Tội Ái An Cách Nhĩ – Thần Hi Thiên

Chương 13-3: Khách sạn ở thị trấn nhỏ



Phi cơ từ từ đáp xuống sân bay nhỏ ở đảo Nanh Sói.

An Cách Nhĩ bọn họ bước xuống, lập tức cảm giác gió lạnh đập vào mặt.

Rõ ràng vừa rồi vẫn còn trong thời tiết oi bức nóng nực, loại tương phản này làm cho mọi người có chút không thích ứng kịp. Mạc Phi và Mạc Tiếu liều mạng lấy áo ấm khoác vào cho An Cách Nhĩ và đám nhóc, để tránh vì thời tiết chênh lệnh mà bị cảm lạnh.

Từ sân bay đi ra, mọi người ngồi xe đi tới trung tâm của đảo Nanh Sói, một thị trấn nhỏ có khoảng sáu ngàn dân — Trấn Hồ Băng.

Đảo Nanh Sói ba mặt vây bởi núi cao, đều là rừng rậm bị băng tuyết bao trùm, một mặt là bờ biển… Muốn tới thị trấn này, ngoại trừ ngồi thuyền cũng chỉ có thể đi máy bay. Mỗi năm vào mùa du lịch ở đây rất thịnh vượng, nhưng lần trước xảy ra sự cố tàu thủy, bởi vậy tất cả tàu thuyền phải dừng hoạt động để kiểm tra, tạm thời không có du khách đến.

Ở giữa trấn Hồ Băng có một hồ nước nhỏ, hồ nước này quanh năm bị băng bao phủ, với lại còn có thể nhìn thấy nước ở bên dưới, hình thành mặt băng tự nhiên trong suốt, là nơi trượt băng cho du khách.

Ở trấn nhỏ này vẫn giữ phong cách cổ xưa, kiến trúc nhà cửa, quần áo lẫn giao thông đều khác xa với thành phố.

Mạc Tiếu và ba đứa nhóc nhìn thấy chiếc xe ngựa kéo củi đi ngang, liền hoan hô đuổi theo.

An Cách Nhĩ vừa đi vừa đánh giá thị trấn này.

Tuy rằng nằm trên đảo Nanh Sói, được báo chí nhắc là có người sói thường xuyên lui tới… Nhưng người dân ở đây có vẻ chẳng quan tâm gì đến người sói. Ít nhất ở đây không có khách sạn nào dùng mánh khóe “người sói” để mời chào khách, cả thị trấn đều trông có vẻ vô cùng yên tĩnh.

Ace cũng đi theo, hình như có chút say máy bay, xuống máy bay cứ ỉu xìu, đuôi cũng cụp xuống, đi bên cạnh Mạc Phi.

Mạc Phi thường xuyên sờ đầu nó, Ace lười biếng vẫy vẫy đuôi.

So với Husky bình thường, hình thể của Ace lớn hơn, chủ yếu vẫn là do Mạc Phi nuôi tốt, hơn nữa đuôi còn chụp xuống, ai đi ngang qua cũng tò mò nhìn.

Lưu Cầm bọn họ dẫn đường tới khách sạn.

Nam sinh mập mạp Vương Hạo, nói với An Cách Nhĩ, “Những người nhìn mấy anh là du khách hết đó.”

An Cách Nhĩ nhìn cậu nhóc, hỏi, “Làm sao để phân biệt?”

Vương Hạo nói, “Du khách đều rất hiếu kỳ, cư dân ở đây thì lại khá trầm lặng, rất thần bí, đối với du khách đều có cảm giác phòng bị rất nặng.”

An Cách Nhĩ hơi nhíu mày, cũng không nói gì, tiếp tục đi về phía trước.

Lúc này, Roy chỉ về phía biệt thự ở trên núi xa xa, “Bên đó là biệt thự của Mạc gia.”

An Cách Nhĩ ngẩng đầu nhìn một cái, trên mặt lộ ra nét sung sướng, mang theo nụ cười trào phúng.

Mạc Phi biết hắn sẽ đánh giá vẻ ngoài của tòa biệt thự thất bại này, nó thật sự rất xấu.

Trước khi An Cách Nhĩ mở miệng chê, Oss đã nói trước, “Ai xây mà xấu dữ vậy?”

Mạc Tần thở dài.

Roy cười nói, “Tòa biệt thự này có lịch sử hai trăm năm, lúc trước do một quý tộc kiến tạo, còn chưa xây xong đã xảy ra chiến loạn, cho nên không có tường ngoài, nhưng bên trong đã hoàn thành! Năm đó lúc lão gia mua lại, giữ nguyên hình dạng của nó là có ý.”

“Chúng ta sẽ ở đó?” Mạc Phi hỏi.

An Cách Nhĩ gật đầu, “Nhưng mà trước khi qua đó, chúng ta tới xem khách sạn mà Cao Vân mất tích đi.”

Vì thế mọi người chia làm hai nhóm, Mạc Tần và Mạc Tiếu đưa ba đứa nhỏ về biệt thự trước, An Cách Nhĩ, Mạc Phi, Oss cùng ba học sinh cùng đi về phía khách sạn gần hồ băng.



Chờ An Cách Nhĩ bọn họ tới khách sạn, sắc trời đã dần tối.

An Cách Nhĩ nhìn đồng hồ, bây giờ là ba giờ chiều.

Lưu Cầm nói, “Ở trấn Hồ Băng ngày ngắn đêm dài, bình thường khoảng năm giờ là trời đã tối. Với lại thường có bão tuyết, xung quanh lại có nhiều rừng rậm, cho nên nhân viên khách sạn đều có thông báo, yêu cầu du khách nhất định phải quay lại khách sạn trước bốn giờ, không được ở lại bên ngoài.”

Lưu Cầm bọn họ đưa An Cách Nhĩ tới trước khách sạn, khách sạn này là cái gần hồ băng nhất, quy mô không lớn, xây bằng gỗ, bây giờ là thời gian kinh doanh, có một người trẻ tuổi mặc áo lông dày, tay cầm gậy trúc, chọc chọc cái bạt che nắng đọng tuyết.

“Ông chủ.”

Lưu Cầm kêu một tiếng.

Người trẻ tuổi kia xoay đầu lại, nhìn thấy bọn họ liền bất đắc dĩ thở dài, “Sao các người lại tới nữa… Đã nói người sói là truyền thuyết rồi mà.”

Lưu Cầm híp mắt, vừa định gây vài câu, Mạc Phi đã cắt ngang, “Chúng tôi tới chỉ để vẽ cảnh, muốn mướn một phòng, bọn họ đưa chúng tôi tới thôi.”

“À…” Sắc mặt người kia dịu đi, vẫy tay gọi bọn họ, vào trong để đăng ký.

Trong khách sạn còn có vài người khác.

Trước quầy là một cụ bà đang đọc báo, trong phía quầy cà phê nhỏ có vài du khách đang nói chuyện phiếm.

“Mẹ, hai phòng.” Vừa nói người kia vừa hỏi Lưu Cầm bọn họ, “Còn các cậu? Có ở không?”

“Chúng tôi không ở.” Kiều Chấn nói.

Mạc Phi nói, “Chúng tôi chỉ cần một phòng thôi.”

Người kia nhíu mày.

Cụ bà chậm rãi nói, “Khách sạn ở đây không có phòng cho hai người, cho dù là vợ chồng cũng phải ở hai phòng.”

Mạc Phi nhìn ba học sinh — Cái quy định này là sao?

Ba học sinh nhún vai — Cho nên mới nói du lịch không có gì tốt, bởi vì giá rất đắt.

Mạc Phi cọc tiền phòng, xoay đầu xem, chỉ thấy An Cách Nhĩ đang ngẩng mặt, nhìn mấy cái cột trước cửa. Những cây cột này ở phía trên có tượng điêu khắc hình đầu sói… Đây là lần đầu tiên sau khi đặt chân tới trấn Hồ Băng, bọn họ nhìn thấy một món trang trí liên quan tới sói.



Mạc Phi muốn căn phòng ở vị trí đẹp nhất hướng ra hồ băng.

Người trẻ tuổi đăng ký cho hắn hơi ngập ngừng nhưng vẫn viết xuống hai số phòng, trong đó có một phòng Cao Vân ở trước khi mất tích.

Thu tiền cọc xong, người trẻ tuổi cầm chìa khóa phòng treo trên tường, dẫn mọi người lên lầu.

Khách sạn rất cũ, cầu thang bằng gỗ khi giẫm lên từng bậc còn phát ra tiếng kẽo kẹt.

Sau khi lên lầu, người kia mở cửa cho bọn họ, giải thích vài quy định của khách sạn. Quy định rất đơn giản, không được ồn ào lớn tiếng, vì tường cách âm và chống rung không được tốt, không chịu được sức nặng. Mặc khác thì nhắc mọi người không được về trễ, nếu không nhân viên khách sạn cũng sẽ không phụ trách an toàn.

Nói xong liền rời khỏi.

Oss nhíu mày, “Nhìn đâu có giống như kinh doanh, đúng là tất cả mọi người đều lạnh nhạt, hay là vì trước đó có tranh cãi với mấy đứa?”

“Bọn họ đối xử với tất cả mọi người đều dùng nét mặt đó.” Vương Hạo than thở, “Không chỉ có khách sạn này, những chỗ khác tôi cũng cảm thấy bọn họ không hiếu khách.”

“Thị trấn này chẳng phải đầu thu chủ yếu là nhờ du lịch à?” An Cách Nhĩ vừa quan sát căn phòng vừa hỏi.

“Đúng.” Kiều Chấn gật đầu, “Bọn họ sống sát bờ biển nên đánh bắt được nhiều hải sản, mỗi năm nhờ vào cá hồi và cua mà kiếm được rất nhiều tiền. Còn có cây tuyết tùng, chặt củi đem bán, mặt khác trong rừng còn có nhiều dược liệu quý giá.”

Oss huýt sáo, “Một miếng đất trù phú.”

“Cư dân ở đây phần lớn đều giàu có, du khách đến lại ảnh hưởng đến cuộc sống yên tĩnh của mình, cho nên không hiếu khách đi.” Lưu Cầm lắc đầu, bước tới bên cửa sổ, chỉ vào mặt hồ, nói với An Cách Nhĩ, “Ở đó là nơi Cao Vân mất tích.”

An Cách Nhĩ nhìn ra ngoài cửa sổ, “Cao Vân chọn phòng này à?”

“Đúng vậy.” Kiều Chấn gật đầu, “Hắn là vì muốn tiện lợi để quan sát hồ băng, còn có thể thấy cánh rừng, cho nên đổi phòng hai lần, ông chủ ở đây còn thấy hắn phiền phức… Cho nên làm sao có thể không nhớ được!”

Mạc Phi nhíu mày, “Cho nên khách sạn này có vấn đề?”

Ba học sinh đều gật đầu, nếu nhân viên khách sạn không cố tình giấu diếm thì cảnh sát cũng không phải hoàn toàn không tin họ!

“Cao Vân đã từng tới trấn hồ băng?” An Cách Nhĩ vươn tay nhẹ nhàng sờ song cửa sổ, thoạt nhìn như kiểm tra vệ sinh.

Ba học sinh liếc nhìn nhau, hiển nhiên cũng không biết.

An Cách Nhĩ bọn họ lại qua một căn phòng khác, cũng đứng ở vị trí tương tự, vươn tay sờ song cửa sổ, sau đó cúi đầu nhìn ngón tay.

Mạc Phi đứng bên cạnh, nhìn ngón tay của An Cách Nhĩ có dính một lớp bụi.

“Khách sạn này không có vệ sinh gì hết!” Oss bất mãn.

“Bởi vì căn bên cạnh gần đây được quét dọn còn phòng này thì không.” An Cách Nhĩ quơ quơ ngón tay, sửa lại, “Nói chính xác là mỗi phòng đều được quét dọn, nhưng chỉ có căn bên cạnh là được dọn vô cùng sạch sẽ.”

Oss nhíu mày, “Xóa sạch dấu vết ở hiện trường?”

“Đúng là tương đối khả nghi.” Mạc Phi bắt đầu kiểm tra cẩn thận, đúng như An Cách Nhĩ nói, căn phòng mà Cao Vân ở vô cùng sạch sẽ, không có một hạt bụi, mà những căn phòng khác lại chỉ sạch ở mức bình thường, tùy tiện quét vài cái. Với cái trình độ “không hiếu khách” của khách sạn này mà nói, hiển nhiên quét không quá sạch là chuyện bình thường, ngược lại được quét sạch sẽ là vô cùng đáng ngờ.

“Đáng tiếc không có chứng cứ ở đây có vấn đề…” Lưu Cầm than thở.

“Chứng cứ tất nhiên là có.” An Cách Nhĩ nói, “Nếu chỉ cần chứng minh được Cao Vân đã từng ở đây.”

Mọi người cùng xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ bước tới sô pha nhỏ đặt bên cửa sổ, ngồi xuống, bắt chéo chân, vươn tay chỉ cái đèn huỳnh quang kiểu cũ ở phía trên.

Tất cả cùng ngẩng đầu nhìn, không hiểu ý hắn là gì.

Mạc Phi kéo cái bàn tới, leo lên, vươn tay sờ sờ chụp đèn… Mạc Phi đang sờ thì đột nhiên ngừng lại. Hắn lấy chìa khóa, cạy gì đó ở phía sau chụp đèn, kéo thứ đó xuống, sau đó nhảy xuống bàn.

Mạc Phi đưa thứ đó cho An Cách Nhĩ, ở phía sau chụp đèn có một chiếc hộp nhựa được dán vào. Mở hộp ra… bên trong có một thẻ nhớ.

Ba học sinh há miệng.

Mạc Phi lấy di động, nhét thẻ nhớ vào mở lên.

Tất cả cùng châu đầu vào xem.

Bên trong có một đoạn video quay cách đây không lâu, Cao Vân xuất hiện trong màn hình, hắn đứng bên hồ băng, chỉ vào rừng cây xa xa, nói, “Tối hôm qua tôi ở trong phòng nhìn thấy một bóng người ở rừng cây đối diện, không thấy rõ lắm, nhưng người nọ cao hơn người bình thường, với lại hai mắt có màu xanh biếc.”

Nói xong, Cao Vân đổi góc quay, nhắm về phía căn phòng mà bọn họ đang đứng.

“Tối nay tôi chuẩn bị ra hiện trường điều tra.” Cao Vân lại xoay camera về phía mình, “Người sói có thật sự tồn tại hay không?”

Rất hiển nhiên, hắn đang quay phóng sự.

Trong lúc quay, ở phía sau có vài người trượt tuyết, trong đó có Lưu Cầm và Kiều Chấn bọn họ. Vương Hạo không biết trượt cho nên té lăn quay, Kiều Chấn và Lưu Cầm cười ha hả.

Lưu Cầm kích động, “Chính là hôm chúng tôi đi trượt tuyết!”

Vương Hạo cũng gật đầu, Kiều Chấn hỏi, “Cái này có được xem là bằng chứng không!”

Oss nhìn vào màn hình, bảo Mạc Phi phát lại lần nữa.

Mạc Phi mở lại, khi máy quay hướng vào khách sạn, Oss bảo Mạc Phi bấm dừng.

Mạc Phi dừng lại.

Oss vươn tay zoom màn hình vào, chỉ lên cửa sổ lầu một, “Mọi người nhìn đi.”

Mọi người nhìn vào màn hình theo hướng tay của Oss, cửa sổ lầu một mở ra, có một bà cụ đứng bên trong, mắt nhìn chằm chằm về phía này, theo tầm mắt là đang nhìn Cao Vân. Mà ở phía sau là chủ của khách sạn này.

Tuy rằng hình được phóng lên không còn rõ ràng, nhưng vẫn có thể nhìn ra, ánh mắt của hai người không hề hiền dịu… Cũng không biết đây có phải là nhìn nhầm không hay là có ý gì khác, mọi người luôn luôn có cảm giác — Hai người này thoạt nhìn không có ý tốt!

Mạc Phi nhíu mày, “Hai mẹ con nhà này tại sao lại nhìn Cao Vân?”

“Không chừng là mở khách sạn giết người cướp của.” Oss bĩu môi, “Cao Vân kia cũng vậy, hắn quay đoạn clip này y như biết mình sẽ mất tích.”

Oss vừa nói xong, An Cách Nhĩ liền ngẩng đầu nhìn hắn, “Oss, nghe nói nhiệt độ thấp có thể kích phát chỉ số thông minh của một người.”

“Hả?” Oss nghiêng đầu nhìn An Cách Nhĩ.

An Cách Nhĩ mỉm cười, “Xem ra là có vài lý do.”

Oss xoay đầu nhìn Mạc Phi, ý nói — An Cách Nhĩ nhà cậu đang khen tôi hả?

Mạc Phi nhún vai — Anh cứ xem là vậy đi.

Lưu Cầm bọn họ vây xung quanh An Cách Nhĩ đang ngồi trên sô pha, mắt nhìn ra ngoài, “An Cách Nhĩ! Anh rõ mọi chuyện chưa?”

An Cách Nhĩ hơi cười cười, “Tối nay tạm thời không quay về biệt thự, ở lại đây đi.”

“Ở lại đây?” Oss hỏi, “Ở lại làm gì?”

“Canh cửa sổ.” An Cách Nhĩ cúi đầu nở nụ cười, “Tối nay người sói sẽ xuất hiện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.