Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 11-2: Người trong gương



Oss xoa đầu, vẻ mặt phức tạp nhìn Mạc Phi, “Tôi còn việc quan trọng cần nhờ An Cách Nhĩ, giờ làm sao đây?”

Mạc Phi liếc mắt nhìn Oss, hỏi, “Vụ án mới?”

Oss gật đầu.

“Vụ án gì? Mưu sát?” Mạc Phi hỏi.

“Án mất tích.” Oss nhún vai, “Có thể là mưu sát cũng có thể là bắt cóc, phải tìm ra An Cách Nhĩ rồi phân tích… Tôi sợ làm chậm trễ vụ án, hay là chúng ta thương lượng với An Cách Nhĩ tạm bỏ qua lần này, lần sau hãy cho đề tài mới?”

Mạc Phi đứng trong phòng, nhìn chằm chằm cửa sổ chừng mười giây, cũng không biết là hắn đang ngây người hay đang tự hỏi.

Cuối cùng, Mạc Phi hơi mỉm cười, cầm tài liệu vẫy tay gọi Oss, “Đi thôi.”

“Đi đâu?” Oss không hiểu, nhưng vẫn đi theo Mạc Phi ra ngoài.

“Đi tìm An Cách Nhĩ giúp anh phá án.” Mạc Phi bước nhanh.

Oss nghiêng đầu… Cái này có tính là tìm ra rồi không?



Mà lúc này, trong một căn phòng được trang trí đơn giản.

An Cách Nhĩ đang ngồi xem báo.

Mạc Tiếu ngồi bên cạnh hỏi, “An Cách Nhĩ, anh có đói không? Có muốn ăn gì không?”

An Cách Nhĩ nói, “Tôi muốn ăn bữa trưa do Mạc Phi nấu.”

Mạc Tiếu nhìn trời, “Không biết chừng nào Mạc Phi mới tới, hay là ăn cái khác đỡ đi?”

An Cách Nhĩ lật tờ báo, “Qua bao lâu rồi?”

Mạc Tiếu nhìn đồng hồ, “Mới được ba mươi phút.”

“Sắp tới rồi đó.” An Cách Nhĩ khép tờ báo lại, bĩu môi nhìn Mạc Tiếu, “Ra mở cửa đi.”

“Hả?” Mạc Tiếu không hiểu gì hết, chính lúc này, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.

Mạc Tiếu chớp mắt, chạy ra nhìn vào mắt mèo, Mạc Tiếu há to miệng, mở cửa ra.

Ở ngoài cửa là Mạc Phi và Oss cũng há miệng y như Mạc Tiếu.

Mạc Phi thấy An Cách Nhĩ đang ngồi trên ghế sô pha, liền vẫy tay gọi, “Về nhà ăn cơm.”

An Cách Nhĩ cười híp mắt, đứng lên, thuận tiện tắt đồng hồ bấm giờ.

Mạc Tiếu hoang mang chạy theo hai người, Mạc Phi, sao anh tìm được chỗ này hay vậy?”

Mạc Phi nói, “Manh mối nhiều vậy mà còn tìm không ra thì chính là đồ ngốc.”

Oss thở dài, gần đây Mạc Phi lại trở nên không tốt… nhất định là do An Cách Nhĩ đào tạo mà ra.

Lên xe, mọi người quay về phòng tranh.

An Cách Nhĩ ngồi ở ghế phó lái, nhìn Oss qua kính chiếu hậu, “Oss, thứ trong tay anh là quà cho tôi?”

Oss nhìn trời — Quả nhiên, đây mới chính là An Cách Nhĩ, người buổi sáng chỉ là ảo giác thôi.

Oss đưa văn kiện cho An Cách Nhĩ, hai tay chắp lại, “Đại vương! Nhờ hết vào cậu!”

An Cách Nhĩ liếc mắt nhìn Oss, lật xem tư liệu, “Lúc trước tôi chỉ có hứng thú với mấy vụ kì lạ, không biết từ khi nào tôi lại trở thành cái hố xử lý tùm lum vụ cho cảnh cục ha.”

Oss dựa vào lưng ghế, “Vụ lần này cậu nhất định có hứng thú.”

An Cách Nhĩ liếc nhìn hắn, “Dám nói nhất định luôn?!”

Oss gật đầu.

Mạc Tiếu khoanh tay khó hiểu, “Mạc Phi, sao anh tìm ra An Cách Nhĩ nhanh quá vậy?”

An Cách Nhĩ lật xem tư liệu, “Tôi đã nói rồi, manh mối tôi để lại rất đầy đủ.”

Oss và Mạc Tiếu liếc nhìn nhau, ngẩng đầu suy nghĩ, bộ mình ngốc lắm sao…

“Án mất tích?” An Cách Nhĩ khẽ nhíu mày, “Tên người này quen quen.”

“Người mất tích tên là Claire.” Oss nói, “Hắn là ảo thuật gia nổi tiếng.”

“Ảo thuật gia?” An Cách Nhĩ hơi nhướn mày.

“Claire á!”Mạc Tiếu giật mình, “Hắn mất tích rồi?”

“Chuyện là vầy, mọi người có từng nghe qua bức tranh <Người trong gương> chưa?” Oss hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Ừ, đó là một bức tranh trong truyền thuyết.”

“Bức tranh trong truyền thuyết? Nghĩa là sao?” Mạc Tiếu tò mò.

“Bức tranh này đại khái được hoàn thành khoảng một trăm năm trước, tác giả là một hung thủ giết người liên hoàn.” An Cách Nhĩ nói, “Tên sát thủ kia dựa vào những người hắn từng giết, mỗi người chọn một yếu tố, vẽ vào bức tranh, tạo thành một người phụ nữ có khuôn mặt quỷ dị. Người phụ nữ kia cầm một chiếc gương trong tay, mặt gương không phải xoay về phía cô ta, mà là hướng về phía người xem tranh. Người xem bức tranh đó tốt nhất là đừng nên nhìn thẳng vào mặt gương… Bởi vì một khi mặt gương xuất hiện hình của cậu, cậu sẽ bị hút vào đó, từ đó về sau biến mất, mà cậu cũng sẽ trở thành một yếu tố trong bức tranh đó. Nói ví dụ như lúc cậu xem tranh, cậu mặc một bộ quần áo màu xanh, vậy thì sau khi biến mất, bức tranh sẽ tô đậm thêm màu xanh, có lẽ là ở phông nền, có lẽ là quần áo của người trong tranh, tóm lại là cậu không còn tồn tại nữa.”

Mạc Tiếu nhe răng, “Nhưng mà chiếc gương đó sao có thể chiếu vào người xem?”

“Cho nên mới nói đây chỉ là truyền thuyết.”An Cách Nhĩ cầm tấm ảnh màu mè lên xem, “Đây là bức tranh đó sao?”

Oss gật đầu, “Ừ, tôi cũng không biết bức tranh này chui từ đâu ra, hình như là một trong những bức tranh được cất giấu của gia tộc Claire.”

“Gia đình của tên ảo thuật gia đó giàu lắm sao? Còn có gia tộc?” An Cách Nhĩ tò mò, “Thời kỳ sớm nhất của ảo thuật không phải xuất phát từ nghệ sĩ đường phố à?”

“Claire của bây giờ là Claire đệ tứ.” Mạc Tiếu tám chuyện, “Ông cố của hắn cũng chính là Claire đệ nhất, một trong những ảo thuật gia nổi tiếng nhất trong lịch sử, năm đó thu vào rất nhiều tiền. Gia tộc Claire rất lớn, có lúc cũng có mối làm ăn lui tới với Mạc gia. Bây giờ tuy gia tộc Claire rất có tiếng tăm, nhưng trên thực tế cũng chỉ là ảo thuật gia hạng ba, nhưng hắn biết nhiều mánh khóe và quảng cáo, cho nên lần nào biểu diễn cũng có đông khán giả, danh tiếng không nhỏ. Mấy người trong nghề khá xem thường hắn, có người nói hắn không phải là ảo thuật gia mà chỉ là một tên diễn viên sứt sẹo, cũng có người nói hắn làm mất mặt tổ tiên.”

An Cách Nhĩ sờ cằm, nhìn Mạc Tiếu, “Rốt cuộc là cậu tính lũy được mấy thứ thông tin râu ria này ở đâu thế, đã vậy còn nhớ dai nữa?”

Mạc Tiếu trừng mắt, “Xem TV với đọc báo lá cải! Sống phải có niềm vui chứ!”

An Cách Nhĩ lắc đầu.

Chờ An Cách Nhĩ xem xong tài liệu.

Xe cũng đã dừng lại trước cửa phòng tranh.

Mọi người xuống xe, An Cách Nhĩ vừa đi vừa cười, tựa như đang nghĩ tới một chuyện thú vị.

Mạc Phi hâm đồ ăn lại, mọi người ngồi xuống ăn cơm.

Oss hỏi An Cách Nhĩ, “Lúc nãy cậu cười phải không? Có manh mối?”

An Cách Nhĩ nhướn mày, từ chối cho ý kiến, “Tôi cười là vì trùng hợp lại có những thứ này tồn tại, với tri thức hữu hạn của con người thì không thể giải thích được.”

Oss thở dài, quyết định vẫn là nên ngoan ngoãn ngồi ăn cơm, chờ An Cách Nhĩ đưa đáp án cho lẹ.

Mạc Tiếu cũng vừa xem xong tài liệu vụ án, nghi hoặc, “Claire đệ tứ muốn biểu diễn ảo thuật tự đưa mình vào bức tranh, lấy dây chuyền ruby đeo trên cổ người phụ nữ trong bức tranh, sau đó chui ra, đem ra bán đấu giá?”

Oss gật đầu.

“Trong truyền thuyết, sợi dây chuyền mà người phụ nữ đó mang rất quý giá.” An Cách Nhĩ nói, “Sợi dây chuyền đó thuộc về một trong những nạn nhân mà tên sát thủ đó giết, nghe nói là một người sưu tầm. So với những gì báo chí năm đó đưa tin, có một người sưu tầm châu báu bị giết hại, hắn bị mất một sợi dây chuyền ruby trị giá ba chục ngàn bảng Anh, từ đó về sau không thấy nó xuất hiện nữa.”

“Hắn muốn lấy vòng cổ trong bức tranh ra đem bán đấu giá?” Mạc Phi bật cười, “Đúng là trò bịp bợm.”

“Thì ảo thuật gia là kẻ lừa đảo mà…” An Cách Nhĩ nhìn Oss, “Nói cách khác, gia tộc Claire có được bức tranh kia, đồng thời cũng có luôn sợi dây chuyền?”

Oss gật đầu, “Đúng vậy!”

“Kết quả thế nào?” Mạc Phi hỏi, “Trò ảo thuật thất bại?”

“Kết quả là anh bạn này bước vào bức tranh rồi không ra nữa, hơn nữa trong mặt gương lại xuất hiện hình dáng của hắn.”Oss bất đắc dĩ, “Bởi vì lúc làm ảo thuật, sợi dây chuyền được giấu trong người hắn, cho nên cũng biến mất theo hắn luôn!”

Mạc Tiếu nhe răng, “Ai da, hắn bị nhốt trong bức tranh rồi!”

Oss gật đầu, “Đây là đường tìm cái chết tiêu chuẩn, tiêu biểu cho câu không lên thì sẽ không phải chết.”

An Cách Nhĩ hỏi, “Vụ án xảy ra khi đang biểu diễn công khai?”

Oss gật đầu, “Không phải truyền hình trực tiếp, mà là biểu diễn trong nhà hát, có rất nhiều nhân vật giàu có nổi tiếng và các nhà bán đấu giá cỡ lớn tham dự, mọi người thật ra đều hướng về phía sợi dây chuyền ruby. Nhưng bên đội của Claire có ghi hình lại, ở hiện trường có khoảng hai trăm người xem, mọi người đều nhìn thấy toàn bộ quá trình.”

An Cách Nhĩ nâng cằm, “Lấy băng ghi hình cho tôi xem.”

Oss rút đĩa DVD ở dưới văn kiện ra, “Chúng tôi đã xem qua, thật sự rất tà môn.”

Ăn cơm xong.

An Cách Nhĩ ngồi trên ghế sô pha, vuốt lông Ace, chờ Mạc Phi phát đĩa.

Mạc Tiếu giúp Mạc Phi cắm đầu đĩa đã lâu không sử dụng, bám riết không tha, “Sao anh tìm được An Cách Nhĩ vậy? Nếu tính thời gian lái xe, vậy thì lúc anh xem xong video, chừng năm phút sau đã ra đáp án? Có phải An Cách Nhĩ cho anh gợi ý không? Hai người có mật hiệu?”

Mạc Phi điều chỉnh đầu đĩa, vỗ lên trán Mạc Tiếu tò mò, “Lâu lâu cũng động não cái đi, đừng có cả ngày nhớ toàn những thứ vô dụng.”

Mạc Tiếu xoa trán, ngồi trên ghế tiếp tục rối rắm — Không lý nào, sao nghĩ ra được? Hắn và Mạc Tần vẫn chưa hiểu gợi ý của An Cách Nhĩ là có ý gì, cảm thấy đối phương cho Mạc Phi một đề tài khá hóc búa, nhưng ai ngờ Mạc Phi chỉ mất năm phút để giải! Nhất định có vấn đề!

Ở bên kia, Mạc Phi vừa lúc nhất nút phát đĩa, mọi người cùng châu đầu vào xem đoạn băng ghi hình.

So với những tiết mục biểu diễn bình thường không có khác gì mấy, nhạc nền, ánh sáng, mỹ nữ, sân khấu xoay tròn… Cái gì cũng có.

Cảnh đầu tiên là bức tranh xuất hiện, mà khi Claire bắt đầu nhìn bức tranh… Khán giả ở dưới đột nhiên kinh hô, trên mặt gương trong bức tranh xuất hiện khuôn mặt của Claire.

Mạc Phi nhíu mày, Mạc Tiếu há miệng, “Sao làm được? Gương vẽ trên giấy có thể rọi người soi gương?”

“Nhờ khoa học kỹ thuật.” Oss khoanh tay giải thích, “Bên đội của Claire nói cho tôi biết là nhờ thiết bị ảnh xạ chế tạo riêng mới được hiệu quả đó.”

Sau đó, trên màn hình xuất hiện phương pháp các ảo thuật gia hay dùng, một tấm màn màu đen, che cả Claire và bức tranh, trợ lý xoay sân khấu, dùng các loại phương pháp để cho mọi người tin bên trong không có cơ quan nào, nhưng ai cũng biết đó chính là cơ quan.

Chờ bức màn đen rơi xuống… Claire đã biến mất, mà mặt gương trong bức tranh lại xuất hiện hình dáng của Claire.

Trợ lý chạm vào bức tranh để chứng minh đây không phải do ảnh chiếu tạo thành.

Oss nói, “Đội của hắn nói với tôi, bức tranh này có hai bản vẽ lại, trò ảo thuật này trên thực tế sử dụng tới ba bức tranh. Bức tranh thứ nhất là bức thật. Trước khi tấm màn đen rơi xuống thì thay bức thứ hai, cũng chính là bức có hình của Claire trên mặt gương, bức cuối cùng sẽ thay vào màn ba. Trên bức tranh không có sợi dây chuyền, Claire sẽ cầm sợi dây xuất hiện, sau đó bắt đầu bán đấu giá.”

An Cách Nhĩ khẽ nhướn mày, “Ai có thể nói cho tôi biết trò này có gì đáng xem không?”

Oss nhìn khinh bỉ, “Cái này không phải trọng điểm.”

“Cho dù là bị lừa tiền thì cũng phải có gì đáng xem chứ.” An Cách Nhĩ vô cùng bất mãn, “Có là đồ ngốc cũng biết mấu chốt của trò này là lúc đổi mấy bức tranh, cái này có gì hay?”

“Đã nói cái này không phải trọng điểm mà!” Oss bất đắc dĩ, “Trọng điểm là! Trò này chưa làm xong! Claire đã biến mất!”

“Nói cách khác, khi màn thứ ba diễn ra, Claire cũng không xuất hiện, bức tranh vẫn treo bức thứ hai, đúng không?” Mạc Phi hỏi.

“Vấn đề là ở chỗ này.” Oss nói xong, rút ra tấm ảnh lúc nãy đã cho An Cách Nhĩ xem, “Bên dưới sân khấu có cơ quan! Màn một để một bức, màn thứ hai đổi thành bức thứ hai, màn ba, khi tấm màn đen rơi xuống, chắc hẳn là đã đổi thành tấm thứ ba.”

Tất cả mọi người gật đầu.

“Nhưng khi bên chế tác kiểm tra cơ quan bên dưới, khi màn thứ ba diễn ra, bức thứ hai và bức thứ ba lại nằm trên mặt đất, bức thứ nhất lại được đổi lên!”

“Nghĩa là đây là bức thật?”Mạc Tiếu hỏi.

“Đúng vậy! Đây là bức tranh thật sử dụng ở màn đầu tiên.”Oss chỉ vào bức tranh trên màn hình, “Bức tranh này là thật và trong mặt gương có hình dáng của Claire!”

Mạc Tiếu nhíu mày, “Kì lạ!”

“Tính tới thời điểm này, Claire đã mất tích một ngày một đêm! Tìm khắp nơi rồi mà vẫn không thấy!” Oss bất đắc dĩ, “Sống chết chưa rõ, châu báu vô giá cũng mất biệt!”

Mạc Phi và Mạc Tiếu nhìn nhau, cả ba cùng nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ vươn tay sờ cằm, chậm rãi nói một câu, “Cái này… so với bản thân trò ảo thuật, còn thú vị hơn.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.