An Cách Nhĩ đột nhiên bảo mọi người chơi trò chơi, vì thế mọi người liền vừa ăn vừa nhìn An Cách Nhĩ.
Mạc Tiếu và Tu Đức rất vui vẻ, bởi vì bình thường Mạc Tần vô cùng nghiêm khắc với các lễ nghi quản giáo, lúc ăn cơm không khí vẫn luôn rất nghiêm túc, nhưng hôm nay có An Cách Nhĩ, rõ ràng đã thoải mái hơn rất nhiều.
“Mất cái gì thế?” Mạc Tiếu hỏi.
An Cách Nhĩ cười cười, “Chỉ cần chịu khó quan sát căn phòng này thì sẽ phát hiện đã đánh mất… Ê!”
Thấy mọi người lập tức xoay đầu nhìn xung quanh, An Cách Nhĩ liền ngăn cản, “Để công bằng, trò chơi tất nhiên phải có luật lệ.”
Mọi người xoay mặt nhìn hắn.
“Quy tắc sẽ như vầy.” An Cách Nhĩ nói, “Sau khi tôi đếm một hai ba bắt đầu, mọi người nhìn xung quanh, chỉ được nhìn không được nhúc nhích! Chờ tôi nói kết thúc thì viết đáp án ra giấy mà Roy đã chuẩn bị.”
Roy và vài người hầu bước tới, phát bút và giấy cho mọi người. Mỗi tờ đều đã được ghi tên ở mặt trái.
Sau khi phát xong, Roy cũng cầm tờ giấy, đứng bên người Mạc Tần.
Mạc Tiếu khó hiểu, “Roy cũng muốn chơi?”
Roy gật đầu, “Trông có vẻ thú vị.”
An Cách Nhĩ thấy mọi người đã chuẩn bị xong, liền nói, “Bắt đầu!”
Sau đó mọi người liền quan sát xung quanh căn phòng.
“Hết giờ!” Thanh âm An Cách Nhĩ vừa vang lên, Tu Đức và Mạc Tiếu liền xoay đầu lại, “Sao nhanh vậy?!”
Tư Đạt Phu cười cười, “Thầy đã dạy quan sát như thế nào? Phải chú ý chi tiết, chi tiết!”
An Cách Nhĩ nhìn Tư Đạt Phu, mỉm cười, “Anh đã nhìn thấy gì chưa?”
Tư Đạt Phu đắc ý, “Mỗi trò chơi đều có phần thưởng và hình phạt, nếu đoán đúng thì được cái gì?”
An Cách Nhĩ chớp mắt, “Tùy ý chọn thứ mình muốn.”
Tất cả đều nhướn mày, hấp dẫn nha.
Mạc Tần đỡ trán.
Tất cả cùng viết đáp án xuống giấy, Mạc Tần và Mạc Phi không tham gia, những người còn lại thì xem ra rất hăng hái.
Nữ người hầu thu giấy lại, đưa cho Mạc Tần.
Mạc Tần khó hiểu nhìn An Cách Nhĩ.
Ý An Cách Nhĩ muốn nói — Anh công bố đáp án đi.
Mạc Tần bất đắc dĩ, tùy tiện rút một tờ.
Tờ đầu tiên là của Mạc Tiếu — Trên bàn ăn thiếu một trái táo.
Mọi người xoay đầu nhìn bàn ăn, trong dĩa trái cây có bốn trái táo, ba trái chuối và hai trái cam.
Mạc Tần nhìn Roy.
Roy nói, “Lúc đầu có năm trái lận.”
Mạc Tiếu cười xấu xa, “Bởi vì tôi ăn mất một trái rồi, hahaha!” Nói xong hỏi Mạc Tần, “Tiền tiêu vặt của con có được tăng lên gấp đôi không?”
Mạc Tần bỏ tờ giấy sang một bên, bình tĩnh đáp, “Cái này có thể tính là tự trộm, mất tư cách chơi trò chơi!” Nói xong, tiếp tục rút ra tờ thứ hai.
Mạc Tiếu mếu máo khiếu nại An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, nghỉ hè tôi tới chỗ anh tá túc nha? Tôi muốn bỏ nhà đi!”
An Cách Nhĩ và Mạc Phi nhìn đôi mắt Mạc Tiếu – chẳng khác gì bóng đèn điện.
Mạc Tần rút ra tờ thứ hai, là của Roy.
Đáp án của Roy là — Thiếu một bộ đồ ăn.
…
Mọi người trầm mặc một lúc lâu, cùng nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhún vai — Lúc nãy hắn có nói là không cần, vì thế Roy không lấy cho hắn.
Mạc Tần nhìn Roy, Roy cười cười, “Tôi không muốn gì cả.”
Mạc Tần vừa lòng gật đầu.
Mạc Tiếu bất mãn, “Roy rất thành thật, phải tăng tiền lương!”
Mạc Tần nhịn, rút tiếp tờ thứ ba.
“Đáp án của Tư Đạt Phu là…” Mạc Tần giơ tờ giấy cho mọi người xem, “Lớp kính thủy tinh ở cửa sổ áp mái.”
Mọi người ngẩng đầu nhìn. Kính thủy tinh trên cửa sổ áp mái đúng là đã vỡ.
“Chắc là do lúc nãy khi Mạc Phi đập kính, mảnh thủy tinh ở đó cũng bị vẩy văng trúng làm bể.” Roy ngẩng mặt nhìn, nói, “Ngày mai tôi sẽ nhờ người leo lên thay.”
Vương Tử Phái nhìn An Cách Nhĩ, “Thứ chúng ta đánh mất không phải mười phút, có thể nói là năm mươi năm qua, người trong tòa lâu đài này đều xem nhẹ cái gọi là thời gian, phải không?”
An Cách Nhĩ dùng thìa gõ nhẹ lên thành chén, phát ra tiếng kêu dễ nghe, gật đầu, “Không hổ là con cháu của Vương Cầm.”
Mạc Tần mất hứng thu lại mấy tờ giấy, hỏi An Cách Nhĩ, “Chơi trò chơi xong rồi. Nó có liên quan gì tới hung thủ?”
An Cách Nhĩ uống một hớp canh, chỉ chỉ Howell.
Tất cả cùng sửng sốt, xoay đầu nhìn ông.
Tu Đức đang ngồi cạnh Howell, hắn lập tức nhích sang chỗ Mạc Tiếu, “Howell, ông là hung thủ thật á?”
Howell dở khóc dở cười, “Này này!”
An Cách Nhĩ tao nhã dùng khăn lau miệng, nói, “Nga, ý tôi là trước khi tôi công bố hung thủ là ai thì nên đổi ghế cho ông ta, mắc công mới nói được câu đầu thì đã cháy rồi.”
Mọi người cả kinh, Howell lập tức đứng dậy, “Cái gì?!”
Roy bước tới kiểm tra chiếc ghế, bên dưới chiếc ghế được dán một chiếc túi đựng xăng, mà trên lớp nhung đỏ ở lưng ghế lại có một lớp dầu, nó cũng đã dính vào lưng áo của Howell. Bên cạnh chiếc ghế có một sợi dây nối với túi xăng đã được thấm dầu, nếu mà cháy thì Howell có thể bị đốt luôn.
“Ông bị đốt là chuyện nhất định sẽ xảy ra.” An Cách Nhĩ bình thản nói, ăn miếng thịt bò Mạc Phi đút cho, “Không tin mở chai rượu ra xem đi.”
Howell cởi áo khoác ra, nghi hoặc lấy chai rượu luôn để trong túi… Mở ra liền ngửi thấy mùi, kinh hãi — Là xăng!
“Ai đã đổi nó?” Howell chưa định thần lại được.
Roy nhíu mày, “Howell tiên sinh thích nhất là món bánh phô mai đốt lửa, bên trên rưới rượu Vodka, trước khi ăn còn thích tự mình đốt lửa…”
Mọi người cẩn thận nghiên cứu quần áo của Howell, phát hiện tay áo, ống quần, đến khăn ăn cũng bị thấm xăng, đây mới là nguy hiểm!
Howell đỏ bừng mặt, nhìn An Cách Nhĩ, “Rốt cuộc hung thủ là ai?”
An Cách Nhĩ chậm rãi giơ tay, “Ai đã biết hung thủ là người nào thì giơ tay lên.”
Mạc Tần nâng cằm ngồi chờ, ngoại trừ An Cách Nhĩ; Mạc Phi, Mạc Tiếu, Roy và Vương Tử Phái đều yên lặng giơ tay lên.
Mạc Tần không hiểu, xoay đầu nhìn Mạc Tiếu, “Không lý nào mà bây cũng biết!”
Mạc Tiếu đắc ý, “Vậy chú có tăng tiền tiêu vặt không?”
Mạc Tần nhìn An Cách Nhĩ, “Có thể công bố hung thủ chưa?”
Mạc Tiếu mếu máo — Đồ keo kiệt!
An Cách Nhĩ uống một hớp rượu, gật đầu nhìn Roy, ý bảo — Có thể nói thay không?
Roy bước tới bên cạnh Mạc Tần, nói, “Là Sofia tiểu thư.”
Mọi người kinh ngạc cũng có người không biết phải nói gì, xoay mặt nhìn Roy — Nói hung thủ là ai còn chêm vô hai từ ‘tiểu thư’… Phương thức công bố hung thủ này cũng quá lễ phép rồi.
“Là cô?!” Howell xanh mặt nhìn Sofia, “Tại sao cô lại muốn đốt chết tôi?!”
Sofia ngẩng đầu, liếc mắt nhìn An Cách Nhĩ, sau đó oán độc liếc Howell, “Đồ già sống dai như ông nên sớm nhận trừng phạt từ lâu, chỉ là mấy kiểu chết trước quá ư là thoải mái, ông quá hời rồi! Chết cháy thật ra là hợp với ông nhất!”
Tu Đức che miệng nhìn Sofia, “Sofia, thì ra là bà! Tại sao lại phải giết nhiều người như vậy?”
Sofia bâng quơ trả lời, “Chứng cứ đâu? Tôi trù Howell chết cũng không phải ngày đầu tiên, với số tuổi của tôi, căn bản không thể giết người suốt năm mươi năm.”
“Hẳn là còn hung thủ khác đi?” Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Trên lý luận thì có.”
Mạc Tần cảm thấy đau đầu, hỏi Mạc Tiếu, “Sao bây biết Sofia là hung thủ?”
Mạc Tiếu phấn chấn, “Lúc nãy An Cách Nhĩ bảo con lén lút xoay kim đồng hồ nhanh hơn năm phút, sau đó bảo con đừng nói với ai hết, nếu trong lúc ăn cơm, ai nói năm phút thì người đó chính là hung thủ.”
Mạc Tần hỏi Roy, “Còn ông?”
Roy gật đầu, “Trước giờ cơm, An Cách Nhĩ bảo tôi dọn cơm lên lúc bảy giờ kém năm, trong lúc ăn cơm, ai nói năm phút thì người đó là hung thủ.”
Mạc Tần vô lực, xoay đầu nhìn Mạc Phi, “Còn con thì sao? Cũng năm phút luôn?”
Mạc Phi lắc đầu, “Lúc An Cách Nhĩ kéo tôi ra khỏi phòng khách thì đã nói cho tôi biết hung thủ là Sofia.”
Tất cả nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ — Quả nhiên, đối xử với Mạc Phi lúc nào tốt hơn!
An Cách Nhĩ dựa đầu vào vai Mạc Phi, nhìn con cá trong chén hắn. Mạc Phi cẩn thận lấy một miếng, gỡ xương, đút cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nhai nhai, híp mắt há mồm ý muốn ăn thêm miếng nữa.
Mạc Phi cười, lại đút thêm một miếng.
Mọi người cảm thấy Mạc Phi giống như đang nuôi một con mèo Ba Tư màu trắng, bám người lại được chiều chuộng, nếu hai mắt một xanh lá một xanh lam thì còn giống hơn, xinh đẹp còn hay làm nũng.
Vương Tử Phái dùng khăn ăn lau miệng, tán thưởng, “Ông nội thường nói, tất cả những suy nghĩ, kết quả dự đoán muốn chính xác thì phải có khởi đầu chính xác! Trên thực tế, thứ chúng ta thăm dò không phải là kết quả mà là khởi đầu. Cậu làm sao lại phát hiện ra sự khởi nguồn cuả mọi việc, An Cách Nhĩ?”
An Cách Nhĩ không trả lời, đột nhiên xoay đầu hỏi Tư Đạt Phu, “Sao anh lại phát hiện ra lớp kính thủy tinh trên áp mái?”
“Vì tiếng gió.” Tư Đạt Phu nói, “Tôi là người làm về âm nhạc, rất mẫn cảm với tiếng động.”
An Cách Nhĩ gật đầu, tiếp tục ăn.
Mạc Phi đút tiếp một miếng thịt bò, “An Cách Nhĩ, sao em biết hung thủ là Sofia?”
An Cách Nhĩ nâng cằm nhìn Sofia một lúc lâu, “Mệt mỏi quá, lười nói tiếp.”
Mọi người thở dài, tính cách này của An Cách Nhĩ không biết đã làm tức chết bao nhiêu người rồi.
Lúc này, Roy bưng lên dĩa bánh vị chanh cho An Cách Nhĩ, còn có một ly hồng trà.
An Cách Nhĩ ăn một miếng bánh, cảm thấy rất ngon, Roy tranh thủ thêm vào một câu, “Mạc Phi thiếu gia nấu ăn rất ngon.”
Tâm tình cuả An Cách Nhĩ tốt lên, vì thế không ngại phiền phức, quyết định giảng giải cho mọi người một chút.
Tất cả cùng nhìn Roy — Ông đã tìm được cách trao đổi với An Cách Nhĩ! Chính là dỗ ngọt và không hề bỏ lỡ cơ hội khen Mạc Phi.
Đầu tiên, An Cách Nhĩ chỉ chỉ chiếc đồng hồ cũ kỹ, “Chiếc đồng hồ này có vẻ đã cũ lắm rồi.”
“Đúng vậy.” Mạc Tần đáp, “Trước khi chúng tôi ra đời đã có.”
“Chiếc đồng hồ này là của cha lão gia, nhờ một thợ thủ công nổi tiếng của Thụy Sỹ làm nên.” Roy trả lời.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Ai mang cái đĩa xoay đó tới đây đi.”
Mạc Tần bảo Roy đi lấy.
Một lát sau, Roy cầm chiếc đĩa xoay quay lại.
Bỏ đi cảm giác âm trầm chết chóc thì đây cũng chỉ là một món đồ bình thường.
“Lấy đĩa xoay đặt trước mặt đồng hồ.” An Cách Nhĩ chỉ chỉ.
Roy và một người hầu cùng giữ chiếc đĩa xoay ở phía trước mặt đồng hồ, mọi người đều sửng sốt — Giống y như đúc!
Mạc Tần sờ cằm, “Cái này…”
“Trong công nghệ máy móc, có biết linh kiện nào là sự kết hợp hoàn hảo giữa tính nghệ thuật và tính kỹ thuật không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mọi người đang suy nghĩ, Howell đi thay đồ ngủ cũng đã quay lại, ngồi xuống ăn bánh phô mai, “Máy hơi nước?”
Tất cả cùng sờ cằm.
Vương Tử Phái nói, “Là bánh răng.”
An Cách Nhĩ gật đầu.
Mọi người đều cảm thấy hợp lý — Bánh răng đúng là sự kết hợp hoàn hảo giữa nghệ thuật và kỹ thuật.
“Kết cấu bên trong đĩa xoay hẳn là rất giống kết cấu bên trong chiếc đồng hồ này, chỉ là không có kim phút và kim giây thôi, kim đồng hồ cũng không di chuyển sau một tiếng, mà là một năm di chuyển một lần.” An Cách Nhĩ nhìn Vương Tử Phái, “Thật ra đĩa xoay cũng chẳng phải đề toán phức tạp gì, nó chỉ giống một chiếc đồng hồ đã được cải tạo lại mà thôi.”
Vương Tử Phái thở dài, tựa như có chút mệt mỏi.
Mọi người đều há to miệng, “Thì ra là thế.”‘
“Tôi đã xem qua những món đồ mà ông nội Mạc Phi cất giữ.” An Cách Nhĩ lấy mấy cuốn sổ ghi chép mà Mạc Phi đưa cho hắn lúc nãy, phóng lên bàn, “Xem những vật phẩm mà một người cất giữ, rất dễ dàng đoán ra sở thích của người đó. Ông nội của Mạc Phi là một người vô cùng thích những món đồ chơi và ông cũng rất thích chơi trò chơi.”
“Đúng vậy.” Không chỉ có Roy, cả Mạc Tiếu và Mạc Tần cũng gật đầu, đây là vị gia chủ tốt nhất trong truyền thuyết, cũng chính trong thế hệ của ông, ông đã bắt đầu quy định con cháu của Mạc gia phải học toán học, nghệ thuật, xã giao và nhân văn, ông nội Vương Cầm của Vương Tử Phái là bạn tốt của ông.
“Lúc trước tôi đã từng nghe ông nội nhắc qua, bọn họ thích nhất là chơi trò liên quan tới toán học.” Vương Tử Phái nói, “Căn cứ theo thời gian trước khi tử vong, còn có quy luật của đĩa xoay, tôi đã bày ra rất nhiều công thức phức tạp, cũng coi như tìm được quy luật, nhưng vẫn có một nhân tố làm khó tôi…”
“Là chết cháy đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Vương Tử Phái gật đầu.
“Anh có thể tính ra thời gian xảy ra của những vụ án mạng, nhưng lại không tính được thời gian xảy ra của vụ chết cháy, cho nên anh cảm thấy bản thân đã tính sai.” An Cách Nhĩ nói, “Trước khi tính ra kết quả và bày công thức, anh phải có khởi điểm, nhưng anh lại không tìm thấy. Hơn nữa lúc đó anh còn quá nhỏ.”
Vương Tử Phái gật đầu, “Năm tôi mười tuổi đã tính ra quy luật của đĩa xoay, nhưng năm vụ chết cháy xảy ra, tôi cảm thấy bản thân đã tính sai, rất uể oải nhưng cũng không thể nào quên được.”
An Cách Nhĩ cười cười, “Năm anh mười tuổi a… Kết quả sai lầm thường có bắt đầu sai lầm.”
“Đúng vậy, bây giờ nghĩ lại, chết cháy chỉ là một trò lừa gạt để phân tán lực chú ý.” Vương Tử Phái nói, “Nếu trước đây tôi không tính bước khởi đầu kia thì sẽ không có nhiều người chết như vậy, Ước Hàn và Josephine bọn họ cũng sẽ không chết.”
Tu Đức vỗ vai hắn, bảo hắn đừng tự trách mình.
“Cô trộm đi công thức của Tử Phái, sau đó dựa vảo bảng thời gian đó để giết người?” Tư Đạt Phu kinh ngạc, “Tại sao? Cô giết người là vì mục đích gì?”
Sofia lạnh lùng liếc hắn, “Tôi đúng là có ghét vài người, cảm giác đám người đó rất đáng chết, nhưng mà vẫn là câu đó, chứng cứ đâu? Chỉ bằng mấy câu của thằng nhóc đó mà ép tôi nhận tội?!”
Mọi người bất đắc dĩ nhìn bà.
Mạc Tần thở dài, nhìn An Cách Nhĩ, “Nói tiếp đi, mấu chốt của những vụ chết cháy là gì?”
“Bởi vì chỉ có chết cháy là tốn nhiều thời gian!” An Cách Nhĩ nói, “Và cũng chỉ có chết cháy mới không giống người!”
Tất cả mọi người vừa nghe vừa cân nhắc.
“Đúng vậy.” Mạc Phi tựa hồ đã lĩnh hội, “Cái chết của những người khác hầu như đều xảy ra cùng một lúc với sự di chuyển của kim đồng hồ, duy chỉ có chết cháy là khác. Sau khi kim đồng hồ di chuyển tới ô chết cháy thì tối hôm đó mới có người chết, lần này cũng không xảy ra cùng lúc.”
“Bởi vì tất cả những vụ khác đều sẽ biết thời gian sau khi vụ án xảy ra, mà chỉ có chết cháy là sau khi biết cách giết người mới xác định được thời gian.”An Cách Nhĩ lại múc một miếng bánh ngọt, đưa cho Ace đang ngồi chồm hổm ở dưới ăn, chậm rãi nói, “Nếu nói có được khởi đầu chính xác thì mới có thể suy luận ra kết quả chính xác, vậy khởi đầu của quá trình vụ án lần này là ngay trên chỗ ‘chết cháy’.” Nói xong, An Cách Nhĩ nhìn Sofia, “Bà có biết vấn đề của bà là gì không?”
Sofia có vẻ âm trầm nhìn An Cách Nhĩ.
“Bà là một nhà văn học, không phải một nhà toán học.” An Cách Nhĩ cười, “Một người dở toán thì không thể nào chơi một trò cần sự khéo léo được.”