồng hồ, mở lớp kính thủy tinh ra.

An Cách Nhĩ trả điện thoại lại cho Mạc Phi, dựa vào hàng rào.

Trong sân ngựa, Tu Đức đang dắt ngựa về chuồng, Ace cũng chạy vào trong. Chó và ngựa dường như là trời sinh bạn tốt, Ace chạy vào bầy ngựa, được chạy trên đồng cỏ rộng lớn là hạnh phúc lớn nhất của chó, đặc biệt là Husky! Đây vốn là tính cách tiềm tàng của sói ẩn trong mình Husky, chờ đợi thỏa sức chạy nhảy giữa đồng hoang cô quạnh, cam nguyện trở thành chó, ngoại trừ rất yêu con người ra thì thật sự không có lý do nào khác để giải thích.

“An Cách Nhĩ.”

Mạc Phi vươn tay, nhẹ nhàng vén tóc ra sau tai cho An Cách Nhĩ, “Không có nguy hiểm thật chứ?”

An Cách Nhĩ khẽ cười, hỏi Mạc Phi, “Ngoài chuồng ngựa ra thì còn gì có thể tôi sẽ thích không?”

“Còn!” Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ chạy vào lâu đài.

Chiếc áo sơmi rộng thùng thình, quần dài màu đen ôm chân, cùng với mái tóc dài tung bay trong gió, thanh niên đẹp trai tuấn mỹ như chàng hoàng tử vừa chạy trốn khỏi tòa lâu đài, vì muốn gặp người trong mộng mà vượt qua bụi gai rào chắn, trong mắt là tình ý cực nóng cùng với sự che chở ôn nhu.

Mạc Tần đứng bên cửa sổ trên lầu ba, nhìn Mạc Phi kéo tay An Cách Nhĩ, hai thân ảnh như hòa làm một.

“Ai…” Mạc Tần xoa mi tâm, thở dài.

“Mạc Phi thiếu gia trông rất giống lão gia.” Roy đứng cạnh bàn làm việc, giúp Mạc Tần sắp xếp lại giấy tờ.

Mạc Tần ngồi xuống ghế, “Ông rất thích An Cách Nhĩ à?”

Roy gật đầu.

“Tại sao?” Roy khó hiểu, “Tính cách của hắn rất đáng ghét.”

Roy nở nụ cười, “Bản thân hắn không phải muốn người ta ghét mình, mà là không muốn lấy lòng bất kì ai. Ở điểm này, Mạc Phi thiếu gia cực kì giống hắn.”

“Tính ngạo mạn, vô lễ là do hắn dạy dỗ mà ra thì có.” Mạc Tần bất mãn, hai tay đan vào nhau, chống cằm, “Rốt cuộc hung thủ là ai? Chấp nhất như vậy là vì cái gì?”

Roy trầm mặc một lát, thấp giọng nói, “Có lẽ mỗi việc đều có lý do của nó.”

Mạc Tần khó hiểu nhìn ông.

Roy dọn dẹp xong xấp giấy tờ, “Tôi đi chuẩn bị cơm tối.”

Nói xong, ông liền rời khỏi.

Mạc Tần nhíu mày, nhìn những bức tranh vẽ những gia chủ của Mạc gia treo trên tường, ở ngoài hành lang đột nhiên truyền tới tiếng bước chân.

Mạc Tần biết, Mạc Phi dẫn An Cách Nhĩ tới phòng sách ở kế bên.



Kính… coong…

Đồng hồ đã điểm bảy giờ, tới giờ ăn bữa tối.

Mọi người lục tục xuống phòng khách, Mạc Tần ngồi ở vị trí gia chủ, theo thói quen trải khăn ăn ra, ngẩng đầu. Nhìn thấy bốn giáo viên dạy kèm, bên kia là Tu Đức và Mạc Tiếu, không hề thấy mặt mũi An Cách Nhĩ và Mạc Phi đâu.

Mạc Tần khẽ nhíu mày, “Hai đứa nó đâu?”

“Hình như còn ở trong phòng sách.” Roy đáp.

“Đi gọi…”

“A!!”

Mạc Tần vốn định bảo Roy đi gọi bọn họ xuống ăn cơm, nhưng bên ngoài đột nhiên vang lên tiếng hét thảm.

Tất cả đều ngẩn người, Mạc Tiếu chạy ra ngoài, nhìn thấy mấy người hầu đang chỉ lên lầu ba.

Mạc Tần và những người khác cũng chạy ra, nhìn thấy lầu ba khói bốc cuồn cuộn, lửa cao ngút trời.

“Là phòng sách…”

Mạc Tiếu còn chưa nói xong, chợt nghe “Xoảng” một tiếng, cửa sổ thủy tinh trên lầu ba bị chiếc ghế đập nát.

Mọi người lui ra sau, tránh được cái ghế rơi xuống.

Mạc Phi dùng một chiếc ghế khác đập nát mấy mảnh thủy tinh còn lại trên cửa sổ, kéo An Cách Nhĩ ở phía sau.

An Cách Nhĩ đã cởi áo khoác ra, Mạc Phi dùng áo khoác che đầu An Cách Nhĩ lại, ôm hắn nhảy xuống lầu.

Mạc Tiếu và Mạc Tần kéo mọi người ra hai bên, tạo khoảng trống chính giữa. Mạc Phi bay xuống, thuận thế lăn vài lòng, tay vẫn ôm chặt An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ búng áo khoác, cười với Mạc Phi, “Kích thích quá nha ~”

Mạc Phi nhẹ nhàng thở ra, mọi người nhìn nhau — Nhảy từ lầu ba xuống, năng lực cân bằng thật dễ sợ.

Mạc Phi cẩn thận đỡ An Cách Nhĩ đứng dậy.

Mạc Tần lập tức gọi người tới dập lửa, chuyện đáng sợ nhất chính là cháy phòng sách, hơn cả ngàn cuốn chứ chẳng chơi!

“Cửa phòng sách bị khóa trái.” Mạc Phi nói với Mạc Tần.

Mạc Tần ngây ra, “Cái gì?”

“Phòng đột nhiên bốc cháy!” Mạc Phi nhíu mày, “Chúng tôi đang đọc sách, bức màn đột nhiên bốc cháy! Muốn mở cửa chạy ra thì phát hiện cửa bị khóa, chẳng biết tại sao bức màn lại dễ cháy như vậy, cả phòng đột nhiên cháy lớn, đành phải phá cửa sổ phóng ra.”

Mạc Tần nhíu mày, rất hợp với lời nguyền — Chết cháy? Nhưng lần này không chính xác, không hề thành công.

An Cách Nhĩ thảnh thơi bước vào trong lâu đài, giống như không có gì xảy ra, “Cơm tối có món gì vậy?”

Mạc Tần há to miệng — Rốt cuộc tim của cậu là thuộc loại nào vậy…

“Đám cháy có vẻ còn lớn.” Mạc Tần bọn họ chạy vào trong, Roy dẫn mọi người từ lầu hai xuống, “Thiếu gia, đã dập được lửa.”

Mạc Tần thật ra rất bất ngờ, “Nhanh vậy sao?”

“Đương nhiên là nhanh rồi, đám cháy vốn không nghiêm trọng.” An Cách Nhĩ sờ sờ lỗ tai của Mạc Phi, “Đã khiến Mạc Phi kinh ngạc.”

Mạc Tần hồ nghi quay về bàn ăn.

An Cách Nhĩ nói với Roy, “Mang thức ăn lên đi, tôi đói rồi.” Vừa nói vừa tao nhã trải khăn ăn, “Rượu khai vị với món khai vị có thể miễn, tôi không ăn đồ nguội, mang cho tôi canh hải sản, sau đó là một ly rượu nho, tôi không ăn đồ ngọt, nhưng nếu là món tráng miệng thì tôi muốn một dĩa bánh xốp vị chanh.”

“Vâng.” Roy gật đầu, gọi người hầu mang thức ăn lên.

Tất cả mọi người đều nghi hoặc ngồi xuống.

Mạc Tiếu nhìn An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, mặc kệ là lời nguyền hay hung thủ, nhưng có người đang muốn giết anh a, anh có thể ăn cơm sao?”

“Bữa cơm rất quan trọng.” An Cách Nhĩ cầm chén lên, “Bởi vì đây là bữa tối cuối cùng của hung thủ.”

“Cậu biết hung thủ là ai?” Vương Tử Phái hỏi, “Nếu chỉ là phỏng đoán thì cũng vô ích, phải có chứng cứ.”

An Cách Nhĩ gật đầu, cầm nĩa xiên miếng thịt bò đã được Mạc Phi cắt cho, mỉm cười, “Trong lúc ăn cơm, chúng ta chơi một trò chơi đi?”

“Trò chơi?” Mạc Tần xoa mi tâm, cảm thấy có chút đau đầu.

An Cách Nhĩ bỏ hết nấm vào chén của Mạc Phi, thong dong vươn ngón tay, “Ở đây đã có thứ bị mất, mọi người đoán thử xem đó là gì?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.