Trưa hôm đó mọi người xuất phát tới một tòa biệt thư cũ kỹ ở một vùng ngoại ô.
An Cách Nhĩ khoanh tay quan sát, gật đầu, “Ừm… Nhìn cũng được.”
Mạc Tiếu nhìn tạo hình của tòa biệt thự và khung cảnh xung quanh với ánh mắt khinh bỉ, “Đây căn bản chính là nhà ma, tới đây làm gì?”
Mạc Phi cười cười, “An Cách Nhĩ nói phải tìm một biệt thự thoạt nhìn như chuyên dùng cho quay phim kinh dị.”
Mọi người ngẩng mặt lên nhìn, lại thêm một lần nữa xác định, “Quả nhiên rất hợp.”
“Vào bên trong xem thử đi.” An Cách Nhĩ hưng phấn kéo mọi người vào trong.
Bên trong biệt thự trống rỗng, cái gì cũng không có, với lại không biết có phải là do ánh sáng khó lọt vào hay không, cả căn nhà đều trông có vẻ âm u.
Mọi người có chút nghi ngờ, An Cách Nhĩ lại muốn làm chuyện gì kì lạ nữa?
An Cách Nhĩ vẫy tay gọi Mạc Phi.
Mạc Phi cầm cái hộp nhỏ tới, mở hộp lấy ra một cuộn giấy, trải xuống đất.
Mọi người vừa nhìn thấy liền nhíu mày — Thật phức tạp!
“Đây là cái gì? Bản thiết kế?” Mạc Tiếu ngồi xuống xem.
“Người tới rồi?” An Cách Nhĩ hỏi, ở bên ngoài đột nhiên có tiếng gió thổi vù vù như cuồng phong.
Mọi người bước tới bên cửa sổ nhìn ra ngoài, bên ngoài biệt thự là một khoảng đất trống, có một chiếc máy bay đang dần hạ cánh.
Cửa máy bay mở ra, Thẩm Tuyển mang thêm vài người nữa bước xuống, đi vào biệt thự.
“Canh giờ rất chuẩn.” An Cách Nhĩ theo Mạc Phi xuống lầu, mọi người còn lại nhìn nhau — Là sao?
Thẩm Tuyển mang theo một nhóm người trông như đội thi công tới trước biệt thự, “An Cách Nhĩ, thấy nơi này thế nào, có vừa lòng không?”
An Cách Nhĩ gật đầu, “Được rất tốt.”
“Bọn họ sẽ nghe theo lời phân phó của cậu, tôi có việc phải về trước.” Thẩm Tuyển trông có vẻ rất bận.
An Cách Nhĩ gật đầu, lễ phép nói lời cám ơn, mọi người ở phía sau lại nhìn nhau — Thái độ của An Cách Nhĩ với Mạc Tần và Thẩm Tuyển thật khác biệt. Thẩm Tuyển là bạn bè còn Mạc Tần là kẻ thù.
Chờ Thẩm Tuyển đi rồi, An Cách Nhĩ bảo nhóm thi công tới căn phòng dưới tầng hầm của biệt thự, cho bọn họ xem bản vẽ, sau đó nói lại yêu cầu của mình, những người đó đều nói — Khoảng ba ngày sau sẽ hoàn tất.
An Cách Nhĩ vừa lòng gật đầu, cùng Mạc Phi bọn họ về trước.
Trước khi đi, mọi người nhìn thấy mấy chiếc xe tải chở gạch đá, củi gỗ chạy vào biệt thự, tựa như phải trang hoàng lại căn nhà.
Mạc Phi hỏi An Cách Nhĩ, “An Cách Nhĩ, em chuẩn bị làm gì?”
An Cách Nhĩ mỉm cười, “Làm một tác phẩm nghệ thuật lớn.” Nói xong lại gọi điện cho một ông bạn, có vẻ là hiệu trưởng của một học viện nghệ thuật, nói cần ba mươi sinh viên là thiên tài về nghệ thuật tới hỗ trợ.
Một lát sau, hiệu trưởng bên kia gọi điện lại, mọi người nghe được An Cách Nhĩ mời ai cũng muốn tham gia, nhân số đã đủ, ba ngày sau sẽ tới, tất cả đều là họa sĩ trẻ có thiên phú về nghệ thuật.
Mạc Tiếu chống cằm ngồi phía sau xe, ngắm tòa biệt thự đang dần thoát khỏi tầm mắt, không hiểu sao lại có chút cảm thông với nhóm lừa đảo — Xung quanh An Cách Nhĩ là một tầng khí của ác ma, không biết lại định làm cái gì đây.
Một lúc sau, xe của mọi người dừng lại trước một cửa hàng chuyên bán dụng cụ vẽ.
An Cách Nhĩ xuống xe, đi vào trong cửa hàng nhìn nhìn, vươn tay chỉ ngăn thuốc màu.
Chủ tiệm cười hì hì hỏi, “Mua thuốc màu?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Muốn mua màu nào?” Chủ tiệm hỏi, “Sơ cấp hay là…”
Nhưng chủ tiệm còn chưa hỏi xong thì An Cách Nhĩ đã nói, “Tất cả!”
Lúc tính tiền chủ tiệm cũng rất hiếu kỳ, “Dùng nhiều màu như vậy là để vẽ tranh gì vậy?”
An Cách Nhĩ để lại địa chỉ, bảo đối phương đưa tất cả thuốc màu tới biệt thự.
Sau đó, mọi người lên xe định về nhà, nhưng khi xe lái ngang qua một tiệm cắt tóc, An Cách Nhĩ đột nhiên kêu dừng xe, nói muốn vào trong thể nghiệm thử.
Mạc Phi bất đắc dĩ, đưa An Cách Nhĩ vào tiệm cắt tóc, khoảng nửa tiếng sau, An Cách Nhĩ bị Mạc Phi túm ra.
An Cách Nhĩ không chịu đi, “Tôi muốn thử đổi phong cách!”
“Em đừng mơ tưởng!” Mạc Phi nhét An Cách Nhĩ vào xe, dùng dây an toàn trói An Cách Nhĩ lại, phòng cho hắn khỏi chạy.
Mạc Tiếu đang cầm hộp cơm ngồi ăn phía sau khó hiểu hỏi, “Chẳng phải nói đi cắt tóc sao?”
Mạc Phi khởi động xe, “An Cách Nhĩ muốn nhuộm tóc thành màu hồng…”
“Khụ khụ…” Mạc Tiếu ho sặc sụa, không cẩn thận làm hạt cơm lọt vào khí quản, đập đập ngực ho khan.
An Cách Nhĩ nâng cằm nhìn tiệm cắt tóc đang dần xa, cảm khái, “Phải thay đổi phong cách! Đó là hơi thở của phái tiên phong! Màu tóc hồng phấn đó đẹp mà!”
Mạc Tiếu đỡ trán.
Mạc Phi nhìn vào đôi mắt trong suốt của An Cách Nhĩ, cảm thấy nhất quyết phải để con người này tránh xa mấy tiệm cắt tóc ra, nếu không chẳng biết sau này sẽ có chuyện gì nữa.
Mạc Tiếu hỏi, “Mọi chuyện được xem là đã chuẩn bị xong?”
Mạc Phi gật đầu, “Kế tiếp thì phải xem bên Emma và dì Mary đã tiến triển tới đâu.”
Ba người quay về phòng tranh, An Cách Nhĩ kéo ba đứa nhóc vào phòng vẽ, chẳng biết làm cái gì.
Mạc Tiếu ngồi trên ghế sô pha, cầm tờ tạp chí tò mò ngẩng đầu nhìn, chợt nghe thấy tiếng bước chân trong phòng tranh, còn có tiếng con nít cười đùa, có vẻ là đang chơi trò chơi?
Ace cũng không được vào, bị nhốt ở ngoài, nghe thấy tiếng ồn ào bên trong, nó vẫy vẫy đuôi, tỏ ý muốn vào.
Mạc Tiếu gấp tờ tạp chí lại, chạy vào bếp quấy rầy Mạc Phi đang bận rộn, “Anh.”
Mạc Phi xoay đầu nhìn, rồi lại xoay đi tiếp tục nấu cơm.
“Anh không tò mò sao?” Mạc Tiếu khoanh tay, “Nếu An Cách Nhĩ đã điều tra được thân phận của đám lừa đảo, vậy sao không bảo cảnh sát tới bắt luôn cho rồi?”
“Không có bằng chứng.” Mạc Phi nói xong lại tiếp tục bận rộn.
“Em tưởng An Cách Nhĩ bảo Emma vói dì Mary giả bộ làm mấy bà lão bị gạt, dẫn đối phương ra chứ.” Mạc Tiếu với tay lấy miếng giăm-bông bỏ vào miệng.
Mạc Phi gật đầu, “Anh cũng nghĩ vậy.”
“Nhưng mà nếu vậy thì ảnh nhờ đội thi công trang hoàng lại biệt thự làm gì?” Mạc Tiếu nghĩ mãi mà vẫn chưa thông, “Oss bọn họ cũng mặc kệ ảnh sao? Tùy ý ảnh muốn làm gì làm hả?”
“An Cách Nhĩ giúp Oss phá nhiều vụ án, từ trước tới nay Oss chưa bao giờ can thiệp vào, mà Thân Nghị thì lại càng không.” Mạc Phi gõ vào tay Mạc Tiếu đang định ăn vụn miếng bánh, rắc đường bột lên, sau đó lấy chai kem mút từ trong tủ lạnh ra, “An Cách Nhĩ có đạo lý riêng của mình.”
“Nghĩ lại thì thật sự quá lợi cho đám kia rồi!” Mạc Tiếu cầm dĩa ăn lấy miếng ô mai, trong giọng nói có vẻ căm giận, “Không thể dùng hình phạt riêng, mà mấy bà lão kia lại rất đáng thương, người chết rồi có lấy lại được tiền thì cũng không sống lại, mà bắt được mấy kẻ kia thì vẫn chưa thể hả giận!”
Mạc Phi đặt mẻ bánh cuối cùng vào lò nướng, phủi phủi tay dính bột mì, “An Cách Nhĩ có cách riêng của mình, hôm qua An Cách Nhĩ tốn nguyên buổi tối để vẽ bản thiết kế.”
“Bản thiết kế?” Mạc Tiếu hỏi, “Chính là bản vẽ ban nãy đưa cho nhóm thi công?”
“Đó chẳng qua là bản phác thảo, anh đã nhìn thấy mấy bức khác màu sắc hơn.” Mạc Phi nói, “An Cách Nhĩ mượn màu nước của hai đứa song sinh để vẽ.”
Mạc Tiếu kính động, “Em muốn xem An Cách Nhĩ vẽ bằng màu nước!”
“Để ở trên lầu đó.” Mạc Phi thuận miệng đáp, Mạc Tiếu chạy ra ngoài.
Mạc Phi lắc đầu cười cười, nghe thấy tiếng động bên ngoài cửa sổ… Nhìn ra ngoài thì thấy Oss và Tôn Kỳ xách bao lớn bao nhỏ vào, phía sau có một chiếc xe vận tải.
Mạc Phi nhìn trời — Xem ra An Cách Nhĩ định làm một cú to rồi.
Ở trên lầu, Mạc Tiếu chạy vào phòng ngủ của Mạc Phi, cầm lấy cuộn giấy An Cách Nhĩ để trên giường, còn chưa mở ra xem đã nghe thấy tiếng xe ô tô ở dưới lầu, vì thế liền chạy tới bên cửa sổ nhìn xuống, “Oss, xe chở cái gì á?”
Mạc Tiếu lại càng không hiểu, nghiêng đầu, trong lòng nghĩ, An Cách Nhĩ muốn điêu khắc? Vừa nghĩ vừa mở cuộn giấy.
Lúc đầu Mạc Tiếu nghĩ chỉ dài chừng 1m là cùng, quá lắm thì 2m thôi, nhưng mà càng kéo càng dài, trên bức tranh là ký hiệu và hình vẽ chi chít, còn viết rất nhiều con số và công thức.
Mạc Tiếu dụi mắt, “Cái quỷ gì đây…”
Nghiên cứu nửa ngày cũng chả hiểu nổi, Mạc Tiếu đành phải cuộn giấy lại, ngẩng đầu nhìn liền bắt gặp An Cách Nhĩ đang đứng dựa vào cửa nhìn hắn.
“Oa…” Mạc Tiếu bị An Cách Nhĩ hù, vỗ vỗ ngực, “Hù chết tôi, sao anh đi không có tiếng động gì vậy?!”
Nhưng mà nói xong rồi An Cách Nhĩ vẫn không đáp lại, chỉ dựa vào cánh cửa nhìn hắn, biểu tình trên mặt rất quỷ dị.
Mạc Tiếu trừng mắt, “An Cách Nhĩ, anh đừng dọa người ta được không…”
Nhưng mà An Cách Nhĩ vẫn không có phản ứng, với lại biểu tình cũng không thay đổi, mắt cũng không chớp.
Mạc Tiếu cảm thấy có gì đó không đúng, liền lại gần xem thử, mãi cho tới khi đi tới cửa, bả vai đột nhiên có người vỗ một cái.
“Á!” Mạc Tiếu giật mình xoay người lại, nhìn thấy An Cách Nhĩ đang đứng phía sau.
Đằng sau An Cách Nhĩ là ba đứa nhóc, ba đứa nhô đầu ra chỉ vào mặt Mạc Tiếu cười lăn lộn.
Mạc Phi ở dưới lầu hỏi, “Thành công không?”
Mấy đứa nhỏ hoan hô, “Thành công rồi!”
Mạc Phi nghi ngờ nhìn An Cách Nhĩ, rồi lại xoay đầu nhìn ra cửa.
An Cách Nhĩ vẫn còn đang đứng đó, Mạc Tiếu tới gần xem, mới phát hiện ra là một bức tranh được treo trên cửa, bức tranh cao ngang bằng An Cách Nhĩ. Lúc nãy bước vào hắn không để ý, bây giờ nhìn thấy sợ tới mức chân run rẩy, hắn còn nghi ngờ tại sao An Cách Nhĩ bước đi không chút tiếng động nữa chứ! Mà ánh sáng trong phòng cũng tối, không tới gần xem thì không thể nhận ra.
“Đây là… hiệu quả đặc biệt?” Mạc Tiếu bất mãn nhìn Mạc Phi đang bày trà bánh lên bàn ở dưới lầu — Thì ra ảnh cấu kết với An Cách Nhĩ để thử mình!
Ở bên dưới, Mạc Phi cho ba đứa nhỏ ăn điểm tâm, Oss đặt gói to gói nhỏ lên bàn, bên trong có công cụ, bàn chải, trúc, dao linh tinh các thứ.
Mạc Tiếu dựa vào lan can, hỏi An Cách Nhĩ đang cuộn bức tranh treo trên cửa, “Anh muốn đối phó với bọn người kia thế nào?”
An Cách Nhĩ có vẻ như đang thất thần, không trả lời vấn đề của Mạc Tiếu, mà hỏi lại, “Mỗi một người đều sợ một vài thứ đi.”
Mạc Tiếu hơi sửng sốt, gật đầu, “Ừ… Ít nhiều gì thì cũng có, nhưng mà có vài thứ hầu hết ai cũng sợ nhỉ.”
“Ví dụ?” An Cách Nhĩ hỏi, “Ma quỷ, quái thú các loại?”
“Đúng rồi.” Mạc Tiếu nói, “Chẳng cần biết gan to hay gan nhỏ, nếu nhìn thấy quái vật ăn thịt người thì ai mà chẳng sợ.”
“Những thứ có thể uy hiếp tới tính mạng đều đáng sợ đúng không?” An Cách Nhĩ hỏi.
Mạc Tiếu gật đầu.
“Sau khi bị lừa thì thường có cảm giác gì?” An Cách Nhĩ lại hỏi.
Mạc Tiếu gãi đầu, “Anh chưa từng bị ai lừa?”
An Cách Nhĩ lắc đầu.
“Sao có thể!” Mạc Tiếu khoanh tay, “Nhìn anh là biết không tự lo cho mình được rồi, anh có biết mua táo theo kí không?”
An Cách Nhĩ trừng mắt, “Mua táo thì mua từng trái chứ?”
Mạc Tiếu nhìn khinh bỉ, nhưng nghĩ lại thì đột nhiên vỗ tay, “Thật ra ở một trình độ nào đó, không biết có phải là may mắn hay không, nếu không biết mình bị lừa thì sẽ không cảm thấy đau khổ! Giống như việc nếu một trái táo bán với giá một đồng mà anh lại bỏ hai đồng để mua một trái, rõ ràng là bị gạt nhưng anh căn bản không biết giá cả của trái táo, cho nên sẽ không đau khổ! Với lại trên thực tế, khả năng tổn thất là vô cùng hữu hạn.”
“Nhưng khi bị lừa lại cảm thấy đau khổ là do không cam lòng?” An Cách Nhĩ đang muốn thử nghiệm xem cảm giác này, “Còn bị tổn thất nặng nề?”
“Có thể xem là vậy.” Mạc Tiếu gật đầu.
An Cách Nhĩ nhìn ba đứa nhóc dưới lầu đang ăn điểm tâm, lầm bầm nói, “Người già và con nít có phải không giống với người trưởng thành bình thường không?”
“Tất nhiên rồi!” Mạc Tiếu bám lấy lan can, “Con nít và người già là hai kiểu người dễ bị gạt nhất! Trí lực của con nít chưa phát triển hoàn toàn cộng thêm thiếu kinh nghiệm trong cuộc sống. Còn người già thì có thể do bị thoái hóa, đầu óc không thể suy nghĩ nhiều… Tóm lại là thuộc phái yếu, phái mạnh đi ăn hiếp phái yếu thật là đáng xấu hổ.”
An Cách Nhĩ gật đầu.
Mạc Tiếu nghiêng đầu hỏi, “Anh hỏi cái này để làm gì?”
An Cách Nhĩ lảo đảo xuống lầu, thuận miệng đáp, “Tìm linh cảm sáng tác…”
Nói còn chưa xong thì chân bước hụt.
Vì thế, màn đón ngoạn mục của Mạc Phi lại được tái diện sau một thời gian dài vắng bóng.
Ba đứa nhỏ lần đầu tiên được chứng kiến liên tục vỗ tay — Mạc Phi nhanh nhẹn quá!
Mạc Tiếu đứng trên lầu dậm chân.
Ở bên dưới, An Cách Nhĩ trông như không bị cái gì, đứng dậy phủi quần áo, ngẩng đầu nhìn Mạc Tiếu, “Trong túi cậu có một món đồ.”
Mạc Tiếu sửng sốt, đưa tay sờ sờ túi, trong túi thật sự có gì đó, hắn lấy ra xem…
Sau đó mọi người lại nghe thấy tiếng hét thất thanh.
Mọi người cùng ngẩng đầu nhìn, thấy Mạc Tiếu ném thứ gì đó đi, chạy xuống lầu.
Ở trên lầu, Ace chạy lại gần, nghiêng đầu nhìn con nhện giả, ngửi ngửi thử rồi vẫy vẫy đuôi.
Sau khi chạy xuống dưới, Mạc Tiếu ngồi xuống đất suy nghĩ — Sao An Cách Nhĩ biết hắn sợ nhện?
Ba ngày sau, đội thi công gọi điện tới, thông báo đã hoàn thành.
Còn An Cách Nhĩ bế quan ba ngày trong phòng vẽ cuối cùng cũng chịu ra ngoài, bảo Mạc Phi mang theo hai chiếc thùng lớn, để trong chiếc xe vận tải nhỏ, lái tới biệt thự. Những sinh viên nghệ thuật bên kia cũng đã tới, đi theo An Cách Nhĩ vào biệt thự, tiếp tục bế quan.
Ngoại trừ Mạc Phi, tất cả đều bị cấm tuyệt, không được bước chân vào biệt thự, phải ở phòng tranh chờ tin tức.
Cứ như vậy trôi qua nửa tháng, bên An Cách Nhĩ rốt cuộc cũng đưa tin tức về — Đã chuẩn bị xong.
Mà cùng lúc đó, Emma và dì Mary cũng mang tới một tin vui — Bọn lừa đảo đã cắn câu!